Tối hôm nay có buổi biểu diễn văn nghệ, tôi đang phụ trách bật nhạc, nhưng máy tính của tôi bị hỏng đột ngột.
Dưới tình thế cấp bách, tôi bèn trở lại ký túc xá, xách vội máy tính của bạn cùng phòng rồi phi như bay tới khán phòng.
Vì trước đó tôi đã từng nộp bài tập giúp bạn cùng phòng, nên tôi biết mật khẩu máy của cô ta, sau khi mang đến, tôi phát hiện WeChat của cô ta vẫn còn mở trên màn hình.
1 phút nữa người chủ trì sẽ lên sân khấu, cô ấy liên tục đưa ánh mắt ra hiệu thúc giục tôi, khiến tôi luống cuống tay chân, vội vàng kết nối với máy chiếu, đăng nhập vào PPT (PowerPoint).
Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, tôi đang định tắt Wechat của bạn cùng phòng đi thì bỗng có một tin nhắn hiện lên.
Người gửi đến là Triệu Hạo, chính là bạn trai của tôi.
Tay tôi run lên, tôi mở khung thoại trò chuyện ra theo bản năng.
“Bao giờ em mới đến? Chờ em mãi khiến anh nôn nao lắm rồi.”
Trường học của chúng tôi cũng không lớn lắm, tất cả mọi người đều quen biết nhau, giờ phút này khung thoại trò chuyện vẫn còn chiếu rõ ràng ở trên màn hình lớn, tất cả mọi người vốn còn đang nói chuyện cười đùa bỗng chốc im bặt.
Người chủ trì đứng ngây ra ở bên cạnh, và hoàn toàn quên mất chuyện phải lên sân khấu.
Bạn cùng phòng trả lời tin nhắn cũng được đồng bộ hiện ở trên màn hình lớn.
“Đến ngay đây, sao anh vội thế?”
“Anh mong được gặp em lắm đó, bé yêu.”
“Thẩm Dao sẽ không phát hiện chứ?”
“Không đâu, tối nay cô ấy có buổi biểu diễn với đoàn kịch rồi.”
Tất cả mọi người đang theo dõi đều cùng nhìn về phía tôi với vẻ đồng tình.
Hầu như mọi người đều quen biết tôi, biết tôi chính là cái người Thẩm Dao xui xẻo này.
Ngay sau đó, WeChat lại vang lên một tiếng ‘ting’.
Triệu Hạo đã gửi một hình ảnh đến.
Trong ảnh, dường như hắn ta vừa mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước, đang nhìn vào gương tỏ vẻ điển trai “Trông mlem thế này chẳng lẽ không bắt được em”.
Trên màn hình lớn, mọi chi tiết đều được nhìn thấy không sót gì.
Nói như thế nào nhỉ…… Tất cả những người xem được đều nhìn tôi với ánh mắt càng trở nên đồng tình hơn.
Tôi đứng tại chỗ, sự khiếp sợ và phẫn nộ như thủy triều trào dâng cuồn cuộn trong l/ồng ngực tôi.
Triệu Hạo và tôi yêu nhau đã lâu, mới tuần trước tôi còn đến nhà hắn ăn cơm và ra mắt cha mẹ hắn xong.
Cha mẹ hắn làm kinh doanh nhỏ, cứ liên tục khen tôi thông minh lại có thể đảm đang mọi việc, nhưng thời điểm mẹ Triệu Hạo kéo hắn vào trong phòng bếp nói nhỏ lại bị tôi nghe thấy.
“Cô bé Thẩm Dao này mọi chuyện đều giỏi, sợ là tính tình sẽ ương ngạnh, đến lúc đó sẽ khó quản lắm đấy nhé.”
Sau khi Triệu Hạo và mẹ hắn nói tôi có thể chi tất cả tiền để mua nhà, lúc ấy giọng điệu của mẹ hắn mới hơi dịu lại một chút:
“Vậy cũng tốt, nhớ phải ghi cả tên của con lên nữa, và con phải chú ý, cái nhà này vẫn phải do đàn ông làm chủ, con phải uốn nắn được con bé.”
Từ lúc xảy ra chuyện đó đến bây giờ, nó vẫn luôn là cái đinh cắm trong lòng tôi.
Vốn định tìm Triệu Hạo nói cho rõ ràng lại một lần, vậy mà không ngờ hắn đã tích cực tìm kiếm đối tượng tiếp theo.
Người chủ trì đứng ở một bên, cô ấy tên Tô Dạng, là người bạn tốt nhất của tôi.
Sau một thoáng im lặng, Tô Dạng đi lên đài, kịch bản bản ban đầu bị cô ấy ném sang một bên, cô ấy đưa microphone lên miệng:
“Đầu tiên, cảm ơn vì mọi người đã đến.’’
“Lần hoạt động này vốn câu lạc bộ kịch của chúng ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ, thế nhưng vì đã xảy ra sự cố như vậy, nên chỉ sợ hoạt động sẽ rất khó tiến hành như bình thường được nữa.”
Dưới đài cùng nhau phát ra tiếng tiếc nuối, nhưng mọi người cũng đều hiểu.
“Nhưng có điều.” Tô Dạng lớn tiếng nói: “Chúng ta đã nhận ra, cuộc sống chân thật còn nhiều drama hơn so với trong kịch bản, các vị đã có kinh nghiệm diễn rồi, vì sao giờ không thử diễn trong hiện thực nhỉ?”
Dưới đài yên lặng một lát, ngay sau đó cùng nhau phát ra tiếng vỗ tay và huýt sáo hưng phấn, tất cả các diễn viên có tiềm năng ở đây đều cảm thấy hứng khởi với đề nghị của Tô Dạng.
“Đừng sợ, Thẩm Dao!”
“Bọn tớ sẽ trút giận thay cậu!”
“Chơi chếc đôi nam nữ cặn bã này!”
Tôi nhìn mọi người, trong lòng cảm động dâng trào cảm xúc.
Có nhiều người đứng về phía mình như vậy, tôi nghĩ không cần phải sợ bất cứ một điều gì cả.
02.
Tôi đã cảm nhận được bạn cùng phòng của mình có hứng thú với Triệu Hạo từ lâu.
Cứ khi nào chúng tôi ra ngoài đi dạo với nhau, thì luôn có thể ngẫu nhiên gặp phải cô ta, có lần cô ta còn õng ẹo kêu bị trật chân, muốn xin Triệu Hạo đỡ cô ta đến phòng y tế.
Thời điểm đó Triệu Hạo vẫn còn đối xử hờ hững với cô ta, nhìn ra được là thật sự không có hứng thú gì, sao đột nhiên hiện tại lại hóa thân thành một con chóa la li/ếm, vội vàng như vậy?
Trực giác nói cho tôi biết, chuyện này có gì đó đáng ngờ.
Tôi nói lại ý nghĩ này với cho Tô Dạng, lúc này Tô Dạng đã muốn hóa thân thành tổng đạo diễn cho vở kịch của tôi, lập tức đi căn dặn các thành viên khác…
Đội tiên phong là ba người bạn cùng phòng ký túc xá của Triệu Hạo, việc dò hỏi tình báo được tiến hành từ bọn họ.
Ba người này phối hợp với nhau rất xuất sắc, chẳng bao lâu sau đã có kết quả.
Bọn họ nhạy bén nhận ra đợt tuyển dụng vào mùa thu sắp bắt đầu, nhưng Triệu Hạo còn không thèm chuẩn bị một bộ hồ sơ lý lịch nào.
Vì thế lão Đại và lão Nhị đóng vai phản diện, chế nhạo, khiêu khích với Triệu Hạo, nói lúc trước mỗi lần hắn làm bài tập vẫn luôn nhờ bạn gái hỗ trợ viết cho mình, còn bản thân hắn lại chẳng làm gì cả, phỏng chừng cũng không có hy vọng tìm được việc, nên mới không cần chuẩn bị hồ sơ lí lịch.
Còn lão Tam phụ trách xướng người mặt đỏ*, vào lúc hắn đang tức nhất thì kéo hắn đi ra ngoài uống rượu.
*[ 唱红脸: trang điểm mặt đỏ ám chỉ việc đóng vai trò thân thiện hoặc đáng yêu trong quá trình giải quyết xung đột (trái ngược với "hát mặt trắng"), đại diện cho một nhân vật tích cực hoặc chính trực và là một từ khen ngợi.]
Sau khi uống ba đợt rượu, quả nhiên, Triệu Hạo đã lung lay.
Hắn mang theo men say, đắc ý dào dạt nói cho lão Tam biết: "Ông có biết Thẩm Miên Miên là ai không? Cô ấy là con gái của ông chủ công ty công nghệ Thịnh Hưng đấy!"
Thẩm Miên Miên là bạn cùng phòng của tôi, chúng tôi có họ giống nhau.
Lão Tam mang theo tin tình báo này về.
Tôi và Tô Dạng cùng im lặng liếc nhìn nhau sau khi biết được.
Rất lâu sau, Tô Dạng mới nặng nề vỗ bả vai của tôi:
"Thẩm Dao ơi là Thẩm Dao, tớ đồng ý với cậu một vài quan điểm, như khiêm tốn đúng là chuyện tốt, nhưng khiêm tốn quá mức lại không tốt lắm đâu."
"Nhìn đi, Thẩm Miên Miên này không chỉ muốn cướp mỗi bạn trai của cậu, mà còn muốn cướp luôn cả bố cậu đây này!"
Tô Dạng cầm di động, bắt đầu tính toán làm sao để nhanh chóng làm sáng tỏ, rằng tôi mới là con gái của ông chủ công ty công nghệ Thịnh Hưng.
Tôi nghĩ lại xong, bèn đè tay cô nàng lại.
"Không cần." Tôi thấp giọng nói: "Không phải Thẩm Miên Miên mơ mộng nghiện làm thiên kim Đại tiểu thư à, bây giờ chúng ta cứ diễn cùng cô ta, để cho cô ta thoải mái hưởng thụ."
Tô Dạng giật mình, lập tức hiểu ý tôi, sau đó cười xấu xa: "Đi thôi Thẩm Dao, vẫn là cậu cao tay hơn."
03.
Trong 4 năm học đại học Thẩm Miên Miên luôn bị người ta phớt lờ, nhưng đột nhiên dạo gần đây lại trở thành người chạm tay là có thể bỏng.
Có nam sinh luôn luôn chiếm vị trí tốt nhất trong giảng đường, chỉ để được ngồi cạnh cô ta trong giờ học, có thể nói chuyện phiếm được mấy câu.
Có nam sinh chủ động gửi Wechat hỏi cô ta có muốn đi xem phim không, nếu cô ta có rảnh thì cậu ta sẽ đi mua vé trước.
Thỉnh thoảng cô ta còn nhận được vài món quà nhỏ, gửi hoa nặc danh, gửi bữa sáng nặc danh, tặng đồ ăn vặt nặc danh.
Thẩm Miên Miên như đi trên mây.
Cô ta cầm một đống đồ ăn vặt trở lại phòng ngủ, nói ra nói vào đều là ám chỉ:
"Cũng không biết là ai tặng, đáng ghét thật, ăn nhiều sợ là thành béo phì mất thôi."
Một người bạn cùng phòng khác tiếp lời: "Vậy cậu có thể chia cho chúng tớ mà, nếu béo thì mọi người cùng béo."
"Ôi, như vậy sao được, đây chính là tâm ý của bé trai nhà người ta, nếu tớ chia sẻ cho người khác cùng ăn, thì chắc chắn người ta sẽ bị tổn thương đấy." Thẩm Miên Miên quả quyết lắc đầu.
Tôi lặng lẽ khinh bỉ ở trong lòng.
Lúc trước, thời điểm Triệu Hạo theo đuổi tôi đã từng mua cho tôi hoa quả và bánh ngọt, mỗi lần Thẩm Miên Miên thấy có người được tôi chia, cô ta sẽ đến chỗ tôi lấy đi một phần lớn hơn.
Sao lúc trước tôi không thấy cô ta giỏi đồng cảm với người khác như vậy?
Có lẽ là cảm nhận được sự thờ ơ của tôi, Thẩm Miên Miên bèn cố ý khiêu khích: "Ôi, sắp đến đêm thất tịch rồi, đến lúc đó không biết sẽ nhận được bao nhiêu quà đây, giờ tớ mới hiểu được『 phiền não ngọt ngào』là thế nào.
"Không giống với một số người, cho dù có bạn trai rồi có khi cũng chẳng nhận được món quà gì."
Chắn chắn là cô ta tin rằng Triệu Hạo sẽ không tặng quà cho tôi nên mới giễu cợt trước như vậy.
Nếu là trước đây, tôi đã sớm mở miệng đối chọi gay gắt rồi.
Nhưng vì phải chuẩn bị cho vở kịch hay sắp tới, nên tôi lập tức tỏ vẻ bị tổn thương.
"Cậu, cậu đừng nói bậy." Tôi tái mặt bênh vực Triệu Hạo: "Trước đây Hạo Hạo bận quá nên mới quên mất, năm nay nhất định sẽ tặng."
Thẩm Miên Miên cười bật ra riếng: "Ồ, thế à?"
Cô ta một lòng một dạ chờ nhìn tôi kinh ngạc, không nghĩ tới vào đêm thất tịch, Triệu Hạo thật sự tặng quà cho tôi, còn đắt giá hơn so với năm trước.
Khi tôi đeo vòng cổ Triệu Hạo tặng trở lại phòng ngủ, sắc mặt Thẩm Miên Miên vừa đỏ vừa trắng.
Tôi nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng ở trong lòng.
Thẩm Miên Miên vẫn chưa hiểu rõ đàn ông, ít nhất, cô ta không đủ hiểu Triệu Hạo.
Cô ta cho rằng cô ta và Triệu Hạo đã mây mưa một lần, và Triệu Hạo cũng đã chọn cô ta chứ không phải là tôi.
Nhưng Triệu Hạo khôn khéo hơn khác xa với những gì Thẩm Miên Miên nghĩ.
Dù Thẩm Miên Miên đúng là con gái của ông chủ công ty công nghệ Hưng Thịnh, nhưng hiện tại cô ta còn chưa thật sự giúp đỡ được cho hắn cái gì, còn tôi ở bên này đã bàn tới chuyện kết hôn, chính là vị hôn thê của hắn, là cô gái nhà giàu bản địa đã hứa hẹn sẽ chi toàn bộ tiền mua nhà ở đây, hắn không cần thiết phải từ bỏ tôi ngay lập tức ở giai đoạn này.
Mà đã làm ra chuyện đuối lý như vậy chắc chắn hắn ta cảm thấy chột dạ, nên cho dù năm vừa rồi không tặng quà cho tôi thì năm nay nhất định sẽ nhớ kỹ để mua.