Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

chương 98: chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này Thời Hoài Kim rất kiên quyết, không bao lâu sau hắn lại tìm Văn Tu Viễn tới làm thuyết khách, văn nhân sẽ dùng ngôn ngữ để thuyết phục người nghe, vốn dĩ Du Thiên Linh đã có chút dao động, lại bị Văn Tu Viễn thuyết phục như vậy đương nhiên là đồng ý, nghĩ tới nghĩ lui nàng lại phái thêm Chung Lâm đi cùng , đảm bảo Thời Hoài Kim sẽ lên đường bình an.

Vào tháng ba trận tuyết lớn cuối cùng cũng ngừng, tuyết đọng trong kinh thành đang dần tan, nhưng khu vực Quan Đông vẫn lạnh lẽo vô cùng, tình hình thiên tai không ngừng được báo cáo, bá tánh gặp tai hoạ càng ngày càng nhiều, triều đình lại không phái người đi cứu tế, sợ rằng người tử vong sẽ càng nhiều.

“Sao điện hạ lại ngồi bên cửa sổ? Bên ngoài khí lạnh thấu xương, điện hạ cẩn thận cảm lạnh.” Bích Hà bưng canh đi vào , đóng lại cửa sổ Du Thiên Linh vừa mở ra.

Du Thiên Linh không vui nói: “Ngày nào cũng ở lì trong phòng, trên người ta cũng sắp mốc meo rồi, còn không thể mở cửa sổ hít thở không khí sao ?”

Bích hà đặt canh trước mặt năng, khuyên giải nói: “Điện hạ nhịn một chút, ba tháng nữa là tốt rồi, ngài mau chóng uống canh khi còn nóng đi, bằng không lát nữa tiểu điện hạ sẽ đói bụng.”

Du Thiên Linh méo miệng uống mấy ngụm, nhíu mày ghét bỏ, mang thai đến muối cũng phải ăn ít đi, uống cái gì cũng không cảm nhận được mùi vị, bảo nàng nuốt xuống như thế nào?

Nàng buông chén canh, chống cằm suy nghĩ một lát, ho nhẹ một tiếng khó có khi ngượng ngùng nói: “Bích Hà, nếu là người ngươi âu yếm sắp sửa đi xa, ngươi sẽ làm gì để đưa cho hắn ?”

Bích Hà nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nàng che miệng cười: “Điện hạ đáng nói đến Phò mã sao?” Nàng ở bên cạnh Thái Nữ mấy ngày nay, còn tưởng rằng Thái Nữ không hề có nửa điểm tâm tư nữ nhi đâu, hiện giờ xem ra cũng không phải một chút cũng không có.

Du Thiên Linh thấy nàng cười, gương mặt có chút phiếm hồng , tức giận nói: “Cười cái gì! Chuyện này có gì buồn cười!”

Bích Hà vội xua tay nói: “Điện hạ hiểu lầm, nô tì là cao hứng thay Phò mã , trong lòng điện hạ nhớ Phò mã như thế, Phò mã biết được đương nhiên sẽ thập phần vui vẻ.”

Du Thiên Linh liếc mắt nhìn nàng một cái: Ngươi cao hứng thay Phò mã làm gì? Ngươi và Phò mã rất quen thuộc sao?

Bích Hà không dám tiếp tục lỗ mãng, nghiêm túc nói : “Điện hạ, nếu là nữ tử tầm thường, trượng phu đi xa, nàng sẽ đến chùa miếu xin bùa bình an.

Nhưng hiện nay điện hạ như vậy không tiện đi ra ngoài, không bằng tự mình thêu một số đồ vật nhỏ cho Phò mã, mỗi khi Phò mã nhớ tới điện hạ có thể lấy ra nhìn xem, gửi gắm tương tư tình cảm.”

Nha? Đề nghị này không tồi.

Lần này ra cửa cũng không biết khi nào hắn mới có thể trở về, ấn theo bộ dáng đa sầu đa cảm của hắn, trên đường hắn nhất định sẽ cực kỳ nhớ nàng, nàng tự mình làm mấy món đồ cho hắn, đồng thời thể hiện tình cảm của mình, thực không tồi nha, hoàn mỹ.

