Buổi tối ở dinh thự.
Âu Dương Tư Thần thay đồ xong, anh đi xuống lầu, mang thức ăn Chu thẩm nấu sẵn vào bệnh viện cho Lạc Ninh Hinh.
Không quên đem theo cầu cầu đi cùng.
Lúc Lạc Ninh Hinh cùng anh qua Pháp, đã mang nó đến cho Chu thẩm và Hứa quản gia chăm sóc.
Trong phòng Lạc Ninh Hinh đang ngồi lướt mạng xã hội, giết thời gian trong khi buồn chán.
Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy Âu Dương Tư Thần, liền vứt ngay điện thoại xuống giường.
" Tư Thần, anh đến rồi! Anh đem cầu cầu đến đây không sao chứ?" Cô nhìn thấy cục lông trắng tròn tròn trên tay anh liền hỏi.
" Không sao? Bệnh viện này của anh! Mang nó đến thăm em một chút, lát nữa liền kêu tài xế đem nó về." Anh đặt cầu cầu xuống đất, nhẹ giọng trả lời.
Lạc Ninh Hinh liền giở chăn lên, cô xuống giường bế cầu cầu cưng nựng, ôm nó vào lòng.
Âu Dương Tư Thần nhìn cô vui vẻ, bỗng nhiên anh cảm thấy hối hận khi mang cầu cầu đến đây.
Mùi dấm đâu đó bốc lên nồng nặc, nhưng Lạc Ninh Hinh lại vô tư không để ý.
Âu Dương Tư Thần lấy bữa tối ra, bày lên bàn cho cô.
Lạc Ninh Hinh cũng ôm cầu cầu đến bàn ăn, cô nhìn thấy mu bàn tay Âu Dương Tư Thần bị thương, có rất nhiều vết xước.
Là do lúc bóp cổ Kiều Thu Nguyệt, bị cô ta chống trả.
" Tay anh bị sao vậy?" Lạc Ninh Hinh buông cầu cầu ra, cô bắt lấy bàn tay của anh hỏi.
" Lúc chiều đùa giỡn với cầu cầu, vô tình bị nó cào trúng thôi! Vết thương nhỏ, không có gì!" Anh mỉm cười nhìn cô trả lời.
[Cầu cầu cảm thấy oan ức nha, mami con không có làm papa bị thương.]
" Anh đừng gạt em, cầu cầu móng vừa cắt dũa xong, nó căn bản không thể làm anh bị thương." Lạc Ninh Hinh không vui khi anh nói dối cô.
Âu Dương Tư Thần nhìn cô không biết phải nói thế nào, Lạc Ninh Hinh xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương Tư Thần nhìn bàn tay bị thương của mình, anh lẳng lặng ngồi xuống ghế.
" Nói xem mami của con đi đâu? mami giận papa rồi!" Âu Dương Tư Thần chính là đang nói chuyện với chó, hình tượng tổng tài nay còn đâu.
Cầu cầu đáng yêu chỉ nghiêng đầu nhìn anh, nó làm sao mà trả lời được.
Không lâu sau đó, Lạc Ninh Hinh trở về, trên tay còn cầm theo một hộp cứu thương, cô đến gần Âu Dương Tư Thần ngồi xuống.
Lấy nước sát trùng rửa vết thương, rồi mới lấy thuốc bôi lên cho anh.
" Không giận?" Âu Dương Tư Thần hỏi cô.
" Em đang rất tức giận!" Lạc Ninh Hinh nói, mắt nhìn chăm chú, tay cô cẩn thận bôi thuốc.
Âu Dương Tư Thần vậy mà lại cười, bởi vì Lạc Ninh Hinh vẫn chịu nói chuyện với anh.
Âu Dương Tư Thần ngồi yên như một đứa trẻ, để Lạc Ninh Hinh muốn làm gì thì làm.
" Anh đi gặp Kiều Thu Nguyệt và người đàn ông đó có phải không?" Lạc Ninh Hinh bất ngờ hỏi.
" Anh không cần phải chối, em hiểu tính cách của anh như thế nào."
Bất chợt bị Lạc Ninh Hinh vạch trần, Âu Dương Tư Thần cứng họng không trả lời được.
Anh ngồi trầm tư suy nghĩ, một giây sau liền kéo Lạc Ninh Hinh vào lòng.
" Là anh sai rồi! Anh chỉ là không muốn người khác hãm hại em hết lần này đến lần khác.
Anh sẽ cho bọn chúng biết thế nào đau khổ, vì dám làm tổn thương em." Âu Dương Tư Thần hít thở sâu nói.
" Tư Thần, em biết! Nhưng anh cũng đừng vì em mà bị thương, lần nào cũng như vậy!" Lạc Ninh Hinh cũng đưa tay ôm anh, cô nhỏ giọng nói, âm thanh trong trẻo lại ngọt ngào.
" Anh biết rồi!" Âu Dương Tư Thần trả lời.
Đêm khuya ở một nơi vắng vẻ, Lâm Như Tuyết đang ngồi trong xe chờ ai đó.
Bốn năm qua, cô ta cũng trưởng thành hơn rất nhiều, gương mặt cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Lâm Như Tuyết rất là nặng tình, những năm qua dù có rất nhiều người để ý đến cô ta, nhưng Lâm Như Tuyết chưa bao giờ động lòng với ai cả.
Khi tốt nghiệp, cô ta cũng vào Lâm thị làm việc, không như Lạc Ninh Hinh nổi tiếng ở Pháp, thì ở thành phố Nam Vương này, cô ta cũng có danh tiếng không nhỏ.
Từ khi cô ta vào Lâm thị, thì công ty ngày càng phát triển hơn nữa, khiến Lâm Văn Thành rất tự hào về cô ta.
Dù như vậy, cô ta vẫn luôn lo lắng sợ hãi, vì bị Hứa Vân Du sai khiến như một con rối.
Màn đêm cô quạnh tịch liêu, như muốn nuốt chửng lấy Lâm Như Tuyết, cuộc sống của cô bây giờ là ước mơ của rất nhiều người.
Nhưng không ai biết cô ta đã khó khăn như thế nào, mới có thể bước đến vị trí này.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến mình không phải là con ruột của Lâm gia cả, càng không nghĩ đến việc hãm hại Lâm gia.
Nhưng nếu Lâm Như Tuyết không làm như vậy, thì Hứa Vân Du sẽ không tha cho cô ta.
Đang miên man suy nghĩ, thì có người gõ vào cửa xe.
" Sao bà đến trễ vậy??" Lâm Như Tuyết mở cửa cho Hứa Vân Du vào, cô ta khó chịu vì chờ lâu.
" Có chút chuyện cần giải quyết, nên mất nhiều thời gian hơn dự định."
" Bỏ qua chuyện của tôi đi, tôi báo cho cô một tin nóng, tên Dụ Uy Long kia đã được thả ra rồi.
Liệu mà làm cho sạch sẽ, đừng để hắn làm hỏng chuyện." Hứa Vân Du nghiêm giọng nói.
Nhờ chăm sóc kỹ lưỡng, mà trông Hứa Vân Du vẫn còn rất trẻ, dù bà ta đã hơn năm mươi tuổi rồi.
Mà nhan sắc mặn mà, vóc dáng lại thon gọn tươi trẻ, khiến nhiều người cùng tuổi rất ghen tỵ.