Triệu Hạo đã nộp hồ sơ cho công ty công nghệ Thịnh Hưng, thời gian phỏng vấn còn khoảng một tuần nữa.
Đây đúng là một tuần mà Thẩm Miên Miên cảm thấy hài lòng nhất, chẳng những khiến Triệu Hạo nói gì nghe nấy, mà còn có cả nhóm bạn cùng phòng trong ký túc xá chúng tôi không biết nghe từ đâu tin cô ta đúng là thiên kim của công ty công nghệ Hưng Thịnh, giờ tất cả đều phản bội tôi, quay sang bợ đuýt cô ta.
Trước kia, Thẩm Miên Miên không để ý đến chuyện vệ sinh, còn nhiều lần kiếm cớ trốn tránh phải trực nhật trong phòng, thân là lão đại trong ký túc xá nên lần nào cũng sẽ chỉ trích phê bình cô ta rất nặng nề.
Nhưng hiện tại, lão Đại đối Thẩm Miên Miên không hề tức giận với đống đồ chuyển phát nhanh chất cao như núi và đống túi đựng đồ ăn mang về của cô ta, còn dịu dàng săn sóc nói: "Miên miên là thiên kim tiểu thư, sao lại phải tự động tay làm việc nhỏ như quét tước vệ sinh này được, cứ để cho người khác làm đi."
Trước kia, Thẩm Miên Miên đi học không nghe giảng, tan học đến bài tập cũng không thèm làm, đến khi thi cuối kỳ toàn cố gắng nhờ học sinh giỏi xuất sắc là lão Nhị giúp cô ta gian lận, học sinh giỏi lão Nhị đều phớt lờ cô ta, còn khinh thường ra mặt.
Nhưng hiện tại, thái độ của lão Nhị thay đổi một trăm tám mươi độ, ăn nói khép nép với Thẩm Miên Miên: "Nhà của chúng tớ ở trấn nhỏ chỉ biết đọc sách làm bài tập, sau này sẽ còn chia nhau làm việc cho cậu nữa."
( Trong nhóm, lão Nhị bị lão Đại chê diễn xuất kém, đoạn lời kịch này nói ra có vẻ kỳ quái.)
Trước kia, Thẩm Miên Miên giả vờ yếu đuối, hành động kỳ quặc, lão Tam là sinh viên thể thao nên không thể hiểu được cô ta, nhất quyết nhấn mạnh con gái nên rèn luyện thể chất tốt, không nên chạy theo xu hướng gầy yếu.
Nhưng hiện tại, ngày nào lão Tam cũng khen ngợi vẻ đẹp của Thẩm Miên Miên, tỏ vẻ Thẩm Miên Miên là thiên kim tiểu thư, đương nhiên là phải trắng nõn mảnh mai, thảo nào thu hút được nhiều nam sinh yêu thích như vậy.
Thẩm Miên Miên vẫn là Thẩm Miên Miên như trước, mọi khuyết điểm của cô ta cũng không thay đổi, nhưng vì có người bố như vậy nên khiến cho thái độ của mọi người xung quanh đều thay đổi lớn, nâng niu cô ta ở lòng bàn tay.
Đi đường tắt như vậy rất dễ khiến cho người ta bị lạc.
Thẩm Miên Miên hoàn toàn lung lay, chìm trong vô số lời khen ngợi, cô ta bắt đầu thực sự nhập cuộc, trong tiềm thức, cô ta tin bản thân mình chính là con gái của giám đốc Thẩm của công ty công nghệ Thịnh Hưng.
Tình trạng này còn được thể hiện qua mối quan hệ của cô với Triệu Hạo, khi Triệu Hạo hỏi cô cuộc phỏng vấn có ổn định không, Thẩm Miên Miên đã tuyên bố hùng hôn: “Công ty là của bố em nên cứ nói với ông ấy là bạn trai của em, ai dám không để cô ấy đi: "Anh có vào không?"
Tình trạng này còn được thể hiện qua mối quan hệ của cô ta với Triệu Hạo, khi Triệu Hạo hỏi cô ta liệu buổi phỏng vấn có ổn không, Thẩm Miên Miên đã mạnh dạn nói: "Công ty là của bố em, anh đã nói anh là bạn trai của em rồi thì còn ai dám không cho anh vào nữa?"
Triệu Hạo vui sướng đến mức lại ôm Thẩm Miên Miên xoay ba vòng.
Ngày phỏng vấn tại công ty công nghệ Thịnh Hưng cuối cùng cũng đến.
Tôi và Tô Dạng chạy tới phòng bảo vệ để theo dõi đầu tiên, Tô Dạng cầm di động quay màn hình giám sát, để phát trực tiếp cho mọi người trong nhóm xem.
Triệu Hạo mặc một bộ tây trang, cầm hồ sơ lý lịch của hắn ngẩng cao đầu bước lên sân khấu.
Vào lúc hắn đang đăng ký, bỗng có một nhóm người bước ra từ đầu bên kia hành lang.
Đi đầu đúng là sếp Thẩm, ông đang dẫn mọi người chuẩn bị cho cuộc họp ở bên ngoài.
Để tôi giải thích trước là tôi chưa đưa Triệu Hạo về gặp bố mẹ tôi bao giờ, nên bố tôi cũng không biết hắn ta.
Nhưng Triệu Hạo đã từng thấy ảnh chụp của ông chủ Thẩm trên trang web của công ty, có lẽ còn tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng gặp được bố của Thẩm Miên Miên, Triệu Hạo muốn chứng tỏ mình là con rể của ông chủ nên bước tới chào trịnh trọng: “Chào chú ạ.”
Tiếng nói cực lớn, người xung quanh đều nhìn sang.
Càng có nhiều người nhìn, Triệu Hạo càng vui mừng, đúng lúc HR một lát nữa phải phỏng vấn hắn giờ phút này cũng đi ra, Triệu Hạo muốn khoe khoang với HR để biết hắn là người có quan hệ, vì thế hỏi han ông chủ Thẩm với vẻ rất quen thuộc: "Gần đây sức khỏe của bác thế nào ạ, bọn con định cuối tuần này đi ăn với nhau."
Ông chủ Thẩm: "?"
Triệu Hạo đã nghĩ bố tôi im lặng vì đang vội phải đi họp, lập tức bày tỏ vẻ hiểu chuyện: "Vậy bác vội thì cứ đi trước đi ạ, chúng ta trò chuyện với nhau sau ạ."
Triệu Hạo mỉm cười, xoay người đi chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
HR thấy tình hình không đúng, bèn nhanh chóng đến gần bố tôi, hỏi: "Đây là ứng viên đợi lát nữa sẽ phỏng vấn, ngài quen cậu ta ạ?"
Sếp Thẩm nghi ngờ: "Không có ấn tượng gì cả."
HR cố gắng muốn giúp ông nhớ lại: "Nghe giọng điệu của cậu ta thế kia, còn gọi là bác, có thể là bạn trai của Thẩm Dao không?"
Sếp Thẩm kiên quyết phủ nhận: "Không thể nào, Dao Dao vừa mới chia tay bạn trai xong."
HR bình tĩnh lại, quyết định xử lý theo lẽ công bằng, căn cứ vào thực lực thật sự của Triệu Hạo để quyết định cho hắn trúng tuyển hay không.
Đi vào phòng họp, HR bắt đầu phỏng vấn Triệu Hạo, sau khi hỏi một số câu thông thường, cô ấy bắt đầu hỏi Triệu Hạo một số câu hỏi chuyên môn.
"Mutex và Semaphore có gì khác nhau?
"Lập trình đa luồng là gì?’’
"Giả sử bạn có một ứng dụng C Standard đơn luồng liên tục gặp sự cố nhưng không bao giờ hỏng ở cùng một vị trí. Vậy bạn cảm thấy nguyên nhân có thể khiến nó hỏng là gì?"
Các bạn thấy không, Triệu Hạo không biết những điều này, vì hắn còn đang một lòng một dạ mơ tưởng làm con rể?
Vì thế, sau khi trải qua mười phút im lặng xấu hổ, Triệu Hạo ngăn HR hỏi vấn đề tiếp theo.
Hắn bảo HR: "Ngài nên nhìn lại sơ yếu lí lịch của tôi trước đã."
HR không hiểu ra sao: "Tôi đã đọc hồ sơ khi bạn gửi qua mạng rồi."
Triệu Hạo mang theo ánh mắt ám chỉ, đẩy hồ sơ mình mang đến qua.
"Chị không ngại thì nhìn thêm một lần nữa đi ạ."
Chắc là HR đang rất hoang mang, không rõ rốt cuộc trong hồ sơ lý lịch của Triệu Hạo còn ẩn giấu chiêu gì nữa, nhưng nhìn Triệu Hạo có vẻ tự tin tràn đầy như thế, cô ấy đành phải mở lý lịch sơ lược ra đọc lại.
Trang thứ nhất, không có gì khác cả.
"Xem trang thứ hai ấy ạ." Triệu Hạo cười có vẻ bí ẩn.
HR mở trang thứ hai ra.
Tôi và Tô Dạng đang theo dõi trong phòng chợt cười phá lên.
Ở ngay trang thứ hai Triệu Hạo ghim ảnh chụp thân mật của hắn và Thẩm Miên Miên lên.
HR mở to mắt nhìn ảnh chụp được ghim trên tờ giấy, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hạo.
Triệu Hạo tươi cười tự tin tỏ vẻ: "Thế này chị đã hiểu chưa".
Tôi cảm thấy cả đời này HR chưa từng gặp tình huống dở hơi nào như thế này trong sự nghiệp của mình.
Cô ấy im lặng tầm hai phút, cuối cùng nói với Triệu Hạo rất chuyên nghiệp: "Tôi nghĩ chúng ta kết thúc buổi phỏng vấn ở đây được rồi."
HR thầm nghĩ chanh chóng đuổi cái tên thần kinh không biết chui ra từ đâu này đi, Triệu Hạo lại nghĩ HR biết được thân phận con rể nhà giàu của mình rồi, cuối cùng cũng xong. Hắn đứng lên, rất phấn khởi bắt tay HR: "Được, em sẽ chờ tin tốt được gia nhập, đúng rồi, Offer tổng lương một năm là bảy mươi vạn đúng không ạ, nhưng em có khả năng là trường hợp đặc biệt, có thể cân nhắc cao hơn một chút nữa được không?"
Lần này HR im lặng khoảng chừng 5 phút đồng hồ.
Tôi và Tô Dạng cười ngặt nghẽo ở phòng theo dõi.
Khi bọn tôi rời khỏi phòng giám sát thì gặp Triệu Hạo.
Triệu Hạo nhìn nhìn thấy hai bọn tôi thì cong khóe môi tươi cười:
"Đến phỏng vấn à?"
Tô Dạng vừa mới xem diễn thấy rất sung sướng, trong nhất thời kỹ năng diễn xuất không login, trên mặt vẫn tỏ vẻ nhìn Triệu Hạo như đang nhìn thằng đần, bị Triệu Hạo phát hiện.
Triệu Hạo lập tức cười mỉa: "Tốt nhất là cậu khách khí với tôi một chút, nếu không thì cậu phỏng vấn không đạt đâu, chỉ cần tôi nói một câu thôi."
Tô Dạng giễu cợt: ‘’Không phải chính cậu cũng phải đến phỏng vấn sao?"
Triệu Hạo nhếch môi: "Tôi và các cậu có thể giống nhau à?"
Hắn khoác chiếc balo lên rồi bước ra khỏi cửa.
Tô và Tô Dạng cùng nhìn theo bóng dáng hắn, rồi lập tức nhìn nhau ngầm hiểu.
Ồ, màn trình diễn đến bước này chắc là sắp bước vào cao trào rồi.