Đông.
Mười sáu viên đậu phộng bị ném lên bàn, sự kiên nhẫn của Du Thiên Linh đi tới cực điểm, ngay lập tức nàng vỗ bàn đứng dựng dậy, mắng người khởi xướng kia: “Bạch Dung! Ngươi đã đủ chưa? Ngươi còn như vậy ta sẽ gọi người trói ngươi lại ném ra ngoài!”
Dung Tranh ngồi xổm trên ghế, trong tay ôm một đĩa đậu phộng lớn, bị nàng mắng thì ủy khuất : “Tiểu thất, trước kia nàng không đối xử với ta như vậy……”
Du Thiên Linh vòng qua cái bàn, dí ngón tay vào trán hắn nói: “Trước kia ngươi cũng không phiền phức như vậy! Ta thật sự hoài nghi ngươi đang giả bệnh, ta thấy tinh thần của ngươi không tồi, dứt khoát cút đi, còn trị bệnh cái gì ?”
Du Thiên Linh vừa tới gần, Dung Tranh liền ôm lấy cánh tay nàng, giống hệt một con chó lớn đang vẫy đuôi.
Du Thiên Linh nhăn mày, không chút khách khí đẩy tay hắn ra, Dung Tranh chuẩn bị ngã về phía sau, thì hai vị quân y bên người vội đỡ lấy hắn, đồng thời nói với Du Thiên Linh : “Đại tướng quân , không được ! Lúc này Dung đại nhân mới vừa chuyển biến tốt đẹp một chút, ngã xuống hậu quả sẽ khó lường!”
Lại nhìn Dung Tranh, tay ôm đĩa nhìn nàng với ánh mắt kinh sợ, ánh mắt kia ủy khuất biết bao nhiêu.
Du Thiên Linh cũng không hiểu được, tại sao người khác nhiễm bệnh đều nằm ở trên giường nửa chết nửa sống, cố tình đến lượt hắn tinh lực lại dư thừa như thế, từ sáng đến tối luôn dính bên người nàng, đuổi cũng không đuổi được!
Hai người trừng mắt nhìn nhau , bên ngoài tiểu binh tiến vào bẩm báo: “Đại tướng quân, Dung thị lang tới.”
Nương, rốt cuộc cha ruột của hắn cũng tới, đã phái người đi báo tin từ sớm, nhưng muộn như vậy ông ta mới đến, khó trách Dung Tranh không thích ông ta.
“Cho ông ta vào đây!”
Đừng nhìn nhi tử của ông đã hơn hai mươi, nhưng Dung thị lang lại chỉ vừa mới qua ba lăm tuổi, bởi vì ngày thường được bảo dưỡng kỹ càng, nên nhìn qua có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, nhìn không giống cha của Dung Tranh , càng giống đại ca của hắn hơn.
Bỏ vợ bỏ con, vợ cả qua đời từ sớm, thật ra cuộc sống của ông ta rất dễ chịu, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt lành gì.
“Thần tham kiến công chúa điện hạ.”
Du Thiên Linh quét mắt nhìn ông một cái: “Nói vậy sự tình của Dung Tranh ngươi cũng biết, lúc này chuyện phát sinh ở trong quân, đương nhiên ta sẽ không bỏ mặc mà không màng, ta đã phái người đi tìm thần y, cho dù như thế nào cũng sẽ tận lực chữa khỏi cho hắn.”
Dung thị lang trả lời: “Thần đã nghe nói, việc này do khuyển tử làm việc lỗ mãng, mới tạo ra một kiếp này, có thể được điện hạ quan tâm là phúc phận của hắn, thần thay hắn cảm tạ điện hạ.”
Nói thì dễ nghe, nhưng lại hoàn toàn không thấy ông ta quan tâm đến nhi tử của mình, phải biết rằng Dung Tranh giãy giụa từ quỷ môn quan trở về, ông ta lại liên tục a dua nịnh hót nàng.
Du Thiên Linh lười nói chuyện với ông ta, nàng đẩy Dung Tranh lên : “Cha ngươi tới.”
Dường như lúc này Dung Tranh mới chú ý tới Dung thị lang, Dung thị lang cũng ngẩng đầu nhìn hắn, rốt cuộc gương mặt bình tĩnh cũng lộ ra vài phần lo lắng : “Nhi tử của ta, con không sao chứ?”
Ông vừa dứt lời, phản ứng của Dung Tranh còn lớn hơn khi hắn nhìn thấy Thời Hoài Kim, toàn bộ đĩa đậu phộng trong tay đều hướng lên người Dung thị lang, hắn nổi giận mắng: “Ngươi cút! Ác nhân!” Nói xong liền muốn tiến lên cắn xé, cũng may Du Thiên Linh phản ứng kịp kéo hắn lại.
