Cô bé Vân mím chặt môi tức giận, và liền tay chộp lấy ly cafe đen trên bàn, tạt hết vào mặt gã khách dê xồm. Vừa khó chịu vì bị cafe đậm đặc bết dính vào mặt, vừa cảm thấy xấu hổ khi bị đứa con gái hạ nhục trước mặt biết bao nhiêu người, tên Dũng đập bàn, đứng phắt dậy định túm tóc Vân rồi hét lên cho oai, nhưng...
"Bốp!", Phong dồn hết sức lực vào cú đấm như trời giáng ấy, khiến hắn ngã nhào xuống sàn. Xong, anh nhanh tay tóm lấy chiếc ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo bên cạnh, đập thẳng vào người tên Dũng không chút do dự. Đôi mắt Phong long sòng sọc lên như mất hết cả kiểm soát, nó chứa đựng sự điên loạn được sinh ra từ cơn nóng giận đến kinh người, không thể kìm chế được. Hai tên bạn của Dũng thấy thế liền xông vào giúp bạn mình. Thằng đỡ Dũng dậy, thằng hùng hổ nhào đến đánh đấm Phong loạn xạ. Vốn không giỏi đánh nhau, Phong bị dính đòn khá mạnh từ tên kia, anh mất đà rồi ngã rầm xuống sàn. Nhưng tên kia vẫn chưa chịu dừng lại, hắn co chân định đạp vào người Phong, và...
"Bốp!!!", Phong nhắm nghiền mắt lại, như sẵn sàng đón nhận cơn đau nhưng...cớ sao anh chưa cảm giác có bàn chân thối tha nào chạm vào người anh cả? Hé đôi mắt ra, anh thấy gã bạn Dũng đang gồng người, tay quệt vết thương trên khóe môi, trừng trừng nhìn vào chàng thanh niên cao to vừa ra tay bảo vệ anh. Không ai khác, chính là người luôn căng mắt dõi theo anh tự bao giờ, người lúc nào cũng khiến trái tim anh lỗi nhịp cách bất thường...Thiên Tuấn...
Tuấn chỉ khẽ ngoáy đầu lại nhìn Phong cái thật nhanh rồi tiếp tục đánh nhau với tên kia. Và anh chàng ca sĩ làm Phong thật sự bất ngờ khi anh có những động tác đánh đấm rất chuyên nghiệp, giống như anh đã từng học võ hoặc có quá khứ huy hoàng về thời trung học nghịch ngợm vậy. Thấy đồng bọn mình bị thất thế, tên đang đỡ Dũng toát cả mồ hôi lạnh, hắn len lén cõng Dũng định bỏ trốn. Cùng lúc đó, Bảo Lâm bước vào quán, nhưng chưa kịp đưa mắt tìm kiếm cậu bạn thì Lâm đã giật bắn người bởi tiếng quát của Phong:
- Giữ nó lại, Lâm!!!
Vốn có phản xạ khá tốt, nên vừa nghe xong, Lâm liền nhanh tay giữ tên định bỏ trốn lại,mặc dù anh chưa biết chuyện quái gì đang diễn ra cả. Nhưng thật sự anh cảm thấy rất lạ khi nhìn vào vẻ mặt đầy tức giận của Thái Hà, nếu cô giận vì Phong bị đánh, tại sao cô không có phản ứng gì hết? Hay cô giận vì chuyện khác mà anh không biết...?
Tuấn dễ dàng hạ gục tên đối thủ thua anh về cả sức mạnh lẫn vóc dáng. Anh túm lấy cổ hắn, gằng giọng đe dọa:
- Biến khỏi đây ngay! Và nhớ là đừng để tao bắt gặp bọn mày đến đây gây chuyện lần nữa!
Dứt câu, Tuấn hất hạnh hắn ra, ngán ngẩm đứng nhìn hắn bỏ chạy ra khỏi cửa cách sợ hãi. Trong khi Phong thì cứ la oai oái lên với vẻ rất tức tối:
- Anh điên hả?! Sao lại để nó thoát??
Tuấn quay sang, bước nhẹ đến bên cạnh cậu chủ. Anh chống tay lên hông, nói sau tiếng thở dài:
- Thôi, bảo anh bạn câu thả thằng kia đi đi.
- Nhưng... - Phong cau có
- Nghe lời tôi đi! - Tuấn gằng giọng - cư xử giống ông chủ xem nào.
Phong thở dài, miễn cưỡng bảo Lâm thả cho tên kia đi. Thật kỳ lạ, Phong trước giờ vốn cứng đầu, nhưng cớ sao anh lại dễ dàng làm theo lời Tuấn như vậy...? Mái tóc rối bù của Tuấn lúc này vô tình lại khiến Phong ngứa mắt, chẳng kịp suy nghĩ gì, anh liền đưa tay vuốt nhẹ làn tóc kia cách tự nhiên đến nỗi quên mất những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về tên con trai đang thân mật với nhau cách kỳ lạ. Tuấn sau hồi "đứng hình", anh ngượng ngùng đẩy cánh tay Phong ra, rồi bước nhanh về phía sân khấu.
Cách đó không xa, Bảo Lâm suýt nữa khụy cả người xuống vì...kinh ngạc đến tột độ. Hình ảnh Phương Nhi - cô gái dịu dàng vuốt tóc người yêu từng lọt vào ống kính của anh - bất giác hiện lên rõ ràng đến mức khiến Lâm choáng ngợp. Nó chèn lên khung cảnh của Phong và Tuấn, rồi từ từ lồng vào họ cách gọn gàng... Khác với cảm xúc rung động trước sự đáng yêu, trong sáng của cặp tình nhân trẻ ngày ấy, Lâm cảm thấy hơi...sợ hãi với khung cảnh trước mắt. Đến bây giờ, Lâm mới sực nhớ ra Tuấn chính là chàng trai trong bức ảnh mà anh vô cùng tâm đắc. Nhưng cớ sao...anh lại liên tưởng đến cô gái xinh xắn kia khi trông thấy Phong...?
Thái Hà siết chặt nắm tay mình lại như muốn kìm chế cơn ghen tức trong lòng mình lúc này. Trước giờ, mặc dù Hà đã cố gắng ăn diện, trang điểm sao cho trông cô thật quyến rũ trong mắt Tuấn, nhưng...chưa bao giờ Tuấn đáp lại cô bằng ánh mắt say đắm như đang bị lôi cuốn cách mê hồn như thế kia. Hà không muốn nghĩ vớ vẩn, càng không muốn ghét anh trai mình, nhưng sự việc đang xảy ra trước mắt đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Cô không thể để họ gần nhau thêm nữa, nhất định phải ngăn họ lại trước khi quá muộn...!
-----------------†-------------------
Tối hôm đó, khi khách đã về hết, Phong tập trung tất cả các nhân viên của mình lại. Anh khoanh tay trước ngực, mặt nghiêm nghị trông rất ra dáng ông chủ, rồi cất lời:
- Các cô nghe đây, kể từ bây giờ, nếu có thằng chết tiệt nào giở trò trong quán này, các cô đều có quyền dùng vũ lực với nó!
- Hả?! - các nhân viên nữ đều trố mắt nhìn nhau vẻ kinh ngạc đến tột độ, có lẽ đây là lần đầu tiên họ chứng kiến ông chủ cho phép nhân viên đánh khách hàng, nhưng...liệu cậu chủ điển trai này có thật sự "tốt bụng" như vậy không...?
Phong liếc sơ qua những gương mặt còn đang vương sự nghi ngờ, rồi ngán ngẩm nói:
- Và đương nhiên, tôi sẽ không đuổi việc bất cứ ai nếu làm vậy, vì đây là mệnh lệnh của tôi! Nơi đây dành cho những người đàng hoàng, lịch sự, chứ không phải cho những tên rác rưởi như khi nãy. Các cô hiểu ý tôi chứ?!
