Lạc Ninh Hinh mạnh tay đẩy Hàn Mặc Phong ra, làm cho hắn hơi bất ngờ." Ninh Hinh, em sao vậy?" Hắn lên tiếng hỏi cô, trong tâm có chút nghi ngờ.
" Tôi không nhớ gì hết, nhưng anh cũng đừng ôm tôi như vậy! Tôi cần thời gian để tiếp nhận những chuyện này!" Cô run rẩy đáp lời hắn, có vẻ chơi chung với Vũ Đình, khả năng diễn xuất của cô cũng trở nên tốt hơn.
Hàn Mặc Phong trong lòng cảm thấy không vui, hắn nhưng không nghĩ đến cô đã quên đi kí ức, nhưng cơ thể vẫn còn đề phòng hắn như vậy." Dù sao em cũng mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thêm một chút đi! Anh có việc bận rồi, buổi tối lại đến thăm em!" Hắn cố gắng nở một nụ cười giả dối, rồi đứng lên nhìn Mike ra hiệu.
Hai người lại cùng nhau rời khỏi phòng, Lạc Ninh Hinh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, suýt chút nữa là lộ cả rồi.
Bên ngoài hành lang, Hàn Mặc Phong trừng mắt nhìn Mike, hắn có vẻ không hài lòng với ông ta, bởi vì kết quả không như mong đợi." Tôi nghĩ là thuốc của ông có vấn đề rồi, có phải là không thể làm cô ấy quên đi có đúng không?" Hắn ta lên tiếng hỏi.
" Hàn thiếu, ngài chớ có vội lo lắng! Làm thế nào mà cô ấy không quên được chứ? Chỉ là do tình cảm với người kia quá sâu nặng, cho nên cơ thể tự động cảnh giác với người đàn ông khác mà thôi! Anh cứ yên tâm đi, sau này anh chỉ việc đối xử tốt với cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ nhanh quên người đàn ông kia!" Mike mỉm cười trả lời hắn.
Hàn Mặc Phong cảm thấy cũng có lý, bởi hắn biết Lạc Ninh Hinh thật sự rất yêu Âu Dương Tư Thần, là do hắn đã quá nóng vội rồi, mọi thứ đều cần phải có thời gian.
Chuyện hắn nên làm bây giờ là phải khiến Lạc Ninh Hinh yêu hắn, khiến cô chỉ ỷ lại vào hắn mà thôi.
" Tạm tin ông lần này! Ông mau quay về nghiên cứu tiếp đi!" Hàn Mặc Phong nhìn Mike ra lệnh, rồi hắn đi về phòng làm việc của mình.
Mike lúc này nở nụ cười khinh bỉ, kẻ này ngoài cái chuyện ác độc ra, thì quả thật cũng không thông minh cho lắm.
Shield là một tổ chức lớn, mà không phải muốn bắt là bắt ngay được.
Họ cần có thời gian, để lên kế hoạch cho mọi chuyện, vì vậy Âu Dương Tư Thần rất cẩn thận.
Bên Pháp Hạo Hiên cũng đã tỉnh lại rồi, anh coi như là đỡ lo một chút.
Mặt khác, anh lại cho Khương Bạc trở về Pháp, hắn sẽ cùng Lucy làm một chuyện, đó chính là thiết lập một bẫy rập lớn cho Shield, khiến chúng âm thầm từng bước rơi vào bẫy.
" Sếp, bên kia Khương Bạc vừa thông báo về! Bên thứ ba đã bị chúng ta thu mua hoàn toàn, nhưng bọn chúng lại khoing biết người mua là Âu Dương Đế Đoàn." Du Cảnh đứng bên cạnh thông báo.
" Vậy à? Bước một đã hoàn thành, nói Khương Bạc chuẩn bị bước tiếp theo đi!" Anh xoay nhẹ cây viết trên tay đáp.
" Vâng, tôi biết rồi! À mà hôm nay Steven vừa mới gửi hình ảnh Lạc tiểu thư đến, tôi sẽ chuyển qua cho anh!" Du Cảnh lại nói thêm.
Bằng một vài thao tác chuyên nghiệp trên máy tính, một đoạn phim của Lạc Ninh Hinh được gửi đến máy của Âu Dương Tư Thần.
Trên màn hình cô đã không còn khóc nữa, nhưng dáng vẻ đã gầy hơn rất nhiều, mà chân cũng không bị trói lại như lần trước.
Du Cảnh không muốn làm phiền, hắn nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Âu Dương Tư Thần đứng lên, anh mang máy tính đến phòng thuyết trình, rồi mở đoạn phim lên màn hình lớn, để có thể nhìn cô rõ hơn.
Vẫn là cô gái xinh đẹp của anh, nhưng gương mặt đã không còn vui vẻ nữa.
Anh nhẹ đưa tay vuốt ve gương mặt cô, dù chỉ là sau một màn hình, nhưng cảm giác như cô đang ở bên cạnh anh.
" Bảo bối, chờ anh một chút!" Anh khẽ cất lời, giọng mang chút gì đó bi thương.
Buổi chiều Âu Dương Tư Thần nhanh chóng trở về dinh thự, anh muốn ở bên con nhiều hơn, bù đắp cho đứa trẻ khi không có mẹ ở bên cạnh.
Vừa về đến nơi đã thấy trong sân rất nhiều xe, là Mặc Vũ, Vệ Tư Hàn và Lục Thần Vũ đến thăm đứa trẻ.
" Này, các cậu đừng làm con của tôi sợ!" Anh đi vào nhìn bọn họ lên tiếng.
" Cậu yên tâm, bọn tôi rất cẩn thận cũng rất dịu dàng với nhóc nhỏ này!" Mặc Vũ đáp, tay lại đưa ra đùa nghịch với đứa trẻ.
Dường như biết ba đã về, đột nhiên đứa bé lại khóc òa lên, đến nổi gương mặt đỏ ửng.
Âu Dương Tư Thần vội chạy đến, giành lại con trai từ tay Vệ Tư Hàn." Tôi đã bảo các cậu sẽ làm đứa Tiểu Duệ sợ mà!" Anh nhíu mày nhìn mọi người.
Quả thật khi được anh bế, đứa trẻ lại nín khóc, nó ngoan ngoãn nằm trên tay anh.
" Một Lạc Ninh Hinh đã khiến chúng ta xuống hạng , bây giờ có thêm đứa trẻ này Cửu Ca dường như muốn quên chúng ta mất rồi!" Vệ Tư Hàn khóc không ra nước mắt nói.
Lục Thần Vũ lúc này nhìn đồng hồ, đã đến giờ anh phải ra sân bay rồi, hôm nay Vũ Đình cũng từ nước ngoài trở về.
" Mọi người cứ ở đây chơi, tôi có việc bận phải đi trước đây!" Hắn lên tiếng nói, rồi đứng lên đi ra ngoài.
" Việc bận gì chứ? Chẳng phải là đi đón tiểu miêu nhi sao? Làm bộ làm tịch, thật đáng ghét!" Vệ Tư Hàn một bộ khinh thường nói.
" Ngươi á, lo mà tìm người rước đi! Ở đấy mà nói nhiều!" Âu Dương Tư Thần ở bên đạp cho hắn một phát vì tội nhiều chuyện.