Lạc Ninh Hinh buổi sáng thức dậy, mặt trời đã lên cao, Âu Dương Tư Thần lo cô thức khuya sẽ mệt nên anh không gọi cô dậy.
" Đã giờ sáng rồi! Ôi mình lại đến trễ nữa rồi!" Lạc Ninh Hinh kêu lên, cô vội chạy vào nhà tắm.
Mười phút sau, cô đã váy áo chỉn chu chạy xuống lầu, Âu Dương Tư Thần cũng đã đến công ty từ lâu.
" Lạc tiểu thư dậy rồi à? Thiếu gia nói cô mệt có thể nghỉ hôm nay!" Hạ quản gia ở ngoài đi vào, nhìn thấy cô liền lên tiếng.
" Không cần đâu ạ! Cháu sẽ đến công ty bây giờ luôn, vẫn còn nhiều việc phải hoàn thành lắm!" Cô uống vội ly sữa rồi đi ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh tự lái xe đến công ty, mọi người lại bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt soi mói.
Lạc Ninh Hinh cũng đã quá quen với điều này, cô nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc, không quan tâm đến bọn họ.
Vì ngày mai là ngày nộp tác phẩm rồi, cô không có dư thời gian mà để ý những lời nói đó.
Lạc Bội Sam hôm nay vẫn đến công ty, có điều cô ta không còn ăn mặc hở hang như mọi khi, mà thay vào đó là áo sơ mi chỉnh tề.
Lạc Ninh Hinh liếc nhìn cô ta, rồi khẽ cười thầm.
Trong phòng vệ sinh, Lạc Bội Sam đang lén lút gọi điện thoại cho ai đó.
" Ngày mai cô phải gửi tác phẩm cho tôi đấy! Sau khi tôi xem xét sẽ chuyển tiền vào thẻ cho cô! Không thể nói chuyện lâu ở đây, tôi cúp máy trước đây!" Giọng cô ta nói nhỏ.
Xong chuyện, cô ta vẻ mặt vô tư bước ra ngoài, chỉ là lại tình cờ đụng trúng Lạc Ninh Hinh.
" Là ai vậy hả? Bộ không thấy đường sao?" Lạc Bội Sam hậm hực la lớn.
" Cô mới là người không nhìn thấy đường đấy! Đã va vào người khác còn lớn miệng." Lạc Ninh Hinh cũng nhanh chóng bật lại cô ta.
"Lạc Ninh Hinh, lại là cô? Cô là âm hồn bất tán hay sao vậy? Suốt ngày cứ lẽo đẽo theo tôi!" Lạc Bội Sam nghiến răng nói.
" Cô mới là âm hồn đó! Đây là công ty, chứ không phải là là Lạc Gia nhà cô! Lựa lời ăn nói cho đàng hoàng một chút."
" À ,mà hôm qua tôi nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang, vô cùng diêm dúa, đang cố tình quyến rũ Tổng giám đốc ở hầm giữ xe.
Trong tay tôi còn có hình ảnh, cô có muốn xem thử không? Thật tiếc, khẩu vị của anh ấy rất tốt, mới không thích những thứ vừa mặn mòi lại còn nặng mùi như vậy! Tiếc thật đấy!" Lạc Ninh Hinh cầm điện thoại đưa trước mặt cô ta chọc tức.
" Cô..." Lạc Bội Sam tức giận, cô ta muốn giật lấy điện thoại của Lạc Ninh Hinh.
" Cô cái gì mà cô? Tránh ra, tôi còn phải đi vệ sinh!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười rút tay về, cô đẩy Lạc Bội Sam qua một bên nói.
" Lạc, Ninh, Hinh!" Cô ta điên tiết gào lên.
Hôm nay Lạc Ninh Hinh bị dì cả đến thăm, mỗi lần như thế cô đều đau đến mặt mày tái mét.
Cả buổi trưa còn không thèm ăn uống gì, chỉ nằm dài trên bàn chịu đựng.
" Lạc tiểu thư, tôi tưởng hôm nay cô không đi làm chứ!" Du Cảnh vô tình đi ngang, thấy cô đang quằn quại, hắn vội đi vào hỏi.
" Tôi đang cảm thấy đi làm là quyết định sai lầm của mình đây! Chắc tôi phải về nhà thôi!" Lạc Ninh Hinh thều thào trả lời.
" Cô bị gì vậy? Khó chịu ở đâu sao?" Du Cảnh lo lắng hỏi han.
" Cậu vẫn là không nên hỏi thì hơn!" Lạc Ninh Hinh gượng cười nói.
Du Cảnh hoang mang gãi đầu, hắn liền đi lên phòng Âu Dương Tư Thần thông báo vậy.
" Sếp, sắc mặt của Lạc tiểu thư hình như không ổn cho lắm!" Du Cảnh đi vào lên tiếng.
" Không phải cô ấy ở nhà sao?" Âu Dương Tư Thần nhíu mày nói.
Sau đó anh liền nhìn lịch để bàn, rồi vội chạy xuống phòng thiết kế.
Lúc này Lạc Ninh Hinh đã sắp chịu hết nổi, hai tay cô gắt gao ôm chặt bụng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Vì là giờ nghỉ trưa, nên chẳng có ai ở trong phòng cả.
" Bảo bối, đau bụng lắm sao? Mau lên phòng làm việc của anh!" Âu Dương Tư Thần ngồi xuống sờ khuôn mặt nhợt nhạt của cô nói.
Lạc Ninh Hinh nói chuyện còn không muốn nổi, cô chỉ nhìn anh gật đầu nhẹ.
Âu Dương Tư Thần cũng chẳng nói nhiều, anh bế cô đứng lên đi về phòng làm việc.
Để Lạc Ninh Hinh nằm trên giường, anh lại xắn tay áo đi ra ngoài.
Ít phút sau, tay anh đã cầm một ly trà gừng nóng hổi đi vào.
" Bảo bối, uống trà gừng ấm bụng, sẽ bớt đau hơn!" Âu Dương Tư Thần đỡ cô dậy, anh đưa ly lên thổi cho nguội bớt, rồi lại đút cho cô uống.
Lạc Ninh Hinh ở với anh cô như một nàng công chúa vậy, lúc nào cũng được anh cưng chiều, phủng trong lòng bàn tay.
" Sếp, túi chườm nóng tôi mua rồi đây!" Du Cảnh bên ngoài nói vọng vào, hắn đặt đồ trên bàn rồi nhanh chân đi ra ngoài.
" Haizzzz, công việc còn đang bận tối mắt tối mũi! Vậy mà chỉ cần Lạc tiểu thư không khỏe, sếp liền vứt hết ra sau.
Bị nhét cẩu lương riết cũng quen! Lạc tiểu thư, cô quả thật may mắn!" Du Cảnh không khỏi cảm thán mà nói nhỏ.
Âu Dương Tư Thần mau chóng lấy túi chườm đặt lên bụng cô, tay vẫn không quên xoa xoa bụng nhỏ cho cô.
" Bảo bối, có đỡ đau hơn không?"
" Chỉ cần nhìn thấy anh là đỡ đau hơn nhiều rồi!" Lạc Ninh Hinh ôm lấy cánh tay của Âu Dương Tư Thần trả lời, anh lúc nào cũng cho cô cảm giác ấm áp.