Edit: BT
Beta: TH
"Tổng giám đốc, anh cứ thế công khai thân phận của cô ấy, sợ là cậu hai..." Tay trợ lý đưa đôi găng tay trắng sạch sẽ tới, thấy người trước mặt từ tốn, cẩn thận đeo vào.
Anh cả Du Tạ không cảm thấy có gì sai, "Thằng nhóc kia cho rằng nó có thể gạt người khác cả đời à. Tôi chỉ công bố chân tướng với mọi người trước thôi, sau đó là chuyện của họ."
"Mà ba nhắn gì với tôi sao?" Anh ta bỗng nhớ tới điều gì, "Có phải bảo tôi đi dạy dỗ thằng nhóc Du Việt kia không?"
Tay trợ lý run lên, cúi đầu khẽ trả lời, "Không phải..."
"Bảo cậu mua một phần phô mai que mang về, là lúc thi đấu mợ hai đã làm món đó."
"..."
"Rầm-" một tiếng, Du Tạ một cước đá văng thùng rác cạnh đó ra, tức giận đạp cửa rời đi.
Lão già đáng ghét! Muốn ăn tự mình đi mà mua!
Ba ngày sau, lượng khách "Nửa món ăn, cả tấm lòng" vẫn luôn giữ vững ổn định, thi thoảng có paparazzi nhàm chán trà trộn vào, nghĩ có thể đào được tin gì giật gân, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Bởi vì vốn không có gì phải che đậy cả, tất cả mọi người vùi đầu làm việc, Paparazzi nếu muốn chụp hình ảnh Cố Văn Tư làm bánh mì, có thể chụp cả ngày, mấy điểm G đó không đủ.
Một thời gian sau, sự quan tâm, chú ý vào cuộc thi Vua đầu bếp và Bách hoá Mật Tư cũng dần phai bớt. Những người rảnh rỗi đọc báo [Tôi muốn xem hot search] cũng dần ít đi, càng có nhiều người tiêu dùng thật sự tới mua bánh mì.
Cố Văn Tư đặt một lò bánh quy hình bánh xe mới lên giá, quay đầu lại đã thấy hai cô gái trang điểm xinh đẹp đẩy cửa bước vào, chuông gió vang lên êm tai, hai người đến trước quầy hàng, "Đồ nhà này ăn rất ngon."
Cố Văn Tư đang muốn quay lưng tránh ra, các cô ấy bỗng ngẩng đầu nhìn cô, ba người đều tạm dừng, bỗng dưng xấu hổ, "Cố thi đấu tốt nhé, chúng tôi đều rất thích cô."
Cô giật mình, "Cảm ơn."
Hai cô ấy liếc nhau, trong đó một người chỉ mâm điểm tâm, "Tôi cảm thấy món của cô rất có tâm, không phải loại muốn kiếm tiền, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cô."
Sau đó, hai khách hàng kia mua một phần bánh quy hình bánh xe đi, còn rất thân thiết dán tờ giấy lại trên tường.
Cố Văn Tư nhìn bóng các cô, bỗng muốn ăn. Cô lấy từ tủ lạnh ra một quả táo, cũng không rửa, đặt bên miệng cắn.
Mấy người bên cạnh nhìn vẻ mặt dại ra, còn tưởng rằng cô bị cái gì kích thích. Tiểu Hồng nơm nớp lo sợ hỏi, "Văn Tư, chị muốn ăn dưa hấu ạ? Em mới bổ ra."
Cố Văn Tư lắc đầu, đã lâu lắm rồi, cô muốn lại lần nữa cảm nhận hương vị đồ ăn, là ngọt hay chua, là cay hay đắng.
Có thể nếm được là tốt rồi, dù chỉ một lần.
《 Vua đầu bếp tranh tài 》 có bốn phần, mỗi tuần tổ chức một cuộc thi đấu, hơn nữa tiến hành phát sóng trực tiếp. Đội đồ ngọt là đội đầu tiên bắt đầu thi đấu, phải chờ hết bốn trận mới có thể đến phiên đấu chọn lần thứ hai.
"Hiện giờ các đầu bếp của mỗi nhóm đội món trộn đã hoàn thành tác phẩm xong của họ, chúng ta hãy đến xem thành quả họ đi nào!" Giọng người dẫn chương trình Tiểu Tử như tiếng chim hót, giới thiệu mọi người trên sân khấu. Bên cạnh nhóm đầu bếp cao, thấp, mập, ốm, đầu đặt cái mâm tráng men lớn, dùng khăn che lại, trông giống tòa núi giả nhỏ.
Nhưng hiển nhiên tổ tiết mục không có lòng tốt như thế, vì tăng ratings, họ cho một đề khó, đầu bếp không được sử dụng dao chuyên dụng để tỉa tót cho tác phẩm của mình.
Có người lấy dao chặt xương cực to, có người lấy dao gọt hoa quả nhỏ mảnh, có người lấy dao cắt vịt, còn cả dao bổ dưa. Mà vận may kém cỏi nhất không gì hơn lấy được con dao da.
"Tổ tiết mục này có phải định chơi khó người ta không đấy, tôi nom vẻ mặt của sư phụ lấy phải dao bổ dưa kia trông cực kì tệ."
Một nhà ba người Cố Văn Tư cùng ngồi trước TV xem phát sóng trực tiếp, mẹ Tiết vừa đồng tình với sư phụ mập thì ba Cố đã bác bỏ, "Muốn nói thảm nhất phải là vị đầu bếp cao gầy kia kìa, Văn Tư con nói đúng không?"
Cô gật đầu, "Đúng vậy ạ, ông ấy lấy được dao da, đó là dao chuyên môn dùng để khứa da sủi cảo tôm, vốn không được mài sắc bén."
Mẹ Tiết à một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, chờ đến khi họ vạch cái khăn phía trên, đáp án mới được công bố. Dù là dao bổ dưa hay là dao gọt hoa quả, tác phẩm của họ vẫn có cái hình thức ban đầu. Duy chỉ có vị sư phụ lấy được con dao da kia, xem như đang khắc viên dạ minh châu.
"Tổ tiết mục này quả nhiên là có bệnh, Văn Tư con cần phải chú ý chút." Mẹ Tiết lo lắng nói.
Ba Cố liếc mắt nhìn vợ một cái, "Con bé là đội đồ ngọt, họ lại thích làm khó dễ người khác. Họ có thể không cho đầu bếp dao để tỉa, không cho đầu bếp nước để làm món súp, không cho đầu bếp lấy dầu ăn để xào rau, nhưng nếu làm đồ ngọt không cho bột mì..."
"Con có thể dùng nguyên liệu khác thay thế, khoai sọ hay khoai lang cũng được." Cố Văn Tư đúng là nghiêm túc suy nghĩ tới.
"Nếu đổi thành không cho con lò nướng, con có thể dùng chưng với chiên rán, dựa sát theo kiểu điểm tâm Trung Quốc. Còn nếu không cho con đường? Hãm trái cây chắc cũng có thể gom đủ. Còn lợi hại hơn, không cho con chày cán bột, hình như không có món gì có tác dụng thay thế được..."
Mẹ Tiết và ba Cố: Con gái nhà tôi chỉ thuận miệng nói thôi!
Từ sau khi Cố Văn Tư xé bỏ lớp nguỵ trang của Du Việt, cô dọn về ở trong nhà. Cô tự cho là đúng, phân rõ giới hạn, nhưng trong mắt ba mẹ là vợ chồng son mâu thuẫn, hơn nữa trận mâu thuẫn này trong mắt họ là cãi hơi lâu rồi.
Buổi tối, ba người quay quần ăn cơm. Ba Cố xào mấy món ăn, trợ thủ Cố Văn Tư giúp đỡ, mẹ Tiết nhìn hai cha con giống nhau y đúc, không thích nói chuyện, không nhịn được mở miệng, "Văn Tư à, con còn giận Tiểu Du ư?"
"Không phải mẹ đã nói sao, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, có thể nhận sai là được." Tiết Nhã vỗ bả vai ba Cố, "Con nhìn ba con xem, nhiều năm như vậy ghét bỏ mẹ chân tay vụng về, có sao đâu? Còn không phải ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm rửa bát."
"Trong nhà ai mới là chủ nhất định phải phân rõ ràng. Thằng bé có thể chịu thua, việc này dễ nói, tương lai con sẽ không có vấn đề nguy hại."
Ba Cố:...Hóa ra tôi là loại nhân vật này à?
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Cố Văn Tư ngượng ngùng cúi đầu, sắp vùi mặt vào bát cơm, tai phiếm đỏ, cái gì mà tương lai với không có tương lai chứ, bây giờ còn chưa rõ ràng đâu.
Hai ông bà liếc nhau, bỗng nhiên "reng" một tiếng, máy bàn trong nhà vang lên.
Mẹ Tiết gác đũa, chạy nhanh tới nhận điện thoại, "Alo, là Tiểu Du à!" Bà bỗng hớn hở, cố ý cao giọng, như sợ người ở phòng ăn không nghe được.
Cố Văn Tư bỗng nhiên sửng sốt, ngừng đũa lại.
"Chúng ta đang ăn cơm tối, con ăn cơm chưa? Ôi, còn chưa ăn cơm, đáng thương vậy ~" Mẹ Tiết kéo dài giọng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Văn Tư, "Vậy muốn tới nhà chúng ta không, làm nhiều đồ ăn lắm."
Du Việt cầm ống nghe, nghe vậy day ấn đường, "Mẹ, Văn Tư không chào đón con, để lần sau đi ạ."
Mẹ Tiết thất vọng đáp, sau đó anh nghe thấy bên kia vang lên một giọng nhẹ nhàng: "Mẹ ơi, mau vào ăn cơm thôi, nguội hết rồi!"
Anh vội đồng ý với mẹ vợ, lúc sắp cúp điện thoại, bà bỗng lặng lẽ nói, "Tiểu Du, mẹ nói với con, ngày mai ba mẹ bắt đầu phải về quê một chuyến, con bé Văn Tư không có người đốc thúc sẽ không tự nghỉ ngơi, con phải chăm sóc con bé cho tốt đó!"
Du Việt hơi sửng sốt, tiếp đó cười nói, "Con biết rồi, mẹ."
Bên kia ống nghe tạm dừng một hồi, hơn nửa ngày Tiết Nhã mới nói, "Con nhường con bé chút đi, sẽ ổn thôi."
Du Việt cúp điện thoại, có lẽ ở trong mắt người khác anh kiên trì rất mệt, nhưng con người là sinh vật như vậy.
Họ luôn dễ dàng thích ứng với người thuộc tính cùng loại, sùng bái người mạnh hơn mình, xem nhẹ người yên lặng đứng sau lưng ủng hộ.
Anh hy vọng ánh mắt cô có thể dừng lại ở trên người anh nhiều hơn, chỉ nhiêu đó mà thôi.
Buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, Cố Văn Tư đi về như thường ngày, nghe giọng ba mẹ ngoài cửa phòng ngủ cãi cọ.
Cánh quạt điện cuốn lấy hơi nóng của gió đêm, thổi khẽ qua gương mặt cô, Cố Văn Tư quay người, vùi mặt vào giữa khe hở gối đầu, mơ mơ màng màng, như lúc về thời trung học.
Chắc là cô mơ rồi, hình ảnh như qua bộ lọc ánh sáng màu cam, nhuộm hơi thở xưa cũ. Cố Văn Tư cảm thấy cô bay giữa không trung, bóng người qua lại ở dưới chỉ là ký ức trong đầu thôi.
Bảng hiệu chào đón ở cổng trường vẫn như trước kia, cửa hàng đầy dầu mỡ, ông chủ người mồ hôi nhễ nhại, hai bên bán bánh rán, giò, cháo quẩy với xe xiên nướng di động, thường xuyên đầy khách vây quanh.
"Mì chân giò hun khói, thêm một phần thịt băm." Cô gái trẻ kia là Cố Văn Tư, cảnh tượng cởi cặp sách, vớ trắng với giày trắng chơi bóng, tất cả trùng hợp với trong trí nhớ.
Nhưng sao cô có thể nhìn thấy cậu con trai bên cạnh cách đó không xa đang nhìn lén, ở trong trí nhớ cô lại không hề có.
Lúc cô ở một mình, anh qua ngồi gần một chút, có mấy lần hai người dựa gần ghế, khuỷu tay chạm vào rất gần nhau, Cố Văn Tư cũng chưa bao giờ chú ý tới.
Lúc mặt trời ngả bóng, anh im lặng bước theo sau trên đoạn đường tối vắng, đến khi nhìn cô lên nhà mới xoay người rời đi. Tất cả nước chảy mây trôi, như hình ảnh của người khác.
Quả nhiên là mơ, là giả.
Cố Văn Tư nhíu mày, cô xoay người ngã vào trong chăn, mây đen ngoài cửa sổ che khuất ánh trăng, cảnh tượng trong mộng ngay sau đó lại thay đổi hình ảnh khác.
Lúc đó lắc lư rất mạnh, trước mắt như dùng hiệu ứng khảm ảnh mosaic không nhìn rõ thứ gì, có rất nhiều đầu người lúc ẩn lúc hiện, sáng tối chóng mặt. Cố Văn Tư cảm thấy đầu rất nặng, như có sức nặng ngàn cân, sao cũng không dậy nổi.
"Cậu ấy thế nào rồi?" Có người sốt ruột hỏi.
"Không ổn lắm, càng ngày càng nóng, sắp ngốt rồi." Một giọng nữ nói bên cạnh, Cố Văn Tư lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng không sao mở nổi miệng.
Bỗng nhiên, phía sau lưng chợt lạnh, cả người cô bay lên trời, cánh tay bị ai đó lôi kéo, rồi được ai đó chặn ngang ôm lên.
"Ôi, cậu này!" Giọng nữ kia kêu lên, một trận láo nháo ồn ào vang lên.
"Tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế, các cậu nói cho giáo viên một tiếng." Sau đó độ ấm thay đổi, cô cảm giác người dưới thân đang chạy như bay, bên ngoài gió lạnh vù vù lướt qua mặt, nhưng trên người người ấy nóng hầm hập, chạm vào rất thoải mái.
Để lại các bạn trong lớp mắt lớn trừng mắt nhỏ, nữ sinh kia bĩu môi, "Nhìn tớ làm gì, ai chả biết cậu ấy thích Cố Văn Tư."
Người cô dường như được đặt xuống chiếc giường mềm mại, chăn có mùi nước sát trùng, bên tai yên tĩnh, nhưng cô biết người ấy chưa rời đi, hình như ngồi ở bên cạnh cô.
"Văn Tư, dậy nào." Giọng anh rất êm tai, như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây.
Ánh mặt trời ấy vẫn luôn quay xung quanh cô, Cố Văn Tư cảm thấy trước mắt sáng lên, cô đột ngột mở bừng mắt, đã thấy gương mặt kia trên gò má cô, Du Việt vẻ mặt buồn cười, "Tỉnh chưa?"
"Là anh!"