Thanh Lâm Cư là địa phương mà các quý nhân và các đại quan trong kinh thành thường xuyên tụ tập ăn uống, có ca cơ vũ nữ hiến nghệ, nhưng lại không bán da thịt, cực kỳ phong nhã.
Mấy ngày gần đây Thời Hoài Kim giống như nước chảy bèo trôi, thường xuyên cùng đồng liêu tới nơi này tụ tập, ứng phó một số đạo lý đối nhân xử thế trên quan trường.
“Ai? Các ngươi nhìn xem, bên kia có phải là công chúa hay không?”
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, Thời Hoài Kim cũng nhìn theo, cách một tầng rèm khoảng cách cũng không tính là quá xa, hắn có thể tìm được thân ảnh Du Thiên Linh một cách nhanh chóng, nàng ngồi cùng bàn với năm, sáu người, có hai nữ tử, còn lại đều là nam tử, hơn nữa đều là nam tử có bộ dáng không tầm thường.
Có người hỏi Thời Hoài Kim: “Phò mã, nếu đã gặp gỡ, có phải chúng ta nên lên tiếng chào hỏi hay không?”
Thời Hoài Kim nghe vậy thần sắc có chút lạnh nhạt nói: “Không cần, điện hạ có việc của điện hạ, không cần chúng ta đến quấy rầy.”
Mấy ngày gần đây chuyện công chúa và Phò mã không hòa hợp tất cả mọi người đều biết, công chúa dọn tới phủ công chúa, không quá mấy ngày liền thu nhận hai tên trai lơ tuấn tú vào phủ, mà vị Phò mã này vẫn ở tại phủ Phò mã, phu thê ở riêng hai nơi, tình cảm tốt mới là chuyện lạ.
Dường như có người cố ý muốn thấy Thời Hoài Kim lúng túng, nói: “Bên tay phải công chúa là người mới nhậm chức tại Binh Bộ sao? Mọi người đều nói bộ dạng người này không tầm thường, giống như Phan An tái thế, hiện giờ vừa nhìn thấy, quả nhiên không khác lời đồn là bao.
Ai? Người kia không phải Hoắc gia Tam công tử sao? Nghe nói người này là người xuất sắc nhất trong thế hệ tài tuấn của Hoắc gia, tại sao công chúa điện hạ lại ở bên cạnh hai người này?” Dứt lời hắn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thời Hoài Kim.
Lúc này sắc mặt Thời Hoài Kim thật sự lúng túng, hắn tự rót đầy chén rượu uống liền một hơi, đặt thật mạnh lên bàn, cũng không đáp lời.
Ngô lang trung bên người hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Công chúa điện hạ giao lưu rất rộng, gặp hai người này thì có gì kỳ quái? Rượu và thức ăn đều nhanh lạnh, uống rượu! Uống rượu!”
Mọi người đều di dời tầm mắt trở về, nâng chén uống rượu, tuy nhiên không khỏi liếc mắt nhìn Thời Hòai Kim bằng ánh mắt đồng tình .
Thời Hoài Kim bỏ qua những ánh mắt đó, chỉ là hôm nay hắn phá lệ uống rất nhiều rượu, uống đến cuối cùng tất cả mọi người đều say.
Ngô lang trung phái người đến phủ Phò mã để phủ Phò mã cho người tới đón hắn, thấy hắn còn muốn uống thì khuyên nhủ: “Thân mình Phò mã không tốt, vẫn nên uống ít một chút.”
Thời Hoài Kim không nghe: “Thân mình ta không tốt thì sao? Ta rất tốt! Chuyện gì cũng đều đổ lỗi lên người ta, chẳng lẽ thật sự coi thường ta là kẻ bất lực?”
Đương nhiên mọi người đều rõ ràng hắn không phát hỏa với bọn họ, mà là mượn cơ hội phát tiết bất mãn của mình đối với công chúa, mọi người không khỏi càng thêm đồng tình với hắn.
Lời đồn hắn và công chúa bất hòa có rất nhiều, có người nói là thân mình hắn không tốt con nối dõi gian nan, công chúa thật vất vả mới mang thai lại vì hài tử không khỏe mạnh mà đẻ non, bởi vậy công chúa thập phần thất vọng về hắn.
Còn có người nói nhân lúc công chúa không có nhà hắn đã sủng hạnh nha hoàn trong phủ, khiến công chúa nổi trận lôi đình dẫn tới đẻ non, cho nên nàng mới ghi hận.
Nhưng mặc kệ là loại nào, làm một người nam nhân như thế cũng quá uất ức, hắn bị nữ nhân quản đến loại tình trạng này, mà nữ nhân kia lại công khai câu tam đáp tứ cùng nam nhân ở bên ngoài, nam nhân nào có thể chịu đựng được loại sự tình này?
Leng keng vài tiếng giòn vang, rèm châu bị vén lên, một người mặc Bạch y đi đến, tuy rằng đã dùng lụa trắng che mặt, nhưng lại mơ hồ có thể nhìn đường nét tuyệt sắc sau tấm lụa, chỉ là bạch y trên người nam tử này khiến cho mọi người có chút khó phân biệt hắn là nam hay nữ.
“Chư vị đại nhân, ta tới đón Phò mã hồi phủ.” Giọng nói của hắn thanh thúy êm tai, nhưng vẫn khó phân biệt sống mái.
Ngô lang trung đứng dậy nói: “Tới vừa lúc, Phò mã có chút say, nhanh chóng đỡ người trở về nghỉ ngơi đi.”
Văn Bách Linh nhìn Thời Hoài Kim say đến mông lung thì nhíu mày, gật đầu cùng hạ nhân nâng Thời Hoài Kim uống say dậy, ông hơi thi lễ, nói với mọi người : “Cáo từ.” Khoảnh khắc xoay người lại, ông đúng lúc thấy Du Thiên Linh ở cách vách, trái phải nàng đều là nam tử tuấn tú, nói chuyện vài câu lại sờ một chút, thật đúng là tiêu dao tự tại.
Văn Bách Linh lập tức minh bạch nguyên nhân Thời Hoài Kim say rượu, mắng hắn một câu: “Không có tiền đồ!” Sau đó nhanh chóng đưa người rời đi.
Phía sau mấy người nhìn theo hướng ông rời đi, tò mò hỏi: “Người nọ là ai ? Đúng là không tầm thường nha.”
Thật ra cũng có người biết lai lịch của Văn Bách Linh, nói: “Nghe nói người nọ là thần y, sư phụ của Phò mã, nhưng lại là nữ sư phụ, sau khi nàng tới, công chúa liền ở luôn trong quân doanh không trở lại phủ Phò mã nữa.”
“A? Vậy nàng chính là người khiến Phò mã thừa dịp công chúa không có nhà……”
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt hiểu rõ.
Trên xe ngựa.
Văn Bách Linh mang canh giải rượu tới đút cho Thời Hoài Kim, ngoài miệng còn oán trách hắn nói: “Sao lại ra nông nỗi này? Nàng không cần ngươi, ngươi cũng không cần nàng mới đúng, chẳng lẽ ngươi muốn vì nữ nhân vô tình vô nghĩa kia mà ghi hận sư phụ cả đời sao?”
Thời Hoài Kim đẩy tay Văn Bách Linh ra, tự mình uống hết canh giải rượu, ngồi yên lặng một bên, cũng không nói chuyện với ông, hiển nhiên hắn vẫn còn đang tức giận.
Văn Bách Linh rất ủy khuất, hạ thanh âm nói: “Hoài Kim, sư phụ sai rồi còn không được sao? Sư phụ thay ngươi cầu xin nàng trở về, nếu không sư phụ dứt khoát hạ dược cho nàng, về sau trong lòng trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy một mình ngươi?”
Thời Hoài Kim vừa nghe lời này liền phát hỏa: “Sư phụ! Người còn muốn gây rắc rối nữa sao? Người tuyệt đối không thể hạ dược với nàng!”
Văn Bách Linh không tìm được cách nào khả thi: “Vậy làm sao bây giờ? Ngươi nhìn nàng hiện tại, trái ôm phải ấp, trong phủ cũng có hai người, còn muốn ăn thêm ở bên ngoài, trong lòng làm gì có ngươi?” Dứt lời ông thể hiện một bộ dáng muốn khóc, thực sự hối hận .
Chung quy Thời Hoài Kim vẫn là người mềm lòng, thở dài nói: “Sư phụ, mắt thấy không nhất định là sự thật, tai nghe cũng không nhất định là sự thật.
Nếu con nói cho người những chuyện này đều là kế hoạch của Thiên Linh , người có thể tin không?”
Văn Bách Linh ngẫm lại những hành động vừa qua của tức phụ đồ nhi, nhìn thế nào cũng không giống đang đóng kịch, ông lắc đầu nói: “Hoài Kim, hiện tại ngươi vẫn còn cảm thấy trong lòng nàng có ngươi sao?”
Thời Hoài Kim nói lời thấm thía : “Sư phụ, về sau người không nên tin vào mấy lời đồn đãi, Thiên Linh cũng không đẻ non, hiện nay trong bụng nàng còn có cốt nhục của con, hiện nay những việc nàng đang làm chỉ là diễn kịch, những người đó đều thuộc hạ của nàng.” Sư phụ này của hắn tâm tư có chút đơn thuần, lại nhiệt tình, nếu không nói thẳng, nói không chừng ông sẽ thật sự đi hạ dược Du Thiên Linh, cho nên hắn chỉ có thể nói hết mọi chuyện cho ông.
Văn Bách Linh nghe vậy không tin chớp chớp mắt, sờ lên trán Thời Hoài Kim: “Không nóng nha? Đồ nhi ngoan, chẳng lẽ ngươi chịu kích thích quá lớn nên trúng gió phát điên rồi?”
Thời Hoài Kim kéo tay ông xuống, chính thức nói: “Sư phụ, ta nói thật với người.