Dung thị lang không kịp phản ứng, bị hất hết đậu phộng lên mặt , cái đĩa cũng đập vào thái dương vang lên bang một tiếng, rồi sau đó rơi xuống mặt đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Ông che trán lại, ngón tay chỉ vào Dung Tranh cũng run lên: “Nghịch tử! Nghịch tử !”
Du Thiên Linh không có tâm tình xem cảnh phụ tử tương tàn, lôi kéo Dung Tranh nói: “Người tới! Mau đỡ Dung thị lang xuống dưới trị thương!”
Lập tức có người tới đỡ Dung thị lang đi ra ngoài, lại thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất.
Du Thiên Linh ấn Dung Tranh ngồi xuống ghế , dí ngón tay vào trán hắn nói: “Ngươi cũng thật to gan, cha ngươi mà ngươi cũng dám đánh.”
Dung Tranh không nói chuyện, gục đầu xuống phát ra tiếng rên rất nhỏ, lúc này Du Thiên Linh mới nhận ra không đúng: “Ngươi làm sao vậy?” Nàng duỗi tay nâng đầu hắn lên, lại thấy hai hàng nước mắt trên mặt hắn , vành mắt cũng đỏ lên.
“Đánh cha ngươi xong, ngươi còn ủy khuất?”
Dung Tranh ngửa đầu nhìn nàng, nước mắt vẫn đang đảo quanh hốc mắt, cánh môi run rẩy nói: “Tiểu thất, nàng biết không, hắn hại chết nương ta…… Ta hận hắn…… Ta hận hắn!” Chờ hắn nói xong, thân mình lại hôn mê bất tỉnh.
Du Thiên Linh vội gọi người tới, ba chân bốn cẳng nâng Dung Tranh vào trong doanh trướng.
Nương, hắn định làm Tây Thi chắc!
Nhưng kỳ thật hắn ngất xỉu đi khá tốt, ít nhất nàng cảm thấy thanh tĩnh hơn, lại còn có thể lấy cớ gọi Thời Hoài Kim tới.
Quân y nghe xong phân phó của nàng, nói: “Điện hạ, kỳ thật không cần Phò mã bôn ba một chuyến này, trước khi Phò mã rời đi đã dặn dò thuộc hạ nên xử trí tình huống này như thế nào.”
Du Thiên Linh nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn: Nương, trong óc đều là thảo dược sao? Có thể có chút tâm nhãn được không?
Vẫn là một vị quân y lớn tuổi khác biết xem sắc mặt, vội thêm một câu : “Vì để ngừa vạn nhất, Phò mã vẫn nên tự mình đến khám cho thỏa đáng, thuộc hạ sẽ cho người đi tìm Phò mã.”
Lúc này mới đúng.
Chờ mọi người tan đi, Du Thiên Linh xoa xoa thái dương có chút sưng đau, thở dài.
Nam nhân Thời Hoài Kim này một khi tàn nhẫn thì thật sự rất tàn nhẫn, không hợp ý hắn sẽ không tới quân doanh, còn muốn nàng nghĩ biện pháp mời hắn tới đây, thật nhẫn tâm.
Chỉ là thật vất vả mới kiếm được cớ, cuối cùng cũng không chờ được Thời Hoài Kim, lại chờ ra bóng dáng Trần Khiêm: “Đại tướng quân, sư phụ của Phò mã gia tới, thỉnh ngài mang theo Dung đại nhân hồi phủ.”
Văn Bách Linh thật sự đã hiện thân, thế nhưng so với tưởng tượng của nàng còn nhanh hơn, xem ra đối với người đồ đệ duy nhất là Thời Hoài Kim này ông thật sự rất quan tâm.
Chỉ là bọn họ không tới quân doanh, lại bảo nàng dẫn người trở về, nói vậy vị Văn thần y kia là người không dễ đối phó, dám hét tới hét lui với công chúa.
Tuy nhiên Du Thiên Linh cũng không so đo, nàng phân phó người đi xuống, chuẩn bị đồ đoàn đưa Dung Tranh đang hôn mê về phủ Phò mã .
Nửa đường , Dung Tranh tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền gọi Tiểu Thất, Du Thiên Linh sợ hắn nửa đường tỉnh lại gây âm ĩ đòi nhảy xe, vì thế nàng cũng ngồi xe ngựa, liếc mắt nhìn hắn nói: “Đừng gào nữa, ta ở đây.”
Lúc này Dung Tranh mới nhìn thấy nàng, lập tức ngồi gần nàng, ôm được cánh tay nàng hắn mới an tâm hơn một chút, thỏa mãn gọi một tiếng: “Tiểu Thất.”
Du Thiên Linh thật sự không có biện pháp nào với hắn, hiện nay nàng chỉ coi hắn như tiểu hài tử: “Ngươi nói xem tại sao ngươi lại dính người như vậy? Còn sợ ta chạy mất sao?”
Vốn dĩ lời này Du Thiên Linh chỉ tùy tiện nói thôi, ai ngờ Dung Tranh lại thập phần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, không thấy nàng, rốt cuộc ta cũng không tìm thấy nàng……”
Du Thiên Linh cứng họng ngay lập tức, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Ừ…… Sẽ không, lần này sẽ không, đã lớn tuổi như vậy rồi ai còn cùng ngươi chơi trò mất tích.
Được rồi, buông ta ra, nóng muốn chết.” Nói xong nàng đẩy tay hắn ra.
Dung Tranh cũng không tiếp tục cứng đầu nữa, dường như chỉ cần ngồi bên người nàng hắn đã cảm thấy thỏa mãn, ngây ngốc cười với nàng.
Du Thiên Linh thở dài, rút đoản đao luôn mang theo bên người ra, bắt đầu lau đao.
Thời điểm sắc trời hoàn toàn biến thành màu đen, xe ngựa mới lảo đảo lắc lư ngừng ở trước cổng phủ Phò mã, Du Thiên Linh nhảy xuống xe ngựa trước, Dung Tranh ở phía sau luôn miệng gọi tên nàng, hắn được tùy tùng đỡ xuống xe ngựa, chân vừa chạm đất liền chạy đến bên cạnh Du Thiên Linh.
Du Thiên Linh liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Được rồi, đừng gọi nữa, về nhà rồi!”
Dung Tranh ngẩng đầu nhìn ngôi nhà to như vậy , hỏi nàng: “Nhà chúng ta sao? Thật là lớn! có phải bên trong có một mảnh đất trồng rau rất lớn hay không?”
Du Thiên Linh không chút khách khí đập nát mộng tưởng của hắn: “Không phải là ta và ngươi, mà là ta cùng nam nhân của ta, không có nửa điểm quan hệ gì với ngươi.”
Dung Tranh mang bộ dáng ta khờ ta nghe không hiểu nói: “Có loại dưa chuột nàng thích ăn hay không? Quả hồng thì sao? Nếu có thể nuôi thêm hai con trâu thì càng tốt.”
Du Thiên Linh phục hắn, ngươi coi nơi này là vườn rau nhà mình sao?
Nàng cũng không giải thích cùng ngốc tử, nói: “Được rồi được rồi, đi vào.”
Dung Tranh nắm lấy cổ tay nàng, đi theo nàng vào phủ Phò mã , tò mò nhìn xung quanh khắp nơi.
Là cổ tay, không phải bàn tay, nên Du Thiên Linh cũng mặc kê hắn, nhưng còn chưa đi đến sảnh ngoài, nàng đã thấy Thời Hoài Kim đi ra, bên người còn có một Bạch y nhân xa lạ.
Tuy rằng hai bên đường thắp đèn, nhưng dù sao cũng là đêm tối, khoảng cách rất xa Du Thiên Linh nhìn không rõ diện mạo người nọ, chỉ cảm thấy người này mang phong cách của người tu tiên, dưới chân như có gió, bạch y tung bay, khẳng định là sư phụ Thời Hoài Kim.
Thời điểm không gặp thì không có cảm giác gì, nhưng vừa thấy người, Du Thiên Linh lại cảm thấy có chút khẩn trương, hầu gia hầu phu nhân không thật lòng thương yêu Thời Hoài Kim, bọn họ căn bản không phải người thân chân chính của Thời Hoài Kim.
Nhưng vị sư phụ này chỉ cần nghe lời đồn thôi cũng biết ông cực kỳ yêu quý Thời Hoài Kim, tục ngữ có câu một ngày làm sư phụ cả đời làm phụ thân, vị này mới thật sự được xem là người nhà của Thời Hoài Kim.
Du Thiên Linh hất tay Dung Tranh ra, vuốt phẳng xiêm y, mang một gương mặt tươi cười đi qua: “Sớm nghe nói về đại danh của thần y, hôm nay rốt cuộc cũng hân hạnh được gặp, thần y……”
Du Thiên Linh nói được một nửa đột nhiên không nói được nữa, ai có thể nói cho nàng biết mỹ nhân xinh đẹp như hoa trước mắt này là ai không? Sư phụ Thời Hoài Kim không phải lão nhân năm mươi tuổi sao? Tại sao lại là nữ tử?!