Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
KHI MẶT TRỜI LẶN, PERCY TÌM THẤY NICO đang buộc dây thừng quanh bệ tượng Athena Parthenos.
‘Cám ơn em,’ Percy nói
Nico cau mày. ‘Vì cái gì?”
‘Em đã hứa sẽ dẫn những người khác đến Nhà Hades,’ Percy nói. ‘Em đã làm điều đó.’
Nico buộc hai đầu dây thừng lại, làm thành một cái thòng lọng. ‘Anh đã đưa em ra khỏi cái hạp đồng đó ở Rome. Cứu mạng em một lần nữa. Đó là việc tối thiểu em có thể làm.’
Giọng cậu bé lạnh như thép, cảnh giác. Percy ước chi cậu có thể hiểu được con người cậu bé này, nhưng mà cậu chưa bao giờ có thể. Nico không còn là đứa bé kì quái từ Westover Hall mê bài bài Ma thuật nữa. Cũng không còn là một kẻ giận dữ cô đơn, người đã đi theo bóng ma Minos qua Đại Mê Cung. Nhưng mà bây giờ cậu bé là ai?
‘Với cả,’ Percy nói. ‘em đã đi thăm Bob…’
Cậu kể với Nico chuyến đi của họ dưới Tartarus. Cậu hiểu ra rằng nếu như có ai có thể hiểu được, thì đó là Nico. ‘Em đã thuyết phục Bob rằng anh có thể tin tưởng được, mặc dù anh chưa bao giờ tới thăm ông ấy. Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ lại về ông khổng lồ đó thêm một lần nào. Rõ ràng là em đã cứu mạng của anh và Annabeth bằng cách tốt với ông ấy.’
‘Đúng vậy, ờ,’ Nico nói. ‘Không nghĩ lại về một ai đó … chuyện đó có thể trở nên nguy hiểm.’
‘Cậu em à, anh đang cố nói lời cám ơn đây.’
Nico cười không chút hài hước. ‘Em đang cố nói là không có gì đâu. Bây giờ em cần phải làm nốt cái này. Anh có thể cho em một chút khoảng trống được không?’
‘Ờ. Ờ, được rồi.’ Percy lùi lại trong khi Nico nhặt cái thòng lọng của cậu lên. Cậu bé vắt nó quanh vai như thể bức tượng Athena Parthenos là một cái ba lô khổng lồ.
Percy không thể không cảm thấy bị tổn thương một chút, bị bảo hãy tránh ra. Một lần nữa, Nico lại phải trải qua quá nhiều. Cậu bé này đã tự mình sống sót đi qua Tartarus. Percy hiểu sâu sắc cần bao nhiêu nghị lực mới làm nổi chuyện đo.
Annabeth đi lên ngọn đồi đến chỗ họ. Cô nắm lấy tay Percy, điều đó làm cậu thấy khá hơn nhiều.
‘Chúc may mắn nha,’ Cô nói với Nico.
‘Vâng.’ Cậu bé không hề nhìn thẳng vào mắt cô. ‘Chị cũng thế.’
Một phút sau, Reyna và Huấn luyện viên Hedege đi tới với giáp trụ đầu đủ và hành lý sẵ trên vai. Reyna trông khốc liệt sẵn sàn cho chiếc trận. Thầy Hedge thì cười toe như thể đang mong chờ có tiệc chia tay bất ngờ.
Reyna ôm lấy Annabeth. ‘Bọn mình sẽ thành công,’ cô hứa.
‘Mình biết rằng các cậu sẽ thành công mà,’ Annabeth nói.
Huấn luyện viên Hedge gác cây gậy bóng chày lên vai. ‘Yeah, đừng có lo. Ta đến được trại và gặp bé con của ta! Ờ, ý ta là ta chắc chắn sẽ đưa bé con này đến được trại!’ Ông vỗ vào chân bức tượng Athena Parthenos.
‘Được rồi,’ Nico nói. ‘Làm ơn bám chắc vào nhá. Chúng ta đi đây.’
Reyna và Hedge nắm chắc dây. Không khí tối dần. Bức tượng Athena Parthenos sụp xuống chính cái bóng của mình và biết mất, cùng với đoàn hộ tống của mình.
Tàu Argo II dong buồm ra đi khi màn đêm buông xuống.
Họ lướt về hướng tây nam cho đến khi tới bờ biển, rồi hạ cánh xuống Biển Ionian. Percy cảm thấy nhẹ nhõm khi cảm thấy các con sóng dưới chân mình một lần nữa.
Đi qua đường đất liền đến Athens ngắn hơn nhiều, nhưng sau trải nghiệm của cả đoàn với các tinh linh núi ở Ý, thì họ quyết định không bay qua lãnh địa của Gaia thêm một lần nào nữa trừ khi họ buộc phải làm thế. Họ sẽ phải dong buồm đi men bờ biển Hy Lạp, đi theo những con đường biển mà các anh hùng Hy Lạp đã đi qua vào thời cổ.
Với Percy thì việc đó ổn. Cậu thích được trở lại với lãnh địa của cha mình – với không khí biển trong lành tràn ngập lồng phổi và những hạt nước muối trên cánh tay. Cậu đứng trên lan can mạn tàu và nhắm mắt lại, cảm nhận những dòng hải lưu bên dưới họ. Nhưng những hình ảnh của Tartarus cứ thiêu đốt trong đầu óc cậu – Dòng Sông Phlegethon, bãi đất phồng rộp nơi đoàn quân quái vật tập trung, trong khu rừng tối nơi lũ arai lượn tròn trên đầu cậu trong màn sương máu. Hơn tất cả, cậu nghĩ đến căn chòi giữa đầm lầy có ngọn lửa ấm và những giá thảo dược khô và thịt drakon sấy khô. Cậu thắc mặc liệu có phải bây giờ căn chòi có đang trống hay không.
Annabeth tự vào mạn tàu cạnh cậu, hơi ấm của cô làm cậu yên lòng.
‘Mình biết,’ cô thì thầm, đọc nét mặt của cậu. ‘Mình cũng không thể bỏ được nơi đó ra khỏi đâu.’
‘Damasen,’ Percy nói. ‘Và Bob …’
‘Mình biết.’ Giọng cô mong manh. ‘Chúng ta phải làm cho sự hy sinh của họ xứng đáng. Chúng ta phải đánh bại Gaia.’
Cậu tự hỏi bây giờ Nico, Reyna và Huấn luyện viên Hedge đang ở nơi nào, và mất bao lâu nữa họ mới quay về được – giả thiết rằng họ sống sót được đi. Cậu tưởng tượng ra quân La Mã bây giờ đang bày trận, khép chặt vòng vây quanh Trại Con Lai
Mười bốn ngày để tới Athens. Rồi bằng cách này hay cách khác, cuộc chiến sẽ được định đoạt.
Trên mũi tàu, Leo đang huýt sao vui vẻ trong khi hàn lại bộ não cơ khí của Fetus, lẩm bẩm gì đó về pha lê và thước kinh vĩ. Ở khúc giữa tàu, Piper và Hazel đang tập đánh kiếm, hai lượi gươm vàng và đồng khuấy động màn đêm. Jason và Frank ở đằng lái, nói chuyện thấp giọng – chắc là đang kể chuyện của quân đoàn hay chia sẻ với nhau những suy nghĩ khi làm một pháp quan.
‘Chúng ta có một đoàn tốt đấy chứ,’ Percy nói. ‘Nếu như mà phải dong buồm tới cái chết –‘
‘Mình sẽ không cho cậu chết đâu, Óc Tảo biển à,’ Annabeth nói. ‘Nhớ chứ? Không bao giờ chia lìa nữa. Sau khi chúng ta về nhà …’
‘Thì sao?’ Percy hỏi.
Cô hôn cậu. ‘Thì hỏi lại mình một lần nữa, sau khi đánh bại Gaia.’
Cậu mỉm cườu, hạnh phúc vì có một cái gì đó để mà trông đợi. ‘Bất kể cậu nói gì.’
Percy chăm chú nhìn các chòm sao – các chòm sao mà Annabeth đã dạy cậu từ bao nhiêu năm về trước.
‘Bob gửi lời chào đấy,’ cậu nói với các vì sao.
Tàu Argo II dong buồm vào màn đêm.