Cá Vàng Ao Phấn

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con đường dài vô tận.

Lương Quý Hòa lái xe, vững vàng chạy đến ngọn núi Trần Tử Dạ xa lạ lại quen thuộc, địa thế không cao, đường cái được kéo dài, nhưng được sửa chữa rất bằng phẳng, đêm Giao thừa, đèn đuốc trải dài cả con đường chạ, giống như dải ngân hà dẫn đường cho nỗi nhớ nhà canh cánh.

Trần Tử Dạ không dám chắc chắc, ngồi ghế phụ hỏi anh, "... Đây là phương hướng đi đến huyện Tiềm sao?"

"Ừm."

Lương Quý Hòa lên tiếng đáp lại, mắt nhìn phía trước, giữ khoảng cách lái xe vừa phải thích hợp với xe phía trước, đưa một bàn tay sờ đầu Trần Tử Dạ.

Vẻ mặt Trần Tử Dạ chần chừ, vươn tay nắm lấy bàn tay lớn dừng ở gò má cô, nhéo bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh, "Anh muốn đi đến nhà em sao?"

Cô không muốn dẫn anh về.

Vài năm trước được nghỉ xuân, cô còn về nhà ba bốn ngày để gặp họ hàng, nhưng mấy năm qua không ai gọi điện thoại cố ý yêu cầu cô quay về, cô đổi sang hỏi thăm từng người một qua WeChat, ngầm thừa nhận mùa xuân rạp hát cũng có tiết mục biểu diễn.

"Không phải." Lương Quý Hòa nhàn nhạt cười, đã sớm đoán được tâm tư của cô, "Em muốn về nhà xem thử không?"

"Không muốn." Trần Tử Dạ trả lời rất kiên quyết.

Cô đè thấp giọng nói cũng không cảm thấy có cảm giác bị thương gì, "Em không biết có phải những người khác cũng là như vậy hay không, có lẽ là em rời nhà khá sớm, thật ra thì đáy lòng em không hề ghét bỏ bọn họ, nhưng cũng không thân thiết nổi. Trước kia em về nhà để đón mùa xuân, luôn không tự chủ phải dè đặt, bọn họ cũng vậy, càng dè dặt nói chuyện với em, chúng em cũng sẽ rất mất tự nhiên..."

Lương Quý Hòa theo thói quen sờ ống tay áo, nghiêm túc suy tính nên trả lời cô thế nào.

Trần Tử Dạ cụp mắt, có chút buồn ngủ, mỗi lần nhắc tới gia đình bao đầu đều sẽ mất một chút hứng thú trò chuyện sâu hơn, cô ngoẹo đầu, cũng quen hòa giải với bản thân, "Có lẽ là do tình người của em lãnh đạm một chút, chẳng qua là em không phải không nhạy bén đối với tình cảm, em có thể cảm giác được rất nhiều người đối tốt với em..."

Trần Tử Dạ nhìn sang anh với ánh mắt nóng bỏng, Lương Quý Hòa có thể phát giác được.

So với giấu đi tâm tư ở trước mặt người ngoài, anh càng bằng lòng không giữ lại chút nào ở trước mặt người yêu.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Lương Quý Hòa dừng xe hẳn, cố gắng hết sức hời hợt nói, "Đây không phải là vấn đề của em, sau khi ba anh qua đời, anh đã suy nghĩ rất nhiều, vào cái tuổi cái gì cũng không hiểu, đột nhiên có một ngày bị dẫn đến nhà xác để nhận thi thể của ba anh."

Đó là thi thể không được chỉnh lý lại, hoàn toàn khác với ngày thường ba anh không hề qua loa.

Lương Quý Hòa chưa bao giờ nhìn thấy ba như vậy.

Cảnh sát đứng ở bên người ông, thậm chí không cách nào thương lượng chi tiết của chuyện sau đó với một đứa bé chưa tới mười tuổi, nhưng anh đành hít đủ một hơi, nếu chỗ chính sách cho phép, hi vọng có thể an táng bằng quan tài. Trong tình huống người thân trực hệ xác nhận là cái chết ngoài ý muốn, sẽ do anh nâng đầu, rồi nhờ những người khác nâng chân.

Nhưng trừ chú Lâm thì lại không có một người nào dám đi lên phía trước.

