Chiêm Kiệt xoay người lại, lạnh lùng nhìn Chiêm Hỉ, hỏi: "Em làm gì ở đây?"
"Tham gia... Triển lãm." Chiêm Hỉ trả lời.
"Mặc loại trang phục như thế này?" Chiêm Kiệt lại hỏi, giọng điệu rất chán ghét.
Chiêm Hỉ nhìn trang phục của mình: "Hán phục, lúc này ở lối đi bộ cũng rất nhiều cô gái đang mặc rất đẹp mà? Là trang phục truyền thống của nước ta."
Chiêm Kiệt: "..."
Anh chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ: "Cậu ta là ai?"
Chiêm Hỉ nhìn Tiểu Ngư, không dám trả lời.
Thanh âm Chiêm Kiệt lớn hơn một chút: "Anh hỏi em, cậu ta là ai?"
Anh trai, cũng thật độc ác mà, chàng trai kia vẫn không ngẩng đầu, như thể không nghe thấy.
Chiêm Hỉ lấy hết can đảm nói: "Bạn trai của em."
Chiêm Kiệt bị mắc nghẹn, đôi mắt trợn thật lớn: "Lúc nào thì em có bạn trai? Hẹn hò bao lâu rồi?"
"Quen được..." Chiêm Hỉ bĩu môi níu vạt váy, nhỏ giọng nói, "Quen từ cuối tháng mười một căm ngoái, tháng năm nay bắt đầu hẹn hò, được năm tháng rồi."
Đầu Chiêm Kiệt muốn nổ tung, anh hít sâu một hơi, nhớ lại đoạn thời gian trước rồi gào to: "What! Vậy là hồi đó em nhất định phải dọn ra ngoài, cũng bởi vì cậu ta sao?" Tiếp đó anh hạ âm lượng xuống, "Hai người đang ở chung sao?"
"Không có!" Lúc này Chiêm Hỉ trả lời mạnh mẽ, "Chỉ là hẹn hò trai gái trong sáng, không... không ở chung!"
Chiêm Kiệt không biết nên tin hay không, đang lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn đến.
Ối? Lại có một người đàn ông tán gẫu với Hoan Hoan nữa à?
Anh còn chưa kịp nghĩ ngợi, Chiêm Kiệt cùng Chiêm Hỉ nhìn về phía anh, ánh mắt ba người giao nhau, tâm tình của mỗi người đều rất phức tạp.
Chiêm Hỉ nhìn vẻ mặt không tốt của anh trai mình, dáng vẻ tựa như sắp đi đánh nhau, cô mau chóng kéo cánh tay Chiêm Kiệt: "Anh, anh! Anh phải nghe em nói đã, để em nói trước!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Anh nhìn thấy khẩu hình môi của Chiêm Hỉ, trực giác nói cho anh biết có điều gì không đúng lắm, anh đang định đứng lên đến đó, bỗng Chiêm Hỉ quay đầu lại nói thủ ngữ với anh: [Anh đừng đến đây, là anh trai của em!]
Lạc Tĩnh Ngữ không dám nhúc nhích: "!"
Chiêm Kiệt: "??!!"
Chiêm Hỉ túm lấy Chiêm Kiệt rời khỏi gian hàng: "Anh à, tìm nơi khác để nói chuyện, anh nghe em giải thích."
Chiêm Kiệt ngây ngốc, vừa nãy anh nhìn thấy gì đó? Không nhìn lầm chứ? Em gái không nói chuyện với nam sinh kia, mà là khua tay múa chân, đây là gì thế? Thủ... Ngữ sao?
Vậy thì tên đó là người câm điếc? Không thể nào?!
Hai người đi tới một góc yên lặng cách xa gian hàng, vừa mới đứng lại, Chiêm Kiệt liền tức đến nổ phổi, anh hỏi: "Tên kia là người điếc sao?!"
Chiêm Hỉ thấy cảm thấy giấu không được, chỉ đành gật đầu: "Vâng, anh ấy bị khiếm thính, nhưng anh đừng gọi anh ấy là 'Người điếc', như thế là kỳ thị."
"Em!" Ngón tay Chiêm Kiệt run rẩy chỉ vào mặt cô, lời nói không rõ ràng, "Em uống trúng canh mê hồn sao? Em điên à Chiêm Hỉ? Trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tại sao em phải tìm đến một người điếc chứ? Em nói anh biết đi, em chỉ đang chơi đùa một chút đúng không? Do cậu ta soái sao?"
Chiêm Hỉ nhún vai: "Em không đùa đâu, anh à! Người đó cực kỳ tốt, đối với em cũng rất tốt, ngoại trừ tai không thể nghe thấy, không có các tật xấu khác. Em ở bên anh ấy rất vui vẻ, trước đó không nói cho mọi người... Còn không phải em sợ mọi người không đồng ý sao, mẹ nhất định sẽ không đồng ý, nhưng em thật sự rất thích anh ấy."
Chiêm Kiệt muốn lên cơn điên: "Em biết mọi người không đồng ý mà còn muốn tìm cậu ta? Em đang làm gì thế? Biết rõ núi có hổ vẫn đi vào sao? Hay là em nhất định phải đối nghịch với mẹ? Tức chết bà ấy em sẽ vui vẻ hơn sao? Hay là tới thời kỳ phản nghịch rồi? Nhưng thời kỳ này có đến muộn quá không đấy?"
"Không có!" Chiêm Hỉ bất lực, "Em thích anh ấy, còn cách nào khác không? Thật ra em đã từng rời xa anh ấy, vì sợ mẹ không đồng ý. Sau đó em rất khổ sở, mỗi ngày đều nhớ đến anh ấy, rồi lại về bên anh ấy, thật sự hai người chúng em cực kỳ tốt, anh không hiểu rõ anh ấy, nếu biết rõ anh cũng sẽ thích thôi."
Chiêm Kiệt lớn tiếng nói: "M nó, anh có bệnh ấy! Thế nào mà anh thích cậu ta chứ! Một người điếc, người tàn tật! Còn em đấy? Nhìn lại bản thân đi, từ nhỏ đến lớn đều được người khác khen xinh đẹp, không lẽ em không tìm được đàn ông sao? Em rể của anh sao có thể là người điếc chứ! Đừng nói đến việc mẹ không đồng ý! Anh cũng sẽ không đồng ý!"
Chiêm Hỉ nhìn anh, sắc mặt trầm xuống: "Em đã nói rồi, anh đừng tiếp tục gọi anh ấy là 'Người điếc', người khiếm thính bọn họ không thích người khác gọi như thế."
Chiêm Kiệt cạn lời: "Vậy thì anh gọi cậu ta thế nào? Soái ca khiếm thính sao?"
"Anh ấy tên Lạc Tĩnh Ngữ." Chiêm Hỉ nói, "Lạc trong lạc đà, Tĩnh trong yên tĩnh, Ngữ trong ngôn ngữ, nhũ danh là Tiểu Ngư, mọi người đều gọi anh ấy là Tiểu Ngư."
"..." Chiêm Kiệt gào thét, "Anh không hỏi tên của cậu ta!"
Hai người yên lặng trừng mắt to mắt nhỏ một hồi, Chiêm Hỉ hỏi: "Sao anh đến đây được? Mẹ có biết không?"
Đây là vấn đề khiến cô lo lắng nhất, chỉ sợ rằng Chiêm Kiệt bị mẹ phái tới đánh đòn phủ đầu, phảng phất một giây sau Trì Quý Lan sẽ xông tới hội trường mất, Chiêm Hỉ còn chưa chuẩn bị tốt để đối đầu trực diện với mẹ đâu.
Chiêm Kiệt chống hông thở dốc: "Mẹ không biết."
Chiêm Hỉ thở phào nhẹ nhõm.
"Ba nhìn thấy em trên báo, lén lút gọi điện thoại cho anh." Chiêm Kiệt bình phục hô hấp một chút, "Em đã thấy báo chí viết thế nào chưa? Một đôi tình nhân nhỏ làm cái gì, cái gì hoa ấy. Ba bảo anh tới xem một chút, rốt cuộc em đang làm trò quỷ gì!"
Chiêm Hỉ cong môi: "Bọn em đang nghiêm túc mở triển lãm, công việc của Tiểu Ngư là làm hoa vải dập nóng, vừa rồi anh cũng nhìn thấy mà, cây trâm trên tóc em chính là hoa giả."
Cô rút trâm cài tóc Hoa Sen cho Chiêm Kiệt xem, Chiêm Kiệt vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy đây chỉ là trang sức nhỏ mà con gái yêu thích thôi, có đàn ông làm thứ này sao?
Thấy anh trai cầm trâm cài tóc không hé răng, Chiêm Hỉ nói: "Anh à, tuy rằng tai của Tiểu Ngư không nghe thấy, nhưng anh ấy có công việc, xem như cũng là một sự nghiệp đi, thu nhập rất khá. Hôm nay là ngày triển lãm cuối cùng của bọn em, em không muốn xảy ra sự cố. Như thế này, em cho anh địa chỉ phòng làm việc của anh ấy, hôm nào đó anh rảnh rỗi có thể tới xem một chút, hai người có thể tán gẫu, anh sẽ biết anh ấy là dạng người gì."
Chiêm Kiệt ngẩng đầu lên: "Sao anh có thể nói chuyện với cậu ta được? Cậu ta cũng chẳng nghe thấy!"
"Em có thể giúp mọi người phiên dịch." Chiêm Hỉ nói, "Em học thủ ngữ."
Chiêm Kiệt há hốc miệng, tỏ vẻ khó tin.
"Trước tiên anh đừng nói với ba." Chiêm Hỉ lấy trâm cài tóc trong tay anh trai về, lại cắm trên búi tóc, "Thật đó anh à, hôm nay không thích hợp lắm, bọn em rất bận, không có cách nào tán gẫu với anh quá nhiều, anh cũng đang có thành kiến không tốt với anh ấy, tán gẫu cũng không tốt. Hôm nào anh đến, em sẽ nói chuyện với anh sau. Anh hãy tin em, Tiểu Ngư thật sự rất tốt."
Chiêm Kiệt híp mắt đánh giá em gái, khí sắc của cô rất không tệ, khuôn mặt nhỏ nanh hai má ửng ồng, không còn gầy như lúc Tết năm nay, anh hỏi lại một lần: "Hai người... Thật sự không ở chung sao?"
Chiêm Hỉ nhìn trời: "Thật sự không có! Anh tin em đi, Tiểu Ngư rất tôn trọng em."
Chiêm Kiệt thở phào nhẹ nhõm, không ở chung là tốt rồi, không có này kia gì đó, còn có thể cứu vãn được.
Anh dọa nạt: "Nếu như cậu ta dám đối với em gì đó, em có tin bây giờ anh đi xé xác cậu ta ra!"
Chiêm Hỉ nói thầm: "Chưa chắc anh đánh lại anh ấy, còn không cao bằng anh ấy nữa."
"Rắm thúi!" Chiêm Kiệt không phục, "Cậu ta còn lâu mới đô con bằng anh!"
Chiêm Hỉ liếc nhìn anh một cái: "Anh là bị béo phì."
"Em!" Chiêm Kiệt bị chọc tức chết rồi, "Em không nhìn ra anh đã gầy đi kg sao?"
Anh trai vừa nói, Chiêm Hỉ mới phát hiện Chiêm Kiệt thật sự gầy đi nhiều quá, có lẽ sau ly hôn không ai nấu cơm cho anh, tiêu chuẩn ăn uống giảm đi đáng kể.
"Anh à, gần đây anh thế nào rồi?" Chiêm Hỉ nhẹ nhàng tỏ vẻ quan tâm.
"Em còn biết mình có ông anh này sao?" Chiêm Kiệt hừ lạnh, "Gọi em tới ăn cơm thì sống chết không chịu đến, anh thật sự rất buồn bực đây, hóa ra là có đối tượng, hừ."
"Em rất bận mà, làm triển lãm này cũng bận bịu hơn nửa tháng, không có một ngày rảnh rỗi." Chiêm Hỉ kéo cánh tay Chiêm Kiệt ra bên ngoài, "Hiếm khi anh đi chơi, đến nơi khác đi dạo một chút đi, khi nào đến chỗ Tiểu Ngư thì nói sớm với em là được."
Chiêm Kiệt nói: "Ngày mai tan tầm anh sẽ đến."
"Cái gì?" Chiêm Hỉ sửng sốt, "Ngày mai anh đến sao?"
"Em đã nói ngày hôm nay triển lãm sẽ kết thúc!" Chiêm Kiệt cả giận, "Sao thế? Còn muốn kéo dài thời gian à? Em cho rằng anh muốn quản chuyện của em à? Bị mẹ biết rồi thì em và cậu ta chết thế nào cũng không biết đâu! Anh khuyên em nên chia tay cậu ta sớm một chút đi, cũng đừng để cho mẹ biết. Câm điếc... Khiếm thính chắc canh không được, thật sự không được đâu! Hoan Hoan, đầu óc của em có vấn đề rồi, em muốn đại chiến thế giới sao? Đến lúc đó anh cũng sẽ không quản nổi em, hiện tại anh đã mặc kệ mẹ rồi."
Anh chỉ chỉ vào đầu em gái, Chiêm Hỉ bĩu môi: "Được rồi, ngày mai anh đến rồi lại nói, trước tiên anh hãy giúp em giấu một chút, cũng đừng cho ba biết, em sợ ông ấy sẽ lỡ miệng. Anh chỉ cần nói Tiểu Ngư rất tốt, em sẽ xem xét, sau khi chắc canh em mới nói với bọn."
"Em đang nằm mơ à? Suy xét kỹ thì mẹ có thể đồng ý sao?" Chiêm Kiệt cảm thấy em gái mình quá ngây thơ, "Tuy chuyện mẹ tìm đối tượng biên chế cho em, anh cũng cảm thấy rất ngột ngạt. Nhưng hiện tại đàn ông ở các ngành các nghề rất nhiều người ưu tú, còn người tàn tật thì thật sự không được đâu! Hoan Hoan, sao có thể mang người về nhà chứ? Sẽ bị người khác chế giễu, một cô gái đang yên đang lành, sao có thể tìm một người như thế chứ?"
Giọng Chiêm Hỉ cũng cất cao: "Một người như thế nào? Rốt cuộc là một người thế nào? Em thấy mọi thứ của Tiểu Ngư đều tốt! Haiz em không muốn nói với anh nữa, ngày mai anh đến, nếu như cảm thấy anh ấy không tốt, anh cứ đi nói cho ba mẹ! Em sự tự giải thích với bọn họ, sớm muộn cũng đều phải nói thôi."
Chiêm Kiệt nhìn cô một hồi lâu, hỏi: "Em đã nhận định cậu ta sao? Em có biết hay không, nếu như mẹ vẫn nhìn cậu ta không hợp mắt, dù em có cùng cậu ta bỏ trốn, mấy năm sau có thể hai người cũng sẽ ly hôn giống như anh và Tần Phỉ thôi."
Chiêm Hỉ lạnh lùng nhìn anh: "Rõ ràng chuyện anh ly hôn Tần Phỉ là do anh không bảo vệ chị ấy, nếu như anh bảo vệ, hai người có thể ly hôn sao? Nếu là em, em sẽ luôn bảo vệ Tiểu Ngư!"
Chiêm Kiệt bị nghẹn không nói nên lời.
Cuối cùng Chiêm Hỉ cũng tiễn được anh trai. Cô nghĩ, chỉ cần mẹ không biết, đối với anh trai và ba, cô sẽ không căng thẳng như thế này, tốt xấu gì bọn họ cũng hiểu được đạo lý, sẽ không làm chuyện gì quá đáng, sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn Tiểu Ngư.
Trở lại một bên gian hàng, triển lãm của Lạc Tĩnh Ngữ sắp kết thúc rồi.
Thời gian ngắn Chiêm Hỉ đi mất, anh có một chút khó khăn. Có người đặt vấn đề với anh, Lạc Tĩnh Ngữ xem hiểu khẩu hình môi của đối phương, nhưng tay không thể tạo động tác, không có cách nào trả lời, chỉ đành làm vài động tác thủ ngữ đơn giản, nói tai mình không thể nghe thấy, cũng không biết nói.
Những người xem anh làm hoa đều rất kinh ngạc, không nhận ra chàng trai anh tuấn lại là người câm điếc, một đám châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận.
Lạc Tĩnh Ngữ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cực kỳ mong chờ Chiêm Hỉ sớm trở về một chút. Trong quầy chỉ có một mình anh, ngẩng đầu nhìn nhiều người xa lạ trước mặt, tựa như ngàn vạn ngọn núi lớn che mất ánh sáng, khiến anh không thể thở nổi, lại một lần nữa hi vọng mình có thể ẩn thân, không muốn tiếp tục làm hoa, chỉ muốn tìm chỗ trốn.
May là, ngay lúc anh không còn kiên trì được nữa, Chiêm Hỉ đã trở về.
Nhìn thấy bóng dáng người con gái màu hồng phấn kia, Lạc Tĩnh Ngữ mới phát hiện mình không thể rời khỏi cô giây phút nào.
——
Ba ngày triển lãm chính thức kết thúc, cuối cùng Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ không thể đến những gian hàng khác. Vì thế chàng trai làm gốm lại tìm đến, mời Chiêm Hỉ đến chơi một chút, nếu không sắp kết thúc mất rồi.
Mặt Lạc Tĩnh Ngữ tối tăm, Chiêm Hỉ nói: "Rất xin lỗi, tôi không thể đi được, lần sau có cơ hội tôi sẽ đến phòng làm việc của anh chơi."
Nam sinh cho cô một tấm danh thiếp: "Thực ra tôi là một nhà làm gốm, tầng một bán thức uống, tầng hai mới làm gốm, trước khi đến cô gửi WeChat cho tôi là được."
Chiêm Hỉ nhận lấy, nhìn thấy tên trên danh thiếp —— Điền Tuấn, cười nói: "Được rồi, cảm ơn anh, thầy Điền, có cơ hội tôi sẽ đến."
Thu dọn đồ đạc rất lâu, Chiêm Hỉ đóng thùng tấm bình phong cùng bàn ghế, sau đó gọi xe chở về nhà Lạc Tĩnh Ngữ. Anh có phòng cho khách để trống, chuyên dùng để làm nhà kho.
Hai người bọn họ gọi một chiếc xe taxi cùng xe chở hàng, ở trên đường, Chiêm Hỉ nói với Lạc Tĩnh Ngữ, chiều ngày mai anh trai của cô, Chiêm Kiệt muốn đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ làm khách.
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Thật là chuyện ngoài ý muốn! Lúc trước nhìn thấy Chiêm Kiệt anh đã rất khiếp sợ rồi, đột nhiên lại nhận được thông báo ngày mai sẽ chính thức diện kiến "Anh trai vợ", thực sự hơi không phản ứng kịp.
"Đừng căng thẳng." Chiêm Hỉ an ủi anh, "Hẳn là anh trai em sẽ ăn cơm tối, anh cứ như bình thường là được. Yên tâm, nếu như anh ấy dám đánh anh, em sẽ mắng anh ấy."
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Còn có thể bị đánh sao?
Anh nhớ đau đớn thê thảm khi còn bé bị Kỷ Hồng Triết đánh, chạy cũng không chạy lại, đánh cũng đánh không lại, luôn là bại tướng trong đám nhóc tiểu viện.
Tối hôm đó, do Chiêm Hỉ quá mệt mỏi nên không ở lại tầng , trực tiếp trở về tầng tám. Lạc Tĩnh Ngữ tắm xong bỗng nhận được tin nhắn của Phương Húc, hỏi anh triển lãm đã kết thúc chưa, khi nào mới bắt đầu thiết kế trang sức cho Lễ Hán phục.
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một lúc, trả lời ——
[Cá Cực Lớn]: Ngày mai tôi không rảnh, khoảng ngày nữa, ngày tôi sẽ gửi hàng mẫu cho cậu.
[Phương Húc]: Ngày , không thể chậm hơn.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa ngơ ngác mấy phút, lấy điện thoại nhắn tin với Cao Nguyên phát vi tin, muốn chat video với anh rể một lúc.
Anh là em vợ của Cao Nguyên, lần đầu tiên anh rể đến nhà bọn họ, Lạc Tĩnh Ngữ cũng ở đó, lúc đó anh mới chừng hai mươi, rất tò mò xem đối tượng chị gái tìm thế nào.
Chân của Cao Nguyên chân không tốt, khi còn trẻ bị tổn thương tới tủy nên khiến cho hai chân đi lại bất tiện, nhưng anh vẫn kiên trì ngồi xe lăn, mà dùng nạng chống để đi. Nhà Lạc Minh Tùng ở tầng bốn, không có thang máy, lần đầu tiên anh tới cửa đến hiện tại, vẫn luôn kiên trì đeo nạng leo bộ lên, không một lời oán trách.
Từ đầu ba mẹ cũng không đồng ý cuộc tình này, bởi vì Cao Nguyên là người bình thường, còn là người tàn tật, luôn cảm thấy nếu anh và Lạc Hiểu Mai ở bên nhau, không nói được ai sẽ liên lụy ai.
Sau đó cả nhà càng hiểu rõ Cao Nguyên hơn, biết anh có tính cách thành thật nhân hậu, cực kỳ thương yêu Lạc Hiểu Mai, mới dần dần tiếp nhận anh.
Lạc Tĩnh Ngữ muốn hỏi kinh nghiệm của anh rể, phải làm sao để đối mặt với người nhà bạn gái. Anh hơi căng thẳng, dù sao cả nhà bạn gái đều là người bình thường, cảm thấy mình rất khó qua cửa ải này.
Cao Nguyên trong video nói thủ ngữ: [Tiểu Ngư, em cứ biểu hiện như bình thường là được, em là một chàng trai rất tốt, phải cho anh trai của bạn gái em biết em sẽ luôn chăm sóc em gái người ta thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu oan ức. Sau đó thì sao, đừng đặt vị trí của mình quá thấp, phải nói một chút về ưu điểm của mình, để tăng thêm thiện cảm.]
Lạc Tĩnh Ngữ rất mơ hồ: [Em có ưu điểm gì?]
Cao Nguyên bên kia cười ha ha cả buổi: [Em cứ trực tiếp với người ta một năm có thể kiếm ra bao nhiêu tiền, giá nhà hiện tại của em. Tin tưởng anh rể đi, mọi người đều rất thực dụng, điều kiện kinh tế tuyệt đối là điều quan trọng nhất của cuộc khảo sát!]
Lạc Tĩnh Ngữ nửa tin nửa ngờ nhíu mày: [Thật không?]
Cao Nguyên: [Thật! Nhớ phải khen bản thân, đừng quá khiêm tốn!]
——
h sáng hôm sau, Lạc Tĩnh Ngữ đã rời giường, chuẩn bị tổng vệ sinh trong nhà.
Gần đây không có thời gian quét tước vệ sinh, trong nhà có chút lộn xộn, Lạc Tĩnh Ngữ cật lực làm việc nhi, ngay cả nhà bếp, ban công cùng phòng vệ sinh đều quét tước rất sạch sẽ, mọi mặt bàn, sàn nhà đều sáng láng đến mức có thể soi gương.
Quà Tặng theo anh đi khắp nơi, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào mèo con, nói: [Tối hôm nay anh trai của Hoan Hoan sẽ tới làm khách, con phải ngoan một chút, đừng nghịch nhé.]
Quà Tặng: "Meo ~ "
Buổi trưa, Lạc Tĩnh Ngữ ra ngoài mua sắm giữa trời nắng chói chang, anh mua về rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, còn có hoa quả cùng đồ ăn vặt, sau khi về nhà liền phát hiện Chiêm Hỉ đến rồi, cô đang sững sờ nhìn phòng của anh.
"Trời ạ! Anh thức dậy lúc mấy giờ thế?" Chiêm Hỉ ngủ thẳng đến trưa mới dậy, cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ tiến vào bếp, nhìn anh lấy từng đồ vật trong túi ra, người này còn mua rất nhiều hải sản, có vẻ tốn rất nhiều tiền.
Lạc Tĩnh Ngữ cười nói thủ ngữ với cô: [Anh trai của em, phải ăn ngon hơn một chút.]
Chiêm Hỉ cảm động, ôm lấy anh eo ngẩng đầu làm nũng: "Tiểu Ngư, anh thật tốt."
Lạc Tĩnh Ngữ thuận thế hôn cô một cái, anh lắc đầu, trong ánh mắt mang một chút bất đắc dĩ.
Chiêm Hỉ nhỏ giọng nói: "Anh thật sự rất tốt."
Nụ cười của Lạc Tĩnh Ngữ dần dần biến mất, anh tránh hỏi tay Chiêm Hỉ, anh nói: [Anh sợ anh trai của em sẽ không thích anh, bởi vì anh khiếm thính.]
"Em thích anh là được rồi." Chiêm Hỉ ôm lấy anh lần nữa, "Hôn nhân của anh trai em lung tung rối loạn đều anh ấy lấy quy củ nào đúng để quản em chứ?"
Từ ngữ "Đúng quy củ" này Lạc Tĩnh Ngữ nhìn không hiểu, đôi môi bắt chước được khẩu hình chữ "Củ", ánh mắt đầy thắc mắc.
Chiêm Hỉ bật cười, đành phải nói thủ ngữ với anh: [Em đang nói nói, anh trai của em, không thể quản em, ai cũng không thể, tình cảm của bản thân phải do mình quyết định.]
Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt một cái, bất an hỏi: [Anh ấy thật sự sẽ đánh anh sao?]
Chiêm Hỉ cười đến điên dại, lắc đầu một cái: "Yên tâm đi, không đâu."
Buổi chiều, Lạc Tĩnh Ngữ tắm rửa sạch sẽ, thay một cái áo T-shirt màu trắng cùng quần thể thao, anh nhìn bản thân trong gương, kiểu tóc cũng ôn, mới vừa cắt, râu cũng đã cạo rất sạch sẽ, nhìn mặt mày ngũ quan, cũng xem như một soái ca đẹp trai... Nhỉ?
Anh khua tay mua chân với người trong gương: [Đừng căng thẳng, Tiểu Ngư, tự tin một chút. Mày có thể khiến Hoan Hoan hạnh phúc.]
Chiêm Kiệt tan tầm sớm, anh lái xe tới đến Thanh Tước giai uyển, còn mang theo một túi hoa quả tới trước tầng tám, Chiêm Hỉ đang ở chờ anh.
Anh nhất định phải đến nhà em gái nhìn một chút, để chứng thực Chiêm Hỉ đúng là ở chung với đàn ông, cần phải lượn trong phòng một vòng, Chiêm Kiệt mới tin.
Một gian phòng đến cùng có người ở hay không anh vẫn là có thể nhìn ra, nói nữa, nếu như Chiêm Hỉ ở chung với người khác, vì sao gian nhà này không có thêm đồ chứ?
Rời khỏi , hai anh em đi thang máy lên tầng , vì tránh hiềm nghi nên Chiêm Hỉ không dùng chìa khoá mở cửa, nhấn chuông cửa của .
Chiêm Kiệt hỏi: "Cậu ta có thể nghe thấy tiếng chuông cửa sao?"
Chiêm Hỉ nhìn anh nói: "Chuông cửa nối với bóng đèn, mỗi lần nhấn chuông sẽ sáng đèn, cuộc sống của anh ấy cũng có một ít phiền toái nhỏ, nhưng đều có cách giải quyết, hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật mà."
:úc này, Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa, lần đầu tiên Chiêm Kiệt đối mặt trực diện với anh, phản ứng đầu tiên là người đàn ông này là rất cao, cũng rất soái, xác thực là ngoại hình yêu thích của các cô gái.
Lạc Tĩnh Ngữ căng thẳng sắp lên đến đỉnh, anh ra hiệu để hai người Chiêm Kiệt vào nhà, đưa dép lê cho hai người bọn họ, thân thể anh cứng nhắc, Chiêm Hỉ cảm thấy mỗi bước đi của anh đều sắp ngã tới nơi rồi.
Sau khi vào nhà, Chiêm Hỉ giới thiệu lẫn nhau cho hai người, Lạc Tĩnh Ngữ do dự một chút, đưa tay phải ra với Chiêm Kiệt.
Chiêm Kiệt chăm chú nhìn tay của anh không nhúc nhích: "..."
Chiêm Hỉ vỗ anh một cái, anh mới tình nguyện bắt tay với Lạc Tĩnh Ngữ. Tay trái của Lạc Tĩnh Ngữ đang siết chặt lại, còn mạnh mẽ run rẩy, anh không thể mở miệng gọi tên người, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt thành ý.
Chiêm Kiệt có một ảo giác anh là lãnh đạo đang bắt tay thân thiết với công nhân.
Chiêm Hỉ nhịn cười, nói với Chiêm Kiệt: "Anh à, anh có thể nói chuyện cùng Tiểu Ngư, anh ấy nhìn hiểu được khẩu hình môi, nói chậm một chút là được."
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Chiêm Kiệt vẫn giữ bản mặt không nói nên lời, Lạc Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy rất lúng túng, anh liền nói vài câu thủ ngữ với Chiêm Hỉ.
Chiêm Kiệt lạnh lùng nhìn xem, nhìn thấy em gái của anh nhẹ nhàng gật đầu, cũng dùng thủ ngữ trả lời, tiếp đó quay sang nói với anh: "Anh à, Tiểu Ngư nói anh ấy sẽ đi nấu cơm, bảo em dẫn anh tham quan một phòng một chút, rất nhanh sẽ được ăn."
Giọng Chiêm Kiệt lạnh nhạt: "Anh không ăn cơm, sẽ đi ngay."
Chiêm Hỉ than thở: "Bây giờ cũng đã giờ rưỡi, lúc này anh ra ngoài ăn chỗ nào chứ? Tiểu Ngư chuẩn bị rất nhiều món ăn, vài món cũng xong cả rồi."
Cô chỉ vào ba món ăn còn nóng hổi trên bàn ăn: Bạch tuộc chiên giòn, cua biển hấp, gà Hoa Điêu.
Chiêm Kiệt nuốt ngụm nước miếng: Ực ực.
(Ji: 花雕鸡 - là một món ăn truyền thống ở Quảng Đông, là món ăn kết hợp giữa gà và hoa điêu ở Trung Quốc)