Cả một buổi chiều Trần Tử Dạ như con thoi trong Thành Tây, lấy vải vóc, treo đèn lồng, mua lễ vật rồi giao chuyện vận chuyển sắp xếp những thứ kềnh càng này cho chú Dương giải quyết, không gấp mua thuốc màu, chuyện quan trọng nhất là chạy nhanh đến Tú Thủy Uyển của Thành Đông, trả tiền đặt cọc trước, xác định kỳ hạn công việc.
Quần áo mặc và trang sức đeo của Côn khúc không giống bình thường, nhất là nhân vật nữ chính, từ lúc chọn chất liệu, cắt may, viền mép đến nút cài thắt dây cũng phải trải qua đo lường kích thước chính xác và phân tích dáng người, quy trình phức tạp khó khăn, trừ những chuyện này ra, hí kịch cung đình có nhiều cảnh tượng hoa lệ và kiều diễm, còn cần phối hợp với kinh tú [] ở trên quần áo và trang sức đeo trên người, kỹ thuật vẽ tay cao siêu, ngay cả nút cài thắt dây và sợi tơ nhuộm màu cũng phải làm bằng tay.
[] một nghệ thuật truyền thống ở quận Phòng Sơn, Bắc Kinh và huyện Định Hưng thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Là một trong những di sản văn hoá phi vật thể cấp quốc gia.
Vừa khít cơ thể được xem là hàng thượng hạng, toàn thân rạng rỡ chói lóa mới là hàng thượng hảo hạng.
Tiệm càng giỏi càng ít người biết, ngược lại càng khó xếp hàng, dù sao thì một món chỉ thuộc về một người.
Lúc Trần Tử Dạ chạy tới nhà khách Chính phủ đã xấp xỉ tám giờ, tiệc đã mở một hơn tiếng.
Cô tìm thấy hai bàn của đàn chị cạnh cửa sổ, trong tay còn xách bao lớn bao nhỏ là đồ dùng biểu diễn đồ trang sức và nến, lặng lẽ ngồi cạnh Thẩm Thời Diệc.
"Cuối cùng cậu cũng đến rồi —— thầy giáo đã ra gọi cậu mấy lần rồi!"
"... Tú Thủy Uyển ở trong Thành Đông, quả thực quá xa, nghĩ rằng đi xe buýt, xe taxi cũng sẽ bị kẹt xe, tớ đã đi thêm mấy bước để ngồi xe điện ngầm."
"Đừng nói nữa, mau vào phòng bao đi, thầy giáo kêu mấy người đàn chị đi vào đãi khách rồi đấy, cũng gọi cậu đi đấy, nói là xem cậu an phận thành thật, dẫn cậu đi xem cảnh đời." Thẩm Thời Diệc ghé vào bên tai cô khinh thường nói, "Thật ra thì chính là nhìn thấy cậu trông xinh đẹp, đãi khách có thể khiến cho rạp hát có mặt mũi, cũng có thể khiến cho những nhân vật tiếng tăm vui vẻ..."
"Tớ không đi vào nữa..."
"Vậy cũng không do cậu làm chủ được." Thẩm Thời Diệc nhìn tầng hai chép miệng, "Nhìn đi, cậu họ của tớ lại đi ra ngoài tìm cậu rồi kìa, còn gấp gáp hơn cả Đường Minh Hoàng chờ Mai Phi đấy."
Trần Tử Dạ không có khả năng cự tuyệt, trước khi rời chỗ ngồi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, mờ mịt nhìn sang mấy túi nhựa màu đen cạnh chỗ ngồi.
"Đi đi, không cần phải để ý những thứ này nữa, tớ trông chừng giúp cậu."
Trần Tử Dạ buồn bã gật đầu, bất đắc dĩ cùng thầy Phạm vào phòng bao.
Đúng giờ đi vào phòng bao thì còn ổn, đến cuối thì trái lại làm người khác chú ý. Tầng hai không giống phòng khách, yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Cuối cùng cũng đến rồi!" Thầy Phạm ra lệnh cho người vào cửa, thuận theo giới thiệu, "Vị này là thầy Trương Nguyên Kỳ, nhìn em lớn lên thì cũng không cần nói nhiều nữa, vị này là đạo diễn mảng văn nghệ nổi tiếng trong nước —— Trần Trì ‘Sa Châu’ ‘Hoa Hồng Máu’ đều là tác phẩm của đạo diễn Trần, từng lấy nhiều giải thưởng lớn quốc tế!"