Dứt câu nói của Phong, các cô gái đều nhìn nhau cười khúc khích, không thể phủ nhận rằng họ ngày càng yêu quý cậu chủ của họ hơn. Có cô còn đùa rằng sẽ nện giày cao gót vào đầu tên nào cả gan dám chạm vào người cô. Nhưng Vân thì ngược lại, cô nàng tỏ vẻ lo lắng và e dè hỏi Phong:
- Cậu chủ không sợ làm vậy sẽ mất khách sao...?
- Không! - Phong đáp ngay không cần suy nghĩ - thà như vậy còn hơn là phải trông thấy tâm huyết của bố tôi dần biến thành quán bia ôm rẻ tiền!
Tuấn liếc sang Phong, nhoẽn miệng cười rồi tiếp tục lau nhẹ chiếc piano tuyệt đẹp của quán. Ra là tên công tử bột này cũng rất biết quan tâm đến người khác, nhưng cách biểu đạt tình cảm của anh vẫn còn thô và vụng về lắm...!
Tuấn đang khẽ ngân nga bài hát nào đó, thì anh liền khựng lại ngay khi trông thấy bàn tay thon dài chạm nhẹ lên phím dương cầm trắng tinh, khiến nó ngân lên thứ âm thanh trong vắt nghe rất dễ chịu. Ngước lên, Tuấn thấy Phong cứ nghịch liên tục những phím đàn cách thích thú, vẻ mặt ngờ nghệch của cậu chủ cũng đủ cho anh biết rằng Phong chả biết tý gì về piano cả, có khi còn chuẩn bị hỏi anh những câu gì đó liên quan đến chiếc đàn này.
- Muốn đàn thứ này phải học trong bao nhiêu lâu?
- Khá lâu đấy nhóc - Tuấn đáp gọn - cậu mà cũng quan tâm đến nhạc cụ sao?
Phong im lặng, đảo mắt suy nghĩ rồi nói sau tiếng thở dài:
- Trước đây thì không, nhưng dạo gần đây thì có, kỳ lạ thật...
Tuấn ngưng hẳn việc lau chùi cây đàn piano, rồi thình lình nhìn thẳng vào mắt Phong, khiến anh chàng giật bắn cả người
- Đúng là rất kỳ lạ! Mọi thứ về cậu đều kỳ lạ đến mức làm tôi khó hiểu đến phát điên...!
- Ý anh là sao?
- Cậu...đừng vuốt tóc tôi nữa....!
Phong chợt phá lên cười như nắc nẻ:
- Anh ngại à?
- Đấy là chuyện đương nhiên, thứ vì tôi với cậu là thằng con trai, thứ ; cậu làm tôi nhớ đến người...! - Tuấn thở dài - Thôi, tôi về đây.
Sau khi Tuấn bỏ ra ngoài cửa, Phong mới ngồi phịch xuống chiếc ghế bọc nhung êm ái, cạnh chiếc piano và lẩm nhẩm:
- Anh nghĩ chỉ mình anh cảm thấy tôi kỳ lạ sao?
Riêng Tuấn, thật ra anh rất muốn và luôn luôn nhớ đến Nhi, nhưng nếu người khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt khi ở cạnh cô lại là tên con trai thì...hoàn toàn không thể chấp nhận được. Không thể phủ nhận rằng anh đang khá sợ hãi, thậm chí có khoảnh khắc anh còn nghi ngờ giới tính của mình, nhưng...khi nhớ về cô người yêu nhỏ bé, anh lại thấy lòng mình than thản và yên bình, nỗi sợ cũng chẳng còn, vì anh chắc chắn điều rằng: anh yêu cô, yêu người con gái ấy rất sâu đậm...Nhưng cớ sao...chỉ có mỗi mình Phong là đem lại cho anh cảm giác ngọt ngào đó?
Lâm ngồi chống cằm ở góc bàn với vẻ mặt trầm tư, như đang suy nghĩ đăm chiêu về vấn đề phức tạp nào đó vậy. Sau khi nghe tiếng xe máy của Tuấn xa dần, Lâm mới đứng bật dậy và tiến đến chỗ Phong. Anh nhíu mày vẻ khó hiểu đến tột độ khi thấy Phong đang mân mê từng phím dương cầm - thứ mà Phong chưa bao giờ có hứng thú chạm đến
- Mày ổn không đấy Phong?
- Trông tao có gì không ổn à? - Phong nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào phím đàn
Lâm đanh mặt lại, anh chộp lấy vai cậu bạn, xoay dứt khoát về phía mình rồi nói cách nghiêm túc:
- Mày với tên Tuấn có quan hệ như thế nào?!
Phong mở tròn xoe mắt nhìn Lâm vẻ khó hiểu vô cùng, vì trước giờ, Lâm nào có thèm tra hỏi anh như thế này. Lẽ nào...Lâm đã phát hiện ra được tình cảm đặc biệt mà anh dành cho Tuấn...?
- Là...bạn thôi, mày làm sao thế?!
- Mày vuốt tóc người bạn...là con trai??
Phong ậm ừ rồi nhanh chóng xoay mặt sang hướng khác. Hy vọng Lâm sẽ hiểu ý anh mà không nói nữa. Nhưng cậu bạn này lại tò mò hơn sức tưởng tượng của anh:
- Phong! Nói tao nghe, mày có quen biết bạn gái của Tuấn không?!
- Không! - Phong gắt gỏng - Tuấn bảo cô ta mất rồi, quen thế quái nào được?
Lâm cảm giác như từng thớ thịt trong cơ thể mình đang dần đông cứng lại. Thảo nào... Anh chẳng thể tìm lại được Nhi để gửi tặng bức ảnh tuyệt vời ấy. Anh thật sự không ngờ rằng đó chính là lần cuối cùng trông thấy cô tỏa sáng với vẻ đẹp thánh thiện như thế, dưới ánh nắng ban mai, nụ cười của cô gái trẻ không có chút gì mang hơi hướng của bệnh tật, của sự sống sắp héo tàn cả...mà ngược lại nó còn khiến cô trở nên tràn trề sức sống...Vì sao vậy? Vì cô đang ở bên cạnh người cô yêu sao? Bất giác Lâm giật nảy mình, anh lay mạnh vai của Phong như sắp phát cuồng
- Dạo này mày có nhìn thấy ma không?? Tao nghĩ mày đang bị ma ám đó!!
Phong méo mó cơ mặt của mình trông rất buồn cười, anh đánh nhẹ vào đầu Lâm phát rồi nói:
- Mày...điên rồi, chỉ có mày dám ám tao chứ ma nào dám? Thôi tao về đây.
Nói rồi, Phong vừa bước chầm chậm xuống sân khấu, vừa lắc lắc đầu kiểu như đã chịu thua với cái tính hay suy diễn lung tung của Lâm rồi vậy...
-------------------†-------------------
Cùng lúc đó...
Thái Hà đặt nhẹ đĩa trái cây xuống bàn rồi ngồi gọn gàng trên chiếc salon màu da của con bạch hổ trông rất bắt mắt. Cô vừa nhìn bố vừa cắn nhẹ móng tay của mình như thể đang cố gắng tìm ra câu bắt chuyện hay ho nào đó, để có thể khiến bố bỏ ngay tờ báo xuống và lắng nghe cô.
- Bố... - Hà ngập ngừng - có phải bố rất muốn làm sui gia với bác Dương không ạ?
Như dự đoán của Hà, ông bố khó tính ngay lập tức hạ tờ báo xuống và nâng mắt nhìn cô con gái
- Dĩ nhiên, bố với bác Dương đã muốn làm sui với nhau từ năm trước rồi, nhưng... - ông thở dài - thằng anh cứng đầu của con lại quyết liệt từ chối.
- Hay bố để con lo chuyện này giúp bố nhé?!
Người bố nheo mắt nhìn con gái vẻ vừa dò xét vừa nghi ngờ, vì trước giờ, Hà nào có thèm nhúng tay vào chuyện này, thậm chí là chưa bao giờ nhắc đến
- Bố còn không trị được nó, còn thì có thể sao?
- Con có cách của mình mà - Hà nghiêng đầu, tạo nụ cười dễ thương trên môi - bố cứ tin ở con nhé.
Sau khi ăn hết đĩa trái cây đầy chất dinh dưỡng trên bàn, Hà vui vẻ đi như bay về phòng, căn phòng ngập tràn màu nâu sữa và mùi hương nước hoa cô hay dùng khiến cho sự háo hức, phấn chấn trong cô được tăng cao hơn bao giờ hết. Vốn rất được lòng bác Dương, nên Hà không gặp khó khăn gì trong chuyện lấy được số điện thoại của con gái bác cả, và người đàn ông này thậm chí có vẻ còn thích thú hơn cả bố Hà; khi vừa nghe cô bảo sẽ giúp Phong và con gái ông gắn kết với nhau. Kết thúc cuộc trò chuyện bằng lời chào lễ phép, Hà cười nham hiểm rồi nằm phịch xuống giường, bắt đầu vẽ ra trong tâm trí những bước đi trong kế hoạch tiếp theo. Cô nhất định phải có được Tuấn! Việc Nhi bất ngờ ra đi đã là cơ hội quá tốt cho cô rồi, cô không cho phép ai cướp mất người cô đã thầm thương trộm nhớ biết bao lâu nay, cho dù người đó...có là anh trai cô đi chăng nữa!
Tối hôm sau, nhờ tài ăn nói của mình, Thái Hà đã có cuộc hẹn với con gái bác Dương ở Sound Of Paradise. Khi cô gái vừa bước vào quán, Hà thật sự khá ngạc nhiên vì nhan sắc hơn người của cô, dáng người cao ráo cùng với sự cân đối tuyệt hảo của đôi môi là thứ mà bất giác khiến Hà cảm thấy ghen tỵ với cô gái này
- Chào chị - Hà cười thật tươi - mời chị ngồi ạ
Cô gái mỉm cười rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Hà. Cô nhìn quanh quán cafe với cặp mắt ngưỡng mộ bởi sự sang trọng của quán, rồi tò mò hỏi Hà:
- Em bảo có chuyện muốn nói với chị à?
- Vâng - Hà chồm người về phía trước, háo hức nói - thật ra em muốn giới thiệu anh trai của em cho chị, chị biết đó, ông bố của chúng ta luôn muốn trở thành sui gia của nhau mà.
Cô gái trố mắt ngạc nhiên nhìn Hà, cả cử chỉ lẫn giọng nói đều không giấu được sự bối rối:
- Chuyện này...chị cũng từng nghe bố chị nói rồi, nhưng ông ấy lại muốn để chị tự quyết định chuyện tình cảm của chị, vả lại...
- Chị chưa có bạn trai đúng không? - Hà xen vào, giọng nói trở nên kiên quyết hơn
- Ừ, nhưng chị đang...thích người
Ánh mắt cô gái đột nhiên long lanh, mơ màng như bị thôi miên vậy, cô chống tay lên cằm rồi tiếp tục nói:
- Mọi thứ về anh ấy đều quyến rũ chị cách kì lạ em à...
Thái Hà cố nở nụ cười gượng như để chia sẻ niềm hạnh phúc nho nhỏ ánh lên trong đôi mắt chị, nhưng lòng cô lúc này đã thật sự bực bội lắm rồi. Kế hoạch gán ghép của cô bỗng dưng lại bị cản trở bởi gã " quyến rũ cách kì lạ" nào đó. Nhìn vào ánh mắt mê mẩn của cô gái khi nói về anh chàng trong mộng, Hà biết sẽ khá khó khăn nếu muốn biến cô trở thành người yêu của anh trai mình. Nhưng...không phải là hoàn toàn hết hy vọng, cô gái này còn chưa gặp mặt Phong cơ mà. Vì dù sao, ông anh trai của Hà vẫn có ngoại hình điển trai mà cô luôn tự hào. Rồi khi Hà định mở lời tiếp tục bắt chuyện với cô gái, thì Phong chợt mở cửa bước vào. Hà soi vào chiếc áo khoác da cùng với chiếc quần skinny đen rách cách điệu trông rất bảnh bao của anh trai với vẻ hài lòng; rồi cô liền vẫy tay, gọi Phong:
- Anh ơi! Ở đây này!!
Như mọi lần bước vào quán, Phong đều khẽ liếc trộm về phía sân khấu như thói quen, và ánh mắt của anh trở nên hiền hòa khi trông thấy Tuấn đang say sưa lướt từng ngón tay trên phím dương cầm ấy. Dứt mắt khỏi anh chàng ca sĩ, Phong ngán ngẩm bước đến gần cô em gái, chả biết Hà lại bày ra trò gì mà cứ liên tục hối thúc anh rằng: phải đến đây đúng giờ cùng với bộ cánh mà anh tâm đắc nhất. Nhưng khi chỉ vừa đứng trước bàn của Hà, Phong vô tình nhìn sang cô gái ngay bên cạnh mình và ngạc nhiên thốt lên:
- Ủa? Vy à?!
Nhận ra giọng nói ấm áp quen thuộc, giọng nói đã quyến rũ cô ngay từ lần gặp đầu tiên, Vy ngước lên nhìn Phong rồi nở nụ cười tươi tắn, sau vẻ mặt ngạc nhiên không kém gì anh bạn "đồng nghiệp".
- Vậy...hóa ra cậu là anh trai của cô bé này sao?
Hà thấy thế, liền thích thú xen vào:
- Hai người quen biết nhau từ trước rồi hả?!
- Ừ - Vy nhẹ nhàng gật đầu - chị là diễn viên của đoàn kịch Nguyệt Thực, và anh ấy là người trúng tuyển vai khá quan trọng trong vở kịch sắp tới của bọn chị.
Hà như không giấu nổi sự háo hức nữa, cô đứng bật dậy kéo tay Phong lại, rồi trịnh trọng tuyên bố:
- Dù đã biết mặt nhau nhưng xin phép anh cho em giới thiệu lại nhé. Chị gái xinh đẹp này là người đã có hôn ước với anh.!
- Cái gì??? - Phong buộc miệng quát lên - hôn ước là thế quái nào???
- Anh thô lỗ quá đấy! Em...chỉ đùa thôi mà...! - Hà chau mày, quát ngược lại Phong
Gương mặt đang tươi tắn của Vy bỗng dưng tối sầm như hiện tượng Nhật thực vậy. Thái độ khó chịu vừa rồi của Phong vô tình làm Vy tổn thương sâu sắc. Anh khiến cô cảm thấy mình không xứng với anh...mà cũng phải thôi, người tuyệt vời như Phong, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi... Nghĩ đến đó Vy chợt thở ra hơi dài, cô đứng phắt dậy rồi dùng dằn bỏ đi, không nói lời nào...
Biết mình vừa làm cho Vy buồn, Phong bắt đầu nhớ lại những lúc Vy ra sức giúp đỡ anh, luôn hết lòng bệnh vực mỗi khi anh bị đạo diễn phê bình và luôn quất quýt lấy anh đến nỗi khiến những tên con trai trong đoàn kịch phải ghen tỵ. Lòng ray rứt không yên, Phong chạy theo Vy, níu tay cô lại rồi nhẹ nhàng nói:
- Vy, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý...chỉ tại tôi...bất ngờ quá.
- Anh ghét em lắm hả?! - Vy nói trong tiếng nấc - ghét em lắm đúng không?!
Phong lúng túng nhìn vào những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của Vy rồi lắc đầu ngầy nguậy
- Không... Làm sao tôi ghét...em được chứ?
Vừa dứt câu, Vy nhào đến ôm chầm lấy Phong, rồi đặt lên môi anh nụ hôn...trước sự bàng hoàng của Phong, sự thích thú, mãn nguyện của Thái Hà cùng với những âm thanh lệch nhịp cách bất thường từ cây dương cầm phía nơi sân khấu kia. Nhưng Tuấn cũng cố rời mắt khỏi câu chủ đang chết đứng trong vòng tay của cô gái xinh đẹp kia để cứu vãn phần còn lại của bản nhạc Secret Garden tuyệt vời này.
Vy nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của Phong, cô nhìn anh thật âu yếm và đưa tay lên áp vào gò má đang tê cứng như bị hóa đá kia
- Chỉ cần anh không ghét em, chỉ cần như vậy thôi...! Em sẽ cố gắng làm cho anh phải thích em, Phong à...
------------------†------------------
giờ phút....
Sound of Paradise lúc này đã hoàn toàn vắng tanh. Phong đứng lặng thinh tựa lưng vào quầy pha chế, gương mặt thì trông cứ như người mất hồn vậy. Đây là lần đầu tiên anh bị cô gái "cưỡng hôn" trước mặt biết bao nhiêu người, mà lại còn bị Tuấn trông thấy nữa chứ...! Nhưng thú thật, nụ hôn khi nãy của Vy cũng làm Phong có chút cảm xúc, vì cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp hay vì anh cũng có tình cảm với cô? Không! Anh chỉ xem cô như người bạn mà thôi, có lẽ bản chất của tên con trai khi được phái đẹp hôn là phải như thế, không rung động thì cũng cảm thấy thinh thích. Nghĩ đến đây bỗng dưng anh thở phào nhẹ nhõm...Hóa ra...anh không hẳn "kỳ lạ" như anh đã từng nghĩ...
- Này!!!
Phong giật bắn người, quắc mắc nhìn chàng thanh niên đang khoanh tay đứng cạnh anh.
- Anh làm tôi sợ chết khiếp đấy Tuấn!
- Bộ cậu đang suy nghĩ gì bậy bạ lắm sao? - Tuấn nhếch mép trêu ghẹo - hay là bị cô gái xinh đẹp lúc nãy hớp hồn rồi?
- Lầm rồi, tôi chỉ xem cô ấy là bạn. Vì thế nên tôi mới đau đầu đây.
Tuấn châm lửa vào điều thuốc trên môi mình, anh rít hơi dài rồi nói sau khi thở ra làn khói trắng đục như sương mù, quyện vào nhau cách điệu nghệ ngay trước mắt anh
- Mặc dù tôi thấy chuyện bị phụ nữ hôn chẳng có gì đáng buồn cả. Nhưng trông cậu lại có vẻ không được ổn lắm. Muốn uống chút bia chứ?
- Hôm nay anh thân thiện gớm nhỉ?
- Làm bạn với cậu có lẽ sẽ rất thú vị - Tuấn cười xòa
Và nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời ấy bất giác khiến Phong choáng ngợp, mỗi hơi thở trong anh như trở nên nặng nề hơn...Trái tim của anh lại rung động vì Tuấn nữa rồi...Nhưng rõ ràng anh vừa xác nhận mình có cảm giác với con gái cơ mà? Cớ sao bây giờ anh lại rung động trước Tuấn như thế này? Chết tiệt! Cứ như việc anh có tình cảm với Tuấn là chuyển hiển nhiên đã được sắp đặt khéo léo từ trước vậy!
------------------†-------------------
Cả về nhà của Tuấn. Ban đầu Phong thắc mắc vì sao không ra quán nhậu, Tuấn bảo anh thích uống ở nhà hơn, vì khi đã say, anh không kìm chế được bản thân mình, có khi lại gây gỗ đánh nhau ngoài đường ngoài xá bởi chuyện nhảm nhí nào đó cũng nên. Căn nhà nồng nặc mùi thuốc lá và xen lẫn chút mùi hương quen thuộc của Tuấn. Trên bức tường tô màu xanh da trời có treo cây đàn guitar có màu sắc khác nhau, mặc dù không rành lắm về nhạc cụ, nhưng Phong vẫn phân biệt được cây bên trái là đàn điện, loại đàn của mấy tay rocker thường dùng để làm thủng màn nhỉ của người nghe - theo định nghĩa của anh. Cởi đôi giày thể thao ra và để lên kệ, Phong hơi nhíu mày khi nhìn vào đống giấy tờ lộn xộn, ngổn ngang chữ và nốt nhạc trên đấy; bay lượn khắp nhà Tuấn, tờ nằm trên bàn, tờ đậu dưới sàn, thậm chí trong nhà bếp cũng có!