Nhưng mà……

“Ta không biết thêu hoa, không thể làm thứ khác sao?”

Thực ra Bích Hà là một nữ tử thực sự, làm gì biết làm thứ gì khác, nàng suy nghĩ và nói: “Nô tỳ có thể giúp đỡ điện hạ, điện hạ cũng không cần thêu toàn bộ, chỉ cần thêu vài chỗ là đủ rồi.

Hơn nữa ra ngoài cứu tế đều phải cần kiệm mộc mạc, y phục của Phò mã cũng không thể quá mức hoa lệ, nô tỳ thấy y phục mùa đông mấy ngày trước Thượng Y Cục chế tạo gấp gáp đều rất mộc mạc, điện hạ chỉ cần thêu chút hoa văn trên cổ áo của Phò mã là được rồi.”

Du Thiên Linh không muốn thêu trên xiêm y, kiều gì cũng phải thay đổi xiêm y, lại không thể lúc nào cũng mang theo bên ngoài: “Trừ bỏ y phục còn có thể thêu ở đâu?”

“Có rất nhiều, có thể thêu trên khăn tay, trên túi tiền , cũng có thể thêu trên khăn quàng cổ dùng để chống lạnh, mũ, bao tay, ngay cả bao đầu gối cũng được, điện hạ chọn loại nào cũng có thể.”

Du Thiên Linh nghĩ tới nghĩ lui sau đó nàng vỗ án nói: “Thêu bao tay đi, giơ tay liền có thể nhìn thấy, cũng có thể khiến hắn nhớ kỹ ra cửa phải mang bao tay, để tránh tay bị đông lạnh.” Nhìn xem nàng thật tri kỷ, suy nghĩ lại chu toàn, đôi tay bạch ngọc của nam nhân nhà nàng rất quý trọng.

Bích Hà mang bao tay tới, lại cầm một quyển sách bao gồm các hình vẽ thêu chỉ cho nàng : “Điện hạ, ngài muốn thêu loại nào? Đây đều là mấy hình vẽ nam tử hay dùng, có trúc , có mây, đều tương đối dễ thêu, nơi này còn có mấy con thú, tuy rằng mang ngụ ý tốt, nhưng lại hơi khó, nô tỳ kiến nghị ngài……”

Du Thiên Linh hoàn toàn không thích những hình vẽ này, nàng cảm thấy chúng không hề phù hợp với khí chất xuất trần của nam nhân nhà nàng, nàng đoạt lấy quyển sách tự mình lật xem, tốc độ mở sách vèo vèo.

Bích Hà ngăn cản nàng nói: “Điện hạ, phía sau đều là hình vẽ thêu cho nữ tử, không thích hợp với Phò mã.”

Du Thiên Linh không để ý tới nàng, tiếp tục lật về phía sau, cuối cùng nàng dừng ở một trang giấy, chỉ vào một đóa hoa trong đó nói: “Đây là bạch liên?” (hoa sen trắng)

“Đúng vậy, điện hạ, bạch liên đều được thêu trên khăn tay hoặc làn váy của nữ tử.”

Du Thiên Linh cảm thấy cái này không tồi: “Liền cái này đi, tuy nhiên quá nhiều cánh hoa, ngươi đơn giản hoá một chút cho ta.”

Bích Hà cảm thấy đồng tình sâu sắc với Phò mã: Điện hạ ngài tự mình thích, nhưng Phò mã vẫn cần giữ mặt mũi chứ? Thêu một bông bạch liên hoa ở bao tay của nam tử ……

Trong lòng suy nghĩ như vậy , nhưng Bích Hà không dám phản bác, nàng trải mấy tờ giấy Tuyên Thành lên bàn, nghe theo lời chỉ huy của Du Thiên Linh dần dần đơn giản hoá đóa bạch liên hoa, chốc lát thì muốn no đủ một chút, lát sau lại muốn linh động một chút, cuối cùng sửa ra một bộ dáng quả thực khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, đây là kiểu thẩm mỹ gì vậy?

Du Thiên Linh lại cầm giấy Tuyên Thành lên xem, càng xem càng vừa lòng, nàng thúc giục Bích Hà nói: “Mau mau mau, mấy ngày nay nhất định phải chế tạo gấp gáp.”

Đừng nhìn Du Thiên Linh không có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng nàng lại rất bướng bỉnh, đồ vật đưa cho nam nhân nhà mình, một chút nàng cũng không muốn qua tay người khác , mà muốn tự mình thêu, sau khi thêu hỏng ba cái khăn, cùng với bị kim đâm mười lần vào đầu ngón tay, rốt cuộc nàng cũng bắt đầu thêu ra đường ra nét.

Vốn dĩ nàng muốn thêu trong lòng bàn tay, nhưng Bích Hà vẫn luôn khuyên nàng nên thêu trên cổ tay, cuối cùng cũng bắt kịp ngày Thời Hoài Kim ra ngoài cứu tế.

Trước ngày cứu tế một ngày, Du Thiên Linh đi phủ Phò mã, vật tư cứu tế cùng hành lý tùy thân đã sớm được chuẩn bị thỏa đáng, Thời Hoài Kim thấy nàng tới, đang định thân mật một chút trước khi đi xa, Du Thiên Linh lại bướng bỉnh muốn kiểm tra bọc hành lý của hắn.

Thời Hoài Kim cảm thấy kỳ quái, ngày thường Du Thiên Linh không phải người có tính tình cẩn thận, sao nàng lại nhớ tới việc kiểm tra hành lý của hắn?

Hành trang đã sắp xếp tốt lại bị nàng lật tới lật lui, nàng xem qua từng cái, sau đó quay đầu hỏi Thời Hoài Kim: “Huynh có cảm thấy thiếu cái gì hay không?”

Thời Hoài Kim càng ngày càng không hiểu kịch bản của nàng, lại nhìn đống hành lý bị mở ra kia nhìn thế nào cũng không thấy thiếu cái gì, hắn nghi hoặc hỏi nàng: “Thiếu cái gì?”

Du Thiên Linh nghe vậy mỉm cười, tháo bao tay trên tay xuống nhét vào trong lồng ngực hắn: “Mang theo đi!”

Thời Hoài Kim nâng bao tay có chút ngơ ngẩn, trên đó vẫn còn độ ấm từ người nàng , nhưng nhìn kích thước thì lại càng thích hợp với hắn, bên trong còn bỏ thêm lông thập phần ấm áp.

Hắn lật xem một chút, mặt trên cũng không có hình thêu đặc biệt nào, ngoại trừ phần cổ tay có một hình thêu có vẻ giống như hoa sen, hơi xấu xí…… Độc đáo?

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, có chút không thể tin nói: “Đây là nàng thêu sao?”

Nhìn bộ dáng khiếp sợ này của hắn, khẳng định đã bị tài hoa thiên phú dị bẩm của nàng làm cho khiếp sợ rồi,lần đầu tiên nàng thêu đã tạo ra một sản phẩm hoàn mỹ như thế, quả thực nàng chính là kỳ tài, khó trách hắn lại kinh ngạc thành như vậy.

Du Thiên Linh mê mẩn trong tự tin, ngẩng đầu nói: “Như thế nào? Thích sao?” Hừ hừ, khẳng định là thích chết đi đươc, chắc phải cảm động muốn khóc đi?

Thời Hoài Kim xác thật rất cảm động, nữ tử tầm thường thêu hoa là chuyện bình thường, nhưng Du Thiên Linh lại không phải, nàng không phải loại người sẽ dành thời gian cùng sự nhẫn đi làm mấy công việc tinh tế của nữ tử, nếu không phải bởi vì hắn, cả đời nàng sẽ không bao giờ đụng vào kim thêu.

Tuy rằng hình thêu này xấu xí tới một tầm cao mới, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra đó là đóa hoa sen, với nàng mà nói đã không tồi, hơn nữa điều Thời Hoài Kim để ý không phải đẹp hay không đẹp, mà là tâm ý của nàng.

Thời Hoài Kim không khỏi duỗi tay ôm lấy nàng, liên tục nói: “Thích, quá thích, cảm ơn nàng Thiên Linh.”

Du Thiên Linh bị cảm giác vui sướng và cảm động của hắn lấy lòng, không uổng phí nàng dụng tâm thêu lâu như vậy, khiến đầu ngón tay bị thương rất nhiều lần, nàng vỗ vai hắn, cong khóe miệng mỉm cười: “Thích là tốt rồi, vốn dĩ ta muốn đi chùa miếu cầu cho huynh lá bùa bình an, tiếc rằng hiện tại ta không tiện leo núi, liền thêu cho huynh cái này, chuyến đi này vất vả gian nan, hy vọng nó có thể giống ta che chở cho huynh, hy vọng huynh sớm ngày quay trở về.”

Hắn mang hùng tâm tráng chí vì sắp đi xa, vừa nghe thấy lời nàng nói thì tất cả đều trở nên không hề quan trọng như vậy, đây là lần đầu tiên hắn đi xa, bên người lại không có nàng làm bạn, có lẽ sẽ có một tháng, hai tháng bọn họ không thể gặp mặt, có lẽ hắn không thể về kịp ngày nàng sinh nở, cảm giác biệt ly thoáng chốc trở nên dày đặc.

Thời Hoài Kim bắt đầu cảm thấy có phải mình có chút tùy hứng hay không, chỉ còn hơn hai tháng nữa là nàng sẽ sinh hài tử, nhưng hắn lại lựa chọn rời đi, ít nhất phải đợi nàng sinh hài tử xong mới đúng.

Nhưng cung đã lên tên không có thể quay đầu lại, ngày mai đội ngũ cứu tế sẽ khởi hành, hắn lấy thân phận Phò mã thay thế Thái Nữ đi cứu tế, lâm trận lùi bước là một hành động ném đi mặt mũi của nàng.

Hắn nhìn nàng, trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ trở về sớm, nàng phải chờ ta, chờ ta trở lại nhìn hài tử của chúng ta xuất thế.”

Tại loại không khí lưu luyến vì sắp phải chia xa này, Du Thiên Linh lại rất không hiểu tình thú, chính thức nói: “Vấn đề này ta không bảo đảm được, nếu hắn muốn ra ngoài, ta cũng không thể lấy đồ vật lấp kín không cho hắn ra.”

Vốn dĩ Thời Hoài Kim có chút lã chã chực khóc vừa nghe lời này của nàng, thoáng chốc nín khóc mỉm cười, không nề hà nói: “Nàng thật là……”

Du Thiên Linh híp mắt nở nụ cười, hắn kéo ôm vào trong lòng, trấn an nói: “Lần này không về kịp cũng không sao, chúng ta sẽ có lão nhị, thời điểm lão nhị ra đời huynh nhất định có thể ở bên cạnh ta, cho nên sau khi ra ngoài, huynh nhất định phải bảo trọng thân thể, bình an là quan trọng nhất, chúng ta chờ huynh trở về.”

Trong lòng Thời Hoài Kim một mảnh mềm mại, đưa lỗ tai dán trên bụng nàng, bên trong có động tĩnh rất nhỏ, hắn nghe trong chốc lát, có chút vui vẻ nói: “Thiên Linh, nàng cảm nhận được không? Ta giống như nghe được hài tử gọi ta là cha , hắn cũng nói với ta nên trở về sớm một chút”

Du Thiên Linh ừ một tiếng, lần này nàng không phá hư không khí nữa, nàng không dám nói với hắn kỳ thật nàng chỉ đói bụng mà thôi.

Nương, thai phụ thật sự quá dễ dàng đói bụng, nàng ăn uống suốt ngày, đoán chừng sau khi sinh xong có thể béo thành một quả bóng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio