Sân tập của đoàn múa ba- lê được rộng mở sáng sủa, sàn tập sáng bóng ánh lên màu sắc của những chùm đèn lớn trên trần.
Một tốp các cô gái mang quần lụa bạch sắc mỏng manh mà mềm mại hòa cùng các anh chàng mặc các trang phục luyện tập màu đen bắt đầu nhập vào luyện múa.
Trong góc phòng, biên kịch cùng lão sư đang chỉ dẫn cho Gia Gia cùng một nữ hài khác. Gia Gia nhẹ nhàng thở hổn hển cố gắng tỉ mỉ lắng nghe, mồ hôi ướt đẫm làm cho bộ trang phục dính sát vào thân mình, trên trán cũng đồng dạng một vài sợi tóc nâu mềm dán ở đó.
Tại đoàn đang luyện tập một vở vũ kịch mới, Gia Gia đảm nhận vai chính. Phần lớn vở vũ kịch đều là song nhân vũ ( hai người cùng múa), đối với Gia Gia mà nói phối hợp biểu diễn cùng bạn múa không có vấn đề, thế nhưng chính nó lại gặp một chút bất đắc dĩ đi.
Chính là, trong lúc hai người múa, Gia Gia phải nhẹ nhàng nâng nữ chính lên cao, rồi ôm sát bên người cùng nhau xoay tròn khẽ di chuyển.
Gia Gia múa đơn phi thường tốt, nhưng đột nhiên bảo nó phải ôm bạn gái nhảy suốt, không nói là chưa từng có thói quen này đi, mà chuyện phân phối sức lực còn rất nhiều vấn đề cản trở.
Huống chi khi múa còn yêu cầu thần tình nhập vai hoàn toàn biểu hiện cũng phải thật tự nhiên đi.
Gia Gia hít thật sâu một ngụm khí, biên đạo vì cái gì phải thiết kế ra cái động tác thân mật vậy, nhìn qua là biết hoàn toàn không cần thiết a! Cái này chính là ngoài phạm vi năng lực của nó rồi!
Thế nhưng Gia Gia chính là được học trưởng bảo bối tại học viện Thiên Hoa giới thiệu đến đoàn này nha, phải biết tự tìm cách để thể hiện bản thân.
Nếu như không có khả năng hoàn thành tốt, vậy phải thực có lỗi học trưởng đã ái tài nó rồi. Gia Gia mình xuống cánh tay mình, nắm chặt. Luyện thôi!
(cái ông nào trên này có lẻ tình địch Gia Vĩ trong quyển rồi, sory ta chưa đọc ko biết)
“Chúng ta sẽ tập lại một lần nữa!” Gia Gia nhỏ giọng nói. Cô bé bên cạnh nhìn nó, do dự một chút rồi gật đầu.
Luyện đã vài ngày, chính là không có cách nào nâng bạn nhảy lên quá cao… Đính, miễn cưỡng mà nâng lên chính là cánh tay nó đau như muốn đứt rời, mấy lần rồi không phải nữ hài kia không rơi xuống hôn đất thì cũng là đè lên cả người nó.
Chỉ có vài ngày mà trên người cả hai thanh thương tiếp hồng thương (ứ bầm xanh, bầm hồng), nữ hài tử tức giận rống thẳng vào mặt: “Cậu nếu chê tôi nặng cân thì cứ nói thẳng!” Gia Gia khổ sở không nói nên lời, chỉ còn cách cố gắng luyện lực cánh tay ni!
Nhìn bên cạnh các bạn nam khác dễ dàng nâng bạn nhảy lên thật nhẹ nhàng, tựa như các bạn nữa đó thân nhẹ như cánh én, Gia Gia ao ước biết bao.
Gia Vĩ hôm nay cố ý về nhà sớm, Gia Gia mấy ngày này mệt chết đi, hơn nữa tâm tình cũng thật bất hảo. Có đôi khi trở về mà một câu cũng không muốn nói, trực tiếp ngã lên giường.
Gia Vĩ ngoại trừ yêu thương nó thêm tý nữa cũng vô pháp giúp nó cái gì, chỉ có thể tận lực an ủi đi a!
Chuông cửa vang lên, Gia Vĩ nhanh chóng bước ra khỏi phòng bếp chạy đi mở cửa, Gia Gia ủ rủ tiêu sái bước vào, cái gì cũng không nói, ngay lập tức chui vào trong lòng Gia Vĩ, mặt mặt mình trong lòng ngực rắn chắc đó.
Gia Vĩ nhanh chóng tiếp nhận cái thân hình ấy, yêu thương mà hôn lên gương mặt mũi môi. “ mệt mỏi quá đi, trước tiên nghỉ một lát, một tý nữa là có cơm rồi”
Gia Gia hai tay ôm lấy thắt lưng ca ca, mỗi lần vùi mình trong lòng ngực dày rộng này, uể oải cùng uể oải sẽ bị bỏ lại phía sau.
Ngày mai là ngày nghỉ khó mà có được, tạm thời cứ đem mệt mỏi ném ra ngoài cửa đã, hảo hảo hưởng thụ một ngày này đi.
Cơm cũng đã được chuuaarn bị tốt, Gia Gia rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, trên bàn một suất thịt bò lớn ở giữa xung quanh còn mấy món cá cùng rau dưa làm nền.
Gia Gia cầm lên chiếc đũa gắp một miếng thịt bò, ca ca nói ăn thịt bò sẽ có khí lực, đã ăn một tuần rồi sao chả có tý hiệu quả nào. Để mạnh mẽ khó đến vậy sao?
Gia Vĩ đưa một chén thuốc bổ đến gần, đặt trước mặt nó. Thoải mái sờ đầu vuốt nhẹ mái tóc mềm: “Khí lực không phải một hai ngày là có được, không phải còn thời gian sao? Sẽ tốt mà!” Gia Gia gật đầu, đúng vậy, còn hai tháng.
Thế nhưng thật sẽ khỏe mạnh hơn không? Vươn chiếc đũa cố gắng gắp thêm một miếng thịt bò, dung sức nhai.
Đã giờ đêm, Gia Gia cũng hoàn thành phần tập ở nhà có chút buồn ngủ, Gia Vĩ cũng đã phóng thủy chuẩn bị sẳn cho nó, ngâm mình trong nước nóng sẽ nhanh chóng giải trừ đi mệt mỏi cũng sẽ khôi phục khí sắc không tồi.
Ngoại trừ càng thêm bảo hộ che chở cho tiểu bảo bối, anh cũng thực sự không thể thay nó làm cái gì. Gia Vĩ nhẹ nhàng thở dài.
Gia Gia tắm xong, lấy tay hất hất mái tóc còn ướt sủng bước vào phòng ngủ. Lười mặc đồ ngủ, trên người Gia Gia chỉ có mổi tiểu khố “hộ thể”, cứ quang quang minh minh mà bước vào.
Quần nhỏ hẹp dài che lấp đi hạ thân non nớt của nam hài, làm da tuyết trắng vì ngâm nướ nóng mà nổi lên một tầng phấn hồng, đặc biệt dụ nhân a.
Gia Vĩ một bên ngắm cảnh mà lòng ngực thình thịch đánh trống trận, mấu trong cơ thể cũng bắt đầu tán loạn.
Gia Gia dùng tay cùng chân trong tư thế bò lên giường, tiến vào trong chăn. Hai tay ôm lấy thắt lưng Gia Vĩ, toàn bộ cơ thể kề sát vào lòng anh.( ngây thơ ghê á )
Ôm lấy Gia Gia, Gia Vĩ cọ cọ lên mái tóc: “Mệt lắm sao? Đi ngủ sớm chút đi! Cánh tay còn đau không?”
Gia Gia nhắm mắt dùng giọng mũi trả lời: “Đau, anh nhu nhu cho em đi.”Trốn vào trong lòng ngực lầm bầm thanh âm rất nhỏ, hài tử đang làm nũng không dám ngẩng đầu lên.
Tâm bị người ta không nhẹ không nặng mà đụng chạm, Gia Vĩ không tự chủ được hít vào một hơi thật sâu. Thắt chặt cánh tay đang ôm lấy vật nhỏ, Gia Vĩ cúi xuống đặt lên chiếc cổ thanh mảnh những nụ hôn.
Chỉ là hài tử này đã mệt mỏi quá đi, anh chính là nhân nhượng một tuần rồi chính là không trụ nổi nữa cũng phải cố mà chịu. Trong cơ thể dồn nén đến nỗi tràn đầy, khát vọng kia đã muốn nhân cơ hội phun trào.( Gia Vĩ, thương anh ghê, có mấy thằng công được thế, mệt mỏi cũng lôi ra ăn bằng hết)
Kéo kéo Gia Gia lên cao. Gia Vĩ yêu thương bắt đầu xoa bóp cánh tay nhỏ. Mảnh khảnh thế này làm sao chịu nổi trọng lượng quá lớn áp bách chứ. Tâm tư cùng thân thể có chút cứng ngắc.
Gia Vĩ ưu thương nhíu mày, các nữ hài kia vóc dáng cũng không tệ, nhìn ngoài chí ít cũng đã kg,Gia Gia chính mình nam hài mà chỉ có non kg. Vuốt ve thắt lưng thon gầy của Gia Gia, Gia Vĩ nhịn không được lại thở dài.
Hoàn phiên ngoại