Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
LEO NHÌN CHĂM CHĂM VÀO CON DAO GĂM. ‘Được rồi … thế là mình không thích ý kiến của cậu lắm như mình đã nghĩ. Cậu nghĩ rằng một trong hai bọn tớ sẽ đánh bại Gaia còn người kia chết? Hay là một thằng trong hai bọn tớ chết trong khi đánh bại bà ta? Hay – ‘
‘Các cậu,’ Jason nói, ‘chúng mình sẽ tự làm mình phát điên nếu nghĩ quá nhiều về nó. Các cậu biết về các lời tiên tri mà. Các anh hùng luôn gặp rắc rối mỗi lần định phá giải những lời tiên tri.’
‘Yeah,’ Leo lầm bầm. ‘Bọn mình đều ghét gặp rắc rối mà. Bọn mình đang gặp một cái to đùng bây giờ đây.’
‘Cậu hiểu ý mình muốn nói gì mà,’ Jason nói. ‘Đoạn hơi thở cuối cùng chưa chắc đã liên quan gì đến đoạn bão tố và lửa. Với tất cả những gì bọn mình biết, hai đứa mình còn chưa chắc đã là bão tố và lửa. Percy cũng có thể gọi cuồng phong mà.’
‘Và mình thì luôn có thể đốt Huấn luyện viên Hedge cháy hừng hực,’ Leo sốt sắng. ‘Thế là ông ấy có thể là lửa.’
Cái ý nghĩ về một thần rừng rực sáng thét, ‘Chết đi, đồ khốn kiếp!’ và tấn công Gaia suýt nữa làm Piper bật cười – suýt thôi.
‘Mình hy vọng rằng mình sai,’ cô nói một cách thận trọng. ‘Nhưng mà toàn bộ nhiệm vụ này bắt đầu bằng việc chúng ta đi tìm Hera và đánh thức vua Gigantos Porphyrion. Mình có linh cảm rằng cuộc chiến này sẽ kết thúc với bọn mình luôn. Bất kể kết quả như thế nào.’
‘Hey,’ Jason nói, ‘về cá nhân tớ thì tớ thích bọn mình.’
‘Chuẩn.’ Leo phụ họa. ‘Bọn mình là những người mà tớ thích nhất.’
Piper cố gắng cười. Cô thực sự rất yêu quí mấy cậu này. Cô ước gì có thể dùng lời nói mê hoặc Ba nữ thần Vận Mệnh, mớm cho họ một cái kết có hậu và bắt họ biến nó thành thật.
Nhưng buồn thay, khó mà có thể tưởng tượng ra một cái kết có hậu với tất cả những ý nghĩ tối tăm đầy đầu như thế này. Cô lo rằng tên khổng lồ Clytius được sắp đặt vào con đường của bọn họ để loại bỏ mối đe dọa từ Leo. Nếu thật là thế, có nghĩa là Gai cũng sẽ cố tìm cách khử luôn cả Jason. Không cso bão tố hay lửa, nhiệm vụ của bọn họ sẽ không thể hoàn thành.
Và cái thời tiến lạnh giá như mùa đông này cũng làm phiền cô luôn … Cô cảm thấy chắc chắn rằng điều này xảy ra bởi một cái gì đó chứ không chỉ mình cây quyền trượng của Diocletian. Gió lạnh, sự kết hợp của băng đá và mưa tạo cho cô một cảm giác rất thù địch và quen thuộc theo một kiểu gì đó.
Cái mùi đó trong không khí, cái mùi đặc sệt của …
Piper đáng lẽ phải nắm bắt được tình hình nhanh hơn, nhưng mà cô đã sống cả đời ở Nam California với không nhiều sự thay đổi theo mùa. Cô không lớn lên cùng cái mùi này…cái mùi đầy hăm dọa của tuyết!
Tất cả các cơ bắp khắp châu than cô căng cứng. ‘Leo, đánh chuông báo động đi.’
Piper không nhận ra rằng mình đang dùng lời nói mê hoặc, nhưng Leo lập tức thả rơi cái tuốc-vít và đấm vào nút báo động. Cậu đông cứng người khi thấy không có cái gì xảy ra cả.
‘Ôi trời, chuông đã ngắt rồi,’ cậu nhớ ra. ‘Fetus bị tắt rồi. Cho mình một phút để mình khởi kết nối lại hệ thống.’
‘Bọn mình không có đến một phút đâu! Lửa – chúng ta vần các lọ lửa Hy Lạp ngay. Jason, gọi gió đi. Gió ấm, gió Nam ấy.’
‘Chờ đã, gì cơ?’ Jason nhìn cô bối rối. ‘Piper, có chuyện gì thế?’
‘Là cô ta!’ Piper rút dao ra. ‘Cô ta đã trở lại! Chúng ta phải – ‘
Trước khi cô nói hết câu, con tàu hụt xuống phía lái (đuôi tàu). Nhiệt độ sụt thấp nhanh đến nỗi các cánh buồm nứt ra bởi băng đá. Hàng khiên đông dọc lan can nổ bụp như những lon soda bị nén hơi quá mạnh.
Jason rút kiếm ra, nhưng đã quá muộn. Một đợt tinh thể băng quét qua người cậu, bọc lấy cậu như kem bánh rán và đóng băng cậu tại chỗ. Dưới lớp băng, mắt cậu mở lớn kinh ngạc.
‘Leo! Lửa! Ngay!’ Piper thét.
Tay phải Leo bùng cháy, nhưng những cơn gió cuộn xoáy quanh cậu hút lửa tắt ngấm. Leo nắm chặt quả cầu Archimedes trong khi một đấm mây băng đá hình phễu nhấc cậu hổng chân khỏi boong tàu.
‘Hey!’ cậu hét. ‘Hey! Thả tôi ra!’
Piper chạy đến chỗ cậu, nhưng một giọng nói trong cơn bão nói, ‘Ồ, được thôi. Leo Valdez. Ta sẻ thả cho ngươi đi vĩnh viễn.’
Leo bắn vọt lên trời, như thể bị bắn lên từ một cái máy bắn đá. Cậu biến mất giữa các tầng mây.
‘Không!’ Piper giơ dao lên, nhưng không có gì để mà tấn công. Cô nhìn tuyệt cọng xuống cầu thang, hy vọng các bạn của mình sẽ xộc lên ứng cứu, nhưng một bức tường băng đã niêm luôn cửa lên boong. Toàn bộ khoang dưới có thể đã bị đóng hết thành băng tảng.
Cô cần một vụ khí khá hơn để chiến đấu – một thứ gì đó khá hơn là giọng nói của cô, một con dao tiên tri ngu ngốc, một cái sừng bắn ra dăm bông và trái cây tươi.
Cô tự hỏi liệu mình có thể kịp chạy ra chỗ nỏ bắn tên.
Nhưng rồi kẻ địch của cô xuất hiện, và cô nhận ra rằng chẳng vũ khí nào mới đủ được.
Đứng giữa boong tàu là một cô gái với xáy xuôi bằng lụa trắng, mái tóc đen sau gáy được buộc bằng sợi dây đính kim cương. Mắt cô ta có màu cà phê, nhưng không chút sắc ấm.
Đứng đằng sau cô ta là hai cậu em – hai cậu trai trẻ với hai đôi cánh lông tím, tóc trắng cứng đơ và kiếm đồng Celestial có răng cưa.
‘Thật tuyệt được gặp lại cô, cô em yêu quí,[]’ Khione, nữ thần tuyết nói. ‘Đã đến lúc cho một cuộc đoàn tụ lạnh toát rồi[].’
————
[] nguyên văn: ma chère = my darling
Khione nói tiếng Pháp.