CHÍ ÍT THÌ THỨC ĂN CỦA TRẠI KHÔNG TỆ CHÚT NÀO. Các tinh linh gió vô hình – các aura – đang đợi trại viên và dường như biết chính xác mọi người muốn gì. Họ thổi đĩa và tách bay vèo vèo khắp nơi, khiến phòng ăn trông giống một cơn cuồng phong thơm tho. Nếu đứng dậy quá nhanh, có khả năng bạn sẽ bị những hạt đậu đập vào đầu hoặc một nồi thịt nướng va trúng.
Bữa tối của Hazel là món súp tôm – món ăn dễ tiêu hóa yêu thích của cô. Nó làm cô hồi tưởng lại quãng thời gian còn bé ở New Orleans, trước khi lời nguyền của cô bắt đầu và mẹ cô trở nên chua cay hơn. Percy có món hamburger thịt băm pho mát và món sô-đa màu xanh dương nhạt trông kỳ lạ. Hazel không hiểu sao Percy lại gọi món đó, nhưng Percy uống và cười toe toét.
"Món này làm anh cảm thấy hạnh phúc," anh nói. "Anh không biết tại sao... nhưng nó thật sự có tác dụng như thế."
Ngay giây phút đó, một trong các aura hiện hình – một cô gái nhỏ nhắn trong bộ đầm lụa trắng. Cô ấy cười khúc khích khi rót đầy ly cho Percy rồi biến mất trong một cơn gió thổi qua.
Tối nay nhà ăn dường như đặc biệt ồn. Tiếng cười vang khắp các vách tường. Cờ chiến tung bay phần phật từ xà nhà làm từ gỗ tuyết tùng khi các aura thổi tới thổi lui, giữ cho đĩa của mọi người luôn đầy ắp thức ăn. Các trại viên dùng bữa theo kiểu của người La Mã, ngồi trên các ghế dài đặt quanh bàn nhỏ. Những đứa trẻ liên tục đứng lên và đổi chỗ, tám xem ai thích ai và mấy chuyện tầm phào khác.
Như thường lệ, Đội Số Năm luôn ngồi ở nơi ít danh dự nhất. Bàn của họ nằm cuối nhà ăn, kế bên nhà bếp. Bàn Hazel luôn ít người nhất. Tối nay có cô và Frank, như mọi khi, cùng Percy và Nico, ngoài ra còn có đội trưởng Dakota, người cũng sẽ ngồi ở đó, Hazel đoán thế, vì anh ta có nhiệm vụ chào đón
Dakota rầu rĩ ngồi trên ghế, cho đường vào thức uống và nốc cạn. Anh ta là một anh chàng lực lưỡng với mái tóc xoăn đen và đôi mắt trông chẳng thẳng hàng chút nào, vì thế cứ nhìn anh ta là Hazel có cảm giác như thế giới đang nghiêng. Đó không phải là một dấu hiệu tốt khi anh ta đang uống quá nhiều vào thời điểm quá sớm trong buổi tối.
"Vậy." Anh ta ợ một tiếng, vẫy vẫy cái cốc. "Chào mừng đến với Percy, bữa tiệc." Anh ta cau mày. "Bữa tiệc, Percy. Sao cũng được."
"Ừm, cám ơn," Percy nói, nhưng sự chú ý của anh lại tập trung vào Nico. "Anh đang băn khoăn không biết chúng ta có thể nói chuyện không, em biết đấy... về nơi mà anh có lẽ đã gặp em trước đây ấy."
"Chắc rồi," Nico đáp hơi nhanh. "Vấn đề là, phần lớn thời gian em sống ở Địa ngục. Vậy trừ phi vì một lý do nào đó, em đã gặp anh dưới đó..."
Dakota ợ to. "Đại sứ của thần Pluto, họ gọi cậu ấy như thế đấy. Reyna chưa bao giờ biết chắc cô ấy sẽ phải làm gì với anh chàng này khi cậu chàng đến thăm trại. Cậu nên thấy nét mặt cô ấy khi cậu chàng xuất hiện cùng với Hazel, yêu cầu Reyna cho cô bé vào trại. Ừm, anh không có ý chế nhạo cậu đâu."
"Không sao." Nico dường như nhẹ nhõm chuyển đề tài. "Thật tình mà nói thì anh Dakota đã giúp đỡ rất nhiều khi đứng ra bảo đảm cho Hazel."
Dakota đỏ mặt. "Ừm, à thì... Cô ấy có vẻ là một đứa bé ngoan. Hóa ra anh đã đúng. Tháng trước, khi cô ấy cứu anh khỏi, ừm, em biết đấy."
"Ối trời!" Frank ngước lên khỏi món cá chiên xù kèm khoai tây của mình. "Percy, cậu nên thấy cô ấy lúc đó! Nhờ vụ đó mà Hazel có được vạch đầu tiên. Lũ kỳ lân quyết định chạy tán loạn..."
"Chuyện nhỏ ấy mà," Hazel nói.
"Chuyện nhỏ sao?" Frank phản đối. "Anh Dakota suýt bị chúng giẫm lên đấy! Cô ấy đã đứng trước mặt bọn chúng, đuổi chúng đi, cứu mạng anh ấy. Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào như thế."
Hazel cắn môi. Cô không thích đề cập lại chuyện đó, và cô cảm thấy không thoải mái về cách Frank nhắc đến cô cứ như cô là một anh hùng. Sự thật là, chủ yếu cô sợ lũ kỳ lân sẽ gây tổn thương cho nhau khi chúng hoảng loạn. Sừng chúng là kim loại quý – bạc và vàng – vì thế cô quyết định tách chúng ra, đơn giản bằng cách tập trung chuyển hướng những cái sừng và hướng chúng quay về chuồng. Thành tích đó giúp cô có được vị trí chính thức trong quân đoàn, nhưng đồng thời các lời đồn về sức mạnh kỳ lạ của cô cũng bắt đầu lan truyền – những lời đồn khiến cô nhớ về quãng thời gian tồi tệ xưa cũ.
Percy chăm chú nhìn cô. Đôi mắt xanh nước biển của anh làm cô bối rối.
"Em và Nico lớn lên cùng nhau sao?" anh hỏi.
"Không," Nico trả lời hộ cô. "Em chỉ mới biết Hazel là chị gái em gần đây thôi. Chị ấy đến từ New Orleans."
Điều đó đúng, dĩ nhiên, nhưng không hẳn là toàn bộ sự thật. Nico khiến mọi người nghĩ cậu tình cờ gặp cô ở New Orleans hiện đại và mang cô đến trại. Nói điều đó đó dễ hơn là kể ra câu chuyện thật sự.
Hazel đã cố biến mình thành một đứa trẻ hiện đại. Thật chẳng dễ chút nào. May mắn thay, các á thần không sử dụng quá nhiều công nghệ ở trại. Sức mạnh của họ thường khiến các món đồ điện tử bị nhiễu mạch. Nhưng trong lần đi nghỉ đầu tiên ở Berkeley, cô suýt nữa thì đột quỵ. Tivi, máy tính, iPod, Internet... Những đồ vật đó làm cô thấy vui khi quay trở lại với thế giới của các hồn ma, kỳ lân và các vị thần. Thế giới đó dường như ít kỳ quái hơn so với thế giới trong thế kỷ hai mươi mốt.
Nico vẫn đang kể về con cái của thần Pluto. "Bọn em không đông lắm đâu," cậu kể, "vì thế bọn em phải gắn bó với nhau. Khi em tìm thấy chị Hazel..."
"Em còn người chị nào khác không?" Percy hỏi, cứ như thể anh gần như đã biết câu trả lời. Hazel lại thắc mắc anh và Nico gặp nhau khi nào, rốt cuộc em trai cô đang che giấu điều gì.
"Chỉ một," Nico thừa nhận. "Nhưng chị ấy đã mất. Vài lần em nhìn thấy linh hồn của chị ấy dưới Địa ngục, ngoại trừ lần trước em xuống đó..."
Để mang cô quay trở lại, Hazel nghĩ, mặc dù Nico không nói ra.
"Chị ấy siêu thoát rồi." Giọng Nico trở nên khàn khàn. "Chị ấy đã từng ở Elysium – là, thiên đường dưới Địa ngục – nhưng chị ấy đã chọn đi đầu thai. Giờ em sẽ không bao giờ gặp lại chị ấy nữa. Ý em là em chỉ may mắn tìm thấy chị Hazel... ở New Orleans."
Dakota càu nhàu. "Trừ phi em tin các lời đồn. Nói như thế không phải anh cũng tin đâu."
"Lời đồn nào?" Percy hỏi.
Từ bên kia căn phòng, Don – anh chàng thần nông hét lớn, "Hazel!"
Hazel chưa bao giờ vui mừng khi nhìn thấy thần nông. Anh ta không được phép đến trại, nhưng dĩ nhiên anh ta luôn tìm cách lẻn vào. Anh ta đang thẳng tiến đến bàn họ, cười toe toét với mọi người, lén trộm thức ăn khỏi đĩa và chỉ tay vào các trại viên: "Này! Gọi cho tôi nhé!" Một cái bánh pizza bay đến đập mạnh vào đầu, và anh ta biến mất đằng sau một cái ghế dài. Rồi lại xuất hiện, vẫn cười toe toét và đi về phía bàn họ.
"Cô gái yêu thích của tôi!" Anh ta có mùi giống một con dê ướt mèm nằm trong đống pho mát mốc. Anh ta nghiêng người qua ghế và xem xét thức ăn của họ. "Nói đi, cậu bé mới đến, cậu sẽ ăn thứ này sao?"
Percy cau mày. "Chẳng phải các thần nông ăn chay sao?"
"Không phải món hamburger thịt bằm và pho mát, anh bạn! Cái đĩa!" Anh ta ngửi ngửi tóc Percy. "Này... mùi gì đây?"
"Anh Don!" Hazel nói. "Đừng thô lỗ thế."
"Ôi trời, anh chỉ..."
Vitellius – thần giữ nhà của họ – hiện ra lấp la lấp lánh, bị mắc kẹt nửa người trong ghế của Frank. "Các thần nông trong nhà ăn ư! Chúng ta đang đi đến đâu thế này? Đội trưởng Dakota, hãy thực thi nhiệm vụ của cậu đi!"
"Tôi đang làm đấy thôi," Dakota càu nhàu vào trong ly của mình. "Tôi đang ăn tối!"
Don vẫn khụt khịt quanh người Percy. "Này anh bạn, cậu có một sợi dây linh cảm với một thần nông!"
Percy nghiêng người tránh anh ta. "Một cái gì cơ?"
"Một sợi dây linh cảm! Nó mỏng manh lắm đấy, như thể ai đó đã giấu nó đi, nhưng..."
"Tôi có ý này!" Nico đột nhiên đứng dậy. "Hazel, bọn em dành thời gian để chị và anh Frank giải thích các luật chơi cho anh Percy nhé? Anh Dakota và em chắc sẽ tạt qua bàn pháp quan. Don và Vitellius, hai người cũng đi theo luôn. Chúng ta có thể thảo luận chiến lược cho trò đánh trận."
"Chiến lược cho sự thua cuộc á?" Dakota lầm bầm.
"Đứa con Thần Chết nói đúng!" Vitellius nói. "Quân đoàn này chiến đấu tệ hơn nhiều so với những gì chúng tôi từng làm ở Judea, và đó là lần đầu tiên chúng ta bị mất con đại bàng. Tại sao chứ, nếu ta là người đứng đầu..."
"Liệu tôi có được ăn đồ ăn làm bằng bạc trước không?" Don hỏi.
"Đi thôi!" Nico đứng dậy và tóm lấy tai của cả Don lẫn Vitellius.
Không ai ngoài Nico có thể thật sự chạm vào các Lar. Vitellius lắp ba lắp bắp oán giận khi ông bị lôi đến bàn pháp quan.
"Ối!" Don phản đối. "Anh bạn, cẩn thận mái tóc của tôi!"
"Đi thôi, anh Dakota!" Nico gọi với qua vai.
Anh chàng đội trưởng miễn cưỡng đứng dậy. Anh ta lau miệng – vô ích thôi, vì nó đã hoàn toàn ửng đỏ. "Quay trở lại ngay." Anh ta lắc lắc người như một chú chó đang cố làm khô mình. Rồi lảo đảo bước đi, cái ly rơi xuống vỡ tan tành.
"Điều đó là sao?" Percy hỏi. "Có chuyện gì với anh Dakota thế?"
Frank thở dài. "Anh ấy ổn. Anh ấy là con của thần rượu Bacchus. Anh ấy có vấn đề về việc uống rượu."
Đôi mắt Percy mở lớn. "Các cậu để cho anh ấy uống rượu?"
"Thánh thần ơi, không!" Hazel nói. "Chuyện đó sẽ trở thành thảm họa. Anh ấy bị nghiện Kool-Aid đỏ. Uống nó với lượng đường cao gấp ba lần thông thường, và anh ấy vốn mắc sẵn chứng ADHD – anh biết đó, hiếu động thái quá/suy giảm khả năng chú ý. Chẳng bao lâu nữa, đầu anh ấy sẽ nổ tung."
Percy nhìn về phía bàn pháp quan. Phần lớn các đội trưởng cao cấp đều đang mải nói chuyện với Reyna. Nico và hai tù nhân của cậu ấy, Don và Vitellius, bị đứng ngoài rìa. Dakota đang chạy tới chạy lui dọc theo một hàng khiên chất đống, cụng ly với chúng như thể chúng là đàn mộc cầm vậy.
"Chứng ADHD," Percy nói. "Em chưa nhắc đến bao giờ."
Hazel cố không bật cười. "Ừm... phần lớn các á thần đều mắc chứng bệnh đó. Hoặc chứng khó đọc. Trở thành một á thần có nghĩa là bộ não chúng ta được cấu tạo khác biệt. Như anh vậy – anh nói rằng mình có rắc rối trong việc đọc."
"Bọn em cũng mắc phải sao?" Percy hỏi.
"Em không biết," Hazel thú nhận. "Có thể. Vào thời của em, họ chỉ gọi những đứa trẻ như chúng ta là ‘lười biếng’."
Percy cau mày. "Vào thời của em?"
Hazel tự nguyền rủa mình.
May cho cô, Frank lên tiếng: "Tớ ước gì mình mắc chứng ADHD hoặc chứng khó đọc. Tớ chỉ mắc phải chứng không dung nạp đường lắc-tô-za."
Percy cười toe toét. "Cậu không đùa chứ?"
Frank có thể luôn là anh chàng á thần ngốc nghếch nhất, nhưng Hazel nghĩ anh thật dễ thương khi bĩu môi. Hai vai anh sụm xuống. "Và tớ cũng thích ăn kem..."
Percy cười lớn. Hazel không thể cưỡng lại được việc cùng tham gia. Thật tốt khi được ngồi ăn tối và thật sự cảm thấy như cô đang ở giữa bạn bè.
"Được rồi, vậy nói cho anh biết đi," Percy nói, "sao mọi người lại bảo thật tệ khi gia nhập vào Đội Số Năm thế? Bọn em cũng tuyệt đấy chứ."
Lời khen ngợi làm những ngón chân cô nhoi nhói. "Chuyện đó...phức tạp. Ngoài việc là con của thần Pluto, em muốn cưỡi ngựa."
"Đó là lý do em sử dụng kiếm của kỵ binh sao?"
Cô gật đầu. "Điều đó thật ngốc, em đoán thế. Một ý nghĩ viển vông. Ở trại chỉ có một con pegasus duy nhất– con của chị Reyna. Các con kỳ lân được giữ để chế thuốc, vì thứ được cạo ra từ sừng của chúng có khả năng giải độc và những bệnh như thế. Dù sao thì, người La Mã luôn chiến đấu trên mặt đất. Kỵ binh... họ khá là khinh thường điều đó. Vì thế họ cũng khinh thường em."
"Họ là kẻ vô tích sự," Percy nói. "Còn cậu thì sao, Frank?"
"Bắn cung," anh ấy lẩm bẩm. "Họ cũng chẳng thích khoản đó, trừ phi cậu là con thần Apollo. Rồi cậu sẽ nhận được lời xin lỗi. Tớ hy vọng cha tớ là thần Apollo, nhưng tớ chả biết nữa. Tớ làm thơ không hay lắm. Và tớ không chắc mình muốn có bà con với Octavian."
"Không thể trách cậu được," Percy nói. "Nhưng cậu rất giỏi sử dụng cung – cái cách cậu bắn vào lũ gorgon đó ấy? Quên người khác nghĩ gì đi."
Mặt Frank đỏ như thức uống Kool-Aid của Dakota. "Ước gì tớ làm được điều đó. Họ đều nghĩ tớ nên trở thành kiếm sĩ vì tớ cao to lực lưỡng." Anh ấy nhìn xuống cơ thể mình, như thể hoàn toàn không tin nó thuộc về mình vậy. "Họ nói người tớ quá chắc để là một cung thủ. Có lẽ vì thế cha tớ sẽ không bao giờ thừa nhận tớ..."
Họ lặng lẽ dùng bữa trong vài phút. Một người cha không bao giờ thừa nhận bạn... Hazel biết rõ cảm giác đó. Cô có cảm giác Percy cũng thế.
"Anh hỏi em về Đội Số Năm," cuối cùng cô lên tiếng. "Lý do vì sao nó lại là đội tệ nhất. Câu trả lời nằm ngay trước mắt chúng ta."
Cô chỉ tay về phía bức tường đằng sau, nơi các cột cờ của quân đoàn được trưng bày. "Anh nhìn thấy cái cột trống ở giữa không?"
"Con đại bàng," Percy nói.
Hazel choáng váng. "Sao anh biết?"
Percy nhún vai. "Vitellius có kể về việc trước kia quân đoàn bị mất con đại bàng – lần đầu tiên, ông ấy nói thế. Ông ấy hành xử như thể đấy là một việc vô cùng hổ thẹn. Anh đoán đó là vật bị mất. Và theo cách mà em và Reyna nói chuyện lúc trước, anh cho là con đại bàng đã bị mất lần thứ hai, mới gần đây thôi, và việc đó có liên quan đến Đội quân Số Năm."
Hazel ghi nhớ trong đầu không nên đánh giá thấp Percy lần nữa. Khi họ mới gặp nhau, cô đã nghĩ anh hơi ngốc với những câu hỏi anh đặt ra – về Lễ hội Cá ngừ và hết thảy – nhưng rõ ràng anh thông minh hơn vẻ ngoài mà anh lộ ra.
"Anh nói đúng," cô nói. "Chính xác đó là chuyện đã xảy ra."
"Dù sao thì, con đại bàng đó là gì vậy? Sao nó lại quan trọng như thế?"
Frank nhìn quanh để chắc rằng không có ai đang nghe lén. "Nó là biểu tượng của toàn trại – một con đại bàng lớn làm bằng vàng. Nó được cho là sẽ bảo vệ mọi người chúng ta trên chiến trường và khiến kẻ thù sợ hãi. Mỗi một con đại bàng của từng quân đoàn mang lại đủ loại sức mạnh cho quân đoàn ấy, và con của chúng ta thuộc về thần Jupiter. Mọi người cho rằng Julius Caesar đã đặt tên cho quân đoàn của chúng ta là ‘Fulminata’ – được vũ trang bởi tia chớp – vì đó là những gì mà con đại bàng có thể tạo ra."
"Tớ chẳng thích tia chớp tí nào," Percy nói.
"Đúng thế, ừm," Hazel nói, "bấy nhiêu đó không làm bọn em trở thành vô địch. Lần đầu tiên Quân đoàn Mười hai bị mất con đại bàng là vào thời cổ đại, trong Cuộc nổi loạn của người Do Thái."
"Anh nghĩ mình đã từng xem một bộ phim như thế," Percy nói.
Hazel nhún vai. "Có thể. Có khá nhiều sách và phim ảnh về các quân đoàn mất đi các con đại bàng. Đáng tiếc, điều đó chỉ xảy ra một vài lần. Con đại bàng quá quan trọng... ừm, các nhà khảo cổ chưa bao giờ phục chế được một con đại bàng nào từ thời La Mã cổ đại. Mỗi một quân đoàn bảo vệ nó cho đến người cuối cùng vì nó chứa đầy sức mạnh của các vị thần. Họ thà giấu nó đi hoặc nấu chảy nó còn hơn là dâng cho kẻ thù. Lần đầu tiên thì Quân đoàn Mười hai đã gặp may. Bọn em đã tìm lại được con đại bàng. Nhưng lần thứ hai..."
"Bọn em cũng có mặt ở đó s
Cả hai người đều lắc đầu.
"Tớ cũng là lính mới gần như cậu." Frank gõ gõ lên tấm thẻ của mình. "Tớ chỉ mới đến đây hồi tháng trước. Nhưng mọi người đều xì xào về chuyện đó. Thậm chí kể lại câu chuyện thôi thì cũng đủ để gặp vận rủi rồi. Quay trở lại những năm tám mươi, một đội quân viễn chinh đông đảo đã từng đến Alaska..."
"Lời tiên tri mà anh đã nhận ra trong đền thờ ấy," Hazel nói tiếp, "nhắc đến bảy á thần và Các Cánh Cửa Của Tử Thần phải không? Pháp quan cao cấp của bọn em vào lúc đó là Michael Varus trực thuộc Đội Số Năm. Thời đó, Đội Số Năm là đội giỏi nhất trong trại. Ông ta nghĩ rằng nếu mình có thể đoán được lời tiên tri và biến nó thành sự thật – cứu thế giới khỏi dông bão, lửa và tất cả những thứ như thế – sẽ mang lại danh tiếng cho quân đoàn. Ông ta đã nói chuyện với thầy bói, và thầy bói đáp rằng câu trả lời ở Alaska. Nhưng ông ấy cũng cảnh báo Michael rằng chưa phải lúc. Lời tiên tri không dành cho ông ta."
"Nhưng ông ta vẫn đi," Percy đoán. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Frank hạ giọng xuống. "Một câu chuyện dài, khủng khiếp. Gần như toàn bộ Đội quân Số Năm đã bị xóa sổ. Phần lớn vũ khí bằng vàng Imperial cùng con đại bàng bị mất. Những người sống sót phát điên hoặc từ chối nói về thứ gì đã tấn công họ."
Tôi biết, Hazel buồn rầu nghĩ. Nhưng cô giữ im lặng.
"Vì mất đi con đại bàng," Frank nói tiếp, "trại ngày càng trở nên yếu hơn. Các nhiệm vụ nguy hiểm hơn. Lũ quái vật tấn công vào ranh giới thường xuyên hơn. Nhuệ khí sa sút. Tháng vừa qua hay đại loại thế, mọi việc càng lúc càng xấu đi."
"Và Đội quân Số Năm phải chịu trách nhiệm," Percy đoán. "Vì thế hiện giờ mọi người đều nghĩ chúng ta bị nguyền rủa."
Hazel nhận thấy món súp tôm của mình lạnh ngắt. Cô nhấp một muỗng, nhưng thức ăn dễ tiêu chẳng còn dễ tiêu chút nào. "Bọn em là những người vất đi của quân đoàn kể từ khi... ừm, kể từ thảm họa Alaska. Danh tiếng của bọn em khá khẩm hơn khi anh Jason trở thành pháp quan..."
"Người đang bị mất tí?" Percy hỏi.
"Vâng," Frank nói. "Tớ chưa bao giờ gặp cậu ấy. Trước khi tớ đến. Nhưng tớ nghe nói cậu ấy là một người lãnh đạo tốt. Trên thực tế, cậu ấy đã lớn lên ở Đội Số Năm. Cậu ấy không quan tâm mọi người nghĩ gì về bọn tớ. Cậu ấy bắt đầu xây dựng lại danh tiếng của bọn tớ. Rồi cậu ấy biến mất."
"Sự kiện đó đẩy bọn em trở lại điểm xuất phát," Hazel nói một cách cay đắng. "Một lần nữa khiến bọn em trông như bị nguyền rủa toàn tập. Em xin lỗi, anh Percy. Giờ thì anh biết mình đã được đưa vào một nơi như thế nào rồi đấy."
Percy nhấp một ngụm sô-đa xanh và trầm tư liếc nhìn khắp phòng ăn. "Anh thậm chí còn không biết mình từ đâu đến... nhưng anh có cảm giác đây không phải là lần đầu mình là một kẻ lép vế." Anh chăm chú nhìn Hazel và cố mỉm cười. "Ngoài ra, tham gia vào quân đoàn còn tốt hơn là bị quái vật đuổi chạy ngoài hoang dã. Bản thân anh cho là mình đã có vài người bạn mới. Cùng góp sức, chúng ta có thể thay đổi mọi việc liên quan đến Đội quân Số Năm, nhỉ?"
Tiếng tù và vang lên ở cuối phòng ăn. Các đội trưởng ở bàn pháp quan đứng lên – cả Dakota cũng thế, miệng anh ta đỏ lòm như miệng ma cà rồng nhờ vào nước giải khát Kool-Aid.
"Trò chơi bắt đầu!" Reyna thông báo. Các trại viên reo hò và lao đến thu thập vũ khí trên các giá dọc theo tường.
"Vậy chúng ta là đội tấn công hử?" Qua tiếng ồn ào, Percy hỏi. "Điều đó có tốt không?"
Hazel nhún vai. "Tin tốt là: chúng ta có một con voi. Tin xấu là..."
"Để anh đoán nhé," Percy cắt ngang. "Đội số Năm luôn thua trận."
Frank vỗ mạnh vào vai Percy. "Mình thích anh chàng này quá đi. Đi thôi, người bạn mới. Chúng ta hãy đi giành lấy thất bại thứ mười ba liên tiếp của ta nào!"