Trên tầng cao nhất của khách sạn, Chu Vĩ đang cùng đối tác nói chuyện với nhau, bọn họ đến để thương thảo hợp đồng.
Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, hai người đều đồng ý thỏa thuận trên hợp đồng, xong việc Chu Vĩ tiễn vị đối tác kia ra về.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, hắn nhìn thấy lão đạo diễn Đỗ Chính Nam đi vào một phòng tổng thống, nhưng hắn ta cũng không để tâm cho lắm.
Cũng trong một phòng tổng thống khác, Tần Lam gương mặt đang trở nên vui vẻ, ả ta biết được người của mình sắp bắt được Vũ Đình rồi.
Cô ta cho rằng chỉ cần biến Vũ Đình thành một chiếc giày rách, thì bản thân đã có thể cướp lấy trái tim của Lục Thần Vũ.
" Chị Tần Lam, người đã bắt được rồi! Bây giờ em cho người mang cô ta đến phòng của Đạo diễn Đỗ!" A Ly hăm hở đi vào thông báo, cô ta đúng là trợ lý đắc lực của Tần Lam.
" Nhanh lên một chút! Nhớ là phải chọn góc quay cho đẹp vào, nhất định phải nhìn thấy rõ mặt, như vậy mới thú vị!" Tần Lam bình thản trả lời, rồi đưa ly rượu vang lên uống cạn.
Nhận được tin của A Ly, hai người phục vụ nữ do cô ta cài vào, đã nhanh chóng đưa Vũ Đình đến phòng của Đỗ Chính Nam.
Lục Thần Vũ lúc này cũng vừa chạy đến nơi, hắn nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy Vũ Đình ở đâu, liền đi đến hỏi Max." Đình Đình đâu rồi? Tôi tìm nãy giờ vẫn không thấy cô ấy!" Lục Thần Vũ thở dốc lên tiếng.
" Có khi nào còn đang khóc lóc trong nhà vệ sinh không? Từ lúc gọi cho anh đến giờ tôi không có thấy cô ấy ra ngoài!" Nghe Lục Thần Vũ hỏi, Max bấy giờ mới lo lắng trả lời.
" Để tôi đi tìm cô ấy!" Lục Thần Vũ cảm thấy có gì không ổn, hắn nói rồi vội chạy đến nhà vệ sinh nữ.
Bản thân là nam giới không thể vào trong được, hắn chỉ có thể nhờ một nữ phục vụ giúp đỡ.
Nhưng Vũ Đình đã bị bắt đi rồi, cô căn bản không ở trong nhà vệ sinh.
" Thưa ngài, bên trong không có ai cả! Cô ấy chắc là đang ở ngoài sảnh khách sạn đi dạo thôi!" Nữ phục vụ đi ra thông báo lại cho hắn.
Lục Thần Vũ lúc này linh cảm xấu càng mãnh liệt hơn, hắn biết Vũ Đình không có ở ngoài, bởi vì hắn đã tìm hết mọi ngóc ngách rồi.
Hắn không thể ngồi yên được nữa, liền vội vàng đến phòng an ninh xem lại camera quan sát, quả nhiên là camera cũng đã bị người thao túng, không có bất cứ một manh mối nào của Vũ Đình cả.
" Long Duật, cậu mau định vị giúp tôi, xem Vũ Đình đang ở đâu! Gửi vị trí đến chỗ tôi ngay!" Lục Thần Vũ chỉ còn cách định vị vị trí của cô, thiết bị được cài trên chiếc bông tai mà hắn đã tặng cho Vũ Đình.
Bên này Chu Vĩ và đối tác vừa xuống thang máy, hắn đã thấy hai người phục vụ nữ mang theo Vũ Đình đứng bên ngoài chờ.
Nhìn cô mắt nhắm nghiền hắn cũng cảm thấy kì lạ, nhưng vì hắn đang bận, nên đành nhắm mắt cho qua.
Hai người phục vụ đỡ Vũ Đình vào trong thang máy, lúc thang máy chuẩn bị đóng lại, một trong hai người lên tiếng.
" Chúng ta cần đưa cô ấy đến phòng bao nhiêu?"
" Phòng !" Người còn lại lạnh giọng trả lời.
Chu Vĩ vừa hay đã nghe hết mọi chuyện, hắn đi thêm vài bước, chợt nhớ ra Đỗ Chính Nam lúc nãy là đi vào phòng ." Không hay rồi!" Hắn hốt hoảng kêu lên, Chu Vĩ biết lão già này là một kẻ cực kỳ bệnh hoạn.
" Chu Tổng có chuyện gì sao?" Vị đối tác thấy sắc mặt của hắn không tốt, liền cất giọng hỏi.
" Giám đốc Lý, một người bạn của tôi sắp xảy ra chuyện rồi! Tôi xin phép đi giải quyết trước, mong ngài thứ lỗi cho tôi!" Chu Vĩ nhìn ông ta đáp.
Không chờ người trả lời, hắn đã lao nhanh về phía thang máy, nhấn nút liên tục, quả thật bọn họ lên tầng cao nhất.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Chu Vĩ chỉ còn cách phải chạy thang bộ, hắn không hi vọng Vũ Đình phải xảy ra chuyện gì.
Dù chỉ mới gặp cô có vài lần, nhưng hắn đã có cảm tình với cô rồi.
Từ tầng trệt mà lên đến tầng là một quãng đường khá xa, Chu Vĩ chỉ vừa chạy đến tầng mồ hôi đã vã như tắm mất rồi, nhưng hắn vẫn kiên trì.
" Cô gái nhỏ, chờ tôi!" Hắn thở dồn dập nói, chân vẫn chạy nhanh.
Vũ Đình lúc này đã được đưa đến cửa phòng, hai người họ đưa tay gõ cửa, bên trong Đỗ Chính Nam liền mở cửa ra.
Vừa nhìn thấy Vũ Đình, lão già đã lộ ra gương mặt bệnh hoạn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
" Đạo diên Đỗ, chúng tôi theo lệnh đưa người đến cho ngài đây!" Một nữ phục vụ cúi đầu kính cẩn nói.
" Được rồi, chuyện còn lại giao cho tôi! Hai cô có thể đi rồi!" Lão ta chép miệng thòm thèm, đưa tay đỡ lấy Vũ Đình, rồi đuổi bọn họ đi.
" Chúng tôi đi ngay đây! Chúc ngài buổi tối vui vẻ!" Hai người họ mỉm cười đáp, rồi xoay người rời đi.
Đỗ Chính Nam nhanh chóng đưa Vũ Đình vào trong, lão ta ném cô lên chiếc giường lớn trong phòng, rồi nhếch môi cười đến quỷ dị.
" Người thật sự rất đẹp nha! Mùi hương trên cơ thể thật kích thích, lần này có số hưởng rồi.
Người mà Tần Lam đưa đến quả thật không tồi! Tiểu miêu nhi, tối nay ta sẽ khiến em sướng như điên, ngày mai bảo đảm không thể xuống giường nổi!" Ông ta giở giọng biến thái nói, cúi người xuống hít lấy hít để hương thơm trên người Vũ Đình.