Thời điểm Thời Hoài Kim mở cửa ra , không biết Phong Linh giả bộ hay là thật sự, biểu tình có chút kinh ngạc: “Phò mã, ta không biết ngài cũng ở bên trong.”
Thời Hoài Kim lạnh mặt nhìn hắn: “Chuyện gì?”
Phong Linh mở chiếc hộp trên tay ra, bên trong là một miếng xà bông: “Ta có một người huynh đệ biết điều chế hương liệu, đây là xà bông hắn mới làm, ta nghe nói điện hạ đã hồi phủ và đang tắm gội, nên muốn mang lại đây cho điện hạ xem thử .” Nói xong hắn còn đưa mắt nhìn thoáng vào bên trong, “Không biết hiện giờ, ta đi vào có tiện hay không?”
Thời Hoài Kim khép cánh cửa phía sau lại, liếc mắt nhìn đồ vật trong hộp một cái, khinh miệt nói: “Công chúa không cần loại đồ vật này, ngươi mang về đi thôi, về sau không có việc gì không được tùy tiện tiến vào chủ viện.” Dứt lời lại nhìn về phía hai huynh đệ Trần Khiêm, Trần Nhượng, lạnh mặt nói một cách khắc nghiệt, “Sau này không được cho người không liên quan bò vào.” Nói hết lời hắn xoay người vào phòng, cánh cửa khép lại thật mạnh, không cho Phong Linh cơ hội được nói chuyện.
Hai huynh đệ Trần Khiêm, Trần Nhượng hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Phò mã tính tình hiền lành không khách khí như thế, không giữ cho tiểu bạch kiểm này chút mặt mũi nào .
Hai người thấy Phong Linh còn đứng bất động, nhắc nhở một câu: “Phong công tử, mời trở về đi.”
Phong Linh đậy nắp hộp thật mạnh, vang lên bang một tiếng, Trần Khiêm cùng Trần Nhượng đều cho rằng hắn tức giận, ai ngờ khi hắn quay đầu lại trên gương mặt lại tràn đầy ý xin lỗi, hắn nói: “Thật không phải, là ta không hiểu chuyện, liên lụy hai vị cũng bị quở trách, ta không biết Phò mã sẽ tức giận……” Biểu tình ủy khuất kia, giống như Phò mã vừa đánh hắn một trận vậy.
Phong Linh biết hai huynh đệ Trần Khiêm, Trần Nhượng, tuy rằng là hộ vệ của Phò mã, nhưng lại là thân tín của Du Thiên Linh, ở trước mặt bọn họ hắn đương nhiên muốn khách khí một chút.
Trần Nhượng liếc hắn một cái không nói chuyện, Trần Khiêm cười cười: “Công tử khách khí, cũng không thể trách ngài, rốt cuộc Đại tướng quân nơi đó có lệnh ngài không thể tới này.” Hắn dứt lời lại có chút khó xử nói, “Tuy nhiên dù sao nơi này cũng là phủ Phò mã , sau này công tử vẫn không nên đến đây, miễn cho lại bị Phò mã quở trách?”
Phong Linh thi lễ, hiểu chuyện nói: “Ta hiểu, về sau đương nhiên sẽ không kéo thêm phiền toái cho nhị vị .”
Trần Khiêm vội xua tay nói: “Phong công tử nói quá lời.”
Phong Linh mỉm cười, khẽ gật đầu ôm hộp rời đi, để lại cho bọn họ một thân ảnh thập phần thẳng tắp, nhưng sắc mặt phía sau lại cực kỳ không tốt.
Rõ ràng Phò mã không muốn chấp nhận hắn , thời điểm có mặt Du Thiên Linh thì hiền lành thân thiện, một khi không có mặt nàng liền lộ nguyên hình, Phong Linh suy nghĩ, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, chờ bị Phò mã đuổi ra ngoài.
Phong Linh đi rồi, Trần Khiêm tiến đến một bên Trần Nhượng: “Nhìn thấy không, không phải đèn cạn dầu.
Phò mã mà hung dữ lên, còn rất lợi hại nha?”
Trần Nhượng bảo trì tác phong nhất quán đó là trầm ổn—— không để ý tới hắn.
