Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

chương 14: 14: chiếc áo khác vương vấn mùi hương của anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trẻ em ở độ tuổi này bị giam trong trường cấp .

Thực ra, đánh giá của bạn bè cùng trang lứa đều có mức độ, cho dù có ý so sánh với nhau thì cũng chỉ lưu lại trong ấn tượng "giàu có" mà thôi..

Để khinh miệt một người ở Trung học số Thanh Mặc đại khái là thế này: học vấn> ngoại hình> tính cách> gia thế.

Ngày đầu tiên nhập học Cố Phóng Vi không hề có rào cản được bầu thành botboy của trường- mặc dù không biết vì sao bị gọi hoa khôi; sau đó lại mang theo vòng sáng thủ khoa trung học thành phố và đạt điểm tối đa trong cuộc thi ở nước ngoài, cộng với nhà giàu nên chẳng trách hắn được người ta theo đuổi kéo dài từ lớp đến lớp , y hệt cá diếc qua sông.

Hành lang của tòa nhà dạy học chật kín người, rất nhiều cô gái bạo dạn lao xuống lầu, muốn đi theo Cố Phóng Vi từ xa.

"Sao lại là ông ngoại mà không phải bố mẹ cậu ấy tới?" Người bên cạnh thắc mắc.

Trần Viên Viên nói: "Mối quan hệ giữa hotboy với gia đình cậu ấy hình như không được tốt lắm."

Nhỏ quay lại và thì thầm với họ: "Có vẻ như hotboy không bao giờ về nhà trong kỳ nghỉ.

Một ngày cuối tuần, tớ bị bắt ở trong văn phòng giáo viên.

Khi tớ ra khỏi trường, tớ thấy hotboy mua cơm nắm từ một quầy hàng nhỏ, cậu ấy học ngoại trú thì phải, tớ nghe nói mang về phòng cho thuê đối diện trường để ăn."

Vừa vặn là kỳ thi tháng, buổi tối sau ngày thi đầu tiên rất rảnh.

Tiếng ồn ào bên ngoài không hề biến mất, Lộc Hành Ngâm yên lặng lắng nghe, rồi đặt túi văn phòng phẩm trở lại ghế.

Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh đến tìm cậu để so đáp án.

Trước đây trong lớp chỉ hai người bọn họ là có thể đối chiếu đáp án với nhau, nhưng bây giờ có them Lộc Hành Ngâm, hoạt động này đã trở nên thú vị hơn.

"Toán lần này khó quá."

Mạnh Tòng Chu rõ ràng đã bắt đầu bồn chồn từ khi ra khỏi phòng thi, sắc mặt tái nhợt nói: "Tớ để trống cả nửa câu, toàn làm mặt trước.

Mấy câu trước còn hai ba câu chưa tính xong nữa, lần này tính toán rất nặng."

Thái Tĩnh an ủi cậu ta: "Phòng thi của tớ cũng chưa ai làm xong, giáo viên nhờ đã tớ thu bài hộ rồi, nhiều người để trống lắm, những bài làm được cũng để trống phần câu lớn rất nhiều, chắc là do đề thi lần này khó, ai chắc cũng vậy, tớ cũng chưa làm xong nữa."

Họ cùng nhau nhìn Lộc Hành Ngâm: "Cậu làm xong hết không?"

Lộc Hành Ngâm lắc đầu: "Làm chưa xong.

Câu hỏi áp chót và câu hỏi nhỏ đầu tiên chỉ mới kịp vẽ bốn đồ thị, tôi còn chưa làm."

Thái Tĩnh nghĩ một lúc và an ủi cậu: "Vừa rồi tớ hỏi thầy Tống, thầy ấy nói đề vẽ hình kia sẽ cho điểm từng bước, lần này mọi người làm bài thi không tốt, điểm sẽ tương đối thấp."

Khúc Kiều phàn nnàn: "Giống như cái mặt của thầy Tống khi đến lớp mình, bọn mình càng than trời trách đất, thầy cô tổ toán học sẽ càng vui vẻ".

Bọn học sinh cùng nở nụ cười, đại diện học sinh dốt Khúc Kiều chậm rãi có đề tài nói chuyện với bọn học sinh ngoan như Thái Tĩnh.

Thẩm Nộ nghe đến đề tài này, trong vòng mấy nam sinh bắt đầu xì xào bàn tán: "Toán lần này khó như vậy sao? Liêu Thanh thi..."

Bản thân Liêu Thanh cũng bắt đầu luống cuống: "Anh ta nói sẽ khống chế điểm tầm .

Môn toán thì ...Xong rồi xong rồi, làm gì bây giờ? Không có camera trong phòng thi phải không?"

"Thi tháng không có, khỏi lo lắng."Thẩm Nộ cũng cảm giác sắp lật xe, sắc mặt khó coi, cậu ta do dự, "Cậu học toán không tệ, thỉnh thoảng đạt cũng không phải chuyện gì to tát, chắc chắn là được."

Tiếng ồn ào ngoài hành lang vẫn chưa biến mất, tòa nhà dạy học không thể nhìn thấy Cố Phóng Vi nữa, nhiều người đuổi theo hắn đến sân thể dục, "Chiến báo tiền tuyến" liên tục truyền tới.

Tin tức là Cố Phóng Vi cùng ông nội đến sân thể dục đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện.

Trên sân thể dục, thanh niên thân hình cao thẳng, trong ánh chiều tà hơi lạnh, ngữ khí như sương mù, ánh mắt kiên nghị, lộ ra một loại cố chấp.

Cố Thanh Phong và hắn trông rất nghiêm túc.

Ông lão gần bảy mươi tuổi rất hoạt bát, hai người đi đi lại lại trong sân thể dục, cuối cùng Cố Thanh Phong giơ tay ra hiệu Cố Phóng Vi cắt ngang chủ đề: "Ông sao không biết tính cách từ nhỏ của con? Ông không bình phẩm tình hình hiện tại, nhưng con phải biết từ thời điểm con chọn trở về nước để học ở trường trung học này, con sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình."

"Con biết, ông nội." Giọng nói của Cố Phóng Vi rất bình tĩnh.

"Vậy ông không nói nữa, ông nói với bố mẹ con." Cố Thanh Phong chống trượng, bước chân dừng lại, "Còn có một chuyện, con ruột chú Hoắc của con đã trở về, học cùng trường cấp ba với con.

Con có biết không?"

Cố Phóng Vi cau mày: "Con ruột của họ đã tìm thấy? Gọi là Hoắc gì?"

"Tình huống cụ thể bên kia cũng không nói nhiều, để ông hỏi trợ lý, Tiểu Hoắc bên kia dẫn hai đứa nhỏ đi du lịch mùa thu, đưá nhỏ bên này ở lại trường không ai đón."Cố Thanh Phong ra lệnh, "Con có rảnh thì mang em trai tới Hoắc gia chơi một chút, nghỉ ngởi một chút.

Tư liệu ông bảo người tra, buổi tối ông sẽ đưa cho con, con cũng là do ông nội Hoắc nuôi nấng, đứa nhỏ kia là cháu ruột duy nhất của ông ấy! Con không được để cho nó chịu oan ức, hiểu chưa?

"Ông yên tâm." Cố Phóng Vi nheo đôi mắt hoa đào của mình, buông lỏng lại kiên quyết.

Lộc Hành Ngâm đến khu công nghệ nhưng không tìm thấy đồ ăn nên cậu không đến nhà ăn, định ăn vặt dằn bụng trước.

Cậu có bệnh trao đổi chất thấp, bình thường không dễ cảm thấy đói nên cả đêm không ăn cũng không sao.

Cậu đi đến một nơi hẻo lánh gửi một tin nhắn cho Cố Phóng Vi: [Hôm nay không cần giao đồ ăn cho tôi.

]

Cố Phóng Vi có lẽ không có thời gian để đọc tin nhắn này nên không có trả lời.

Ngày mai sẽ có môn tổng hơp khoa học tự nhiên, vì vở kịch lớn này, Lộc Hành Ngâm sẽ tiếp tục ôn tập.

Tự học buổi tối không có giáo viên, trong lớp xôn xao bàn tán.

"Lão Tống không có ở đây.

Nghe nói dốc toàn lực chấm bài thi.

Tranh thủ tiết tự học thứ hai ra điểm." Trần Viên Viên nói.

Thay vào đó giáo viên chủ nhiệm của lớp bên cạnh đã đến kiểm tra xử lý kỷ luật.

Cô đi quanh lớp vài vòng và chú ý đến Lộc Hành Ngâm: "Huy hiệu trường của em đâu?"

Lộc Hành Ngâm sửng sốt.

Trường Trung học số Thanh Mặc có quy định bắt buộc phải đeo phù hiệu của trường, ai không đeo sẽ bị trừ điểm.

Lộc Hành Ngâm nhớ lại: "Em đi thi vào ban ngày, cởi áo khoác và để huy hiệu của trường trong phòng thi."

Mặc dù hôm nay trời mưa nhưng trời không quá lạnh.

Khi Lộc Hành Ngâm rời phòng thi, cậu ấy vẫn đang xem xét các bài toán, cũng quên chuyện này.

Chủ nhiệm lớp nhìn thời gian: "Em đi lấy đi, nếu không một hồi cờ đỏ tiến hành kiểm tra kỷ luật, lớp của em sẽ bị trừ điểm."

Lộc Hành Ngâm đứng lên nói: "Cảm ơn cô."

Lúc này trời đã tối hẳn.

Khu công nghệ tối đến mức duỗi tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón.

Lộc Hành Ngâm bật màn hình điện thoại làm đèn pin, vừa vặn đi theo con đường, sau khi đi được vài tầng, cậu mới nhận ra mình đang nhìn nhầm hướng.

Bố trí tầng lầu ở đây đều là hình ảnh phản chiếu, ở giữa có một cây cầu hành lang nối liền một bộ phận của tòa nhà văn phòng hành chính, rất phức tạp, Lộc Hành Ngâm đi loanh quanh hồi lâu cũng không tìm được phòng thi buổi sáng, nhưng nhìn thấy một lớp học sáng đèn ở hướng ngược lại.

Cậu vô thức tắt điện thoại, giấu nó đi, đi về phía trước.

Nhưng mà, cậu vừa đi về hướng kia mấy bước, phòng học kia đèn đột nhiên tắt, phía trước lại chìm vào trong bóng tối.

Trong bóng tối, có thứ gì đó kêu ong ong tiến lại gần cậu——sau đó, Lộc Hành Ngâm cảm thấy chân mình bị một thứ gì đó cứng rắn đập vào, thứ đó theo sát như một con robot quét rác, lại né tránh.

Đèn pin được bật lên, một giọng nói trầm trầm từ tính uể oải hỏi: "Ai?"

Ánh sáng chiếu vào trước mặt cậu, Lộc Hành Ngâm cuối cùng cũng nhìn rõ ràng, thứ trước mặt cậu là một đống dây điện và tấm kim loại đang chuyển động.

Ngay sau đó, hơi thở ấm áp phả tới.

Cậu vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.

Thiếu niên xinh đẹp gần như đứng đối mặt với cậu, ép cậu vào ven tường, giống như mãnh thú đang rình mồi, nhưng trong bóng tối đôi mắt hoa đào ngập nước càng lộ rõ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

.

Đồ Mi Không Tranh Xuân

.

Em Là Chân Ái

.

Sóng Nước Venice

.

Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

=====================================

"Là cậu?"

Cố Phóng Vi có vẻ hơi kinh ngạc, hắn thả lỏng lực lượng trong tay, nhưng vẫn không buông tay: "Cậu ở đây làm gì?"

Lộc Hành Ngâm nói, "Lấy áo khoác và huy hiệu trường.

Buổi sáng đi thi ở đây bỏ quên"

Cậu liếc nhìn xuống những sợi dây đang chuyển động trên mặt đất.

Hơi thở của hai người vang vọng trong hành lang vắng vẻ, ánh đèn pin phủ đầy hạt bụi li ti.

"Robot tránh chướng ngại vật đơn giản nhất, loại không có máy vi tính đơn chip, giá nhân dân tệ, đắt nhất là động cơ và thân cây PVC." Cố Phóng Vi nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt sáng ngời, lộ ra vẻ sắc bén và lạnh lùng, ấn tượng là sự lương bạc, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng không thể nghe ra cái gì.

Lộc Hành Ngâm ngước mắt nhìn hắn, môi mấp máy nhưng không nói gì.

Cậu chỉ im lặng và ngoan ngoãn đón nhận ánh mắt của hắn, giống như ngày đầu tiên bước vào phòng hiệu trưởng.

"Máy Tính Nhỏ."

Cố Phóng Vi đột nhiên cười, và hơi thở ấm áp của hắn lại gần hơn, "Cậu đang lo lắng cái gì?"

Lộc Hành Ngâm cảm thấy đầu ngón tay ấm áp của hắn lướt qua tóc mình, nhẹ nhàng xẹt qua, nhẹ nhàng như sự dung túng kỳ lạ nào đó.

"Đừng nói với bất kỳ ai căn cứ của tôi ở đây, ngoan nhé."

Giọng nói trầm thấp, có vẻ nghiêm túc nhưng cũng có vẻ như đùa giỡn, nóng bỏng bên tai, nhiệt độ ập đến, cả người như đang dần bùng cháy.

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi: "Cậu đang khởi nghiệp à, chế tạo người máy sao?"

"Người máy thì có gì tốt?" Cố Phóng Vi chế nhạo, "Nhiều người hùa theo nhau làm như vậy, tôi sẽ không làm.

"

"Ồ." Lộc Hành Ngâm ngừng nói.

Cố Phóng Vi cầm đèn pin lên, một tay khác nắm lấy vai cậu, "Đi, tôi đưa cậu đi tìm áo khoác."

Cố Phóng Vi hiển nhiên biết rõ khu công nghệ trong lòng bàn tay, rất nhanh đã dẫn cậu đến phòng thi.

Lộc Hành Ngâm đã tìm kiếm một lúc nhưng không tìm thấy.

Bây giờ không có, lớp còn phải trừ điểm một thời gian nữa.

Lộc Hành Ngâm nghĩ về điều này, nhưng không phát ra âm thanh.

"Chắc giám thị gom đi rồi, cậu tới chỗ thu đồ đánh rơi tìm xem." Cố Phóng Vi nói, "Chúng ta quay lại lớp thôi."

Đi bộ về lớp học mất năm phút.

Trời lại mưa to, Cố Phóng Vi không mang ô nên xài ké ô của cậu.

Hai người dùng chung một chiếc ô, Lộc Hành Ngâm thấp hơn Cố Phóng Vi nửa cái đầu, cậu đang cầm ô, mặt ô luôn dán vào đỉnh đầu của Cố Phóng Vi.

Cuối cùng, Cố Phóng Vi không thể chịu đựng được nữa, cầm lấy chiếc ô, vẫn cười không chịu nổi: "Mau cao lên, Máy Tính Nhỏ, cao mới có thể cầm dù."

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, "Tôi không lùn."

Cậu nhìn đường đi nói: "Tôi đưa cậu trở về tòa giảng dạy, cậu có thể xin nghỉ phép dùm tôi không? Tôi muốn trở về ký túc xá ôn bài.

Những lời này an tĩnh, ngoan không chịu được, không giống người khác sẽ mắng không biết xấu hổ, mà nghiêm túc đính chính cho bản thân – cậu thực sự không thấp hơn những đứa con trai cùng tuổi, đó là bởi vì Cố Phóng Vi quá cao.

Cố Phóng Vi mỉm cười: "Được, không lùn.

Xin lỗi, tôi đưa áo khoác cho cậu."

Trước khi Lộc Hành Ngâm kịp phản ứng, Cố Phóng Vi đã cởi áo khoác ra và mặc vào cho cậu.

Chiếc áo khoác mang theo hơi ấm phủ lên lưng cậu, hơi nóng đột ngột lan ra.

Những ngón tay mảnh khảnh duỗi ra, vuốt thẳng dây thẻ học sinh — đó là thẻ học sinh lớp của Cố Phóng Vi, cái thẻ không bị đem bán đấu giá.

"Không cần sợ trừ điểm trốn mà trốn học, dùng thẻ học sinh của tôi đi.

Chỉ cần màu sắc giống với lớp , phòng giáo vụ sẽ không nhìn kỹ." Cố Phương Vĩ lại cười nói, câu nói bình thường nhưng lại đánh trúng tâm trí cậu, "Họ không dám trừ điểm của tôi, cậu đeo đi."

Lúc hai người lên lầu, vừa mới kết thúc tiết tự học buổi tối.

Lớp sôi nổi, những học sinh đứng đầu trong lớp ồ ạt xông ra: "Có điểm toán! Lão Tống đang ghi điểm, đi đi!"

Trần Viên Viên liếc thấy Lộc Hành Ngâm trở lại, bất chấp mọi thứ, kéo cậu liền chạy: "Đi nhanh nhanh, đi, tiểu học bá đi lẹ xem điểm cảu cậu!"

Sau đó, nhỏ nhìn thấy đồng phục học sinh của Lộc Hành Ngâm trông hơi to, và Cố Phóng Vi chậm rãi theo sau: "Oái, hoa khôi! Khách quý, khách quý, chúng ta cùng nhau đi?"

Nhỏ nói câu này như mỉa mai chọc cười, Cố Phóng Vi thậm chí còn không tham gia kỳ thi, muốn hắn quan tâm đến điểm số chẳng khác nào muốn mặt trời mọc từ phía tây.

Nhưng điều mọi người không ngờ tới là Cố Phóng Vi thản nhiên nói: "Được, chúng ta cùng đi, đã nhiều ngày không gặp Lão Tống."

Hắn lại xoa đầu Lộc Hành Ngâm, như thể cảm nhận được mái tóc sạch sẽ mềm mại của cậu có mùi thuốc, có vẻ đặc biệt dễ chịu khi chạm vào, "Xem Máy Tính Nhỏ của tôi đã làm bài kiểm tra như thế nào, bữa ăn sáng của tôi đều dựa vào cậu ấy đó.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio