Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người xem trong livestream Văn Khê thấy cậu chấp nhận kết bạn của Momo, đều nhịn không được gào thét.

[A a a, CP của tôi là thật!]

[Tự tử cũng đủ chất rồi, trời ơi!]

[Ở bên nhau! Ở bên nhau!!]

Văn Khê nhìn mưa đạn thở dài: "Không nên nói như vậy... Mọi người trêu chọc tôi thì không sao cả, nhưng đối phương sẽ nghĩ như thế nào đây?"

[!!! ]

[Vậy mà Khê Thần bảo không sao cả!]

[Xem ra thật sự Khê Khê rơi vào tay giặc rồi.]

Văn Khê: "..."

Cái gì gọi là nói nhiều càng sai, xem như Văn Khê đã biết.

Không đợi cậu mở miệng giải thích lần nữa thì đã nghe được giọng của Ngải Triết: "Hả? Cậu đang nói về cái gì vậy?"

Khi Ngải Triết hỏi câu này, đã chuyển sang chế độ vs, đánh dấu "Không đồng đội", nhấp vào "OK".

Lúc này hắn và Văn Khê đều ở trong bản đồ.

Văn Khê không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đáp lại: "Vừa rồi Momo gϊếŧ chúng ta, hắn thêm bạn bè với tôi."

Ngải Triết: "Ừ, sau đó?"

Văn Khê: "Sau đó tôi nói chúng ta chuẩn bị đánh vs, hình như hắn cũng muốn chơi."

Ngải Triết: "..."

[Ái Trư tự kỷ rồi.]

[Streamer Ái Trư, chế độ tự kỷ online.]

Bên Văn Khê cũng nhìn thấy mưa đạn tương tự, cậu có chút khó hiểu, chần chờ một chút vẫn hỏi ra miệng: "Người xem của tôi nói cậu tự kỷ, vì sao?"

"Còn vì cái gì... Sao cậu lại nói với hắn là chúng ta sẽ chơi vs!" Ngải Triết khóc không ra nước mắt, "Anh em, cậu không biết tôi đổi vs là vì tránh hắn sao? Một đại thần to lù lù không đi rank cao đánh, cứ đến rank thấp là sao... Nếu hai ván vừa rồi không phải gặp hắn, tôi có thể gϊếŧ đầu người đứng top , cậu tin không?"

"Tin tin tin." Văn Khê muốn khóc cũng không khóc được.

Cậu chưa bao giờ gặp ai thẳng thắn hơn Ngải Triết.

Sau đó, Ngải Triết nói tiếp: "Tôi thấy cậu hát làm sao ấy! Hát cái gì mà "Đốt hết sinh mệnh", hát đến tất cả chúng ta đều chết trước!"

[Ha ha ha, chết sớm còn đổ lỗi?]

[Ái Trư lại ném nồi cho Khê Khê!]

[Cái gì mà bài hát? Cậu tự trách bản thân mình đi (đầu chó khinh bỉ)]

Văn Khê nhún vai: "Sự thật chứng minh tôi không có năng khiếu hát, cho nên cái này tôi nhường cậu."

[Ha ha ha, chuẩn con mẹ nó luôn!]

[Khê Khê nói đúng!]

[Ái Trư hát nhanh!]

Một lần nữa Ngải Triết thành công trong việc tự chuốc lấy nhục: "Được rồi, hát thì hát, vừa vặn tôi đã tìm thấy bài chưa hát, để hát cho tất cả mọi người một bài 'Trò chơi kíƈɦ ŧìиɦ'!"

"Trò chơi kíƈɦ ŧìиɦ", mặc dù mang hai từ "trò chơi", nhưng đây là một bài hát về chủ đề tình yêu, miêu tả một con thiêu thân lao vào lửa với tình yêu rừng rực.

Câu đầu tiên của lời bài hát là "Em giống như một bông hồng đỏ tươi, những cánh hoa mềm mại rơi trong sương sớm", Văn Khê nghe thấy thì đầu đầy hỏi chấm...

Nhưng xem ra, fan của Ngải Triết rất nghiện phong cách này, bởi vì Ngải Triết vừa hát xong nửa bài đã có người xem không ngừng tặng quà, làm cho Văn Khê rất hâm mộ.

Không hiểu sao lại có một loại ảo giác đau đớn vụt mất một trăm triệu? QAQ

Chẳng bao lâu, số lượng người trong bản đồ ghép đôi là hơn và trong giây sau thì trò chơi chính thức bắt đầu.

Tổng cộng có người tham gia trò chơi.

Văn Khê và Ngải Triết là đội hai người, nói cách khác, ngoại trừ bọn họ ra, còn có ít nhất ba người không tổ đội bốn người.

Văn Khê tò mò trong ba người này có Momo hay không.

Bây giờ nhớ lại, hình như người này không tổ đội với ai cả, vẫn luôn chơi một mình.

"Nhớ nhảy khu C! Khu C khu C khu C!"

Khi máy bay bắt đầu bay, Ngải Triết không thể chờ đợi nữa mà la hét.

Có vẻ như hắn quyết tâm tránh Momo.

Đương nhiên Văn Khê không có ý kiến, rất sảng khoái đáp một tiếng.

Bây giờ cậu có cảm giác tốt nhất về hai khu vực, một là khu M, hai là khu C.

Chơi khó chịu nhất là khu F.

Vì vậy, cậu ước gì tránh khu F nhảy khu C.

Trận này khu C tương đối xa, chờ Văn Khê và Ngải Triết nhảy, trên máy bay đã không còn bao nhiêu người.

Trên đường hạ cánh, Văn Khê cũng nhanh chóng đếm số người cùng bọn họ nhảy khu C: " người."

Ngải Triết sửng sốt một chút, chậm hơn cậu một giây mới đếm xong —— Đúng là tám người.

Sau một thời gian im lặng, hắn giả vờ rằng hắn không đếm: ", phải không? Gϊếŧ toàn bộ! Lại nói cậu đếm rất nhanh nha anh em, vậy sau này nhiệm vụ đếm giao cho cậu!"

"OK." Văn Khê không có ý kiến, dù sao bây giờ lúc hạ cánh cậu sẽ theo thói quen đếm một chút, "Đợi lát nữa báo vị trí cho cậu."

"Báo vị trí?" Ngải Triết không kịp phản ứng.

Văn Khê: "Thì... Vị trí của quân địch, tôi sẽ báo đầy đủ cho cậu."

Ngải Triết: "ĐM, cậu nhớ tất cả hả? Cậu là thần!"

Ngải Triết thật lòng cảm thấy, đánh xong ba ván này, hắn muốn tự kỷ tại chỗ.

Thật sự ba điều này đánh cho tâm trạng của hắn rối loạn —— Không phải bị người qua đường sờ gáy thì chính là bị người mới đả kích.

Lúc này tất cả mưa đạn đều gõ [Khê Thần chính là thần, ngầu ngầu], khiến Ngải Triết không nói gì cũng nghẹn.

Thiếu chút nữa đã quên, tên này trong "Linh Tích" đã xưng thần rồi.

Nếu có thể xưng thần, khẳng định có tài năng.

Lần này, Văn Khê đáp xuống trước Ngải Triết, sau khi đáp xuống đất lập tức vươn tay với Ngải Triết: "Cho tôi shotgun."

Lúc này Ngải Triết mới nhớ tới mình đã nói muốn dạy Văn Khê ghìm tâm, sau khi đáp xuống đất thì sảng khoái ném shotgun cho cậu: "Cho cậu, đợi lát nữa dùng thì nghe tôi chỉ dẫn."

"Được~" Giọng nói Văn Khê có chút suиɠ sướиɠ.

Sở dĩ cậu không mua súng, kỹ năng bắn súng thối rữa chỉ là phụ, chủ yếu vẫn là nghèo...

Cho nên, có shotgun dùng miễn phí, cho dù ở trên tay cậu không phát huy được tác dụng gì, cậu vẫn vui vẻ ~

Trong nháy mắt đó, giọng điệu Văn Khê giống như là đứa trẻ có đồ chơi mới, khiến Ngải Triết không khỏi bật cười.

Biểu hiện của Ngải Triết rất rộng lượng, nhưng trong lòng hắn biết, hắn chân chính cũng không rộng lượng như vậy, thậm chí là tính toán chi li.

Lúc hắn dẫn người mới, lúc nào cũng lo lắng độ nổi tiếng của mình bị chia đi.

Thế nhưng, đối mặt với Văn Khê, thật sự hắn không có biện pháp tức giận với cậu.

Có lẽ là bởi vì Văn Khê cho hắn cảm giác quá thuần túy.

Văn Khê: "Hướng giờ của cậu có người."

[Hệ thống] Azure đã hạ gục Onepangci bằng súng bắn tỉa.

Ngải Triết: "Hạ gục!"

Văn Khê: "Còn một người nữa, đang chạy."

Ngải Triết: "Thấy rồi!"

[Hệ thống] Azure đã hạ gục Annx bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] Azure đã gϊếŧ Onepangci bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] Azure đã gϊếŧ Annx bằng súng bắn tỉa.

Văn Khê nhìn hệ thống nhắc nhở liên tiếp xẹt qua màn hình, nhịn không được thổi phồng cho Ngải Triết: "Ái Trư ngầu quá!"

Ngải Triết: "Gọi tôi là Triết Soái!"

Không có Momo "quấy rối", cuối cùng Ngải Triết có đất để chơi, đến giờ đã có đầu người.

Căn bản vị trí của quân địch đều được Văn Khê báo cho hắn, mà hắn chỉ cần nhìn ống ngắm, trong vòng ba phát súng nhất định sẽ hạ gục.

Rõ ràng, Ngải Triết xứng đáng là streamer kỹ thuật.

Nói có thể gϊếŧ người lấy top ở rank thấp cũng không tính là khoa trương.

Nếu là rank thấp thuần khiết của người mới, đừng nói gϊếŧ , cũng có thể.

Nhưng mà rất đáng tiếc, hôm nay nhất định hắn không lấy được top .

Bởi vì hắn lại gặp Momo...

[Hệ thống] Momo đã bắn trúng Azure bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] Momo đã hạ gục Azure bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] Momo đã gϊếŧ Azure bằng súng bắn tỉa.

Ba phát liên tiếp trúng đầu, cho dù Ngải Triết trốn như thế nào, bò như thế nào, đều không thoát khỏi vận mệnh thành hòm.

Loại cảm giác này, tựa như gặp phải Tử Thần đòi mạng, tất cả giãy dụa đều là vô ích.

Trong khoảnh khắc bị Momo bắn chết, nếu không phải còn đang livestream, bận tâm đến hình tượng streamer của mình, thật sự Ngải Triết muốn hỏi đời tổ tông của Momo một lần!

Không lâu sau khi hắn ngã xuống đất, Văn Khê cũng bắn hạ gục Momo, đáng tiếc cuối cùng Văn Khê lại phải chịu thiệt thòi vì thời gian làm mát quá dài, giây sau muốn gϊếŧ Momo thì đã sớm không biết anh trốn ở đâu.

Kế tiếp, rõ ràng lại là chiến trường của Văn Khê và Momo.

Bọn họ một người chạy trốn, một người đuổi theo, trên đường gặp phải người khác thì thuận tay lấy đầu.

Toàn bộ màn hình tràn ngập "Thức ăn cho chó" của hai người.

[Momo lại bắn chết một người muốn gϊếŧ Khê Khê!]

[Oa, sao Khê Thần cậu có thể nhẫn tâm bắn anh ấy?]

[Yêu nhau lắm cắn nhau đau!]

Trong bầu không khí như vậy, Ngải Triết trơ mắt nhìn số người ở góc trên bên phải giảm từ hơn xuống hơn , cuối cùng chỉ còn lại ít hơn .

Vòng chung kết.

Đây không phải là lần đầu tiên Văn Khê chơi vòng chung kết, mà là lần đầu tiên ở vs vào vòng chung kết.

[Momo đã gϊếŧ MLGB bằng súng đột kích, số người còn lại là .]

Vòng chung kết nằm ở khu G, cũng chính là khu thảo nguyên.

Văn Khê để nhân vật của mình nằm sấp trong cỏ, không dám nhúc nhích.

Dựa trên tiếng súng và gợi ý gϊếŧ người ở góc trên bên phải của màn hình, Momo nằm cách cậu không xa.

Sau đó, năm người còn lại thuộc về ít nhất hai đội, họ đã chơi hết mình.

Vì có người bắn nhau nên đương nhiên Văn Khê không tham dự.

Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, chính là không làm gì đến cuối cùng, lấy hay không lấy đầu người cũng không sao cả.

Rõ ràng Momo không nghĩ như vậy.

"Bùm" một tiếng nổ lớn vang dội.

[Momo đã gϊếŧ Tony July bằng lựu đạn, số người còn lại là .]

[Momo đã gϊếŧ Mary June bằng lựu đạn, số người còn lại là .]

[Momo đã gϊếŧ Wind bằng các mảnh vỡ lựu đạn, số người còn lại là .]

[Momo đã gϊếŧ DLG bằng các mảnh vỡ lựu đạn, số người còn lại là .]

"Cái ĐM!" Ngải Triết vẫn bình tĩnh giả chết không nhịn được, "Một quả lựu đạn nổ chết bốn người. Éo phải người!"

Vừa dứt lời, nương theo một trận tiếng súng vang lên, lại một cái nhắc nhở bắn chết.

[Momo đã gϊếŧ FastFish bằng súng đột kích, số người còn lại là .]

"Quá hung bạo..." Ngải Triết không chút nghi ngờ, hiện tại Momo cũng có ít nhất đầu người trên tay.

Quả thật - Momo đã có đầu người, Văn Khê đếm rất rõ ràng.

Cộng cả cậu là .

Không phải cậu chưa từng giành được vị trí số , nhưng ván lấy đầu người nhiều nhất cũng chỉ có .

đầu người... Nếu không phải cùng một ván với Momo, luôn chú ý đến gợi ý gϊếŧ chết ở góc trên bên phải, thật sự Văn Khê không thể tin được có người có thể làm được.

Lúc này, trận đấu đã diễn ra hơn nửa giờ, qua vài phút, toàn bộ bản đồ sẽ không có vùng an toàn.

Nói cách khác, nếu Văn Khê không có biện pháp gϊếŧ chết Momo trước khi vùng an toàn biến mất, vậy thì cậu chỉ có thể chết.

Ngải Triết hỏi Văn Khê: "Cậu còn bao nhiêu thuốc nữa?"

Văn Khê nhấn phím mở ba lô ra nhìn, băng đít, bộ dụng cụ sơ cứu, không có bộ dụng cụ y tế.

Emmm......

Ngải Triết: "Lên đi anh em, không bắn chết hắn ta, cậu sẽ chết!"

Rõ ràng Văn Khê cũng biết.

Dựa vào chút thuốc này của cậu, căn bản không có khả năng liều mạng với Momo.

Vì vậy, nếu cậu muốn sống đến cuối cùng, bây giờ nhanh chóng ra ngoài gϊếŧ Momo là cách tốt nhất.

Nghĩ là phải làm!

Văn Khê quyết đoán cài cung, bắn một mũi tên về phía Momo!

Gần như cậu không có thời gian ngắm góc, góc nhìn đầu tiên chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Vừa rồi khi mấy người kia đánh nhau, Văn Khê vẫn rất cẩn thận điều chỉnh vị trí trong bụi cỏ, tin chắc Momo không chú ý tới cậu.

Và cậu đã theo dõi chuyển động của Momo.

Nhưng vẫn có chỗ khác biệt.

Bởi vì cậu không nghĩ tới Momo còn mũ giáp dự phòng!

Cho nên, mặc dù dưới tình huống không đầy máu bị nổ đầu, anh cũng không chết ngay.

[Hệ thống] Bạn đã hạ gục Momo bằng cung.

"Mẹ kiếp! Chạy qua! Trực tiếp xông tới dùng nắm đấm đánh!" Ngải Triết xem cuộc chiến này, giờ khắc này còn khẩn trương hơn so với Văn Khê.

Văn Khê một câu cũng không nói, quyết đoán để cho nhân vật của mình từ trong bụi cỏ đứng lên, đè shift co chân xông về phía Momo!

Nhưng ngay khi cậu vội vã đến trước mặt Momo để chuẩn bị đấm, Momo lại ném một cái gì đó xuống đất.

"Bùm" một tiếng nổ lớn vang dội ——

[Hệ thống] Momo hi sinh bởi lựu đạn.

Thật ra trước khi hệ thống này nhắc nhở, Văn Khê đã nhận ra Momo ném lựu đạn, nhưng cậu không kịp chạy trốn, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Cho đến khi nhìn thấy chữ lớn màu vàng YOU WIN trên màn hình ...

Văn Khê thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng ngửa ra sau, dựa lên ghế —— Cậu thắng! Cậu đã giành chiến thắng trước Momo và giành chiến thắng trong game này!

"A a a a a a! Ngầu vãi! Anh em ngầu vãi!" Ngải Triết càn rỡ hét ầm ầm, đẩy bầu không khí trong livestream lên đến mức cao nhất.

Không ngừng có người xem gửi quà cho Văn Khê, trong lòng Văn Khê cảm động, nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy chơi một trò chơi mà mệt mỏi như vậy...

Tuy nhiên, có một điều Văn Khê rất để ý: "Cái kia... Nếu như vừa rồi hắn ném về phía tôi, có phải hắn sẽ thắng không?"

"Không phải đâu." Ngải Triết khẳng định, "Nghĩ cái gì vậy? Đáng lẽ hai người phải chết cùng một lúc, nhưng cậu có nhiều máu hơn hắn! Cho nên mặc kệ hắn dùng tư thế gì ném lựu đạn, cuối cùng giành chiến thắng là cậu."

"Hở?" Văn Khê chớp chớp mắt, "Vậy ý nghĩa của việc hắn ném lựu đạn là gì?"

"Tự tử với cậu!" Ngải Triết thốt lên.

Văn Khê dở khóc dở cười.

[Ha ha ha ha ha, Ái Trư thật hiểu mà!]

[Chính là tự tử đó!]

[Sống chết có nhau.]

[Sống là người của tôi, chết cũng là quỷ của tôi!]

Mưa đạn càng nói càng thái quá, Văn Khê lười phản ứng.

Theo cậu thấy, Momo người này thà rằng tự tử cũng không muốn bị người khác gϊếŧ chết mà thôi.

Thật là một người bướng bỉnh.

Sau khi Ngải Triết cảm ơn một làn sóng quà tặng, nói rằng thời gian đã kha khá, gặp lại vào buổi tối.

Văn Khê nhìn đồng hồ, đúng là... qua hai phút nữa là bốn giờ.

Sau khi cậu nói lời tạm biệt với Ngải Triết, cũng chuẩn bị cảm ơn người tặng quà rồi xuống ăn cơm.

Không ngờ mưa đạn lại mạnh mẽ yêu cầu cậu chọc Momo.

[Khê Khê cậu không nói gì với Momo sao?]

[Khê Thần, cậu vừa gϊếŧ người ta cũng không đi an ủi một chút hả!]

Văn Khê: ???

"Tôi... Tôi phải nói gì đây?" Đầu Văn Khê đầy hỏi chấm, "An ủi cái gì? Tôi chỉ gϊếŧ hắn một ván, hắn gϊếŧ tôi hai ván, muốn an ủi cũng là hắn an ủi tôi chứ?"

[Ha ha ha ha ha! Momo nghe không! Hãy đến để an ủi!]

[Khê Khê tỏ vẻ rất tủi thân, ha ha ha cười chết!]

[Khê Thần, anh mau đi chọc! Anh dám chọc em sẽ dám ném ngư lôi nước sâu cho anh!]

Vốn Văn Khê chỉ định tương tác với mưa đạn vài câu, không định chọc Momo.

Không phải cậu không muốn đáp ứng yêu cầu của người xem, chủ yếu là cậu không biết sau khi chọc Momo nên nói cái gì.

Xin lỗi vì vừa rồi đã gϊếŧ anh?

—— Nếu thật sự cậu gửi như vậy, khẳng định đối phương sẽ bảo cậu bị bệnh thần kinh.

Nhưng ngư lôi nước sâu?

Một ngư lôi nước sâu tệ, chia :, đến tay tệ.

Văn Khê bày tỏ: Cậu có thể!

"Mọi người nói đó nha, tôi dám chọc mọi người dám đập ngư lôi nước sâu!" Văn Khê nói xong liền mở danh sách bạn bè, tìm Momo để chọc.

Trên đời này, không ai có thể gây khó dễ với tiền bạc.

Nhưng Văn Khê vẫn có tiết tháo, không thể thật sự đi an ủi Momo, cho nên sau khi chọc Momo thì hỏi một câu vô nghĩa không thể vô nghĩa hơn.

Wency: Anh còn đánh à?

Momo: Không đánh nữa.

Vốn định chọc xong rút lui luôn, không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời.

Văn Khê sửng sốt một chút, nhịn không được hỏi thêm.

Wency: Có việc à?

Momo: Ừ.

Wency: Khi nào anh rảnh?

Momo: Sao thế? Cậu chưa chơi với tôi đủ hả?

Wency: Không...

Nói thật, Văn Khê không muốn đánh với Momo nữa, đánh anh thật sự quá mệt, đầu óc anh tốt, tay cũng tốt, đều có gánh nặng tương đối lớn.

Không biết đối phương có cảm thấy giống vậy không?

Đang lúc Văn Khê rối rắm không biết nên nói gì tiếp thì đối phương đã gửi tin nhắn cho cậu.

Momo: Hôm nào chơi vs nhé.

Văn Khê: "!!!!!!!!"

Cậu đáp lại "Được" trong nháy mắt.

Kẻ thù khó khăn nhất là đồng đội đáng tin cậy nhất.

Đồng đội như vậy đưa tới cửa, tuyệt đối không có khả năng từ chối.

Momo: Được rồi, nghỉ thôi. Ăn cơm ngon miệng.

Sau khi Momo để lại tin nhắn như vậy, không đợi Văn Khê trả lời đã trực tiếp out game.

Văn Khê nhìn tin nhắn này, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Sau đó đi xem mưa đạn, phát hiện đã bị bốn chữ [Ăn cơm ngon miệng], các loại [A a a] và [Thật sự kìa] xen lẫn trong đó.

Nói thật, Văn Khê có chút bối rối.

Cậu muốn nói, có thể đối phương thuận miệng thấy đến giờ ăn cơm thì nói... Nhưng không biết vì cái gì, lúc này đây, ngay cả chính cậu cũng không nhịn được mơ tưởng.

Cùng lúc đó, ở bên kia, Lăng Sơ Dật đến phòng huấn luyện gọi Mạc Thần ra ăn cơm, nhìn trên mặt Mạc Thần cười quá mức dịu dàng mà nổi hết da gà.

Thật vất vả hắn mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ừm, đội trưởng, cùng đi ăn cơm không?"

Mạc Thần cũng không quay đầu lại "Ừ" một tiếng.

Lăng Sơ Dật luôn cảm thấy hôm nay giọng điệu của Mạc Thần dịu dàng không bình thường.

Hắn cẩn thận đi qua, vụиɠ ŧяộʍ nhìn màn hình máy tính của Mạc Thần, không nhìn ra cái gì đặc biệt.

Lúc này, Mạc Thần đã rời khỏi trò chơi, trên màn hình máy tính để bàn của anh hiển thị logo của chiến đội CLM.

Lăng Sơ Dật đành phải thu hồi tầm mắt, đoán mò: "Làm gì thế? Lại gặp người mà anh đã nói à?"

Nghe được những lời này, cuối cùng Mạc Thần cũng có phản ứng, quay đầu nhìn Lăng Sơ Dật, tầm mắt lạnh như băng khiến Lăng Sơ Dật không khỏi rùng mình một cái.

Một lát sau, Mạc Thần mở miệng, giọng nói tràn ngập bình tĩnh không mang theo chút cảm xúc nào: "Ngày mai khôi phục huấn luyện, hôm nay dùng xong bữa tối thì đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Lăng Sơ Dật: "Đúng rồi! Em sẽ ngủ ngay sau khi ăn tối!"

Mạc Thần lười đánh giá hắn: "Tình hình bên phía đội huấn luyện Thanh Huấn thế nào rồi?"

Lăng Sơ Dật: "Anh đừng quan tâm. Cũng không phải anh không biết những gì người khác nói về CLM của chúng ta sau khi mùa giải trước kết thúc. Người của đội Thanh Huấn thay đổi luôn xoành xoạch, người chân chính có năng lực không giữ được, chịu ở lại thì cũng một đống vấn đề, quả thực là vòng luẩn quẩn."

Mạc Thần híp mắt không nói gì.

Lăng Sơ Dật nhìn bộ dạng này của anh, trực giác thấy anh đang có chủ ý quỷ gì đó, chần chờ một chút, thăm dò hỏi ra miệng: "Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Tôi đang suy nghĩ..."

Bộ dáng bắn tên của Wency loé lên từ trong đầu Mạc Thần, làm cho anh không nhịn được câu khoé môi lên: "Tôi muốn lừa người tiến vào đội."

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio