Buổi chiều, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự bận hêt việc trong studio xong, xuống lầu trực tiếp lái xe trở về nhà Phó Cảnh Dự.
Mọi người trong nhà họ Phó đều trở về, còn có nhiều người hơn cả hôm tết Thanh Minh, náo nhiệt đến doạ người. Đồ Ca có chút không rõ bà nội muốn nói gì chỉ biết đi chào hỏi một vòng trước, nắm tay Phó Cảnh Dự đi tìm bà cụ trong sân.
"Về rồi sao?" Bà cụ vừa nhìn thấy mặt của hai người họ, lập tức nở nụ cười thật tươi: "Lại đây giúp bà nội sắp xếp hoa."
Đồ Ca buông tay Phó Cảnh Dự, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh bà cụ, nhét bông hồng cho vào giỏ, cắt gai phân loại theo màu sắc.
Phó Cảnh Dự cũng ngồi xuống giúp đỡ.
"Minh Chu nói với bà rồi, Cảnh Dự không nên tức giận mọi chuyện đã có luật pháp xử lý. Chúng ta cũng không có ý kiến chỉ làm những việc nên làm." Bà cụ mỉm cười: "Bà gọi hai đứa tới là muốn hỏi hai đứa có thể đính hôn trước hay không?"
Đồ Ca kinh ngạc nhìn lên: "Bà nội?"
Phó Cảnh Dự cũng sửng sốt, chuyện kết hôn anh đều nghe theo Đồ Ca, nếu cô chưa muốn anh cũng chưa quan tâm.
"Thân thể của bà không tốt như trước nữa, Minh Chu bà không hy vọng nó tìm được bạn gái ngay rồi, mấu chốt là hai đứa." Bà cụ để cây kéo trong tay xuống, âu yếm nhìn Đồ Ca: "Đồ Ca, Cảnh Dự nghe lời con vậy nên con cứ cân nhắc đi."
Bà thật sự muốn hai người có thể đi lãnh chứng trước, đám cưới có thể tổ chức bất cứ lúc nào.
Cảnh Dự vẫn còn là một đứa trẻ đơn thuần, vạn nhất lúc nào đấy anh làm cho Đồ Ca tức giận nháo lên chia tay vậy thì không được.
Bà cụ cũng đã đi đến từng này tuổi, vẫn mong rằng giữa hai người sẽ không còn sự ràng buộc, không có sự xung đột nào.
"Con không có ý kiến, còn anh thì sao, anh Cá voi?" Đồ Ca quay lại nhìn Phó Cảnh Dự, trên môi nở nụ cười: "Nếu anh cảm thấy chưa được cứ từ chối."
Phó Cảnh Dự vươn tay nhéo lấy mặt cô, khóe miệng cong lên vòng cung nhẹ nhàng: "Anh cũng không có ý kiến."
Tốt hơn hết là kết hôn trực tiếp, để không ai có thể cướp được Đồ Ca của anh.
"Nếu như không có ý kiến gì vậy chuyện này coi như được giải quyết." Bà cụ lại vui vẻ gọi Đồ Ca cầm hoa trở về.
Đồ Ca liếc nhìn Phó Cảnh Dự lắc đầu thích thú.
Bà cụ gọi mọi người lại, chủ yếu là vì có hai chuyện một là sinh nhật của bà vào tháng sau, hai là lễ đính hôn của Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự.
Phó Minh Chu không ngạc nhiên lắm, bà nội hận không thể để hai người đi lãnh chứng sinh em bé luôn trong một tháng. Nếu không thì có thể đính hôn trước, bà luôn cằn nhằn anh ấy đến mức đau đầu rồi, thật may vì giờ đã có Cảnh Dự làm lá chắn.
Một đứa cháu trai đã đính hôn.
Sau bữa tối, mọi người tụ tập bàn bạc sắp xếp sinh nhật cho bà cụ, tổ chức một bữa tiệc đơn giản tại nhà hoặc là đến khách sạn mở tiệc.
Đồ Ca và Phó Cảnh Dự đưa bà cụ đi dạo trong vườn tiêu thực.
Thời tiết càng ngày càng nắng nóng, trong vườn càng xuất hiện nhiều muỗi. Bà cụ đi được hai vòng có chút mệt mỏi, dẫn bọn họ lần lượt trở lại phòng khách uống trà.
"Đồ Ca, bên phía mẹ con cũng cần thông báo một tiếng. Dù sao thì đó cũng là một sự kiện trọng đại trong đời." Bà cụ đau lòng mà vỗ vỗ tay cô: "Thời điểm nghỉ hè con dẫn theo Cảnh Dự đi cùng."
Đồ Ca mỉm cười gật đầu.
Cô vốn cũng có kế hoạch này, đính hôn là một chuyện tốt, tránh cho Phó Cảnh Dự lúc nào cũng ăn dấm, nhìn thấy người đàn ông nào nói chuyện với cô cũng ghen tị.
Khoảng giờ, mọi người nói chuyện thảo trong phòng khách cũng chấm dứt, cuối cùng quyết định tổ chức sinh nhật cho bà cụ ở một sơn trang nghỉ mát, nhân tiện đưa bà cụ đi suối nước nóng thư giãn.
Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự đến chào hai vợ chồng Phó Vĩnh Hâm rồi đi ra ngoài lấy xe.
"Đồ Ca." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu nhìn Đồ Ca, hai má ửng hồng nhàn nhạt: "Cám ơn."
"Cảm ơn em cái gì?" Đồ Ca buồn cười nhướng mày:"Đính hôn mà thôi, khoảng cách so với kết hôn còn xa lắm, về sau không cho phép tức giận cũng không được không nghe lời em."
Phó Cảnh Dự gật đầu nở nụ cười.
Sau khi về đến nhà tắm rửa xong nằm xuống, Đồ Ca nhận được tin nhắn từ Uông Á Nam bảo cô lên mạng đọc thông báo Cách Sắc vừa đưa ra.
Đồ ca trả lời cô ấy rồi nhấp vào weibo.
Ban giám đốc Cách Sắc đã cách chức tất cả các chức vụ của Đường Lâm, đồng thời thuê một nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài làm giám đốc thiết kế với mức lương cao, buổi ra mắt sản phẩm mới sẽ được tổ chức tại Tuần lễ thời trang quốc tế vào tháng tới.
Đồ Ca nghiêng đầu nằm trên ngực Phó Cảnh Dự, giơ điện thoại lên cho anh xem: "Vợ và con gái của Đường Lâm đã chịu thua rồi đúng không."
Buổi sáng còn tới cửa studio xin tha, lúc này tin tức đột nhiên truyền ra, hẳn là mọi chuyện đã chịu thua.
"Không xen vào, chúng ta đã nói rồi." Phó Cảnh Dự khoá màn hình điện thoại ném lên trên bàn đầu giường, lật người hôn nhẹ lên khóe miệng cô: "Không ngủ sao?"
Đồ Ca chớp mắt, sau đó mỉm cười chủ động hôn lên cổ anh.
Bản án được đưa ra trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè. Đường Lâm bị kết án tù chung thân. Tài xế xe tải cùng thợ sửa phụ tùng xe lần lượt là năm và năm. Lâm Thanh Phong bị kết án năm vì thái độ tích cực hối cải.
Gia đình nhà họ Phó rất hài lòng với kết quả này, vợ và con gái của Đường Lâm cho biết họ sẽ kháng cáo, cho rằng bản án như vậy là không công bằng.
Hầu hết mọi người luôn luôn la mắng gia đình của họ trên mạng.
Đồ Ca ngồi trên ghế, khóe miệng nở nụ cười nhìn Phó Cảnh Dự đọc đi đọc lại bản án, không hề quấy rầy anh.
Hàn Thác cho rằng kết quả này đã là tốt nhất rồi, ngay cả khi Đường Lâm kháng cáo, bản án ban đầu vẫn được giữ nguyên.
Thật lâu sau, Phó Cảnh Dự thả bản án trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang nhẹ nắm tay cô: "Hai ngày nữa cùng anh đến nghĩa trang."
Anh muốn đọc bản án cho ba mẹ mình nghe.
"Ừ." Đồ Ca đứng dậy ôm lấy anh: "Ngày mốt là bắt đầu kỳ nghỉ chính thức rồi."
Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, khóe miệng anh cong lên: "Đi dạo phố."
Đồ Ca buồn cười gật đầu: "Đi thôi."
Sau khi đến nơi mua vải may mặc, Phó Cảnh Dự kiểm tra thời gian lại đến chợ bán mua hạt đính đá gần đó cùng rất nhiều đồ.
Để làm cho hiệu ứng tổng thể trông đẹp hơn, cần phải có những phụ kiện tương ứng cho dù đó là trang phục may sẵn.
Studio đã thuê thêm hai nhà thiết kế. Khả năng sinh lời không còn là vấn đề nữa, lợi nhuận hàng tháng đang tăng dần.
Phó Minh Chu ngoài miệng thì nói để hai người tự làm nhưng có cơ hội thích hợp anh ấy vẫn giới thiệu giúp hai người bọn họ, thỉnh thoảng đưa họ đi xã giao cùng.
Phó Cảnh Dự thực sự không thích môi trường xã giao, một hai lần còn không nguyện ý đi đều phải để cô ra mặt.
Sau khi mua sắm, Đồ Ca đưa Phó Cảnh Dự đi đến studio rồi quay lại trường.
Vẫn còn hai ngày nghỉ mới chính thức nghỉ, mọi người gần như đã về nhà hết.
Uông Á Nam cũng về nhà, nhưng vẫn phải ở lại trường để hoàn thành thủ tục tham gia sinh viên trao đổi nên còn chưa đi.
"Buổi tối tàu bắt đầu chạy, tớ sẽ đưa cậu ra ga." Đồ Ca ném cho cô ấy một chai nước khoáng, mỉm cười ngồi xuống: "Lần sau gặp lại cậu phải đợi ngày nghỉ hoặc là một năm nữa."
"Chuyến tàu lúc giờ." Uông Á Nam bắt gặp chai nước khoáng, nở nụ cười thật tươi: "Sắp lên năm ba rồi, cậu định đi tìm việc hay là làm ở chỗ anh Cá voi."
"Làm việc." Đồ Ca trả lời nhanh chóng: "Mỗi ngày đều quấn lấy nhau rất dễ dẫn đến mâu thuẫn."
Uông Á Nam chớp chớp mắt, trêu chọc: "Thôi đi, tớ cũng nhìn qua hai người yêu đương xoắn xuýt thế nào rồi, người khác yêu đương ba ngày hai trận xung đột, chẳng bao giờ nghe cậu phàn nàn về anh ấy hay gia đình anh ấy cả."
Đồ Ca hơi đỏ mặt: "Loại sự tình này không thể so sánh được."
Phó Cảnh Dự không bao giờ nổi giận với cô, chỉ nhìn thấy cô nhíu mày anh đã lo lắng, không có cãi vã, không có náo loạn. Cô không phải lo lắng về tình yêu của anh càng không phải lo lắng về sự phản đối từ gia đình anh.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
"Thật sự không có cách nào so sánh được." Nhìn thấy cô đỏ mặt Uông Á Nam lại cười.
Đồ Ca được xưng là người mặt không bao giờ đỏ, không ngờ nhắc đến Phó Cảnh Dự lại e thẹn, thẹn thùng như một thiếu nữ như vậy, ma lực của tình yêu quả là không đùa được.
"Tối nay cùng nhau ăn cơm đi, coi như cho cậu thực tiễn." Đồ Ca mỉm cười đề nghị: "Sau khi ăn xong sẽ tiễn cậu tới nhà ga."
"Được." Uông Á Nam sảng khoái đồng ý.
Đồ Ca mỉm cười, cùng cô làm xong mọi thủ tục rồi trực tiếp đưa cô đến studio.
Uông Á Nam vừa vào studio con mắt liên tục nhìn thẳng, có rất nhiều váy áo xinh đẹp, cái nào cô ấy cũng muốn sở hữu.
Từ đầu mùa hè, quần áo mà Đồ Ca mặc đều không trùng lặp, có bạn trai là nhà thiết kế thật là sướng.
"Cởi xuống thử xem. Nếu cậu thích sẽ tặng cậu." Đồ Ca cười nhướng mày: "Anh Cảnh Dự nói, cậu nên mặc đồ màu sắc một chút vì da cậu vốn đủ trắng rồi."
"Anh Cá voi của cậu quả thực là một người bạn trai hoàn hảo." Uông Á Nam vẻ mặt ghen tị: "Cậu đời trước đã cứu ngân hà đúng không."
Đồ Ca cười nhướng mày: "Có khả năng."
Anh Cá voi của cô không phải người thường.
Uông Á Nam thử ba bộ, cuối cùng chọn một bộ áo sơ mi ngắn tay màu cam cùng váy kẻ ô trắng. Làn da cô ấy trắng, mặc màu cam khiến cô ấy trông tràn đầy sức sống, thiết kế buộc dây phía sau rất gợi cảm rất cuốn hút.
Đồ Ca cũng thích bộ này nhất, nhưng mặc không đẹp.
Nháy mắt đã tới cuối tháng mười.
Thương hiệu Y Cẩm phát hành trang phục xuân hè vào ngày đầu tiên của tuần lễ thời trang. Đồ Ca đã xin nghỉ hai ngày để đi cùng Phó Cảnh Dự. Hà Vân Tranh cũng gác lại studio của mình để đến giúp đỡ.
Cô ta cũng đã liên hệ với người mẫu. Tất cả trang phục xuân hè của Y Cẩm sẽ được đặt trong studio của cô ta sau khi được chuyển đến Đế Đô.
Chương trình đặc biệt có buổi họp báo vào lúc bốn giờ chiều, Phó Cảnh Dự cùng Đồ Ca liên tục bận rộn ở phía sau, Hà Vân Tranh thì phụ trách giao lưu phía trước.
"Cô ấy đã đến gặp Lầm Thanh Phong nghe nói rằng Lâm Thanh Phong đã được giảm án, cậu ấy chắc hẳn có thể được ra tù vào năm sau." Khóe miệng anh nhếch lên: "Có muốn đi xem một chút không?"
Sau khi đến đây, Hà Vân Tranh đã nói với cô rất nhiều chuyện, hầu hết đều liên quan đến anh.
Phó Cảnh Dự có ít bạn bè, Lâm Thanh Phong là người duy nhất có thể đi vào trong lòng anh dễ dàng làm bạn đến vậy.
Sau khi phán quyết đưa ra, Đường Lâm giữ nguyên bản án ban đầu, nhưng Lâm Thanh Phong không kháng cáo nên chấp hành án sớm.
"Sau khi trở về cùng anh đi gặp." Phó Cảnh Dự lo lắng nắm lấy tay cô, mồ hôi lấm tấm trên trán: "Có chút sợ hãi."
"Đừng sợ, những thứ này đều do anh thiết kế tỉ mỉ mà ra. Sau khi phát hành, nhãn hiệu Y Cẩm sẽ thành công vang dội." Đồ Ca cười kiễng chân hôn anh: "Anh qua bên kia nghỉ ngơi đi. Em sẽ làm nốt phần còn lại."
Phó Cảnh Dự ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi người mẫu cuối cùng trình diễn xong xuôi, Phó Cảnh Dự nắm tay Đồ Ca bước lên sân khấu cùng người mẫu cuối tiếp theo là các người mẫu khác.
Phó Minh Chu ngồi trên khán đài Hứa Khanh Thư cũng đến, không biết hai người xảy ra chuyện gì mà phớt lờ nhau.
Sau khi trở lại hậu trường sau màn chào hỏi, Phó Cảnh Dự thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Đồ Ca lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng xong rồi, em có thích không."
Tên của buổi trình diễn hôm nay là Muse (Nàng thơ), cô là nàng thơ của anh cũng là thiên thần kéo anh trở lại thực tại.
"Em thích anh hơn." Đồ Ca ngẩng đầu hôn anh: "Rất thích."
Phó Cảnh Dự ừm một tiếng cúi đầu hôn cô thật mạnh.
Phía sau bọn họ, các người mẫu sau buổi biểu diễn lần lượt đi thay quần áo, hậu trường dần dần yên tĩnh.
Phó Cảnh Dự nắm tay cô cười, nhìn trợ lý chỉ huy nhân viên đem quần áo ra, đột nhiên nói: "Váy cưới của em đã chuẩn bị xong. Khi nào thì em mặc?"
"Bây giờ." Đồ Ca cười khúc khích, che miệng nói: "Ông xã."
Phó Cảnh Dự xoa xoa đỉnh đầu cô, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Không vội, sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến.+
_Hoàn_