Trần Khiêm cũng không khiến mình mất mặt, yên lặng đứng một bên canh gác.
Trong phòng.
Thời Hoài Kim tiếp tục qua đi xoa lưng cho Du Thiên Linh, Du Thiên Linh xua tay nói không cần, hỏi hắn: “Phong Linh tới làm gì ?”
Thời Hoài Kim lại thêm nước ấm cho nàng: “Tặng cho nàng miếng xà bông thơm, nói là huynh đệ của hắn làm.
Người kia tên Phong Nhan, ở trong phủ mấy ngày nhưng thật ra rất biết giữ bổn phận, nếu không phải Phong Linh nhắc đến, ta cũng không biết trong phủ còn có một tên Phong Nhan.”
Du Thiên Linh ghé vào cạnh thùng nước tắm, ngửa đầu hỏi hắn: “Huynh đệ ruột thịt sao? Lớn lên có giống nhau không?”
“Có phải huynh đệ ruột hay không thì ta không biết, hôm nay ta nhìn thoáng qua từ rất xa, cảm giác sự khác biệt giữa hai người là rất lớn, nói không chừng là nửa đường nhận huynh đệ.”
Du Thiên Linh gật đầu, ngẫm lại nói: “Ta nghe nói tên Phong Nhan kia am hiểu việc điều chế hương liệu, không phải huynh cũng có hứng thú sao, có thể lấy cớ gọi hắn đến hỏi một chút.”
Thời Hoài Kim nói đã biết: “Được, việc này cứ giao cho ta, nàng không cần nhọc lòng, ta tự biết đối phó như thế nào.
Đi cùng bọn họ còn có bốn nữ tử, ta đã phân tán đến các nơi, mỗi người đều có nhiêm vụ riêng, lại tìm người người tin cậy âm thầm nhìn chằm chằm, hơi có chút dị thường sẽ báo cho ta.”
Du Thiên Linh đối với chuyện trong hậu viện này không cho là đúng, nói: “Người Hạ Diệc Thầm đưa tới, chỉ có chút tác dụng này, chủ yếu là tìm ra nội ứng trong phủ, huynh cũng không cần quá lo lắng về việc này, rốt cuộc chuyện trong triều mới là chính sự”
“Ta biết.” Nói xong hắn cầm khăn mặt, “Đừng ngâm lâu quá, tắm xong rồi thì lau người thôi.”
Du Thiên Linh rất nghe lời, nghe vậy lập tức từ thùng tắm đứng dậy, thân mình chói lọi cứ như vậy xuất hiện trước mắt hắn: “Lau cho ta.”
Tuy nói đã thành thân được một khoảng thời gian, nhưng Thời Hoài Kim vẫn không luyện được gương mặt dày như tường thành giống Du Thiên Linh, trên mặt có chút nóng lên, hắn nhét khăn mặt vào trong lòng nàng để nàng tự lau: “Ta đi trải giường chiếu.”
Du Thiên Linh ở phía sau chậc một tiếng: Làm ra vẻ , đều đã là lão phu thê, lau người hộ nàng thì có làm sao?
Thời Hoài Kim trải giường, Du Thiên Linh ở phía sau chơi xấu, nhảy lên bò trên lưng hắn, cánh tay ôm cổ hắn duỗi xuống sờ soạng vào trong người hắn.
Thời Hoài Kim bị nàng bất ngờ nhảy lên người thì lảo đảo, quỳ gối trên giường, Du Thiên Linh đang nằm trên người hắn, sợ nàng ngã xuống , hắn duỗi tay ra đỡ, lại sờ phải một mảng da thịt trần trụi: “Mới vừa tắm rửa xong sao không mặc y phục, nàng không lạnh sao?”
Du Thiên Linh ngồi xếp bằng kẹp hắn eo, đẩy hắn ngã vào trên giường, một đôi tay tiếp tục không thành thật.
“Huynh cho rằng ta yếu đuối giống huynh sao?”
Thời Hoài Kim nghe vậy, thân mình vặn vẹo hơi dừng lại một chút, thanh âm trầm thấp nói: “Đúng vậy, ta yếu đuối.” Sau đó cả người liền bất động.
Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, trái tim Du Thiên Linh cứng lại, có chút bồn chồn, ôm hắn vặn vẹo: “Uy, tức giận?”
Thời Hoài Kim lạnh mặt nói: “Không dám.”
Không thể nào? Như vậy cũng tức giận ? Thật là càng sủng tính khí càng lớn nha.
Du Thiên Linh buông hắn ra, từ trên người hắn lăn xuống, lăn đến đối diện hắn.
Hắn xụ mặt, hai tròng mắt không muốn đối diện với nàng, rõ ràng là đang cáu kỉnh.
Trong chốc lát chân tay Du Thiên Linh có chút luống cuống, nàng vươn đầu ngón tay thọc thọc vào mặt hắn: “Huynh thật đúng là tức giận nha? Ta chỉ nói giỡn thôi, huynh một chút cũng không yếu đuối, mấy ngày hôm trước eo ta còn đau mãi không khỏi, ai dám nói huynh yếu đuối? Lần tới huynh nên gập eo ta lại thôi!”
Phương thức nói chuyện của Du Thiên Linh , thật sự chỉ mất một giây để công phá.
Thời Hoài Kim nhịn không được xì cười ra tiếng: “Ta cũng chỉ nói giỡn với nàng thôi.” Hắn kéo chăn qua đắp cho nàng, “Về sau đừng tùy tiện không mặc xiêm y, dễ dàng cảm mạo là thứ nhất, không cẩn thận bị người thấy thì làm sao bây giờ?”
Du Thiên Linh vừa nghe thế, liền nhéo mặt hắn: “U, bản lĩnh lớn thật, còn học được cách chọc ta cơ đấy?” Nàng ngồi dậy, đôi tay chống nạnh, “Bị người thấy thì làm sao vậy? Dáng người của ta, chỗ nên có đều có cả, có gì không thể cho người khác xem, hâm mộ chết bọn họ!” Nói xong còn nâng cao dãy núi trước ngực lên một cách tự hào.
Thời Hoài Kim lại lấy chăn bịt kín nàng, áp trên người nàng, bốn mắt nhìn nhau, mím môi nói: “Ta, không cho người khác xem.” Biểu tình kia có chút kiêu ngạo giống Du Thiên Linh, trách không được người ta nói hai người ở bên nhau lâu rồi sẽ càng ngày càng giống nhau.
Du Thiên Linh nghe được lời nói bá đạo khác hoàn toàn với Thời Hoài Kim trong quá khứ, cảm thấy mới lạ, cười ha ha vài tiếng, bĩu môi nói: “Huynh, huynh, đều là của huynh, tới, cho huynh hôn một cái.”
Thời Hoài Kim cúi đầu hôn lên môi nàng, ngựa quen đường cũ nhiệt tình đốt lửa trên người nàng.
Hai người triền miên kéo dài, Thời Hoài Kim vùi đầu ở cần cổ nàng, hỏi : “Ta và Văn Tu Viễn ai đẹp hơn?”
A? hiện tại còn rất thích đua đòi, ngay cả cái này cũng phải so sánh.
Du Thiên Linh vuốt cái ót cùng đầu tóc mượt mà của hắn: “Đương nhiên là huynh đẹp hơn, bằng không ta đã chọn Văn Tu Viễn làm phò mã nha?”
Cánh môi mềm mại của Thời Hoài Kim cọ cọ lên vành tai mẫn cảm của nàng: “Văn Tu Viễn mà nàng cũng dám chọn? Đứng đầu tam kiệt đấy.”
Du Thiên Linh kiêu ngạo nói: “Thì sao? Lúc ấy ta còn chướng mắt hắn đấy! Hôm nay hắn hỏi ta, hắn và huynh ai pha trà ngon hơn, huynh đoán xem ta đã nói gì?”
Thời Hoài Kim chống thân thể, bốn mắt nhìn nhau, vô cùng hứng thú hỏi nàng: “Nàng nói gì?”
Du Thiên Linh ngẩng đầu, hừ hừ nói: “Đương nhiên là huynh, ta trực tiếp nói với hắn, hắn không có cách nào so sánh với huynh, cũng không để lại cho hắn một chút mặt mũi nào!” Nói xong duỗi tay chỉ chỉ lên mặt mình.
Thời Hoài Kim ngầm hiểu, cúi đầu hôn nàng một cái: “Nói rất đúng.”
Du Thiên Linh cười hắc hắc, xoay người áp chế hắn, cọ cọ lên gương mặt hắn nói: “Lại thêm một lần nữa.”
Thời Hoài Kim gật đầu, Du Thiên Linh lập tức liền giống như sói đói chụp mồi, ai ngờ đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng đàn, làn điệu bi thương, ngay lập tức khiến không khí bị chùng xuống không ít.
Du Thiên Linh bực bội: “Hơn nửa đêm, hắn còn muốn đưa ma cho ai?”
Thời Hoài Kim bật cười: “Trong lòng tiểu trai lơ của nàng không cao hứng, muốn nàng qua đó an ủi hắn đấy.”
Vẻ mặt Du Thiên Linh không kiên nhẫn: “Nương hắn! Làm một đại lão gia không muốn, một hai cứ phải lại đây câu dẫn người, không cần mặt mũi hay sao? Người của Hạ Diệc Thầm , thật là giống hắn đều không biết xấu hổ.”
Thời Hoài Kim phụ họa một tiếng, hỏi nàng: “Vậy nàng có đi hay không? Nếu nàng không đi, hắn sẽ cho rằng mình bị thất sủng.”
Du Thiên Linh biết tốt xấu gì lúc này mình cũng nên đi qua , nhưng nàng không muốn rời khỏi ôn hương nhuyễn ngọc trước mặt, đầy một mặt không cao hứng nói: “Ta không muốn đi, huynh nói tại sao ta lại không có tỷ muội sinh đôi chứ?”
Thời Hoài Kim vỗ vỗ lưng nàng: “Không đi thì không đi, không thể vì hắn mà ủy khuất chúng ta, đúng không? Còn nữa , cũng qua hơn phân nửa đêm rồi, ta cũng không muốn đâu.” Hắn ngồi dậy, phủ thêm xiêm y, “Ta đi ra ngoài phân phó vài tiếng, đuổi hắn đi.”
Du Thiên Linh ừ một tiếng, nhéo nhéo lòng bàn tay hắn : “Nhanh lên nha.”
Thời Hoài Kim mỉm cười với nàng, đi đến bên cạnh bàn tùy tiện lấy một cây trâm , sau đó ra ngoài cửa gọi Trần Khiêm: “Mang cây trâm này đưa đến cho Phong Linh, nói là công chúa đưa, nói với hắn thân thể Phò mã không khoẻ, công chúa không thoát thân được, bảo hắn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trần Khiêm cầm cây trâm đi làm việc.
Thời Hoài Kim trở về phòng, Du Thiên Linh chui trong ổ chăn hỏi hắn: “Huynh nói gì với Trần Khiêm vậy?”
Thời Hoài Kim thuật lại một lần, Du Thiên Linh lại hỏi hắn: “Hữu dụng sao?”
Thời Hoài Kim thổi tắt nến, cởi xiêm y quay lại giường: “Có hay không lát nữa sẽ biết.”
Hiện tại đối bọn họ mà nói , việc quan trọng hơn chính là tạo người, Thời Hoài Kim đè lên người nàng, Du Thiên Linh đẩy ra nói: “Không được, ta vừa nghe tiếng đàn này liền không có tâm tình.”
Thời Hoài Kim duỗi tay che lỗ tai nàng: “Thế này sẽ không nghe được.”
Du Thiên Linh thấp giọng cười, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nhìn huynh vội thành thế này, càng ngày càng không đứng đắn, học được ở đâu vậy?”
Thời Hoài Kim nói: “Đại khái là ở gần hồ ly tinh lâu quá.”
Du Thiên Linh gật đầu: “Cũng không biết quản gia sắp xếp như thế nào, lại cho hắn ở cách vách, thật bực mình.”
Lời nói của Du Thiên Linh vừa rơi xuống, tiếng đàn bên ngoài liền ngừng lại, ánh mắt nàng sáng lên, nói: “Thật sự dùng được.”
Thời Hoài Kim không trả lời nàng, trực tiếp dùng hành động biểu đạt chuyện hắn muốn làm kế tiếp.