Thiên Linh không phải nữ tử lang thang, nàng đối với con tình ý sâu nặng, nhưng bởi vì thế cục hiện nay nên chúng con mới phải dấu diếm, người không thể hạ dược lung tung! Không được gây bất lợi với nàng!”
Văn Bách Linh nhìn bộ dáng đứng đắn của đồ nhi thì có chút tin, hỏi hắn : “Thật sự?”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Thiên chân vạn xác.”
Lúc này Văn Bách Linh mới tức giận: “Giỏi cho ngươi! Cư nhiên dám lừa sư phụ! Làm hại mấy ngày nay sư phụ lo lắng hãi hùng, sợ ngươi nghĩ không thông, về sau muốn ân đoạn nghĩa tuyệt cùng sư phụ, thì ra ngươi liên hợp với nàng lừa sư phụ!”
Thời Hoài Kim nói: “Không phải lúc trước con cũng liên hợp với sư phụ lừa nàng sao? Sư phụ, không phải cứ khảo nghiệm mới nhận ra chân tình, chân tình là phải dùng trái tim thật lòng đi giữ gìn, về sau con sẽ không bao giờ lừa nàng nữa, người cũng đừng làm khó con nữa.”
Văn Bách Linh vừa nghe lời này lại ủy khuất: “Ta làm khó ngươi chỗ nào, còn không phải ta chỉ muốn tốt cho ngươi sao? Lại thiếu chút nữa hại ngươi mất đi hài tử của mình, ngươi không biết mấy ngày nay sư phụ tự trách cùng khổ sở biết bao nhiêu! Ngươi yên tâm đi, về sau ta khẳng định không dám làm như vậy……”
Thời Hoài Kim thở dài nói: “Sư phụ, con biết người muốn tốt cho con, nhưng tình cảm giữa con người không giống nhau, không thể vơ đũa cả nắm, có đôi khi người cảm thấy không tốt không có nghĩa là thật sự không tốt…… được rồi, việc này bỏ qua, về sau chúng ta sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”
Văn Bách Linh ngước mắt nhìn hắn: “Vậy tức phụ của ngươi có giận ta không?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Nàng khoan dung hào phóng, sẽ không giận người.”
Văn Bách Linh méo miệng: “Dù sao trong mắt ngươi tức phụ là tốt nhất.”
Thời Hoài Kim bất đắc dĩ mỉm cười, lại dặn dò ông một câu: “Sư phụ, việc này người phải giữ bí mật thay Thiên Linh, càng không thể để người khác biết Thiên Linh vẫn đang mang thai.”
Văn Bách Linh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi cũng nói vì tình thế bắt buộc nàng mới phải diễn kịch, sao ta có thể đi phá đám, hơn nữa ta lại không quen biết ai trong kinh thành, ta biết nói với ai? Tuy nhiên, đồ tôn của ta có khỏe không? Mấy tháng?”
Thời Hoài Kim nói: “Ba tháng, khá tốt, lúc trước là Thiên Linh mệt nhọc quá độ, khiến thân thể suy yếu, mới có thể bị người chọc tức đến ngất xỉu, may mắn nàng có căn cơ tốt, hài tử trong bụng không xảy ra chuyện gì.”
Văn Bách Linh vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi…… Về sau có chuyện gì cần đến ta, bảo tức phụ ngươi cứ việc nói với ta, ta mong đợi đồ tôn thật vất vả, cũng không thể xảy ra việc gì nha!”
Thời Hoài Kim nói đã biết, chỉ là hiện nay ngay cả hắn muốn gặp nàng cũng khó, mới vừa rồi thật vất vả mới nhìn thấy nàng, nhưng bộ dáng nàng lại trái ôm phải ấp, trong lòng không khỏi sầu khổ.
Đương nhiên Du Thiên Linh cũng nhìn thấy Thời Hoài Kim, cho nên thời điểm hắn ở đó, nàng đã cố tình thu liễm một chút, chờ hắn về rồi, nàng mới làm ra mấy hành động ái muội với hai người bên cạnh, nhưng nàng cũng nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Nàng chỉ diễn kịch, có người nhìn thấy là đủ rồi.
Trở lại phủ công chúa, thuộc hạ bẩm báo: “Đại tướng quân, bên Tạ Châu có một lô vũ khí được bí mật đưa ra ngoài, người của chúng ta đã âm thầm đuổi theo, tin tưởng ít ngày nữa có thể tìm được nơi Lưu Tiếp tự mình nuôi dưỡng binh lính.”
“Rất tốt, nhớ kỹ chớ nên rút dây động rừng, âm thầm nhìn chằm chằm vào nơi đó.”
Thuộc hạ lĩnh mệnh đi xuống, Du Thiên Linh đang muốn mở mật hàm hôm nay mới thu được ra, bên ngoài lại có người tiến vào bẩm báo: “Đại tướng quân, Hướng Trạch đến cửa hỏi thăm.”
Hắn tới? Du Thiên Linh nheo đôi mắt trầm mặc nửa ngày, vẫy tay nói: “Bảo hắn chờ ở phòng khách , lát nữa ta sẽ qua.”