Trần Tử Dạ lễ phép cười cười, chỉ nói chào ngài, không muốn gọi người ta.
Miệng thầy Phạm cười toe toét, vươn tay tiếp tục tâng bốc phía bên phải, "Vị này là ngài Nghiêm - Nghiêm Bách Nam, anh ấy tay trắng dựng nghiệp, thành lập Tập đoàn Nam Mộc, chín mấy năm thôi mà đã quát tháo trung tâm thương mại! Đặc biệt có hứng thú với truyền thống văn hóa, cũng rất có nghiên cứu, đang dự định đầu tư mấy bộ phim điện ảnh và chương trình giải trí có liên quan đến hí khúc đấy."
Nghiêm Bách Nam nhìn qua có chút không giống người có văn hoá, cất giọng xua tay, "Chưa nói tới nghiên cứu, chính là đặc biệt thích nghe Côn khúc, cái gì Tứ Lang thăm mẹ, Thất tiên nữ đều nghe cả, nghe hàng ngày, thích nghe hí kịch tình cảm! Đừng nhìn người này của tôi cao to cường tráng, nhưng kỳ thực còn đặc biệt cảm tính, có thể khiến cho tôi xem mà khóc đấy, các cô có tin không? Tôi cảm thấy đàn ông trong hí văn [] đều không quá hữu dụng, có tiền có thế thì sao biết tình cảm lận đận?"
[] Hí văn là văn nghệ hí kịch trưởng thành sớm nhất trong lịch sử hí khúc Trung Quốc.
Lúc thầy Phạm nói chuyện thì anh ta cũng không nhàn rỗi, sức lực giống như ăn tôm nhả vỏ, ánh mắt dò xét phần trên và phần dưới chỗ bụng của Trần Tử Dạ lại khiến cho người ta không thoải mái.
... Vả lại Tứ Lang thăm mẹ, Thất tiên nữ lại là Côn khúc nào thế?
Nhưng người trên bàn tình nguyện phụ họa, "Cũng không phải sao, phụ nữ đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, nếu Đổng Vĩnh là Hoàng đế, tiên nữ gì cũng phải hạ phàm thôi!"
Mặc dù đãi khách là chuyện thường xảy ra ở trong rạp hát, nhưng Trần Tử Dạ là lần đầu tiên đến. Trước khi vở hí kịch cũ được đổi mới nàykhởi động thì không hề bữa xã giao thương mại nào cả, cho dù có thì cũng là có liên quan đến ngành nghề hí kịch đứng đắn, bình thường tất cả bữa hẹn ăn cơm đều là kêu "con gái ruột" Mai Đinh và Thẩm Thời Diệc đi, thỉnh thoảng tâm tình tốt mới dẫn theo Quan Diệu.
Lo lắng trong lòng đàn chị đàn em khác trong viện mất cân bằng, cho nên bọn họ cực ít khi nói cặn kẽ.
Không ngờ là như vậy.
"Sao cô em này không nói chuyện thế? Biết uống rượu không?"
Nghiêm Bách Nam nhìn chằm chằm Trần Tử Dạ một lúc lâu rồi, vì cô tới trễ nên ngồi ở phía ngoài cùng, anh ta ngồi ở ghé chính nâng ly, những người khác cũng bưng ly rượu lên theo, ngay cả không đón ý nói hùa cũng coi như là trái ý.
"Cô ấy sợ người lạ, bình thường cũng không nói chuyện." Mai Đinh và Quan Diệu cướp lời giảng hòa, "Dạ, cô ấy còn nhỏ tuổi, trước giờ chưa từng gặp người nào là nhân vật lớn như vậy, phỏng chừng lúc này còn đang ngơ ngác đấy chứ, cũng không biết uống rượu, từ nhỏ chính là làm việc vặt cho chúng tôi."
"Các cô thế này là không đúng rồi, đều là chị em trong nhà, sao có thể để cho em gái làm việc vặt chứ?"
Quan Diệu tự phạt một ly, vội nói: "Dạ, ông chủ Nghiêm nói đúng, tôi nghe dạy bảo của ngài nhiều hơn nữa, cái miệng này của tôi không biết nói chuyện quá rồi."
"Không sao, các cô biết hát là được, xinh đẹp là được." Ánh mắt của Nghiêm Bách Nam từ đầu đến cuối nhìn Trần Tử Dạ, cố ý hạ thấp giọng nói, "Bình thường cô hát gì thế?"
Trần Tử Dạ trả lời đúng sự thật: "Hát nha hoàn trong ‘Mẫu Đơn Đình’."
"Cô còn cần diễn nha hoàn hả?" Xoay đầu nói với thầy Phạm, "Vậy tôi phải phê bình ông rồi, dáng vẻ này có thể là nha hoàn ư?"
Ông Phạm ai ui hai tiếng, "Cô ấy hả, chỉ có một gương mặt thôi, hát bình thường, còn phải luyện."
"Hát một cái nghe xem, cũng giúp tất cả mọi người vui vẻ."
Trần Tử Dạ sững sờ trên chỗ ngồi, trên gương mặt còn mang theo nụ cười không rõ ràng cho lắm, cô đè nén một hơi rồi đè thấp giọng nói, "... Hoan nghênh người sau này đến rạp hát nghe, hôm nay tôi có chút cảm, cổ họng còn khàn, hát không được hay, ngược lại làm mọi người mất hứng."
"Có phải là ngại không?" Nghiêm Bách Nam cho cô bậc thang đi xuống, "Không sao, dáng vẻ này của cô hát gì cũng dễ nghe, mau hát một bài đi."
"Ngài là người với hứng thú hí khúc, tôi không thể đem việc chọn một đoạn rồi hát không hay để lừa bịp người được..."
Mặt mũi của Nghiêm Bách Nam bị mất, sự tức giận hiện rõ trên khuông mặt, "Cô đây chính là không cho tôi mặt mũi rồi! Có phải phải vàng thật bạc trắng đập ở trên người cô mới chịu hát một bài cho tôi không? Còn chưa nổi tiếng mà đã hống hách với tôi rồi hả?"
Thầy Phạm nhìn thấy như vậy thì vội rót rượu cho anh ta, nói lời hay: "Cô ấy sao dám như thế! Quả thật là không thoải mái mà, hôm qua còn sốt cao đấy! Hôm nay mới đỡ hơn một chút, đây không phải là muốn có thể cùng ngài ăn cơm, du không thoải mái cũng vội vàng chạy đến sao!"
"Ông đừng ở đây ăn không nói có với tôi, một người hát hí khúc thì giả vờ thanh cao với tôi cái gì?!"
Lớn tiếng đến mức giống như có thể xé nát người ta, đạo diễn xem trò vui ẩn giấu ý cười, kính Nghiêm Bách Nam một ly rượu, khuyên bảo nói: "Thôi vậy, chúng ta uống rượu, dù sao người ta vẫn là người của ngài Lương... đánh chó còn phải nhìn mặt chủ."
Trần Tử Dạ nghe thấy như vậy, cơ hồ là theo bản năng run lên một cái.
Cô nhìn sang thầy giáo trên bàn, sắc mặt của các đàn chị, nhìn từng người, không người mở miệng, thậm chí không ai dám đối mặt với cô.
... Này thật là làm cho người ta ngạt thở.
Anh ta ngạo mạn hưởng lạc, không thể chấp nhận người khác vùng vẫy sinh tồn?
Món quà của vận mệnh đã được định giá, nhưng tôn nghiêm và tự do sở dĩ là vô giá, không phải là bởi vì không cho nổi, mà là tuyệt đối không muốn.
Sinh thời là vĩnh viễn không bán được.
"... Ngại quá, tôi có chút váng đầu muốn ói, đại khái là bị cảm có chút nghiêm trọng." Trần Tử Dạ bình tĩnh từ trên ghế đứng lên, che miệng ra hình ra dáng mà chạy ra bên ngoài, giống như ai dám ngăn cản cô thì cô trực tiếp nôn lên người đó, đột nhiên dùng sức đến cơ hồ là đụng vào cửa.
Vừa kéo mở cánh cửa ——
Lương Quý Hòa đứng ở ngoài cửa.
Ánh mắt cô ướt át, còn hiện lên ở trong hốc mắt, mím chặt môi, hốc mắt và lỗ tai đỏ thành một màu sắc, trong sự tủi thân đó, càng nhiều hơn chính là bướng bỉnh.
... Sao anh ở chỗ này.
... Chật vật thật.
Chỉ ngẩn ra mấy giây rồi lập tức chạy đi.
—
Lương Quý Hòa quả thật là có đến ngồi, nhưng không đợi ba phút đã đi rồi.
Anh trước sau như một mà thoải mái, trang phục cũng đơn giản và thoảii mái, áo len màu đen, áo măng tô màu nâu cà phê, nói mình còn có chuyện riêng rồi đi trước một bước, bữa này coi như là anh mời, ăn uống tùy ý. Không ai dám hỏi, cũng không ai dám giữ lại, cả bàn người hoặc là không lên tiếng hoặc là mãnh liệt lên tiếng —— ngài bận đi ạ, ngài bận đi ạ, chúng tôi không sao cả.
Lương Quý Hòa cũng không nói sai.
Anh quả thật có chuyện riêng, ra phòng bao, đi đến phòng tiếp khách tư nhân của lãnh đạo cấp cao.
Lương Quý Hòa đến chung với anh rể họ là Trần Trì Vũ để ăn bữa cơm chia tay, nói một cách chính xác đã là anh rể trước. Hai nhà Lương Trần vốn vừa là hàng xóm, cũng coi là thế giao, đời ông nội đã cùng nhau đi đến Liên Xô để du học, sau khi về nước lại cùng nhau dấn thân vào công trình Viện Tây, lợi ích quấn vào nhau mấy thập niên, tiểu bối tất nhiên cũng có mối quan hệ không cạn.
Có vài người là bạn thuở nhỏ, có vài người là vợ chồng, chia tay rồi hợp lại, hợp lại lâu thì ắt chia tay.
Lúc nhỏ cho rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ giống như “Tam quốc diễn nghĩa”, phân chia rồi chiếm đóng các nơi, nhưng thức tế đó là “Tây Du ký”, chín chín tám mươi mốt sự khó khăn, mỗi người có sự khó khăn riêng.
Thế thì chẳng phải... một đôi thanh mai trúc mã, người ngoài ngưỡng mộ cứ như vậy mà chia tay rồi...
Còn ném con gái năm tuổi cho Trần Trì Vũ không đáng tin cậy.
Bạn nhỏ rất thích dính lấy Lương Quý Hòa, luôn leo lên đùi anh, đòi muốn ăn cái này cái kia, Lương Quý Hòa gọi từng món cho cô bé.
"Bữa này em mời đấy!" Trần Trì Vũ khóc tang, "Cũng không thể để cho anh mời được, chỗ em chọn, dù sao thì anh bị chị em quét ra cửa rồi, hiện tại không có một xu nào cả."
Lương Quý Hòa buồn cười, "Có lần nào không phải em mời?"
"Nên mà ha —— em là kỳ tài thương mại học cả hai ngành thương mại và pháp luật, anh chỉ là anh đẹp trai già cả bình thường, anh có thể so với em hả?"
"Nếu không thì anh uống thêm chút nữa đi."
"Chỗ này có đồ uống gì ngon? Cũng không biết sao em sẽ chọn chỗ như vậy nữa, vô cùng giống phẩm vị của mấy ông già trong nhà, khó trách em có hết chân truyền của bọn họ."
Lương Quý Hòa không trả lời, lười cãi vã với anh ta, lấy khoai tây chiên nhỏ cố ý gọi, chấm chút tương cà rồi điểm ở trên lỗ mũi con gái Trần Trì Vũ, trêu chọc cô bé.
Cô bé lấy mấy viên kẹo trái cây thủy tinh trong túi ra mời anh ăn.
Nhưng ngay cả là Lương Quý Hòa ra tay cũng không thể khiến cho bạn nhỏ yên tĩnh lại, không quá nửa tiếng đã bắt đầu kêu muốn đi xuống lầu ngắm hoa sen.
Lương Quý Hòa dứt khoát bảo người ta đi tìm một gian phòng bao phổ thông gần cái ao, ngắm hoa qua cửa thủy tinh, còn có một chút ánh sáng chập chờn của ngọn đèn đêm.
Phòng đơn bàn vuông, mành trúc chạm sàn, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy hết một ao sen ngoài cửa sổ. Người phục vụ chu đáo rót trà, lục tục mang thức ăn lên, món ăn tinh xảo, chỉ nhìn bề ngoài nhất thời không nhìn ra được mùa vụ, rau quả sạch sẽ tươi mới, mọng nước hoàn toàn lộ ra cái ướt và ngọt của mùa hè phương Nam.
Bên cạnh là bàn của Trần Tử Dạ.
Rõ ràng nghe thấy một tuồng kịch.
Anh thả bạn nhỏ xuống, dặn dò Trần Trì Vũ đi ngắm hoa với cô bé, ánh mắt đã dõi theo bóng hình xa xa.
Sắc mặt âm trầm không thường nhìn thấy.
Người sắp đi rồi, liền bị Trần Trì Vũ tinh mắt phát hiện điểm không đúng, ngay cả người quen biết mấy chục năm là anh ta cũng ít khi nhìn thấy anh như vậy, "Có việc gì gấp vậy."
"Có việc phải làm."
"Giới tài chính gặp nguy hiểm?" Trần Trì Vũ trêu ghẹo, "Đừng nói là không phải, giới tài chính gặp nguy hiểm thật, trật tự phá vỡ, Lương Quý Hòa em cũng không chớp mắt."
Lương Quý Hòa nói: "Em đi đây."
"Nếu anh là em, anh vừa rồi lập tức đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, làm không tốt thì mỹ nhân vừa cảm động sẽ lấy thân báo đáp, chẳng qua là lúc này mà đi an ủi cũng được..."
Lương Quý Hòa cười cười, "Em không rảnh rỗi như anh."
Trần Trì Vũ hồi tưởng dáng vẻ cô gái chạy ra khỏi chỗ đó, không nhìn cho rõ, nhưng anh rõ ràng thấy ánh mắt không dời đi được của Lương Quý Hòa rồi, tận dụng cơ hội tiếp tục dùng lời nói chặn miệng anh, "Bản thân em tin là được, dù sao anh cũng không tin."
—
Trần Tử Dạ không chạy xa.
Đi qua hồ nhân tạo và sân cỏ của nhà khách Chính phủ, đứng dưới gốc cây to nhất, hai bên là cây đa sum suê.
Dưới hàng cây ven đường cách nhau một khoảng có ghế gỗ dài, trái của cây đa tuy nhỏ, nhưng cành lá sum suê, hàng năm đơm hoa kết trái.
Không giống dáng vẻ nên có vào ngày đông, hẳn là một bức tranh đẹp.
Con mèo ngồi xổm ở dưới cây đa lớn nhất, chỗ đó không có ánh sáng, đầu gối lên đuôi, bên cạnh có một đống nhỏ lá rụng và rác vừa đốt xong, còn có một vài hơi nóng.
Trần Tử Dạ chỉ nhìn con mèo nhỏ đang ăn một miếng nhỏ bánh mì mà những khách khác đút cho, cô ngồi ngẩn ra.
Không nghĩ gì hết, chỉ nhớ bà ngoại, chỉ muốn khóc.
Bóng trăng di chuyển, thân hình của Trần Tử Dạ ở trên mặt đất bị kéo dài đến cái cây, bóng cây lộ ra dưới ánh trăng.
Ánh trăng và ánh đèn cùng chiếu vào mắt mèo, từ màu xanh da trời lạnh lẽo biến thành trắng như gương.
Cô sợ hết hồn, cô không biết thì ra mắt mèo còn có thể như vậy.
Lúc đang ngẩn ra, bóng người to lớn lại phủ trên người cô, Trần Tử Dạ hoảng hốt đến mức hai chân mềm nhũn rồi ngả người ra sau.
Đúng lúc đụng vào đùi của Lương Quý Hòa.
Ngẩng đầu lên nhìn cho rõ người đó, hoảng hốt há miệng ra: "Lương, ngài Lương."
Lương Quý Hòa cười khẽ, kéo cánh tay cô một cái, Trần Tử Dạ mượn lực ngồi dậy, anh lập tức thả ra, "Dọa phải em rồi à."
"... Không, tôi vừa rồi lại thất thần."
Đi hai bước, hai người sóng vai ngồi dưới hàng cây trên ghế dài, Lương Quý Hòa hỏi: "Vừa rồi khóc rồi?"
"... Không có." Trần Tử Dạ chậm rãi lắc đầu, nhưng trong hốc mắt còn có ánh lệ, không có sức thuyết phục.
Vừa rồi chạy ra, tóc tai còn phân tán ở bên tai, cô vươn tay vuốt một chút.
Giọng điệu của Lương Quý Hòa ôn hoà: "Muốn khóc thì khóc."
"Không thể khóc, bà ngoại tôi nói mặc dù đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng đó là bởi vì bọn chúng khóc rồi thì có người dỗ dành, bọn chúng rất may mắn." Trần Tử Dạ cúi thấp đầu, giọng nói càng nói càng nhỏ, nửa câu sau nói đến bản thân: "Nhưng tôi không có, tôi không thể khóc."
Lương Quý Hòa cười một tiếng, "Bà ngoại em nói đúng nửa câu."
"... Nửa câu nào?" Nhắc tới bà ngoại, giọng nói của Trần Tử Dạ có chút nghẹn ngào.
Lương Quý Hòa nhìn sang cô, sờ lấy kẹo trong túi, dừng ở trước mắt Trần Tử Dạ, "Bạn nhỏ thích ăn kẹo, chắc hẳn mùi vị không tồi."
Nghĩ đến cảnh tượng chạm mặt vừa rồi, hình như anh ôm một bạn nhỏ...
Lương Quý Hòa cũng nghĩ tới chuyện này, "Tôi giống người có con gái lớn như vậy ư?"
"Không giống, nhìn ngài rất trẻ tuổi." Trần Tử Dạ cảm thấy đây không tính là căn cứ, nghĩ đến dáng vẻ mọi người cung kính tôn trọng đối với anh, "Nhưng cũng không nhất định..."
Có lẽ người có tiền có phương pháp bảo dưỡng gì đó mà không lộ vẻ già, dĩ nhiên là cô không nói lời nói này.
Giống như có thể nhìn thấu ý tưởng của cô, Lương Quý Hòa có chút bất đắc dĩ, "Quả thật là không nhất định, tôi có thể là năm mươi rồi, con gái lớn bằng em."
"A..." Trần Tử Dạ nhìn sang anh, thậm chí không tự chủ mà gương mặt đến gần phía trước một chút.
Có lẽ Lương Quý Hòa trông quả thực không giống dáng vẻ sẽ đùa giỡn, cũng có lẽ là bản thân cô cũng luôn mang theo một chút kính sợ đối với ngài Lương, đến mức anh nói gì thì cô cũng sẽ xem là thật, sau đó mới kịp phản ứng, "... Vậy hẳn không phải là vậy."
"Dĩ nhiên không phải."
Trần Tử Dạ bị đoạn trò chuyện khó hiểu này chọc cười.
Bị Lương Quý Hòa nhìn thấy, tựa lưng vào ghế dài, thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói: "Em trái lại cũng không cần người ta dỗ dành."
Trần Tử Dạ chần chờ một chút, gom rất lớn dũng khí mới mở lòng bàn tay ra với anh, "Không phải cho tôi kẹo để ăn sao..."
"Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn."
Trần Tử Dạ có chút ủy khuất thu bàn tay lại, lòng bàn tay còn chưa khép lại, bị Lương Quý Hòa cầm lấy, một viên kẹo bị bỏ vào.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Tử Dạ, cong lên thành nụ cười, "Nửa câu này là đúng."
... Thì ra nửa câu sau không đúng.
Trần Tử Dạ còn đang hồi tưởng ý tứ của lời nói này, Lương Quý Hòa đã nhìn ra chỗ xa.
Trần Tử Dạ nhìn anh, người này chìm trong bóng đêm, chỉ có nước mắt trong đôi mắt sáng chói.
Anh không cười nữa, đột nhiên giống như cách rất xa, khiến cho người ta suy nghĩ không ra.
"Em muốn xử lý chuyện đêm nay thế nào?" Lương Quý Hòa hỏi.
Trần Tử Dạ đúng sự thật nói: "Chưa nghĩ ra, tôi cảm thấy tôi không làm gì sai... Nhưng sợ gây phiền cho thầy và rạp hát..."
"Những chuyện này em không cần cân nhắc."
Đầu óc Trần Tử Dạ trống rỗng, nhưng cô biết Nghiêm Bách Nam dám coi thường cô như vậy, ngoài định kiến nó còn là sự ngạo mạn nguyên thủy nhất mộc mạc nhất của bản chất con người, là sự hung ác của kẻ mạnh muốn đập nát chén cơm của kẻ yếu, chuyện này là sai, Trần Tử Dạ nghĩ vậy đấy.
Nhưng cô không cách nào chi phối thành kiến của mỗi cá nhân, giống như không cách nào hiểu rõ Nguyên lý tác dụng tối thiểu của Hamilton.
Giống như trên thế giới có mười ngàn vì sao, lúc ngẩng mặt nhìn lên luôn có thể đặc biệt tự tin nói —— đó là một ngôi sao sáng nhất.
Lần này Trần Tử Dạ không lắc đầu giống trước kia, cô cảm thấy cô chắc hẳn hiểu anh muốn nói gì.
"... Có lẽ đợi đến khi tôi nổi tiếng rồi, tôi mới có thể có được một chút tự do."
Lương Quý Hòa mỉm cười với cô, vẻ mặt của anh lại quay lại ôn hoà như thường ngày, "Không nhất định, nhưng đáng để thử."