- Anh sưu tập giấy à? - Phong hỏi với giọng điệu châm chọc
- Nhạc sĩ mà nhóc!
- Tôi tưởng anh chỉ biết đàn và hát thôi chứ.
- Tôi là nghệ sĩ bí ẩn mà, tôi sáng tác hầu hết cho người khác hát, chứ cậu nghĩ tôi kiếm sống bằng gì hả công tử?
Tuấn lôi dưới gầm tủ quần áo ra thùng bia , lấy dây dài gồm những bịch đậu phộng nhỏ trong tủ thức ăn rồi kéo Phong ngồi xuống đối diện với anh. Hai người bắt đầu uống bia và trò chuyện với nhau. Khác với vẻ ngoài công tử của mình, Phong uống rất khá, đã lon thứ rồi mà anh chưa có triệu chứng gì cho là say cả, trong khi mặt Tuấn thì bắt đầu đỏ lên và trở nên nói nhiều hơn, khác hẳn mọi ngày. Ban đầu, họ chỉ nói về những chuyện phiếm, những hoàn cảnh hài hước, những sự cố kinh dị mà họ vô tình gặp trên phố. Nhưng khi men bia đã thấm vào người, họ bắt đầu bộc lộ những cảm xúc chân thật từ tận đáy lòng mình
- Nói thật - Tuấn vừa nói vừa nhai đậu phộng - thấy cậu với cô gái khi nãy hôn nhau, tự dưng tôi yên tâm hơn nhiều.
- Tôi bị cưỡng hôn! Hôn nhau là cái giống gì??! - Phong gắt gỏng
- Haha, ừ thì cưỡng hôn, ra cậu không phải đồng tính như tôi đã từng nghĩ. Nhưng mà sao...tôi cũng cảm thấy hơi buồn,...lạ thật, nói chung tôi không hoàn toàn vui khi chứng kiến cảnh đó...
- Hả?! Anh từng nghĩ tôi đồng tính? Mà cái gì lại buồn rồi lại không vui? Anh đang lảm nhảm cái quái gì vậy Tuấn?!
Tuấn uống cạn nửa lon bia trên tay, rồi tiếp tục lè nhè:
- Ừ vì cậu đẹp, đẹp...đến chết người, lại còn hay vuốt tóc tôi...!
Phong đỏ bừng hết cả mặt, không phải vì hơi men, mà là vì lời khen vừa rồi của Tuấn. Lạ thay, được tên con trai khen như thế, anh không những thấy khó chịu, ghê sợ mà ngược lại, anh còn cảm giác như có dòng suối hạnh phúc đang trôi vào lấp đầy khoảng trống trái tim anh vậy. Cơ thể anh mềm nhũn hẳn đi, tựa đang tan chảy như thanh chocolate được nung nóng bởi ngọn lửa, và Tuấn chính là ngọn lửa ấm áp ấy...
Hơi men giúp cho Phong trở nên can đảm hơn, nó như chàng hiệp sĩ chặt đứt sợi dây xích trói buộc tình cảm mãnh liệt trong anh, khiến lý trí phải đầu hàng. Anh đặt mạnh lon bia xuống sàn nhà, chồm người về phía Tuấn, túm lấy cổ áo của anh chàng ca sĩ và gặng hỏi từng chữ :
- Anh vừa nói gì? Anh bảo tôi ĐẸP ĐẾN CHẾT NGƯỜI à??
- Ừ, thật đấy, có lúc tôi còn sợ bị cậu quyến rũ nữa chứ, buồn cười thật.!
Vừa dứt câu, Phong nhổm người dậy và....hôn Tuấn. Anh đặt môi mình vào đôi môi vẫn còn vương chút bọt bia của Tuấn cách nhẹ nhàng... Mắt Phong nhắm nghiền lại như để được hòa quyện tâm hồn vào mớ cảm xúc cháy bỏng trong lòng anh lúc này. Nhưng ngược lại, mắt Tuấn lại trợn trừng lên, đầu óc anh thì như muốn nổ tung hết cả ra....
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!