Phó Cảnh Dự đỏ mặt, ngượng ngùng né tránh ánh mắt của cô, nói cái gì cũng không chịu cười.
Đồ Ca che miệng cười một trận, ăn xong rồi nghiêm trang nhìn anh: "Ngày mai em xin nghỉ đưa Đồ Khải đi bệnh viện tái khám, anh có thể tự mình đến công ty làm việc được chứ?"
Cô hiện tại còn chưa nói, Đồ Khải sẽ không dọn đến ở căn hộ của anh.
"Cố gắng thôi." Phó Cảnh Dự rút khăn giấy, rất tự nhiên giúp cô lau vụn bánh dính ở khóe miệng: "Em phải quay lại."
Đồ Ca mỉm cười gật đầu: "Em nhất định sẽ quay lại. Anh mau đi ngủ đi, em tắm rửa xong cũng đi ngủ đây. Ngày mai sẽ có rất nhiều việc."
Phó Cảnh Dự chớp mắt, nhếch khoé miệng cười nhẹ với cô, ngoan ngoãn ôm chăn bông lên lầu.
Đồ Ca lại lần nữa chấn kinh, giống như trong ngực có một con thỏ nhỏ tung tăng nhảy nhót, hai má nóng bừng bừng.
Tiếng bước chân bên tai càng lúc càng xa dần cho đến khi biến mất, Đồ Ca mới hoàn hồn lấy lại tinh thần, xoa xoa hai má ép mình bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim vẫn không bình tĩnh lại được.
Bộ dáng bình thường của anh thực sự siêu dễ thương mê người...
Ngày hôm sau trời vẫn mưa, Đồ Ca dậy sớm luyện nghe, chào hỏi Phó Cảnh Dự đứng dậy chuẩn bị bữa sáng.
Anh đại khái đã có thể tự mình làm mà không cần bất cứ sự trợ giúp nào, hương vị cũng không tồi, Đồ Ca yêu cầu cũng không cao nên như vậy đã khá ổn.
Đưa anh đến công ty, Đồ Ca xoay người trở về nhà thuê thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đi.
Hai người đồ đạc không nhiều lắm nên không cần phải thuê công ty chuyển đồ, thanh toán xong tiền điện nước, tiền thuê nhà cùng tiền đặt cọc. Đồ Ca thở ra một hơi dài, chào tạm biệt bà chủ nhà, khởi động xe.
"Chị." Đồ Khải nhìn quang cảnh bên ngày đang trôi dần, do dự lấy ra thỏi son đã mua từ lâu đưa cho cô: "Em tặng quà sinh nhật cho chị."
Đồ Ca một tay cầm lấy liếc mắt ngắm nhìn, sau đó đặt ở nơi đựng đồ: "Lát nữa chị xem sau."
Trên mặt Đồ Khải tràn ra nụ cười: "Em mua nó ở Flagship store, hẳn là hàng chính hãng đó."
Đồ Ca mỉm cười gật đầu.
Căn nhà mới thuê, cũng khá tồi tàn, trang trí theo phong cách thập niên . Chủ nhà là một cặp vợ chồng già ngày thường rất ít khi lui tới, trong nhà có đồ đạc, vật dụng đồ điện đều có nhưng rất cũ.
Sau khi dọn xong, Đồ Khải thấy cô đứng dậy định rời đi: "Không ăn trưa sao?"
"Thôi không ăn, chị cũng đang nhận công việc dịch sách ở một nhà xuất bản, thời gian thực sự rất khẩn." Đồ Ca xoa xoa đầu cậu cười: "Cơm trưa gọi cơm hộp, chiều đi siêu thị mua đồ ăn mua thịt mà ăn. Khoảng thời gian này chị không về nhà được, phải cùng đàn chị làm tăng ca."
Đồ Khải không nghi ngờ gì, phồng má gật đầu thật mạnh.
Đồ Ca vẫy tay, mở cửa đi ra ngoài.
Quay lại xe, cô đeo tai nghe gọi cho Phó Cảnh Dự hỏi anh buổi sáng thế nào.
"Tốt." Phó Cảnh Dự trầm giọng, như thể có người bên cạnh. Đồ Ca theo phản xạ có điều kiện hạ giọng: "Em cúp máy đây, chiều gặp lại."
"Ừ." Phó Cảnh Dự trả lời, kết thúc cuộc gọi.
Cô trở về căn hộ nấu mì vừa ngồi xuống, Lâm Thanh Phong lại gửi tin nhắn tới, anh ta không nhắc đến Phó Cảnh Dự ngược lại hỏi cô có phải chuyển nhà rồi không. Bạn của anh ta tình cờ có một căn nhà trống, có thể cho cô thuê với mức giá thấp.
Lúc trước làm việc chụp ảnh tại studio của anh ta, Đồ Ca có nói cho anh ta biết nơi đang sống, chắc hẳn anh ta đã biết tin tức nơi đó chuẩn bị phá bỏ phải di dời.
Buông điện thoại xuống, Đồ Ca thoải mái ngồi ăn mì no nê, thu bát nhấc điện thoại trả lời anh ta: Có nhà thuê rồi, không dám để anh Lâm nhọc lòng.
Lâm Thanh Phong trả lời trong giây lát: Cô đang sống ở chung cư của Cá voi đúng không.
Đồ Ca dựa vào lưng ghế, khóe miệng giật giật trả lời anh ta: Anh xem Phó Minh Chu là đồ ngốc sao?
Lâm Thanh Phong không trả lời cô.
Đồ Ca cũng không quan tâm lắm, nhưng mà anh ta hôm nay một câu cũng không hỏi Phó Cảnh Dự khôi phục thế nào, chắc chắn có điều khác thường.
Buổi chiều trở lại An Thuỵ làm việc, Đồ Ca trước tiên lên lầu ký hợp đồng dịch thuật với người bạn của Phó Minh Chu là nhà xuất bản, nhân tiện nói về Phó Cảnh Dự. Buổi sáng cô không có ở đây, biểu hiện của Phó Cảnh Dự vẫn bình thường, không gây nháo với đồng nghiệp cũng không thấy thoải mái.
Quay trở lại phòng thiết kế mang theo bản hợp đồng cùng tập thơ gốc, lúc nhìn thấy cô mắt Phó Cảnh Dự sáng lên, nói bằng chất giọng rất nhẹ, bảo cô giữa trưa anh phải cùng bà đi ăn cơm.
Đồ Ca rõ ràng, nói hai câu rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Công việc bận rộn đến khi tan tầm, Phó Cảnh Dự vừa lên xe rồi vươn tay về phía cô, nhìn cô cười ngượng ngùng.
Trong xe mờ mịt, nhưng nụ cười của anh lại sáng ngời loá mắt. Trái tim Đồ Ca tan chảy, phải một lúc sau mới phản ứng lại, nhanh chóng đè nén nhịp tim lộn xộn, lúng túng nói: "Lát nữa đi siêu thị mua đồ."
Hôm thứ hai vì sợ anh phát giận nên cô mới mang kẹo theo người, nhưng hôm qua anh thực sự rất ngoan, hôm nay bèn dứt khoát không mang kẹo theo.
"Anh muốn jejo vị thạch lựu." Phó Cảnh Dự thu tay về, thắt dây an toàn nhìn cô chăm chú: "Thứ bảy đi học lái xe."
"Có thể, đến lúc đó cho anh chạy ngoài đường." Đồ Ca sẵn sàng đồng ý, anh có bằng lái xe cũng không sợ bị bắt.
Phó Cảnh Dự "ừm" một tiếng, nhìn thấy thỏi son trong hộp đựng đồ, anh do dự cầm nó lên xem xét kỹ hơn: "Em mua?"
"Là Đồ Khải tặng." Mi mắt Đồ Ca cong lên: "Bổ sung quà sinh nhật cho em."
"Ồ." Phó Cảnh Dự đặt lại, cúi đầu lấy điện thoại mở khóa phần mềm mua sắm, tìm kiếm son môi.
Dừng lại tại bãi đậu xe của siêu thị, Đồ Ca bất tri bất giác phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng có chút khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Trả lời tin tức." Phó Cảnh Dự ngẩng đầu, khóa màn hình điện thoại rồi thản nhiên cất đi: "Em vào trước đi."
Đồ Ca chớp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi: "Tìm được em sao?"
Cô muốn tự anh đến siêu thị một mình nhưng không thể nói cho anh biết.
"Có thể." Hai má Phó Cảnh Dự lại hiện lên một vệt đỏ nhạt, hai mắt sáng ngời như được tráng một lớp ánh sáng: "Anh có thể tìm được em."
Đồ Ca hài lòng vỗ vỗ vai anh, bước vào thang máy đang chuẩn bị đóng cửa: "Gặp lại."
Phó Cảnh Dự: "..."
Mười phút trôi qua, Đồ Ca đã mua xong đồ ăn cho buổi tối cùng bữa sáng cho ngày mai, cô nhìn quanh thấy Phó Cảnh Dự đang cúi đầu đi về phía mình, khoé miệng anh không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng.
Đúng là biểu hiện của anh càng lúc càng tốt.
Buổi tối cơm nước xong xuôi ra phòng khách xem TV, Đồ Ca nhớ tới thỏi son mà Đồ Khải mua, mở ra nhìn lại nhanh chóng đóng nắp lại. Là màu hồng baby chết người, nước da của cô không thuộc loại trắng, số màu này hoàn toàn không dùng được.
Quá lãng phí tiền.
"Đây." Phó Cảnh Dự nắm lấy tay cô, nhét thỏi son anh mua vào lòng bàn tay: "Em dùng màu này."
Đồ Ca nghi ngờ mở ra, phát hiện son anh thực chất là màu mận đỏ, hai má chợt nóng bừng: "Anh vừa đi mua son cho em?"
"Làm quà sinh nhật." Phó Cảnh Dự cúi đầu không dám nhìn cô. Đồ Khải biết mua son môi cho cô, anh cũng nên biết mua những thứ này.
Đồ Ca nhìn quanh thỏi son, cong tay cười cảm ơn: "Em nhận, nhưng sau này anh đừng mua."
Phó Cảnh Dự nháy mắt thả lỏng, nụ cười nhẹ nở trên khóe miệng.
Về sau... cô thích cái gì anh cũng đều mua cho cô.
Chiều thứ sáu, Đồ Ca đến trường trung học đón Đồ Khải. Cậu đã nhận được bảng điểm, tổng điểm so với các thủ khoa của trường khác vẫn còn kém hơn.
Cậu thất vọng vô cùng, vừa lên xe lập tức phồng má, nhìn bên ngoài giống như con ếch xanh dán trên cửa kính xe.
"Vẫn còn một năm rưỡi nữa, vẫn còn cơ hội vượt lên." Khoé miệng Đồ Ca cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt: "Không được thủ khoa cũng không sao, chỉ cần chăm chỉ là được."
"Chị, em sẽ tiếp tục chăm chỉ." Đồ Khải quay đầu lại, bí mật nắm chặt tay: "Năm nay khi nào thì đi chiếm chỗ, rất nhiều người đã bắt đầu rồi."
"Đừng lo, phố đi bộ dài như vậy luôn có chỗ." Đồ Ca liếc cậu một cái, nghiêm túc nói: "Trong khoảng thời gian này không cần nghĩ đến việc mở quầy hàng, em cứ giúp các bạn ôn tập đi, chị ở bên này công việc cũng không vội."
Đồ Khải yên tĩnh ngồi ở đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc kêu lên: "Chị, người đó là Cá voi sao?"
Đồ Ca nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lập tức giảm tốc độ đánh xe vào một bên dừng lại: "Em ở trên xe chờ chị."
Phó Cảnh Dự nói buổi tối anh sẽ trở về ăn cơm với bà cùng Phó Minh Chu, làm sao có thể cùng Lâm Thanh Phong ở đây được? Hai người hình như còn đang cãi nhau?
Đồ Ca chạy tới cửa nhà hàng, Phó Minh Chu vất vả ngăn cản Phó Cảnh Dự, bình thường anh nho nhã hiền lành như vậy bây giờ lại rất chật vật.
Lâm Thanh Phong mặt mũi bầm dập, bị Hàn Thác cùng một người đàn ông xa lạ chưa từng thấy qua lôi kéo, còn định xông vào đánh người. Đằng sau một vòng quần chúng vây xem, một số đang chụp ảnh một số đang quay video, cũng không biết có ai đã giúp gọi cảnh sát hay không.
Đồ Ca cau mày một chân đá vào bụng Lâm Thanh Phong, quay đầu lưu loát nhìn Phó Cảnh Dự: "Em giúp anh đánh anh ta."
Không khí lặng đi trong giây lát.
Phó Minh Chu và Hàn Thác lại một trận đổ mồ hôi, vừa đau đầu lại muốn cười. Quần chúng vây xem cũng bị sốc, theo bản năng rút lui.
Phó Cảnh Dự như bị bật công tắc luống cuống bất an, lửa giận trên người lập tức tan biến, anh liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Đồ Ca, tôi muốn kiện cô!" Lâm Thanh Phong tức điên lên, chậm rãi giơ chân định đá cô, cũng may Hàn Thác cùng một người khác kịp thời đem anh ta giữ chặt.
Đồ Ca vỗ vỗ bờ vai Phó Cảnh Dự, liếc mắt nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt: "Kiện tôi đánh anh? Vậy kiện đi. Người vừa rồi mà anh đánh vừa có giáo dục lại có học thức. Anh không phải là người mà anh ấy tín nhiệm nhất sao. Tại sao anh ấy phải đánh anh."
Lâm Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Cậu ta chính là đồ bệnh thần kinh mà thôi. Những thiết kế đó đều là do tôi sáng tạo. Kết quả điều tra vụ tai nạn xe hơi cũng đã có rồi, hung thủ không phải tôi!"
Kết quả điều tra vụ tai nạn ô tô có kết quả nhanh như vậy? Đồ Ca xẹt qua tin tức này, nắm được điểm mấu chốt nhanh chóng quay đầu nhìn Phó Cảnh Dự: "Anh ta nói thiết kế gì?"
"Cách Sắc tuyển nhà thiết kế từ khắp nơi trên toàn cầu, tổ chức một cuộc thi thiết kế thời trang. Thiết kế váy cưới hiển thị trên áp phích là thiết kế của Cảnh Dự." Phó Minh Chu bất lực giải thích: "Nó nói vậy, nhưng tôi cũng chưa nhìn qua bản gốc."
"Tôi tin anh ấy." Đồ Ca buột miệng thốt ra, đưa mắt nhìn lại Phó Cảnh Dự, giọng nói lập tức dịu đi: "Bản gốc nằm trong tay anh đúng không?"
Phó Cảnh Dự mạnh mẽ gật đầu: "Là do anh thiết kế."
Đồ Ca nhẹ nhàng thở ra, thoải mái vỗ về anh rồi quay sang nhìn Lâm Thanh Phong: "Nếu anh nói đó là thiết kế của anh, vậy đưa ra bằng chứng đi. Luật sư Hàn sẽ chứng kiến, anh Cá voi nếu sai tôi sẽ cùng anh ấy xin lỗi anh. Nếu anh trộm thiết kế, luật sư Hàn sẽ dạy anh thế nào là làm người."
"Nếu sai chỉ xin lỗi thôi sao?" Lâm Thanh Phong chế nhạo: "Không phải rẻ mạt vậy chứ!"
"Vậy cậu muốn thế nào!" Phó Minh Chu tức giận tiến lên, trên mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm anh ta: "Cậu thế nào vào được Cách Sắc, đừng tưởng rằng nó không còn ký ức thì cái gì chúng tôi cũng không biết!"
Kết quả điều tra vụ tai nạn xe hơi được đưa ra vào buổi chiều, hung thủ không phải Lâm Thanh Phong, cũng không quen biết với anh ta. Nhưng liên quan đến việc lấy cắp bản thảo thiết kế, anh ta cho rằng Cảnh Dự không nói, Hà Vân Tranh cũng sẽ không làm ầm ĩ chuyện này.
Nghe tin có kết quả điều tra vụ tai nạn xe hơi, hung thủ cũng bị bắt, Hà Vân Tranh lập tức gửi danh sách các nhà thiết kế công bố trên trang web chính thức, nói với anh ấy biết các bản thảo thiết kế được Lâm Thanh Phong tung ra đều là sáng tạo của Cảnh Dự.
"Tôi tự vào bằng bản lĩnh của tôi!" Lâm Thanh Phong thẹn quá hoá giận, dùng sức hất Hàn Thác và người kia ra: "Nếu Phó Cảnh Dự có bằng chứng cho thấy tôi ăn cắp thiết kế của cậu ta, cứ để cậu ta kiện tôi đi!"
Bộ dáng kiêu ngạo của anh ta khiến Đồ Ca tức giận đến ngứa răng, còn muốn cho anh ta một cú đá nữa.
Cả Phó Minh Chu cùng Hàn Thác đều vô lực nhìn Phó Cảnh Dự, hy vọng anh sẽ bày tỏ ý kiến. Những thiết kế này có phải do anh vẽ hay không, chỉ có anh rõ ràng nhất.+
_Hết chương _