Trong lòng Trần Tử Dạ vẫn như có vết nứt trên gỗ, nứt ra chỉ vì sự đau lòng trong nháy mắt, hai tay của cô cầm lấy cánh tay của Lương Quý Hòa, cô nghiêng người sang, để trán trên vai anh, dịu dàng an ủi, "Chúng ta không nói chuyện này nữa có được không, em không muốn nhìn thấy anh khổ sở..."

"Không có."

Lương Quý Hòa bình thản cười với cô, an ủi: "Năm đó anh nhốt bản thân trong phòng, nhưng thật ra thì anh cũng không chảy một giọt nước mắt nào, có một ngày anh hỏi chú Lâm, ngày nhận xác vì sao ông ấy không sợ, ông ấy nói với anh rằng ông ấy và ba anh đã cộng sự hơn mười năm, mặc dù chỉ là tài xế, nhưng lại dùng chữ cộng sự, đây cũng là cách giải thích của ba anh. Ông ấy là một người sinh ra trong thế giới lừa lọc lẫn nhau, nhưng cũng là một người rất thoải mái trong giang hồ."

Trong ấn tượng của Lương Quý Hòa, trừ không nể mặt ai trên thương trường, ba anh yêu thích diệt sạch, thì trong cuộc sống có thể coi là quân tử phong lưu.

Ông sẽ vì vợ mà trồng đầy một vườn hoa thược dược và hoa hồng vàng, ông sẽ mời Lương Quý Hòa cùng ngắm cầu vồng lúc chập tối sau cơn mưa, thảo luận nhiễu xạ và quang phổ, ông sẽ gọi chú Lâm là người cộng tác già, cười đến mức hai người bọn họ mới là vợ chồng già.

Dù ông có bận rộn thế nào đi nữa cũng sẽ tỉ mỉ đến mức cùng Lương Quý Hòa xem hết mấy trăm bộ phim tài liệu.

Quan trọng nhất là ông dạy Lương Quý Hòa biết cách ưu tú mà không ưu việt, vĩnh viễn giữ lại một phần lòng tốt và tôn trọng mộc mạc nhất cho người khác.

"Em phát hiện rồi sao? Khi em khổ sở cực độ, khi muốn cực độ rời đi, thật ra thì cực ít nhớ đến phần tình cảm, tất cả nhớ nhung sẽ trở nên rất cụ thể, biến thành bánh kem đã từng làm với nhau, hoa từng trồng với nhau, Kim Dung và Steven Weinberg từng tán gẫu với nhau." Lương Quý Hòa một lần nữa cho xe chạy, dịu dàng nói, "Đồ vật có thể ngăn cản thời gian, đại khái thật sự chính là vĩnh viễn sáng tạo kỷ niệm, vĩnh viễn tưởng niệm..."

Trần Tử Dạ nhớ đến bong bóng trong suốt bà ngoại mua cho cô, bay lên trời rồi phát ra ánh sáng cầu vồng.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, giống như hứa hẹn với Lương Quý Hòa, "Ừ! Giống như anh nói với em vậy, tình yêu của bà ngoại không nhất định sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, nhưng có lẽ sẽ biến thành sự yêu mến của bạn bè, sự yêu quý của người yêu, với anh, với em đều sẽ là như thế!"

Lương Quý Hòa mím môi dưới, im lặng cười, "Em nhớ rõ ràng như vậy ư..."

"Ừ, anh dạy em mà, mỗi một câu em đều nghiêm túc ghi nhớ." Giọng điệu của Trần Tử Dạ không thể thản nhiên hơn nữa.

Nhưng hòa tan trong lòng của Lương Quý Hòa thì trở thành một loại lời nói tình cảm, "Em chỉ dỗ cho anh vui thôi."

"Thật mà —— "

"Dù sao thì em nói gì thì đều có hiệu quả ở chỗ này của anh." Lương Quý Hòa bất đắc dĩ kéo khóe miệng.

Trần Tử Dạ trong trẻo ngọt ngào cười với anh, "Câu này em cũng ghi nhớ rồi."

Tâm tình của Lương Quý Hòa rất tốt, giả vờ đứng đắn bảo cô ngồi yên, ôm cánh tay của anh sẽ chậm trễ anh lái xe.

Trần Tử Dạ ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi về chỗ mình, mở nhạc thay anh, cô cảm thấy bài hát nào cũng được.

Một bàn tay của Lương Quý Hòa đặt ở trên cửa sổ xe, một tay xoay bánh lái, anh đi theo xe cộ và âm nhạc, dùng giọng nói dịu dàng mà cực kỳ tiêu chuẩn và trầm thấp mà nhẹ nhàng ngâm nga bài hát "Người Có Lòng", yên lặng đến kinh tâm động phách, chiếc xe này giống như có thể lái mãi trong ngày xuân.

Tịch mịch cũng toả ra hương thơm dư thừa, thì ra đ ộng tình chính là như vậy.

Từng quên mất loại tưởng tượng xa vời này sẽ vượt qua sự tưởng tượng của anh như vậy.

Chỉ mong anh có thể không trưởng thành, hoàn toàn dựa vào trực giác để tìm kiếm đối tượng.

Mơ hồ say đắm em một trận.

...

Thì ra động tâm chính là như vậy.

Trần Tử Dạ thừa dịp anh chuyên tâm lái xe, người có lòng, không phụ tình yêu, cô rướn người, nụ hôn không chút do dự rơi ở bên môi anh.

Lúc lái xe đến địa điểm, Trần Tử Dạ đã ngủ một giấc ngắn trên xe.

Bị Lương Quý Hòa nhẹ giọng đánh thức, đã qua hai giờ sáng, hỏi cô có phải là chỗ này không, anh lái tới đây dựa theo tài liệu hướng dẫn của rạp hát.

Trần Tử Dạ mơ hồ mở mắt, phát hiện Lương Quý Hòa dẫn cô đến biển hòe núi đào của huyện Tiềm, đây là một địa điểm phong cảnh không biết tên, giống như tên gọi, vừa có mảng lớn rừng đào, cũng có mảng lớn biển hòe, hương thơm ngàn dặm, tuyết bay vạn dặm, không ai thích cả, chuyện này khiến cho Trần Tử Dạ luôn không để ý tới nó.

Nhưng không ai tới cũng tốt, bởi vì đây là chỗ người địa phương huyện lị bọn họ cho phép an táng quan tài.

Mẹ và bà ngoại của cô an nghỉ ở nơi này.

"Sao anh muốn đến chỗ này?" Trần Tử Dạ xuống xe, tự nhiên bị Lương Quý Hòa nắm tay.

Lương Quý Hòa trực tiếp nói: "Ngày đầu tiên năm mới, đến nói với bà ngoại và mẹ sau này có anh rồi, bảo bọn họ yên tâm."

"Bọn họ có thể yên tâm em rồi..." Gió đêm thổi đến, lúc Trần Tử Dạ đến gần chỗ này thì mũi đã bắt đầu cay cay, "Thật ra thì em từng ảo tưởng có một ngày có thể dẫn theo chồng và con em đến thăm bọn họ."

Sợ Lương Quý Hòa nghe thấy rồi lại suy nghĩ, Trần Tử Dạ hốt hoảng giải thích, "Em không có ý khác, anh đừng cười em..."

"Sao vậy chứ." Lương Quý Hòa khẽ cười, "Em không có ý khác, nên đến lượt anh phiền não rồi."

Trần Tử Dạ chuẩn bị dẫn anh đi ra sau núi, lại bị Lương Quý Hòa đan xen mười ngón tay dẫn đến sau xe, mở cóp xe mới phát hiện có mấy bó hoa rum trắng ngụ ý tưởng niệm, được bọc trong giấy gói hoa trong sáng đơn giản thanh lịch, còn có một bó hoa hồng sâm banh, Lương Quý Hòa cầm trong tay.

"Tặng cho em bó này."

"Em cũng có à?" Trần Tử Dạ hơi bất ngờ, đáy lòng mừng rỡ, con gái thích hoa, ánh mắt của cô đều bị bó hoa hấp dẫn.

"Ừ, trong nhà sao có thể để cho một mình em không có chứ."

Lương Quý Hòa nói mà hết sức tự nhiên, nhưng Trần Tử Dạ phút chốc dang một cánh tay, ôm chặt anh cách bó hoa hồng sâm banh, vùi đầu ở trong lồ ng ngực của anh.

Trong lòng ấm áp, không chịu thả tay ra.

Lương Quý Hòa khẽ cười ở bên tai cô, "Đi thôi, bà ngoại và mẹ nhìn thấy em như vậy, sắp cười em rồi."

"Đúng đấy."

Trần Tử Dạ thả tay ra, ôm chặt bó hoa trong ngực, một lần nữa nói câu cảm ơn, dẫn Lương Quý Hòa đi ra chỗ nằm sau mộ địa sau núi.

Độ cao của biển hòe núi đào không cao hơn mặt biển, xấp xỉ khu vực phong cảnh bình thường của núi Khưu, đi mấy bước là có thể nhìn thấy mộ địa khí thế được tu sửa ngay ngắn, cây cối khắp núi trơ trụi, nhưng bầu không khí không hề uy nghiêm, có thể nhìn thấy không ít thân quyến đang đốt pháo hoa, đốt tiền vàng bạc ở chỗ xa xôi.

Trong không khí vẫn tràn ngập bầu không khí hòa hợp của năm mới.

Bà ngoại và mẹ của Trần Tử Dạ cách đây cũng không xa, ngôi mộ của mỗi người đều được quét dọn vô cùng sạch sẽ, trên mộ bia vĩnh viễn là nụ cười trẻ tuổi, dịu dàng lại ấm áp, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, anh đột nhiên hiểu rõ dung nhan của Trần Tử Dạ có một loại xinh đẹp vừa thích hợp.

Đặt hoa, Trần Tử Dạ nói một chữ thì tạm ngừng một lát để giới thiệu với bà ngoại và mẹ, "Bà, mẹ, con đến thăm các bà rồi."

Không biết ngày đông năm nay các bà sống có ổn không, tay của bà dễ bị nứt da, nhất định phải thoa thêm một chút thuốc thoa ngoài da, mẹ thích ăn khế, không biết năm nay mẹ có ăn được không, có chua không, năm nay con cũng sống rất tốt, càng phải cố gắng hơn những năm trước kia một chút.

Quen người bạn trai đầu tiên của trong đời.

Anh dịu dàng, thông thái, hiền lành.

Anh dạy con yêu là không vụ lợi, có tình cảm là có h@m muốn.

Anh khiến cho con cảm thấy lúc mưa như trút nước, cũng sẽ có người bung dù trên đỉnh đầu thay con.

Bà, mẹ.

Con nghĩ con không khiến cho các bà thất vọng, năm nay cũng không.

Con vẫn dũng cảm, tỉnh táo, thực tế.

Con vẫn đang cố gắng trở thành một người yêu giỏi về hiểu rõ ý đồ của người khác, người cộng tác thành thực đáng tin cậy trong công việc, người lạ có ý tốt trong lòng.

Hi vọng các bà yên tâm mà trải qua một ngày đông ấm áp.

Lương Quý Hòa cứ như có thể nghe rõ những lời nói trong lòng của cô, đứng ở bên người cô, kiên định ôm chặt bả vai của cô, nhìn tấm hình của bà ngoại, trong lòng trịnh trọng hứa hẹn —— cảm ơn người đã chăm sóc cho bé Tử Dạ tốt như vậy, tương lai xin hãy yên tâm giao cho con.

"Anh đang suy nghĩ gì đấy?" Trần Tử Dạ nhìn anh.

Lương Quý Hòa giữ kín miệng như bưng, nụ cười nhiễm vẻ nhẹ nhàng, ánh mắt kính trọng còn rơi ở trên tấm hình của bà ngoại, "Đang nghĩ —— em đẹp một cách hợp tình hợp lý."

...

Từ trên núi xuống, Trần Tử Dạ lại không nhịn được quay đầu nhìn một cái, chỉ vào chỗ không xa mà nói, "Coi như là ba em, dì Lưu có chút lương tâm, nhìn thấy ngôi mộ sạch sẽ, em cảm ơn bọn họ từ đáy lòng."

Lương Quý Hòa hỏi: "Vậy đúng lúc quay về thì đi xem thử nhé?"

"Không..." Trần Tử Dạ vẫn quả quyết từ chối, hờn dỗi nhìn anh, "Cảm ơn thì cảm ơn, anh đừng vạch trần em có được không..."

Lương Quý Hòa cười một cái tựa như hiểu rõ, hạ thấp tầm mắt mập mờ cười với cô, "Vậy cũng phải tìm một chỗ ở lại chứ, anh không lái xe trong đêm để quay về nổi đâu."

Vốn là một câu nói đùa giỡn trêu chọc cô.

Lại bị Trần Tử Dạ xem là thật như bình thường, gương mặt nhỏ của cô kéo căng, nghiêm túc suy tính rồi nói, "Nhà em không được, nhưng có thể đi đến nhà cũ của bà ngoại em, chỉ cần dọn bớt một chút bụi bặm là có thể ngủ một đêm, rất gần chỗ này, nhưng không sát bên nhà em, chắc hẳn không gặp nhau."

"Em biết bản thân đang nói gì chứ?"

"... Ừ?" Trần Tử Dạ kịp phản ứng anh lại đang cười mình, siết chặt quả đấm đấm vào đầu vai của anh, bị Lương Quý Hòa nhanh chóng ôm vào lòng, giả vờ bị đau, trêu chọc cô, "Em cho rằng anh là ý gì?"

Lỗ tai nóng lên, Trần Tử Dạ lẩm bẩm vùng vẫy, "Em không nói nhảm với anh nữa..."

Đang trong thời khắc thủ thỉ tình cảm, điện thoại của Lương Quý Hòa reo vang, còn là lời mời gọi video, Trần Tử Dạ ở rất gần, dư quang lơ đãng quét qua hai chữ "Nhạc Phù". Lương Quý Hòa chau mày, do dự mấy giây, vẫn nghe máy.

Nhìn thấy mặt lưng của điện thoại di động, Trần Tử Dạ không biết người trong video là ai.

Nhưng có thể nghe thấy giọng nói của cô ta đầy sức sống chào hỏi, "Happy New Year! Ngài Lương của chúng ta đang bận gì thế? Sao bên kia của anh đen thui thế, anh ở bên ngoài à? Hôm nay không phải đêm Ba mươi sao, bọn người Lục Cẩn Ngôn thế mà để cho anh ra ngoài ư?"

"Anh ăn cơm Giao thừa ở nhà ông nội." Đáp một nẻo.

Cô gái kia cũng không truy hỏi, tiếp tục nói, "Hôm nay chúng em cũng ăn cơm đoàn viên! Du học sinh ăn chung một bữa lớn! Chẳng qua là em không biết nấu cơm, em chỉ có thể giúp một tay là ăn nhiều một chút, hôm nay mẹ em cũng rất buồn cười, bà ấy nói với em năm nay em chưa về nhà ăn Tết, bà rất thương tâm, nhìn thấy lá rụng thì viết một bài thơ cho em, nhưng em nhìn thấy thì trong đầu đều là thế, đây không phải là acid abscisic [1] sao! Mẹ nói em không lãng mạn chút nào cả, còn chê bai em —— "

[1] acid abscisic là chất thúc cho lá rụng.

Lương Quý Hòa không tiếp lời, nhưng vẫn bị Trần Tử Dạ phát hiện anh nhàn nhạt cười.

"Buổi trưa hôm nay em cũng đã bắt đầu uống rồi! Anh không uống rượu thì thật sự sẽ lỡ mất thể nghiệm siêu cấp hay ho khi hơi say rượu!"

Lương Quý Hòa thúc giục cô ta, bảo cô ta cúp máy, anh còn ở bên ngoài.

Cô gái kia cũng không câu nệ, thẳng thừng lên án, "Được, vậy em cúp máy đây, tháng sau có lẽ mẹ em sẽ đến thăm em, đến lúc đó chị Lương Vận nói cũng chuẩn bị dẫn bé cưng đến chơi, anh xem thử muốn đến không, đúng lúc sinh nhật em đấy! Mau đến mừng sinh nhật em!"

"Không đi." Lương Quý Hòa thẳng thắn cười, "Quà sẽ tới."

"Được rồi —— nhớ chọn một món đắt tiền!"

Lương Quý Hòa cúp điện thoại.

Không khó cảm nhận được cảm xúc của Trần Tử Dạ đứng ở một bên thay đổi, mặc dù không quá hai ba phút, nhưng cô đã buồn bực bắt đầu nhìn chằm chằm bó hoa trong ngực, dáng vẻ không muốn đoái hoài anh, khiến cho anh trong nhất thời cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng lại có chút nhức đầu.

"Đi thôi." Trần Tử Dạ nói, "Đến nhà bà ngoại em rồi lại gọi video đi, buổi tối bên ngoài lạnh như vậy."

Lương Quý Hòa cười nắm tay cô quay về, không cho phép cô dùng sức vùng ra, cầm trong bàn tay nhìn cô, rồi cười một cái.

Trên đường đi, Trần Tử Dạ đã suy nghĩ rất nhiều.

Thoải mái nhận lời mời gọi video, không giấu nội dung trao đổi chút nào cả, khiến cho Trần Tử Dạ cảm thấy không nên tức giận, nhưng đáy lòng lại không khống chế được mà cảm thấy có một chút ghen tị, mỗi lần trước khi cô gọi điện thoại thì cũng sẽ lo lắng có phải anh đang làm việc hay không, cũng không dám trực tiếp đưa ra lời mời gọi video.

Duy nhất có một lần gọi thông thì vẫn do dự rất lâu rồi giả vờ là bấm nhầm.

Mặc dù Lương Quý Hòa lập tức gửi lại lời mời gọi video cho cô.

Trần Tử Dạ bình tĩnh suy nghĩ có lẽ cô không phải đang giận Lương Quý Hòa, chỉ tức giận với bản thân, hình như cô chưa bao giờ có cách nào để hăng hái nhiệt tình nói chuyện với Lương Quý Hòa như vậy, rõ ràng chỉ là trò chuyện và hỏi thăm sức khỏe, không có bất cứ nội dung quá giới hạn, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng là bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.

Nhưng trong một chốc cô vẫn cảm thấy...

Có vài cô gái đại khái là có trời sinh số mạng quá tốt, giống như công chúa, chỉ cười thôi mà cũng giống như đang làm nũng.

Rõ ràng tiếng cười ấy rất trong sáng.

Một cuộc gọi không đúng lúc này khiến suốt cả quãng đường Trần Tử Dạ không nói chuyện nữa.

Cho đến khi quay lại nhà bà ngoại, cầm chìa khóa mở cửa.

Cô có thói quen mang theo bên mình ví đựng thẻ và chìa khóa, tất cả những thứ thường xuyên sử dụng, không thường xuyên sử dụng cũng được đặt chung với nhau, trước giờ không chê phiền, dùng lời nói của thầy Phạm mà nói, cái này gọi là hiểu chuyện đến mức làm cho lòng người ta đau, dù sao thì cô gái giống như cô, quên mang chìa khóa thật thì cũng không có ai đuổi theo mà đưa cho cô.

Năm đó Trần Tử Dạ không để tâm chuyện này, thậm chí có một chút bất đắc dĩ an ủi thầy Phạm, không có, chính là thói quen thôi.

Lần này đến lượt Lương Quý Hòa.

Lúc anh nhìn thấy Trần Tử Dạ lấy một cái túi vải nhung nhỏ hình con gấu, trong miệng cay và đắng, nói đùa, "Em cũng mang bên mình sao..."

"Ừ, mang theo giấy chứng nhận và chìa khóa, bất cứ lúc nào làm việc hoặc là đi đâu, cũng sẽ thuận tiện hơn." Vẻ mặt Trần Tử Dạ không có khác thường, ở trong những phương diện này, cô không phải là một người nhạy cảm yếu ớt, trước giờ sẽ không suy nghĩ bậy bạ, thậm chí chủ động nói đùa, "Em đến rạp hát từ khi rất nhỏ, cũng không phải là công chúa nhỏ, khó tránh khỏi có lúc vẫn phải tự mình ra cửa, mang theo giấy chứng nhận cũng tốt, lỡ như bị lạc rồi, thuận tiện cho cảnh sát chú tìm thấy em..."

Lương Quý Hòa hơi ngẩn ra, không nói được lời nói gì cả.

"Đừng quan tâm anh, vào trong đi." Lương Quý Hòa đau lòng nhìn cô một ánh mắt, đi thẳng phòng ngủ của cô, hàng năm không có ai ở đây, đồ dùng cũ kĩ cũng được drap trải giường phủ lên, tháo drap trải giường, để cho Trần Tử Dạ ngồi xuống trước.

Không tìm được khăn lông khô không dính bụi, dứt khoát lấy khăn quàng cổ của bản thân dùng.

Bị Trần Tử Dạ cuống cuồng la to ngừng lại, "Tháo drap trải giường trên chiếc giường thì đều là sạch sẽ, đừng lãng phí làm dơ khăn quàng cổ của anh..."

Lương Quý Hòa cười, dừng tay, ngồi bên người cô, để khăn quàng cổ ấm áp đã xếp lại trên tay cô, "Định làm gối cho em."

"Đừng, em dựa vào anh là được rồi."

"Cũng được."

Trần Tử Dạ vừa nằm vào lồ ng ngực anh, đột nhiên nghĩ đến rồi lấy điện thoại di động của bản thân ra, giơ lên rồi hỏi anh, "Chú Lương, chúng ta... có thể chụp chung không? Em nghĩ hình như em chỉ có một tấm hình của anh, góc chụp còn là góc nghiêng của khuôn mặt."

"Tấm nào?"

Trần Tử Dạ nhẹ nhàng cười anh, "Chính là lần đó bữa tiệc mở máy quay vở kịch "Diêm Mai", em ở chỗ ngồi chào hỏi anh, anh cũng không để ý em... Anh luôn nói chuyện với cô Lương, chẳng qua thật ra thì... em phát hiện anh luôn nhìn em."

Lương Quý Hòa nhắc nhở, "Chính là đêm anh tỏ tình với em."

Trần Tử Dạ bị mắc kẹt, mới kịp phản ứng, ngẩng đầu lên khó chịu nói, "Ai tỏ tình giống như anh chứ, em rất dở môn vật lý, lỡ như em nghe không hiểu thì làm thế nào?" Cô cậy mạnh nói, "Hoặc là lỡ như bị em từ chối thì làm thế nào?"

"Nhận rồi." Lương Quý Hòa cúi đầu nhích lại gần cô, "Sau khi say rượu, bình tĩnh tận mấy ngày, không tỉnh táo được, đột nhiên lập tức không tính cho rõ được nữa, nên đã suy nghĩ là nhận việc đó thôi, một người nào đó nói gì ở chỗ này của anh thì đều có tác dụng, có thể làm sao đây..."

Trần Tử Dạ hài lòng lại thẹn thùng cười với anh, chủ động hôn anh.

Chỉ dừng lại một giây rồi né ra sau.

Lại bị Lương Quý Hòa bắt lấy, lót tay ở gáy của cô, chọc thủng cô muốn mà còn ra vẻ từ chối, sâu nặng đáp lại cô.

Trái cổ của anh nhẹ nhàng động, ngửi được mùi sữa thơm nhàn nhạt trên người cô, cửa sổ mới mở ra để thoáng gió, giờ phút này gió rưới vào cổ họng của anh, lại không thể khiến anh tỉnh táo, bàn tay của anh đang có ý thức mà vuốt v e, chóp mũi của cô cọ vào cằm của anh, hai tay ôm chặt anh.

Cảm xúc chua xót vừa lưu lại, Trần Tử Dạ có chút tủi thân nói, "Em cũng biết nói ra thì trông em có vẻ rất nhỏ mọn, nhưng em nhìn thấy anh nhận lời mời gọi video của người khác mà tự nhiên như vậy, em vẫn có chút khổ sở..." Nói xong ôm chặt cổ của anh, vùi đầu vào, không muốn nhìn anh.

Lương Quý Hòa hạ thấp mi mắt, "Bình thường cô ấy không gọi điện thoại cho anh."

"Cô ấy cũng gọi anh là ngài Lương."

Lương Quý Hòa khẽ cười một tiếng, "Cô ấy cũng gọi Trần Trì Vũ là ngài Trần, thỉnh thoảng cũng gọi Lương Vận là cô Lương, chỉ xem Lương Vận có đánh cô ấy không thôi."

"Lúc anh nói đến cô ấy cũng là giọng điệu thưởng thức." Đại khái đoán được cô gái này chính là "công chúa nhỏ" trong miệng tất cả mọi người, Trần Tử Dạ lập tức có chút cay đắng, có một chút cảm giác muốn rơi lệ, "Cô ấy chính là người mỗi ngày anh đều ở cùng trong phòng thí nghiệm..."

"Đó là bởi vì anh cũng phải đi học." Lương Quý Hòa không có ý muốn giải thích, chỉ hôn cô, không cho cô mở miệng, bị Trần Tử Dạ qua loa đẩy ra, vừa cảm thấy tủi thân, lại ghét bỏ giờ phút này cơn ghen tuông của mình lan tràn, còn mất kiên nhẫn ở trước mặt anh.

Lương Quý Hòa tốt tính dỗ dành cô, một lần nữa ôm cô vào lòng, ôm cô cùng nhau nằm nghiêng, hôn mắt của cô.

"Đừng khóc nữa, khóc rồi cũng không đẹp nữa, không có nhiều kịch bản như em nghĩ đâu."

"Vốn không đẹp rồi..." Lúc Trần Tử Dạ nói chuyện, sắc mặt đỏ thắm sạch sẽ, ánh mắt hơi xúc động, vẻ mặt đã khôi phục rất nhiều, nhích lại gần tai của anh, giả vờ giận dỗi, nhưng giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, "Anh có đối xử với cô ấy như đối xử với em không?"

"Thế nào?"

Sự khác thường dưới đáy lòng Lương Quý Hòa tùy tiện bị cô đốt cháy, xoay mình chặn cánh tay của cô, "Anh thậm chí chưa bao giờ hôn cô ấy..." Anh đặt lên môi cô, một khắc thả cánh tay cô ra, cô chủ động nắm chặt cổ áo của anh, ngẩng đầu đón nhận.

Anh khắc chế thấp giọng hỏi, "Ở chỗ này ư?"

"Em muốn ở chỗ này." Trần Tử Dạ nhắm mắt, không dám nhìn anh, trong đầu có thể nhớ lại căn phòng này là nơi cô lớn lên, vật kiện từng được đặt trong mỗi một xó xỉnh, chén đ ĩa sứ men xanh, bánh trôi mè đen, thùng nhựa đựng con cá chạch nhỏ, trái cà tím nhỏ màu tím trong sân. Lương Quý Hòa cũng nghĩ đến tầng này, nhiệt độ bàn tay từ từ tan ra trên cơ thể trắng như tuyết của cô, cô yên tĩnh cảm nhận động tác của Lương Quý Hòa, căng thẳng đến mức chữ không thành câu, "Có phải muốn..."

"Anh sẽ bảo vệ em cho tốt." Lương Quý Hòa dán ở bên tai cô, giọng nói khàn khàn si mê nhiệt độ của thời khắc này, "Sợ không?"

Trần Tử Dạ nín thở dùng sức lắc đầu, Lương Quý Hòa hướng dẫn cô trong bóng tối, "Vậy mở mắt ra, nhìn anh."

"Ừ..."

Lương Quý Hòa nói: "Nghĩ về anh."

"Ừ..."

Cơn bão tuyết trễ một tuần rốt cuộc cũng hạ xuống, bụi bặm trong sân có hơi nước bay lên, một cái giếng khô vọng lại âm thanh tuyết rơi xuống, khăn quàng cổ bằng len giống như có thể bao bọc bả vai của hai người, giống như nhiều sắc thái trên bảng màu hòa thành dòng nước mà chảy ra, cảm giác k1ch thích khó mà miêu tả.

Ngày đầu tiên của năm mới.

Chữ đêm ngậm máu, trên cành khô có một chút ý xuân nở rộ, không phải mai vàng, là màu sắc của phong cảnh.

Lương Quý Hòa nhét cô vào chiếc áo khoác to lớn, nhìn thấy nét mặt cô đỏ hồng, mắt cá chân và cổ lộ ở bên ngoài trắng như tuyết giống như ngoài cửa sổ, một chút hơi thở chỉ thuộc về bản thân dừng lại ở phía trên, im lặng nhìn cô một lát, hôn cô gái còn đang ngủ ngon.

"Bạn nhỏ, năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."

Cô còn nhắm hai mắt, lông mi hơi run rẩy, trốn ở trong quần áo của anh nói, "Quà năm mới."

Lương Quý Hòa cúi người nhích lại gần nói, "Nhận được rồi."

Trần Tử Dạ cười, lại ngượng ngùng rúc vào trong quần áo thêm một chút.

"Vậy anh cũng tặng em một món quà."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio