Thời điểm Du Thiên Linh trở về đã là đêm khuya, thức ăn Thời Hoài Kim cố ý chuẩn bị cho nàng cuối cùng đều bị nguội lạnh không thể đi ăn, nàng vừa trở về liền đi tắm, sau đó ngủ quên bên trong bồn tắm, cũng may Thời Hoài Kim phát hiện sớm, lau khô người và ôm nàng ra ngoài tránh cảm lạnh.
Du Thiên Linh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mình nằm trong ngực Thời Hoài Kim, nàng hỏi hắn: “Ta ngủ sao?”
Thời Hoài Kim gật đầu, nhìn đôi mắt cú mèo của nàng hắn thật sự đau lòng, hắn nói: “Đúng vậy, nàng tiếp tục ngủ đi, lát nữa ta lau tóc giúp nàng.”
Du Thiên Linh ngáp một cái, cọ cọ trong ngực hắn, lẩm bẩm nói: “Gần đây thật sự quá mệt mỏi, ban ngày ban mặt cũng buồn ngủ……”
Thời Hoài Kim nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, để mái tóc ướt của nàng rũ ở mép giường, hắn lấy khăn lau tóc cho nàng, vừa lau vừa nói: “Cho dù bận như thế nào, cũng phải bảo trọng thân thể mới đúng , ngày mai nàng xa nhà, hôm nay nàng lại đi tới muộn như vậy mới trở về.”
Du Thiên Linh nghe vậy giật giật khóe miệng, không có cách nào lên tiếng , cũng không biết là đã ngủ hay vẫn tỉnh.
Thời Hoài Kim thở dài, nhận mệnh lau tóc cho nàng, lại giúp nàng mặc áo ngủ vào.
Có lẽ là mấy ngày nay mệt nhọc, người nàng gầy đi không ít, càng hiện ra các đường cong lồi lõm của nữ tử.
Thời Hoài Kim vốn không phải người trọng dục, nhưng hắn đã khai trai, cộng thêm việc đã lâu hắn chưa được chạm vào tức phụ nhà mình, chỉ mặc xiêm y giúp nàng mà máu nóng trong người hắn cũng dâng lên, sờ lên mũi thế nhưng lại có máu chảy ra.
Sắc mặt Thời Hoài Kim túng quẫn, thấy Du Thiên Linh không nhìn thấy, hắn vội vàng che mũi đi rửa sạch, vốn dĩ hắn định tắm nước lạnh để hạ hỏa, nhưng thân mình mảnh mai này nếu tắm nước lạnh dưới trời đông giá rét chắc chắn hắn sẽ sinh bệnh mười ngày nửa tháng, vì thế hắn chỉ có thể hứng gió lạnh bên ngoài một lát sau đó mới quay lại phòng.
Thời điểm hắn quay về phòng, Du Thiên Linh đang nằm hình chữ X ở trên giường, áo ngủ co lên, lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, máu nóng Thời Hoài Kim mới vừa đè ép xuống lại dâng lên, nhưng bảo hắn ngủ riêng với tức phụ, không nói hai người đang ở trong thời kỳ tiểu biệt thắng tân hôn, ngày mai nàng còn phải đi xa, sao hai người có thể tách ra ngủ riêng? Tạm chấp nhận đi.
Thời Hoài Kim thổi tắt nến lên giường, mới vừa chỉnh lại dáng ngủ cho Du Thiên Linh, nàng liền duỗi đôi chân dài ra kẹp lấy hông hắn, mùi hương trên người nàng tràn ngập trong khoang mũi của hắn.
“Ta nên làm gì với nàng bây giờ ……”
Du Thiên Linh mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy Thời Hoài Kim thì tiến lại gần hôn một cái, cười với hắn hai tiếng sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Hành động trẻ con như vậy khiến Thời Hoài Kim dở khóc dở cười, hắn ôm nàng trong khuỷu tay, nhẹ nhàng vuốt ve: “Thiên Linh, sẽ có một ngày , ta nhất định có thể che mưa chắn gió giúp nàng, không để nàng tiếp tục làm lụng vất vả như vậy nữa.”
Lúc này Du Thiên Linh không tỉnh lại, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, hiển nhiên là đã ngủ say.
Kiều thê đáng yêu trong ngực, Thời Hoài Kim không ngủ nổi, cuối cùng thật sự nhịn không được, hắn liền tìm lối tắt lén lút giải quyết nhu cầu, lại lau dọn sạch sẽ cho cả hai người, bởi vì sợ Du Thiên Linh phát hiện, quá trình khá kích thích, cuối cùng hắn cũng không biết Du Thiên Linh có phát hiện ra hay không.
Sáng sớm hôm sau, Du Thiên Linh bị Thời Hoài Kim đánh thức, nàng xoa đôi mắt hỏi hắn: “Huynh lăn lộn tới nửa đêm mà vẫn có thể thức dậy sớm như vậy, ta cũng không làm được.”
Thời Hoài Kim vừa nghe lời này, trong lòng lộp bộp một chút, thật cẩn thận hỏi nàng: “Nàng biết?”
Du Thiên Linh trừng hắn một cái ngồi dậy: “Ta lại không phải người chết, có người chọc chọc chọc lên người huynh, huynh sẽ không có cảm giác? Ta lười phản ứng thôi, chậc chậc chậc, không nghĩ tới tướng công của ta cũng có thời điểm đói khát khó nhịn như vậy ~”
Thời Hoài Kim bị nàng nói cho mặt đỏ , ngay lập tức hắn cảm thấy bản thân mình đáng khinh đến cực điểm, hắn không còn mặt mũi gặp người: “Ta…… Ta không phải…… Ta……”
Du Thiên Linh nhìn vẻ mặt đỏ bừng của hắn, trêu đùa đủ rồi, nàng tiến lên nhéo gương mặt hắn nói: “Xem huynh xấu hổ kìa, không sao, chờ ta trở lại nhất định sẽ cho huynh ăn no, chờ ta mấy ngày.”
Thời Hoài Kim không có mặt mũi tiếp tục đề tài này, hắn vội xuống giường đi lấy xiêm y: “Mau đứng lên rửa mặt đi, bằng không tứ ca lại sốt ruột.”
Du Thiên Linh không nhanh không chậm đứng dậy: “Du lão Tứ rất rảnh, không cần lo lắng.”
Bọn họ không nóng nảy, nhưng lại có người sốt ruột.
“Tiểu Thất! Tiểu Thất!”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy tiếng gọi này đầu cũng muốn phình to ra, mấy ngày không gặp, nàng gần như đã quên mất sự dây dưa khủng bố suốt ngày đêm của hắn.
Thời Hoài Kim nhìn thấy biểu tình này của Du Thiên Linh , cười nói: “Ta ra ngoài ứng phó với hắn, hiện nay Dung đại nhân đã nghe lời hơn rất nhiều.”
Du Thiên Linh tiếp nhận xiêm y hắn đưa: “Đừng gọi hắn là Dung đại nhân, về sau cứ gọi hắn là Dung Tranh được rồi.”
Thời Hoài Kim mỉm cười không nói chuyện, đi ra ngoài ứng phó Dung Tranh, cũng không biết hắn làm cái gì, mà Dung Tranh ở bên ngoài thật sự trở nên an tĩnh.
Dùng xong đồ ăn sáng, Du Tứ cũng theo chân bọn họ hội hợp tại phủ Phò mã, đoàn người chính thức khởi hành, dường như Dung Tranh biết sắp được về nhà, trông hắn có vẻ đặc biệt hưng phấn, vốn dĩ đã chuẩn bị xe ngựa cho hắn, nhưng hắn lại đòi cưỡi ngựa, Du Thiên Linh cho hắn cưỡi thử một chút, thấy hắn làm được nên nàng cũng tùy hắn , tuy nhiên xe ngựa vẫn đi theo, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Du Tứ đi bên cạnh Du Thiên Linh nói: “Tiểu muội, muội nhìn thấy bộ dáng lưu luyến không rời mới vừa rồi của muội phu chưa? Theo ta thì muội đưa hắn theo cũng được, đỡ khiến hắn phải lo lắng.”
Du Thiên Linh trừng mắt nói: “Huynh thì biết cái gì? Loại địa phương này huynh ấy không nên đi mới thỏa đáng, có một số việc không nhìn thấy sẽ không suy nghĩ miên man.”
Du Tứ nói: “Muội cho rằng muội phu là người bụng dạ hẹp hòi sao?.”
Du Thiên Linh hồi tưởng lại bộ dáng ghen tuông của Thời Hoài Kim, cười một tiếng nói: “Huynh ấy nha, thực ra huynh ấy không hào phóng như cách mà huynh ấy thể hiện đâu.
Được rồi, ra khỏi thành thì thúc ngựa đi nhanh hơn đi, đi sớm về sớm.”
Vì thế đoàn người bắt đầu ra roi thúc ngựa, vội vã lên đường.
Chờ tới buổi chiều, Dung Tranh vẫn rất có tinh thần , hắn muốn tiếp tục cưỡi ngựa, nhưng thật ra Du Thiên Linh lại có chút mỏi mệt, nàng từ bỏ việc cưỡi ngựa mà chui vào trong xe ngựa nghỉ ngơi một lát.
Du Tứ nhìn bộ dáng lười biếng này của tiểu muội cảm thấy rất kỳ quái, trước kia, mỗi lần mấy huynh đệ bọn họ đi ra ngoài người có tinh thần nhất luôn là tiểu muội, nàng có thể lên đường mà một ngày một đêm không hợp mắt.
Hay là nữ tử không giống nam tử, tuổi càng lớn tinh lực sẽ không bằng trước kia? Nhưng mấy ngày trước đây hắn thấy tiểu muội cũng không mệt mỏi như vậy ……
Trời tối, bọn họ chạy tới Quách gia thôn, Du Tứ gọi tiểu muội đang ngủ trong xe ngựa dậy, nàng cũng rất lợi hại, một đường xóc nảy như vậy mà vẫn có thể ngủ đến bây giờ.
“Thiên Linh, tỉnh tỉnh, đến Quách gia thôn rồi, phải tìm một chỗ để ngủ trọ.”
Du Thiên Linh dụi mắt ngồi dậy, nhìn bốn phía chìm trong màn đêm nàng có chút không thích ứng: “Trời đã tối rồi? Tại sao ta lại ngủ lâu như vậy .”
Du Tứ nói: “Có thể là do mấy ngày nay quá mệt mỏi đi, muội vừa mới tỉnh cứ ở yên trong xe đi, ta đi tìm nơi ngủ trọ.”
Du Thiên Linh dò xét nhiệt độ ở bên ngoài, cảm thấy rất lạnh nàng liền rụt trở về: “Được rồi, huynh đi đi.”
Du Tứ xuống xe ngựa, đang muốn cho thủ hạ đi tìm nơi ngủ trọ, liền thấy Dung Tranh đi tới đi lui, giống như đang tìm cái gì đó.
Hắn gọi: “Này, Bạch Dung, ngươi tìm cái gì đấy? Chúng ta đi tìm nơi ngủ trọ.”
Dung Tranh không trả lời hắn, lại đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên lộ ra một bộ dáng vui mừng khôn xiết, xoay người chạy về phía xe ngựa, mở cửa xe ngựa bò vào tìm Du Thiên Linh, thập phần hưng phấn nói: “Tiểu Thất, ta tìm thấy nhà chúng ta rồi! Ta đưa nàng về nhà!”
Du Thiên Linh vẫn luôn cách cửa sổ nhìn hắn, nhìn thấy hắn nhận ra nơi này, xem ra biện pháp quay về chốn cũ xác thật rất hữu dụng, nàng gật đầu: “Ngươi nói cho tứ ca sau đó đi trước dẫn đường.”
Dung Tranh nghe xong đặc biệt ngoan ngoãn đi tìm Du Tứ: “Tứ ca! Tứ ca! Ta dẫn huynh cùng Tiểu Thất về nhà!”
Du Tứ hất tay hắn ra: “Đừng gọi loạn, ta chỉ có một muội phu, ta phải thay muội phu đề phòng ngươi.”
Dung Tranh cũng không để ý tới lời hắn nói, chỉ vào phía đông cao hứng nói: “Ở bên kia! Chúng ta đi mau!”
Du Tứ hừ một tiếng, gọi mọi người đi theo hắn.
Không đi quá xa, Dung Tranh liền dẫn bọn họ dừng trước một ngôi nhà lớn , ngôi nhà này có đại môn rộng lớn, phía trên treo bảng hiệu, nhưng lại không có chữ, tuy nhiên nhìn qua cũng rất khí phái.
Tuy là đêm tối, Du Tứ cũng có thể nhìn ra người trong Quách gia thôn này không giàu có, phần lớn đều sống trong nhà đất hoặc nhà gỗ, nhưng nơi này lại có một ngôi nhà lớn bằng gạch, thật sự là vô cùng đột ngột.
Dung Tranh quen cửa quen nẻo chạy tới lấy chìa khóa trong miệng con sư tử đá , sau đó chạy ra mở cửa, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Du Tứ nhìn nhất cử nhất động của hắn cảm thấy rất ngạc nhiên: Không phải đầu óc hắn có vấn đề sao? Có vẻ không giống nha.
Dung Tranh mở cửa xong, lại chạy tới bên cánh cửa cầm thứ gì đó thắp sáng hai ngọn đèn lồng trước cửa, sau đó hắn mới chạy lại gọi Du Thiên Linh: “Tiểu Thất! Mau tới, chúng ta về đến nhà rồi!” Nói xong liền muốn dắt tay nàng.
Du Thiên Linh gật đầu, chắp tay sau lưng không cho hắn dắt, nói: “Ngươi đi trước dẫn đường.”
Dung Tranh làm như không phát hiện ra sự bài xích của nàng, vui vẻ ra mặt đi phía trước dẫn đường.
Du Tứ đi đến bên cạnh Du Thiên Linh, nhỏ giọng nói: “Muội nói có phải Bạch Dung đang giả ngu không? Ta nhìn nhất cử nhất động của hắn đều rất giống người bình thường”
Du Thiên Linh lắc đầu, ý bảo hắn không cần nhiều lời: “Đi vào rồi nói.”
Du Tứ gật đầu, xoa xoa cánh mũi, lẩm bẩm nói: “Lâu như vậy không có ai xử lý, ngôi nhà này còn có thể ở được sao……”