Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

chương 127: 127: cô vừa nói gì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài ngày sau, tại Vệ thị tập đoàn.

Hôm nay Vũ Đình đến đây để ký hợp đồng, làm người đại diện chính thức cho Vệ thị.

Cô ăn mặc đơn giản, quần jean dài và áo sơ mi màu vàng nhạt cách điệu.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, không cầu kỳ.

Nhưng từng đường nét trên gương mặt vẫn xinh đẹp, nhẹ nhàng và thanh thoát.

Vừa bước vào công ty, đã có những ánh mắt dò xét nhìn cô.

Vũ Đình là diễn viên, nhưng cô chỉ mới nhận được những vai diễn nhỏ ở nước ngoài.

Còn ở Vương Thành này, cô không có tiếng tăm, nên không ai biết cô là ai cả.

Cô và Max đến trước quầy lễ tân.

" Xin lỗi vì đã làm phiền, chúng tôi có hẹn với giám đốc các cô đến để ký hợp đồng làm đại diện.

Chúng tôi có thể gặp giám đốc của cô được không?" Max thân thiện hỏi.

Nhưng là nhân viên lễ tân thì không như vậy, cô ta ném cái nhìn khinh rẻ cho Vũ Đình từ trên xuống dưới, rồi lại chuyển qua nhìn Max.

" Các người có đi nhầm chỗ không vậy? Người đại diện cho Vệ thị phải là ảnh hậu nổi tiếng, còn cô gái này tôi còn chẳng biết cô ta là ai.

Các người trở về đi! Không phải ai muốn là cũng có thể gặp được giám đốc của chúng tôi đâu.

Đúng là mơ mộng hão huyền!" Cô ta không chút tiếc lời mà nói.

" Cô nói cái gì hả? Tôi cho cô biết, Vũ Đình là bạn của Vệ thiếu gia, cũng là cậu ấy mời Vũ Đình chúng tôi về đây làm việc.

Cô biết điều thì mau thu những lời nó lại, và xin lỗi chúng tôi ngay.

Bằng không cậu ấy mà biết được, thì công việc này cô muốn giữ cũng không được!" Max tức giận, không thể kiềm chế nổi mà bật lại cô ta.

" Cô ta tính là thứ gì mà bắt tôi xin lỗi chứ? Các người cũng chỉ là những kẻ hèn mọn mà thôi, lại còn muốn đến đây ăn mày à? Cút đi trước khi tôi cho bảo vệ đến lôi cổ các người ra." Dù Max nói như thế, nhưng cô ta vẫn tiếp tục sỉ vả Vũ Đình.

" Cô vừa nói gì?" Vũ Đình nãy giờ im lặng, nhưng bây giờ cô không thể nhịn nữa.

" Tôi nói loại diễn viên hèn hạ như cô ấy, mau cút khỏi đây đi!"

" Bốp!" Vũ Đình không nhẫn nhịn nữa, cô vung tay tát cho cô ta một bạt tay.

" Cô mới nói gì?" Vũ Đình xoa xoa bàn tay, rồi trừng mắt nhìn cô ta nói tiếp.

" Tiện nhân, cô dám đánh tôi sao?" Nữ lễ tân mặt đau đớn, cô ta không chừa mà tiếp tục mắng chửi.

Vũ Đình đưa tay lên, cô còn chưa đánh được, thì đã bị một bàn tay nắm lại.

" Cô quá đáng rồi đấy!" Một giọng nói ngọt lịm vang lên.

Vũ Đình quay đầu nhìn lại, cô có hơi bất ngờ.

Trước mặt cô là ảnh hậu Tần Lam, người mà cô ái mộ rất nhiều.

Cô ta mặc một chiếc váy tím ngắn, gương mặt trang điểm đậm, tóc được cột lên cao, thần thái ngút trời.

Vũ Đình rất thích cái khí chất này của cô ta.

" Tần Lam!" Vũ Đình mừng rỡ, mắt to tròn kêu lên.

Nhưng cô ta đã phớt lờ cô đi, mà tiến đến gần nữ lễ tân hỏi han.

" Có sao không? Lần sau gặp loại người này thì cứ gọi bảo vệ đuổi ra ngoài, không cần phải tốn thời gian đôi co làm gì! Bọn họ không xứng, đứng ở đây trông rất bẩn mắt!"

Vũ Đình đồng tử khẽ rụt lại, cô không tin thần tượng của mình có thể nói ra những lời này.

" Cô Tần, cô nói chuyện vậy mà nghe được sao?" Max lên tiếng hỏi.

" Gọi bảo vệ đi!" Tần Lam khinh thường đến nổi chẳng thèm nhìn đến bọn họ, cô ta nói xong liền rời đi.

" Này, cô tưởng mình là ảnh hậu thì ngon lắm sao? Loại Người khinh thường người khác như cô, mới là đáng khinh! Rồi sẽ có một ngày, cô bị thất sủng mà rơi từ trên cao xuống.

Tôi thật mong chờ đến lúc cô bị người khác hất xuống, hèn mọn hơn cả chúng tôi bây giờ! Người khác sẽ nhìn cô, như cách cô nhìn chúng tôi vậy!" Max bị khí giận đến cực điểm, hắn không ngần ngại lên tiếng thóa mạ Tần Lam.

Quản lý của cô ta mau chóng gọi bảo vệ vào, bọn họ thô bạo lôi hai người ném thẳng ra ngoài, trước sự hả hê của những người bên trong.

Cú ngã khá mạnh, làm tay Vũ Đình bị thương, còn chảy ra một ít máu.

Bên ngoài, những người không hiểu chuyện cũng đưa tay chỉ trỏ bàn tán, bọn họ cảm thấy thích thú khi người khác gặp nạn mà thôi.

" Vũ Đình, cô không sao chứ?" Max lo lắng hỏi khi thấy cô bị thương.

" Không sao mà! Vết thương nhỏ mà thôi! Chúng ta về nhà trước đi, ngày khác chúng ta lại đến!" Vũ Đình cố gượng cười nói.

" Đúng là lũ khốn mà! Còn ra tay nặng như vậy nữa!" Max xót cho cô mà lên tiếng.

Cả hai chật vật đứng lên, đúng lúc gặp được Mặc Vũ đi tới.

" Vũ Đình, cô bị làm sao vậy? Tay thế nào lại bị thương?" Thấy bóng dáng cô, hắn đã chạy đến hỏi han.

" Là do lũ người thượng đẳng bên trong ban tặng hết đấy!" Max bức xúc trả lời thay cô.

" Là chuyện gì? Nói cho tôi nghe đi!" Mặc Vũ chau mày nói.

Sau một hồi nghe Max luyên thuyên kể lể, Mặc Vũ cũng cảm thấy khó chịu cho bọn họ.

" Haizzz, nhân viên của tên này càng lúc càng tệ! Đi, tôi đưa hai người vào trong đòi lại công bằng." Mặc Vũ lên tiếng, rồi kéo Vũ Đình cùng đi vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio