“Phong Tranh Ngộ” kết thúc bằng việc đôi tình nhân nên duyên vợ chồng, pháo bông kêu vang, tất cả mọi người chào cảm ơn.
Trong lúc Trần Tử Dạ còn chưa xuống sân khấu, đã nhìn thấy bước chân Lương Quý Hòa chậm chạp vững vàng, đạp lên dây lụa màu đỏ bị mưa ướt mà đi ra sảnh trước.
Cô từ từ lui ra từ trong nhóm người, vòng qua phía sau sân khấu, đi tắt rồi bước nhanh ra gara.
Một trận mưa như trút nước đã qua, hương thơm của thanh mai tan đầy sân, đi từ trong ra, hơi thở và mạch đập tăng tốc theo nhịp chân, tiếp theo hô một tiếng: "Lương, ngài Lương..."
Bước chân Lương Quý Hòa tạm ngừng một lát, xoay người nhìn cô, "Chào cảm ơn rồi?"
"Dạ..." Trần Tử Dạ hít sâu một cái, "Không ngờ hôm nay ngài sẽ đến."
"Tùy tiện xem thử."
Trần Tử Dạ tự cảm thấy bởi vì trong sân yên tĩnh, ngược lại trạng thái của tất cả mọi người càng diễn càng tốt, đến mức đàn chị đàn em bên trong viện hoàn toàn diễn với bản sắc, chơi đùa đùa giỡn, đuổi gió chờ trăng, tuyệt đối vẫn có thể xem là một vở kịch hay, "Ngài có thể đến đây, thầy và các đàn chị nhất định cũng rất vui vẻ."
Lương Quý Hòa tạm dừng, hỏi cô, "Vậy em thì sao?"
Trần Tử Dạ suy nghĩ một chút, không trực diện trả lời, chỉ nói: "Hôm nay là vai phụ quan trọng lần đầu tiên tôi diễn, tôi cũng vui vẻ..."
"Diễn vai nữ số hai đáng để vui vẻ rồi?"
"Dạ..." Trần Tử Dạ không nhịn được chỉnh lại, "... Cũng không tính là nữ số hai, nữ số bốn nhỉ? Nữ số bốn… hẳn là như vậy."
"..." Lương Quý Hòa nhìn vẻ mặt không thể chân thành hơn của cô, có chút tức cười, "Sinh thời có thể nhìn thấy em diễn nữ diễn viên số một không?"
Trần Tử Dạ cúi đầu, không lên tiếng, siết chặt trang phục hí kịch của bản thân, cảm thấy có chút lạnh.
Lương Quý Hòa thấy như vậy, vốn muốn vươn tay bảo cô đi ra cửa xe đứng, nhưng nhìn thấy xa xa Dư Tiều đang xách túi nhựa màu đen đi ra đổ rác.
"Không còn sớm nữa, về đi."
Trần Tử Dạ dạ một tiếng, nhớ đến hôm qua thầy chào cảm ơn thì luôn thì thầm muốn mời ngài Lương tham gia, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Thầy giáo em muốn mời ngài tham gia tiệc ăn mừng, là thói quen của hí kịch đầu năm của rạp hát, ngài... Tối nay có rảnh tới không ạ?"
"Không."
"À..." Trần Tử Dạ cúi thấp đầu, không dám miễn cưỡng.
Lương Quý Hòa nhìn nhìn cô, giống như con mèo nhỏ mắc mưa, "Tối nay tôi có việc."
Trần Tử Dạ ngẩng đầu, giọng nói thật thấp, "Không sao, vậy ngài bận đi ạ."
—
Lương Quý Hòa nói "có việc" quả thật không phải nói dối, thậm chí có thể nói là chuyện quan trọng.
Cơ cấu của Tập đoàn Lương thị đâu ra đó, nhiều năm phạm vi kinh doanh đã được mở rộng, giai đoạn đầu là một công ty đầu tư chiến lược và phát triển bất động sản sản xuất điện ảnh và truyền hình, giai đoạn giữa là giới thiệu các nhà quản lý chuyên nghiệp và chuyển đổi hoạt động kinh doanh ở nước ngoài thành công ty đa quốc gia, trước mặt có hai công ty được đưa ra thị trường và có cổ phần với chỉ số Hang Seng [], có năm công ti được đưa ra thị trường tại Sở giao dịch chứng khoáng giao Hồng Kông.
[] Chỉ số Hang Seng là chỉ số chứng khoán được xây dựng dựa trên giá trị vốn hóa thị trường của các công ty lớn nhất ở Hồng Kông.
Trong số đó thành lập mới nhất là công ty hữu hạn mang cổ phần Quốc Liên Thủy Sản tại Thành Mộ.
Dưới ngọn cờ có mấy nhà hàng cao cấp chủ yếu dựa vào hải sản và thức ăn chế biến sẵn, cũng bao gồm nghiên cứu, sản xuất và tiêu thụ thực phẩm thủy sản, có khả năng sản xuất hàng loạt và năng lực chế biến chuyên sâu,tích hợp nghiên cưau và vận hành, mấy năm qua còn ấp ủ không ít sáng kiến nhà hàng bán thức ăn nổi tiếng trên mạng.
Đây cũng là công ty mới Lương Quý Hòa vừa tiếp nhận.
BẮt tay giải quyết vấn đề tranh cãi về luật pháp của công ty là tác phong trước sau như một của Lương Quý Hòa.
Người phụ trách Lý Tuần của Quốc Liên Thủy Sản đã chờ hai hơn tiếng, thấy người đến đông đủ, châm trà trước, xem sắc mặt mà bảo đảm: "Ngài Lương, chuyện lần này chúng tôi đã trao đổi với đội luật sư rồi, chỉ là vấn đề nhỏ thông thường, không dám làm phiền ngài phải tự mình đi một chuyến."
Lương Quý Hòa đóng cặp tài liệu lại.
Nâng tầm mắt lạnh lùng hỏi: "Hiện tại công ty liên quan đến lũng đoạn nằm ngang và tranh chấp về hiệp nghị phóng xạ, đây là vấn đề nhỏ?"
Lý Tuần sửng sốt, anh ta không ngờ vị sếp tổng mới chưa bao giờ lộ diện này chỉ một ánh nhìn lại có thể nhìn ra vấn đề pháp lý nằm ở đâu...
Anh ta vội vàng giải thích: "Chuyện phương diện pháp lý quả thật là chúng tôi có chút sơ sẩy, nhưng trước mắt luật sư đã... tiến hành kiểm tra đối chiếu với bộ phận Tài liệu, xác nhận không thành vấn đề."
"Bộ phận Tài liệu nào?"
Lý Tuần ấp úng rất lâu mới nói một danh từ, Lương Quý Hòa không nhịn được tựa lưng vào ghế ngồi, "Quyền cổ phiếu khiếm khuyết?"
"... Đúng, đúng."
"Tính nguyên vẹn của tài sản?" Lương Quý Hòa lạnh lùng cười một cái, "Năng lực trả nợ? Hay là rủi ro hoạt động?"
Lý Tuần không cách nào trả lời tự nhiên được, mặc dù giọng điệu Lương Quý Hòa không thể bình thường hơn nữa, anh ta bị áp đảo bới khí chất đàm phán mạnh mẽ và kinh ngạc trấn áp, vội vàng nói: "Về vấn đề pháp lý đành giao cho Vụ pháp luật giải đáp với ngài, sau này tôi sẽ học tập nhiều hơn nữa, tôi chủ yếu phụ trách phát triển hoạch định liên quan đến tuyến nghiệp vụ."
"Tôi mời anh đến cũng không phải là để cho anh đến học tập."
"Vâng..."
"Tuyến nghiệp vụ." Lương Quý Hòa lấy iPad ra, mở mấy tấm ảnh, xác nhận từng cái với Lý Tuần.
Lương Quý Hòa hỏi: "Cho nên thị trường là phần trong nước và nước ngoài?"
"Đúng vậy."
"Tỷ lệ đầu tư vốn."
"... Chắc hẳn lấy trong nước làm chính, nhưng cũng không thể xem thường thị trường nước ngoài."
Lương Quý Hòa nghiêm mặt, "Loại lời nói này anh bằng lòng nói, tôi không phải rất rảnh để nghe."
Sau một chốc, Lương Quý Hòa chau mày hỏi, "Phương thức mua bán chủ yếu?"
Lý Tuần không ngờ bị hỏi kĩ càng như vậy, đang suy nghĩ có phải anh chỉ gạt mình không?
Lại bị Lương Quý Hòa nói trước: "Lấy giá rời cảng làm lối ra hàng hóa."
Lương Quý Hòa nhìn chằm chằm anh, ánh mắt lạnh lùng, "Ngay cả cái này cũng không biết, còn có thể để cho anh đứng ở trước mặt tôi, xem ra là vấn đề của tôi."
Không ai dám tiếp lời.
Đại khái là cảm thấy không cần hỏi lại, Lương Quý Hòa đứng lên, chống hai tay lên trên cái bàn tròn phòng họp, khom người về phía trước cũng cao hơn cả mấy người phụ trách đứng thẳng người, "Khai báo hải quan và kiểm tra bộ phận đều là khách hàng hoàn thành, nhất kiểu hai phần."
Vì Lý Tuần dẫn đầu chịu trách nhiệm ai cũng đưa mắt nhìn nhau, gật đầu nói vâng với nhau.
"Các sản phẩm của Quốc Liên Thuỷ Sản được chia thành hai phương thức kinh doanh là bán trực tiếp và phân phối, bên B có sự giám sát chặt chẽ hơn, bên C chủ yếu nhà hàng quy mô lớn, khách hàng công nghiệp, chuỗi siêu thị quy mô lớn và chuỗi cửa hàng thương mại điện tử, trong tình huống bình thường, công ty không thông qua đại lý, mà thiết lập mối quan hệ kinh doanh trực tiếp với nhiều loại hình khách hàngkhác nhau, hai bên thương lượngngày giao hàng, số lượng và giao hàng mẫu, vân vân."
"Vâng..."
Lương Quý Hòa mỉm cười: "Chủ yếu chọn dùng riêng lẻ, hai con thuyền kéo lưới đánh bắt, số ít thì sử dụng lưới rê, dụng cụ thì chưa nói tới là mới nhất, nhưng những vùng nước sâu có khả năng thích nghi cao."
"Đúng... đúng ạ..."
Lý Tuần kinh ngạc đến mức há hốc miệng, từ điều lệ chống lũng đoạn, kiểu mẫu bán ra đến kỹ thuật đóng tàu và ướp lạnh, anh lại có thể rõ ràng hơn người phụ trách các tuyến nghiệp vụ... Mấy phút ngắn ngủi là có thể nhìn thấu tài liệu và bản trình bày chống lũng đoạn mà bọn họ tăng ca gần một tháng rồi cố gắng điều chỉnh.
Anh ta muốn trao đổi với Lương Quý Hòa, nhưng phát hiện căn bản không đuổi kịp mạch suy nghĩ của anh, mở miệng chỉ có thể nói nói "Dạ" một cách đơn điệu.
Lương Quý Hòa khẽ cười một cái, giọng điệu bình thường như vậy: "Nếu chỉ biết nói dạ, vậy tôi nghĩ ngày mai các vị đây hẳn không còn xuất hiện ở trong danh sách của Tập đoàn Lương thị."
Sắc mặt Lý Tuần trắng bệch như tờ giấy, nhưng dù sao đã trà trộn chốn làm việc nhiều năm, trực tiếp lấy kết quả bảo đảm, "Ngài Lương yên tâm, chúng tôi sẽ mau sớm xử lý xong, nếu liên quan đến lũng đoạn ngành nghề, nhất định trình báo ổn thỏa với chính phủ, nếu liên quan đến kiện tụng, sẽ phối hợp giao tiếp trọng điểm để bảo vệ công ty trước dư luận."
Lương Quý Hòa đi qua, nhẹ nhàng nhẹ nhàng vỗ vai anh ta một cái bốp, giọng nói còn mang theo lạnh lẽo của đêm lạnh xa xôi, "Tôi vừa tiếp quản, từng chuyện từng chuyện mà làm."
Giống như an ủi, lại càng giống trấn áp hơn, "Có lẽ anh còn có chút thời gian để chuẩn bị."
—
Đêm đó, Lương Quý Hòa ở trong thư phòng lật tài liệu, cho đến khi Trần Trì Vũ gõ cửa đi vào.
Trần Trì Vũ vừa ly hôn không lâu, không dám về nhà, sợ bị cụ già của hai nhà Lương Trần đánh gãy chân, ở lỳ trong nhà của Lương Quý Hòa không chịu đi.
"Em đừng nói với anh, em lại một mình tăng ca đến bây giờ!" Trần Trì Vũ đi đến ghế sofa rồi nằm xuống, vừa chơi điện thoại di động vừa quở trách, "Em nói em đi, thời gian cuối tuần thật tốt mà em ở chỗ này tăng ca cái gì? Người như em không phải tùy tiện ngoắc tay là có thể chọc ghẹo một đống gái đẹp sao?"
Lương Quý Hòa tùy ý chỉ vào cánh cửa, "Anh rất rảnh? Vậy em không cần xem thử báo cáo tài chính năm nay của các anh."
"Đừng đừng đừng, đừng như vậy với anh rể của em."
"Anh rể cũ." Lương Quý Hòa chỉnh lại.
Trần Trì Vũ coi thường, rất nghiêm túc nhích lại gần quan sát anh một ánh mắt, "Không phải... anh thấy em có chút không đúng, sao thế? Cũng không thể là khốn khổ vì tình cảm chứ?"
"Không có chuyện thì đi ra ngoài cho em."
Trần Trì Vũ ai ôi một tiếng, vẫy tay nói anh ta không có sức lực, "Muốn hỏi một chút chuyện riêng của em còn khó hơn biết mật mã tài khoản của em."
Lương Quý Hòa cũng không ngẩng đầu lên, nhưng động tác lật tài liệu tạm ngừng một lát, anh chưa bao giờ làm chuyện vô ích tự rước phiền não vào người.
Không có hứng thú thì buông bỏ, theo thói quen chọn một thứ sự yêu thích khiến cho bản thân buông lỏng.
Anh thích pha trà, cũng thích ngắt cỏ trồng hoa, bình thường bận rộn đi nữa cũng sẽ dành thời gian xử lý chúng.
Vào ban đêm yên tĩnh càng thích pha trà đọc sách, phần lớn là đọc “Lịch sử hệ thống pháp luật Trung Quốc”, đây là tiết học Lương Quý Hòa cảm thấy hứng thú nhất thời còn đi học, không lý tính và nghiêm túc giống môn pháp luật, lịch sử mang theo quá nhiều vui buồn và phảng phất liên quan đến con người và thời gian.
Bắt đầu từ khi có ý thức, thời gian của anh giống như một bài hát dương cầm bốn phút năm mươi giây, tuyệt diệu ưu nhã, nước chảy mây trôi, nhưng cũng tương đối tĩnh tại.
Khi cái không đáng nhắc tới của con người cuối cùng là lúc viên mãn, thì sự không lành lặn và phong phú trái lại trở thành kim chỉ nam của sinh mạng.
Lương Quý Hòa lấy một lon trà Kim Tuấn Mi từ trong tủ kính chuyên dùng để lưu trữ lá trà ra, kết hợp với dụng cụ trà gốm Quân màu hoa hồng tím được sản xuất tại Vũ Châu, mặt sứ Quân đổi màu, lớp sứ đục mà đều đặn nhất trí, màu đục đậm điều chỉnh vẻ đẹp, thích hợp sử dụng để đựng lá trà trong suốt ngọt dịu mà anh thích.
Hồng trà sử dụng cách pha Trung Đầu [] nhiều hơn, thiên về ấm áp thiên về trau chuốt, quá trình rửa trà nhiều lần dễ dàng khiến cho anh tĩnh tâm hơn nước trà xanh.
[] Cách pha Trung Đầu là một loại phương pháp ngâm lá trà.
Rót nước vào thành ly, vừa vặn độ, ngâm lần đầu, ngâm lần ba, ngâm lần năm, sử dụng nhiệt độ và thời gian đều không giống nhau.
Lương Quý Hòa thói quen ngâm sáu lần, màu sắc nhạt hơn mùi vị, trong veo xinh đẹp, giống như sắc đèn long lanh trong mắt.
Lúc lấy nắp ly ra, nặng hơn dự đoán một chút, chạm vào tạo ra tiếng vang dày nặng của gốm Quân, khiến cho anh càng phiền muộn, muốn bưng lên nếm thử một hớp, ánh mắt nhìn thấy bề mặt của nước trà, chợt cảm thấy sắc trà thoáng đậm hơn bình thường, thiên về màu sắc của quả hồng, khiến cho anh không kiềm được nhớ đến sợi dây buộc tóc buộc ở trên đầu, đeo trên tay...
Đêm nay, triệt để không có sức lực nữa rồi.
—
Lương Quý Hòa lại vào rạp hát, đã là hai tuần sau.
Trần Trì Vũ đã sớm chia sẻ tin vui rạp hát sẽ chuyển đi với tất cả mọi người, hạng mục thi vòng hai của "Mộng Cũ Sắc Mới" vốn định ở cuối tháng Một, cũng hoãn lại đến năm sau. Chỗ là Trần Trì Vũ chọn, theo thói quen của công ty quản lý chọn một rạp hát cách thành phố không xa, lại bị Lương Quý Hòa bác bỏ.
Anh tự mình chọn một chỗ khác, vẫn ở trong phân khu cũ của Thành Tây.
Rạp hát nhân dân bỏ trống không cho người ngoài mượn sân, may mắn mua được rạp chiếu phim, tăng thêm điệu múa xinh đẹp và ánh đèn, đổi thành rạp hát quy mô tầm trung và nhỏ.
Phong cách của rạp hát này tương tự rạp hát của nhà họ Phạm, nhưng bố trí càng hiện đại hóa và thiết kế tinh xảo hơn.
Lương Quý Hòa phái người tăng giờ làm việc, chỉ mất hai tuần đã ngăn phòng ngủ và phòng luyện tập, tiệc mừng tân gia đuổi kịp buổi họp hàng năm của Tập đoàn Lương thị, Trần Trì Vũ chịu trách nhiệm chính trong việc này, kết hợp hai bữa tiệc làm một, đang sầu là mấu chốt nhất là bữa tiệc không có gái đẹp tham dự.
Đêm đó, bữa hẹn ăn cơm của các nhân viên đặt ở sảnh lớn của nhà khách Chính phủ, hết vòng bốc thăm may mắn rồi đến màn biểu diễn dấy lên từng tràng vỗ tay không ngớt.
Rạp hát không thôi đã ngồi đầy ba bàn, cũng kêu thêm Trương Nguyên Kỳ và Trần Kinh Trập và nhóm giáo viên hí văn.
Nửa trận sau toàn phụ thuộc vào mong muốn cá nhân, nhóm kéo hiện trường, KTV, trốn thoát khỏi mật thất, đánh bài Texas Hold"em, Vương Giả Vinh Diệu, uống rượu đều có, rời rạp hát, tất cả mọi người không khác gì vnhững người bình thường, rất nhanh sau đó đã có một đống người đánh bài, tụm năm tụm ba rồi giải tán.
Chỉ có nhóm người thầy Phạm, Trương Nguyên Kỳ đã không thấy bóng người từ rất sớm.
Trần Tử Dạ không có hứng thú đối với những chuyện này, kéo kéo Quan Diệu ngồi ở bên cạnh cô, hỏi cô ta: "Chị đi đâu? Hay chúng ta về rạp hát trước?"
Tối nay Quan Diệu ăn mặc vô cùng tinh xảo, mặc chiếc váy dài len màu nhạt, điều dưỡng nghỉ ngơi liên tục hai tuần lễ cũng khiến cho sắc mặt của cô ta hồng hào hơn rất nhiều, cô ta cũng dịu dàng hơn rất nhiều, "Chị không về, chị có chút việc phải giải quyết, em về trước đi."
Trần Tử Dạ ngẩn ra, nghĩ đến đàm phán cô ta nói lúc trước, không khỏi nhìn khắp nơi.
Trường hợp như vậy, ánh đèn đã tắt, giống như có thể chứa bí mật đang âm thầm lên men.
"... Cần em ở lại với chị không?"
Quan Diệu cầm tay cô, "Yên tâm, nơi công cộng không sao cả, chị không rời khỏi khách sạn."
Trần Tử Dạ không an tâm, "Vậy em đi KTV của khách sạn trước, chờ chị kết thúc rồi cùng quay về."
"Cũng được, chắc hẳn chị... chắc chắn sẽ thuận lợi."
"Ừm."
Nhìn Quan Diệu rời đi, trong lòng Trần Tử Dạ có chút không được yên ổn, nhưng cũng không tiện đuổi theo, nắm chặt điện thoại di động gởi một tin nhắn WeChat cho Quan Diệu.
—— Chú ý an toàn, trò chuyện xong lập tức tìm em.
—
Cô chậm rãi đi đến KTV, Thẩm Thời Diệc cũng ở đó, Mai Đinh cũng ở đó, mấy người các cô hát hí khúc tốt, hát ca khúc thịnh hành tốt hơn.
Nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng Trần Tử Dạ ổn định hơn một chút.
Lên tiếng chào rồi ngồi vào vị trí trong góc nhất, cúi đầu thi thoảng nhìn điện thoại di động.
Bên cạnh là một nam sinh đang ngồi mà cô không quen biết, chắc hẳn nhân viên của Tập đoàn Lương thị, rất ân cần chọn bài hát cho Trần Tử Dạ.
Cô xua tay từ chối.
Cách mấy phút, nam sinh kia lại hỏi cô đến từ bộ phận nào.
Trần Tử Dạ cũng nói đúng sự thật, "Rạp hát nhà họ Phạm."
"À... Có lẽ là bộ phận điện ảnh và truyền hình gì đó của Giám đốc Trần chăng?" Nam sinh trẻ tuổi còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy Tử Dạ luôn trả lời một hai chữ, quả thực không bắt chuyện được, đành phải từ bỏ, chỉ thi thoảng chọn một vài bản tình ca đơn ca, cố ý nhìn sang Trần Tử Dạ bên kia mà hát.
Mượn lý do muốn đi nhà vệ sinh, Trần Tử Dạ dự định rời khách sạn, tùy tiện đi dạo phố gần đây.
Vừa đứng lên, cúi đầu nhìn ghế sofa, lo lắng để quên đồ vật.
Cánh cửa mở ra trước, cô vừa nâng tầm mắt, đúng lúc đối mặt với Lương Quý Hòa.
Trần Trì Vũ đứng ở bên người anh, nhiệt tình vẫy tay với cô.
Vốn là Trần Trì Vũ đề nghị mượn cơ hội này, để cho Lương Quý Hòa gặp người phụ trách, người sẽ theo dõi chi tiết hoạt động của rạp hát, đồng thời trò chuyện về hoạch định hoạt động thương nghiệp khác của diễn viên có gương mặt xuất chúng giống như Thẩm Thời Diệc, Trần Tử Dạ.
Ai ngờ cửa vừa mở ra, Lương Quý Hòa không mảy may có ý tứ muốn nhìn người phụ trách mới.
Trực tiếp đi sang Trần Tử Dạ bên kia.
Ngược lại Trần Trì Vũ cũng không lúng túng, người phụ trách mới tới đã uống hai ly, xa xa gật đầu một cái với Lương Quý Hòa, tcoi như là chào hỏi.
"Ngài Lương..."
"Ừm." Lương Quý Hòa đi đến bên cạnh cô rồi nhìn một cái, "Sang đây ngồi một chút."
"À." Trần Tử Dạ làm theo, chừa ra một vị trí.
Bị Lương Quý Hòa chỉnh lại, chỉ vào tận cùng bên trong, "Em ngồi sát tường."
"... Vâng."
Vô cùng ồn ào, Lương Quý Hòa nhìn người bên cạnh đang ngoan ngoãn xem điện thoại di động một cái, cô đang học từ vựng, tò mò hỏi: "Em không hát?"
Giọng nói như thể cũng sắp dán vào vành tai.
Trần Tử Dạ hơi nghiêng đầu, tắt điện thoại di động, nhìn anh đáp lời: "Tôi rất ít khi ca hát, thường nghe thôi ạ."
"Thích nghe gì?"
"... Hát “Tư Phàm” của thầy Lương Cốc Âm."
Lương Quý Hòa dừng một chút, "Bài hát thịnh hành thì sao?"
Trần Tử Dạ suy nghĩ một chút, "Nghe Mạc Văn Úy."
"À..."
Tựa như hợp với tình thế, đèn sáng lên, giữa tiếng ồn ào nhưng trong đôi mắt của Trần tử Dạ là sự trống rỗng không một bóng người.
Lương Quý Hòa đột nhiên phát hiện cô không phải là một người không đoàn kết, cô sẽ thỉnh thoảng nâng mắt nghe người khác hát, phần lớn là một vài bài hát chậm.
Nhưng cô cũng không phải vô cùng hoà đồng, ngồi ở trong đống người mà thường xuyên xuất thần, yên tĩnh ăn trái cây, học từ vựng.
Giống như cây hoa quỳnh trong hồ Nguyệt Nha, đẹp hơn nở rộ chính là một loại mong đợi không biết trước.
Hai người đều không phải rất quen thuộc với loại trường hợp ồn ào này.
Nhất là khi Trần Trì Vũ uống mấy ly xuống bụng xong, cất giọng hỏi có ai muốn chơi "ten seconds zipper" không, một giây đồng hồ đã đốt cháy bầu không khí, tình cảm mượn rượu giả vờ say chỉ thuộc về người trưởng thành bắt đầu lay động trong ly rượu.
Lương Quý Hòa nhớ đến vừa rồi hình như cô đang muốn đi, chỉ lễ phép ngồi xuống với anh, nhích lại gần hỏi: "Phải đi sao... tiễn em một đoạn đường nhé?"
"Tôi muốn đi dạo gần đây."
"Ừ, đi thôi."
Trần Tử Dạ còn đang nghĩ về ý nghĩa của "ten seconds zipper", gần đây mỗi ngày trước khi cô ngủ cũng sẽ học từ vựng, nhưng vẫn nghe không hiểu hàm nghĩa chân chính của lời nói này, cũng không thể là khoá kéo mười giây được.
Cô nghĩ đây cũng là tên của một trò chơi đặc biệt.
Đi theo Lương Quý Hòa ra ngoài, một khắc đụng phải gió lạnh thì hít thở cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhịp chân của hai người cũng đồng loạt.
Đi tới bên cạnh hồ của đài phun nước chỉ còn lại đèn âm đất, Trần Tử Dạ còn đang suy nghĩ câu từ vừa rồi.
Lúc nhấc chân suýt không tránh khỏi lan hồ điệp đầy đất.
"Nhìn đường." Cánh tay bị Lương Quý Hòa kịp thời kéo lại, bởi vì quán tính mà đụng vào ngực anh.
Trần Tử Dạ lấy lại tinh thần, nói xin lỗi, "... Xin lỗi, suýt đạp phải hoa."
"Suýt đạp phải nước." Lương Quý Hòa không thấy kỳ lạ, đỡ cô đứng ngay ngắn, "Lần nào gặp tôi cũng phải té một cái, giống cháu gái bên ngoại của tôi vậy."
Trần Tử Dạ nghĩ đến hôm đó đãi khách tại sảnh Phùng Diệp, lúc chật vật đụng phải anh, hình như đang ôm một cô bé trong lòng...
"Là lần gặp ở trong nhà khách Chính phủ lúc trước sao?"
"Ừ, vừa tròn năm tuổi."
"Ngài nói tôi giống cô bé năm tuổi... tôi nghe ra rồi." Trần Tử Dạ cúi đầu nhìn hoa.
Lương Quý Hòa cười khẽ, "Không phải chỉ có bạn nhỏ mới không nhìn đường khi đi à..."
Trần Tử Dạ ngượng ngùng cười cười, nhìn chằm chằm chữ được sử dụng đồng thau để đánh dấu trên đất trong chốc lát —— Phalaenopsis.
Cô không biết từ vựng này, chỉ quen biết dưới một cái vạch có khắc "pure love".
Tình yêu thuần khiết, Trần Tử Dạ phỏng đoán đây chắc hẳn là hoa ngữ.
Lương Quý Hòa thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, cuối cùng rơi ở trên khóe mắt của cô, chậm rãi mở miệng: "Phalaenopsis."
"... Dạ?"
"Lan hồ điệp."
Trần Tử Dạ gật đầu, giọng nói đọc thầm giống âm thanh của con muỗi.
Cô ngồi xổm, ngón tay vuốt ve mấy từ vựng tiếng Anh này, ánh sáng của nước chiếu vào đôi mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy... zipper có nghĩa là khoá kéo sao?" Nói suy nghĩ thật trong lòng, vẻ mặt mang theo sự nhát gan, "... Tôi không nghe hiểu từ vựng ngài Trần vừa nói."
"Cái đó à."
"Ừm."
Lương Quý Hòa một lời khó nói hết mà nhướng mày, "Cái đó không cần biết."
"... À."
Không cách nào hình dung, cũng không tìm ra, Trần Tử Dạ lập tức nhớ đến Dư Tiều, theo bản năng cười một cái.
Lương Quý Hòa cũng không phải lần thứ nhất nhìn thấy nụ cười như thế.
Nhưng chưa từng nhìn thấy cô cười như vậy với mình, trong nụ cười của cô luôn mang theo dè đặt và kính trọng.
Cũng chân thành giống như vậy, nhưng giống như ánh nắng dịu dàng và ánh hoàng hôn lạnh lùng, mà anh thuộc về thời khắc này của buổi tối.
Nụ cười biến mất ở trong lúc lơ đãng, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta cảm giác được sức hấp dẫn của loại yên tĩnh này, Lương Quý Hòa đột nhiên cảm thấy ——
Năm này qua năm khác, ban ngày là hiện thân của ánh hào quang muôn trượng, nhẹ thì trở thành lời chúc phúc, nặng thì hóa thành lý tưởng.
Nhưng cứ mỗi nửa đêm đầu xuân và cuối đông lại chìm trong hoang mang và mê man, là ham muốn đối đầu với nó cả đời.
Cô thích gì, dường như không có bất cứ mối quan hệ phức tạp nào với mong muốn của anh.
Chỉ cần anh tình nguyện.
Nước trong đài phun nước chậm rãi lưu động, một mảnh lan hồ điệp trắng rơi ở trên đó, phát ra ánh sáng thay cho ngọn nến.
Hôm nay Trần Tử Dạ không dồn hết tâm trí ăn diện, chỉ trang điểm nhạt, quần jean bó sát người phối hợp áo len cao cổ màu tím nhạt, một dây kéo ngắn để trang trí trên đường viền cổ áo, kiểu dáng không thể bình thường hơn, ánh mắt của Lương Quý Hòa dừng ở cổ áo.
Trái tim anh rung động, cụp mắt, mang theo cảm xúc hỏi: "Muốn biết như vậy ư?"
"... Dạ?" Trần Tử Dạ đứng lên, lại đút tay vào túi áo phao lông vũ, ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
"Em chắc chứ?"
"..."
Không chờ cô trả lời, Lương Quý Hòa vươn tay đội mũ áo phao lông vũ thay cô, kéo cổ áo vào lòng mình.
Gương mặt của Lương Quý Hòa gần trong gang tấc.
Trần Tử Dạ bất giác mở to mắt, hơi ngước cổ lên, toàn bộ sau lưng cứng còng.
Hơi thở ấm áp rơi ở trên cổ cô, hơi ngứa.
Dây kéo chất lượng kém gần chỉ dùng răng và môi căn bản không hề nhúc nhích, Lương Quý Hòa rất có kiên nhẫn, hoàn toàn không đụng chạm da thịt của cô, dây kéo kim loại bị cắn vang lêng thô ráp, giống như dùi trống nặng nề đập vào đáy lòng.
Ba giây, năm giây.
Môi của anh chậm rãi đi xuống, Trần Tử Dạ đành nhìn lưng của anh cũng đang chậm rãi phập phồng.
Một khắc chóp mũi của anh vô tình nhẹ nhàng thổi qua da thịt, cô theo bản năng nuốt ực một cái.
Một khắc kéo xuống chỉ để lộ da thịt trắng nõn mấy giây, thì bị anh khóa lại dây kéo chỉ trong một chốc.
Gió lạnh mang theo kíp nổ, chịu đựng sự mập mờ của thời khắc này, đúng lúc mười giây.
... Giống như chốt mở của hộp trang sức nhung đỏ, chặt chẽ lại dịu dàng.
Lương Quý Hòa đứng thẳng người, cười một cái, "Bây giờ biết là ý gì rồi chứ?