Lâm Sơ Diệp cũng cầm điện thoại lên xem, đúng là được nghỉ ba ngày thật.
Dây thần kinh căng thẳng từ tối hôm qua đến giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lập tức cầm kịch bản đứng dậy.
“Em về ngủ trước đây, ngày mai lại diễn thử.”
Phùng San San gật đầu: “Đi đi, đi đi.”
Lại không nhịn được khen Lưu Vĩnh: “Chị nói này, Lưu Vĩnh này đúng là đại cứu tinh của em mà, ông ta vừa đến đã giao vai nữ chính cho em diễn, còn chưa nói, lúc em mệt mỏi nhất chưa có thời gian điều chỉnh lại đã cho nghỉ ba ngày, đây đúng là quý nhân từ trên trời rơi xuống nha.”
Động tác thu dọn kịch bản của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, trong đầu đột nhiên có gì đó lóe lên, nhưng cô chưa kịp rõ nó là gì thì đã vụt mất rồi.
“Sao thế?” Phùng San San thấy cô hơi thất thần, lo lắng hỏi.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có gì.”
Lại không nhịn được nhìn về phía Phùng San San: “Lưu tổng này….
Lai lịch như thế nào ạ?”
Hôm nay ở lễ bấm máy cô có gặp qua ông ta, nhưng cô xác định lúc trước mình chưa từng gặp qua người này, ông ta cũng giống như không quen biết cô.
Cả ngày hôm nay bọn họ chỉ giới thiệu sơ qua với nhau thôi.
Khi đó ánh mắt của Lưu Vĩnh nhìn cô hình như còn mang theo chút đánh giá?
Lâm Sơ Diệp cẩn thận nhớ lại màn chào hỏi với Lưu Vĩnh, ánh mắt của ông ta quả thật mang theo chút đánh giá, là tò mò vì sao cô lại được phía nền tảng chỉ định sao?
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhíu mày.
Phùng San San không để ý: “Chính là ông chủ của giải trí Thanh Không đó, hóa ra hạng mục này của chúng ta là hợp tác đầu tư.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Công ty này rất có tiền sao?”
Nếu không tại sao lại đầu tư một phát thêm năm ngàn vạn được chứ?
Trong ấn tượng của cô chưa từng nghe qua tên của công ty giải trí này.
Trong lòng vẫn hoang mang, Lâm Sơ Diệp lấy điện thoại ra, mở baidu lên tra, phát hiện đến ngay cả bách khoa toàn thư cũng không có tên công ty này, những thông tin liên quan đến công ty này ở trên mạng cũng ít ỏi, thỉnh thoảng có xuất hiện ở mục hợp tác đầu tư vài bộ phim kinh phí thấp, nhưng toàn xếp ở vị trí cuối cùng, mấy bộ phim này so với mấy bộ phim cô được sắp xếp còn ít kinh phí hơn.
Nhưng công ty này và cô giống nhau, đó chính là nếu tìm kiếm trên internet sẽ không tìm ra, như thế tại sao đột nhiên lại ra tay hào phóng như vậy?
Phùng San San cũng tìm trên baidu, cũng hoang mang nhăn mày: “Công ty này có vẻ không có tiền cho lắm, chẳng lẽ gần đây gặp được ông chủ lớn nào đó, rồi bị thu mua rồi?”
Lâm Sơ Diệp nhìn vào màn hình, thông tin kinh doanh gần đây của giải trí Thanh Không cũng không có gì thay đổi, tin tức về cổ đông và ghi chép đăng ký không có gì khác lạ, công ty vẫn giống như mấy năm trước, báo cáo thường niên của công ty vẫn là bản năm ngoái, không có bất kỳ tình huống chuyển nhượng cổ phần hay bị công ty khác thu mua nào.
Cô chuyển điện thoại sang phía Phùng San San: “Không tra được gì cả.”
Phùng San San cũng không hiểu ra sao: “Chắc là….
Lưu tổng này chính là một ông chủ ngầm, trước kia chỉ là chơi đùa một chút, còn lần này thật sự là coi trọng bộ phim này của chúng ta?”
Nói xong cô cũng nhắc đến Chu Cẩn Thần: “Em xem Chu Cẩn Thần kia không phải cũng giống vậy hay sao? Bản thân anh ta không có tiền cho lắm, nhưng bố anh ta lại rất có tiền nha.”
Lâm Sơ Diệp nghi hoặc liếc cô một cái, như thế xem ra còn giải thích được.
“Hơn nữa buổi tối ngày hôm đó chính miệng Chu Cẩn Thần nói Lưu tổng đã gửi video thử vai của mọi người qua cho phía nền tảng, chứ không phải chỉ gửi mỗi cái của em, cuối cùng chính là phía nền tảng nhìn trúng em thôi.
Hôm nay em và Lưu tổng lần đầu gặp mặt, ánh mắt của ông ta không phải là vẫn luôn đánh giá em sao, rõ ràng là không biết em nhưng cũng rất ngạc nhiên, chuyện này chứng minh ông ta cũng rất bất ngờ về chuyện nền tảng chọn em không phải sao.” Phùng San San lại bổ sung.
Về mặt logic thì quả đúng là vậy.
Lâm Sơ Diệp vẫn có cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không biết là không đúng chỗ nào, chỉ cảm thấy quá trùng hợp rồi.
Chuyện cô thử vai rồi được đạo diễn coi trọng không phải mới lần đâu, đạo diễn vì cô mà tranh cãi với Chu Cẩn Thần cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Nhưng mỗi lần đều là đạo diễn phải thỏa hiệp, lần này đột nhiên bị đảo ngược lại khiến cô không quen.
“Con người cũng không thể cứ xui xẻo mãi được, có thể là vận may của em tới đúng lúc thôi.” Phùng San San cảm thấy không có gì kỳ lạ: “Mọi người vẫn thường nói cơ hội là dành cho người đã có sự chuẩn bị trước.
Em chuẩn bị nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên được trúng một lần cũng không có gì kỳ lạ mà.
Có thể là trùng hợp Lưu tổng có người quen bên phía nền tảng, đúng lúc tán gẫu có nhắc tới, kết quả người bên nền tảng kia cũng rất xem trọng hạng mục này, muốn tăng vốn đầu tư, liền nhét một khoản tiền vào, vừa vặn lúc này nhìn thấy video thử vai của em, hơn nữa đạo diễn và biên kịch cũng ưng em, cho nên ngay lập tức chọn em, đây không phải là chuyện bình thường sao.”
Con người đôi khi cũng phải chú ý đến may mắn một chút.
Đến khi thiên thời địa lợi nhân hòa, vận khí tự nhiên sẽ tới.
Phùng San San rất tin vào điều ấy.
Lâm Sơ Diệp nhìn thẳng ánh mắt của cô, vẫn còn hơi nghi ngờ, đương nhiên là cô tin con người thì nên có chút hy vọng vào may mắn, nhưng chưa từng nghĩ loại may mắn này sẽ rơi xuống người cô.
Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc “Chỉ cần cố gắng, những chuyện khác cứ giao cho thời gian”, mà lần này thời gian ban cho cô một kinh hỉ lớn, khiến cô có chút không tiêu hóa kịp.
“Chắc là, vận xui đã biến mất rồi.” Suy nghĩ cũng không được gì, Lâm Sơ Diệp chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Cô thu dọn đồ đạc, đứng lên: “Em về trước đây, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Phùng San San gật đầu: “Ừm, sau khi trở về thì ngủ bù một giấc, đừng suy nghĩ nhiều quá.
Em cũng có thể hiểu là do Chu Cẩn Thần làm nhiều việc ác quá, ông trời cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lén mở cho em một cánh cửa, nhưng có nắm chắc được cơ hội này hay không là tùy thuộc vào em.”
Lâm Sơ Diệp bị cô làm cho bật cười: “Em biết rồi, đi đây.”
Một mình cô quay trở về phòng trọ.
Trong phòng hơi trống vắng, mơ hồ vẫn còn sót lại hơi thở của Ôn Tịch Viễn.
Đêm nay Ôn Tịch Viễn không qua đây, cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho cô.
Lâm Sơ Diệp có hơi không quen, nhưng lại giống như rất quen.
Lúc ở thành phố Ninh cô và Ôn Tịch Viễn chính là như vậy, trừ phi cô tới tìm anh, nếu không ngay cả một cuộc điện thoại hai người cũng không gọi cho nhau, thậm chí ngay cả tin nhắn Wechat cũng không có.
Nhưng đến khi gặp nhau lại tựa hồ như không có ngăn cách nào.
Lâm Sơ Diệp không biết người khác có như thế hay không, hay chỉ có mỗi cô và Ôn Tịch Viễn là khác biệt.
Cô thích cảm giác ở cùng một chỗ với anh, khi đó là cô có ý đồ với anh, cho nên mỗi ngày cô có thể vui vẻ đi tìm anh, cô không biết trong lúc cô không tìm tới anh thì anh có nhớ cô hay không, lúc đó cô không quá quan tâm tới vấn đề này, điều mà ngày nào cô cũng mong chờ chính là có thể tới gặp anh, cho nên mới đi gặp anh.
Hai ngày nay cô đã quen với việc anh ở bên cạnh, vừa mới trở lại phòng, đại não lập tức cảm thấy hơi trống rỗng, Lâm Sơ Diệp phát hiện cô có lẽ là nhớ Ôn Tịch Viễn, nhưng bây giờ vai diễn của hai người đã đổi chỗ cho nhau, trước kia mỗi khi quyết định đi tìm anh, cho dù thế nào thì cô cũng có thể chịu trách nhiệm, bởi vì cô muốn kết hôn với anh cho nên mới dám chủ động như thế.
Nhưng bây giờ, cô không dám cam đoan rằng mình có thể chịu trách nhiệm, cho nên không dám chủ động tìm anh.
——
Ôn Tịch Viễn vẫn còn bận bịu công việc ở công ty.
Từ lúc trở về từ đoàn làm phim lúc buổi trưa đến giờ, anh đã bận bịu tới bây giờ.
Lê Duệ vừa mới đem một hạng mục tổng nghệ về tình yêu cho anh phê duyệt, có tên là “Thích người”, Ôn Tịch Viễn lướt qua, là nhằm vào tình yêu giữa minh tinh và người thường, kế hoạch không tồi, có khả năng bạo, nhưng thời gian chờ xét duyệt khá lâu, thời gian sắp xếp lại hơi gấp rút, bây giờ thời gian cách ngày bắt đầu khởi quay hạng mục cũng không còn mấy ngày.
Cũng may hạng mục tống nghệ của Hoa Ngôn mấy năm gần đây phát triển không tồi, vài hạng mục tống nghệ hợp tác với nền tảng cũng đã bạo, người trong giới đều muốn tham gia show tống nghệ của Hoa Ngôn, muốn mời nghệ sĩ cũng không khó.
Ôn Tịch Viễn nhìn qua danh sách nghệ sĩ tham gia, đều là những người có tiếng trong giới, còn lại hai vị trí để dành cho người mới chưa lộ mặt, đọc qua một lượt không thấy vấn đề gì lập tức ký thông qua, sau đó đưa lại cho Lê Duệ.
“Tình hình ở đoàn làm phim của Lưu Vĩnh thế nào rồi?” Ôn Tịch Viễn đóng nắp bút máy lại, ngẩng đầu nhìn Lê Duệ.
Lê Duệ: “Dựa theo sắp xếp của ngài, cho đoàn làm phim nghỉ ba ngày.
Đoàn đội tạo hình bên đó đã trực tiếp sắp xếp đoàn đội của công ty nhập đoàn, buổi chiều ngày mai có thể tiến tổ.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Lê Duệ chần chừ: “Vậy….
Có cần phải thông báo lại với bọn họ ngày hôm sau vẫn quay như thường không ạ?”
Ôn Tịch Viễn: “Không cần.”
Lê Duệ có hơi rối rắm: “Đình công hai ngày sẽ tốn khá nhiều tiền ạ.”
Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Trừ hai ngày nghỉ trong kỳ nghỉ đông của cậu, cậu có đồng ý không?”
Lê Duệ lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không đồng ý.”
“Còn không phải sao.” Ôn Tịch Viễn đứng lên: “Cùng lúc tăng vốn đầu tư và đổi diễn viên, còn phải tốn thời gian điều chỉnh lại đoàn đội hóa trang, không cần gấp.”
Lê Duệ gật đầu liên tục: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Ôn Tịch Viễn lấy áo khoác trên giá treo: “Được rồi, hôm nay cậu tan làm đi, công việc bên Lưu Vĩnh kia cậu chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài trước.
Ôn Tịch Viễn về nhà của mình, rửa mặt xong mới lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn của Lâm Sơ Diệp, anh cũng không ngạc nhiên.
Chỉ cần anh không đi tìm cô, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không tìm anh.
Suy nghĩ như thế khiến trong lòng Ôn Tịch Viễn hơi không thoải mái, nhưng lại rất rõ ràng, sự thật chính là như thế.
Hai người bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, nhưng cũng rất tỉnh táo và độc lập.
Lúc ở cùng một chỗ sẽ quan tâm đến cảm xúc của đối phương, không để đối phương phải chịu thiệt thòi, giống như lúc anh nhìn thấy cô rõ ràng là có tài năng nhưng lại bị Chu Cẩn Thần chèn ép, mà cô cũng liên tiếp ra mặt vì anh.
Cho dù chỉ là một buổi bấm máy nhỏ, cũng sẽ lo lắng anh bị chán mà đi tìm anh liên tục, nhưng lúc không ở cùng nhau, thậm chí Ôn Tịch Viễn còn hoài nghi cô có nhớ trên thế giới này còn có một người tên là Ôn Tịch Viễn hay không.
Ôn Tịch Viễn hơi hoài niệm cuộc sống khi ở căn gác nhỏ, cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để đem anh về nhà sống cùng với cô, cô kiếm tiền nuôi gia đình, còn anh ở nhà chăm lo nhà cửa.
Lúc đó khi cô có ý này với anh sẽ tìm mọi cách để gặp anh, bây giờ cô không dám tới tìm anh, trong lòng anh lại lo lắng, không thể cứ mãi như thế được.
Ôn Tịch Viễn có chút tiếc nuối, cảm giác tiếc nuối này càng lớn, khiến anh càng không thoải mái.
Anh cũng không để ý là ai tìm ai trước, lại nghĩ mình trong lòng Lâm Sơ Diệp không quan trọng như vậy.
Nhưng trong lòng Ôn Tịch Viễn hiểu rõ, anh không thể so đo mấy thứ này, thứ Lâm Sơ Diệp muốn chỉ là gen, điều kiện không khác biệt lắm cô vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng anh không chấp nhận được.
Thứ anh cần là người.
Sống nhiều năm như vậy, người có thể khiến anh để tâm tới chỉ có mình Lâm Sơ Diệp.
Ôn Tịch Viễn tắt điện thoại ném sang một bên, trầm mặc một hồi lại đi qua, cầm điện thoại lên, gọi cho Lâm Sơ Diệp.
“Alo?” Giọng hơi buồn ngủ ở đầu bên kia truyền tới.
Ôn Tịch Viễn không nhịn được mà thấp giọng: “Em ngủ rồi sao?”
Đầu dây bên kia mơ màng đáp “Ừm” một tiếng: “Hai ngày nay mệt quá.”
Sau đó lại tỉnh táo hơn không ít: “Anh tan làm rồi sao? Khuya thế rồi sao còn chưa đi ngủ?”