Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bộ dạng này Mạc Thần, rõ ràng đang sợ cái gì đó.

Lúc không có ánh sáng, sợ đến mức ngay cả đứng cũng không đứng nổi, sau khi có ánh sáng thì trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên Văn Khê sẽ cho rằng Mạc Thần sợ bóng tối.

Thế nhưng, chỉ sợ bóng tối thì không có khả năng xuất hiện phản ứng như vậy.

Lúc này hô hấp Mạc Thần còn có chút dồn dập, cả người tựa như người sắp chết đuối vừa mới được vớt lên từ trong nước.

Hắn hít sâu một hơi, thật vất vả mới tìm được giọng của mình, gần như là dùng một loại giọng điệu hời hợt trả lời câu hỏi vừa rồi của Văn Khê: "Có chút."

Cậu sợ bóng tối à?

Có chút.

Phản ứng lớn như vậy mà cậu nói với tôi chỉ có chút?!

Văn Khê dùng ánh mắt "Tôi ít đọc sách không cần lừa tôi" nhìn Mạc Thần một lát, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, khom lưng nhặt túi lên, tự nhiên kéo cánh tay Mạc Thần qua: "Đi thôi."

Mạc Thần sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn bàn tay Văn Khê ôm lấy mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Văn Khê dẫn đi được một đoạn, sau đó đột nhiên dừng lại: "Chờ một chút, tôi rửa tay một cái."

"À..." Văn Khê không yên tâm buông hắn ra, thấy hắn tự đi tới trước bồn rửa tay, động tác tự nhiên rửa tay, sau khi biết hắn đã không có việc gì thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Mạc Thần rửa tay, rốt cuộc bất giác ý thức được một vấn đề: "Anh không đi vệ sinh hả?"

Văn Khê: "Không đi."

Mạc Thần: "Vậy đến nhà vệ sinh làm gì?"

"Tới tìm cậu..." Văn Khê thốt ra, vốn cậu nên thêm một câu "Mất điện, lo cho cậu", nhưng do dự một chút, cảm thấy bầu không khí hiện tại không thích hợp để nói đùa, nên không nói.

Nhưng điều cậu ngờ chính là, chỉ riêng ba chữ "Tới tìm cậu" đã làm cho tâm trạng Mạc Thần lập tức ổn định rất nhiều, có cảm giác rất an tâm.

Đừng nhìn biểu hiện hiện tại của hắn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thật ra hắn có chút sợ hãi với bóng tối đột ngột vừa rồi.

Một khắc khi bóng đen giáng xuống, loại tuyệt vọng "mặc kệ cố gắng thế nào cũng không thể trốn thoát" trong nháy mắt bao bọc hắn, hô hấp, nhịp tim, bao gồm cả thân thể của mình đều trong phút chốc mất khống chế.

Nếu như không phải Văn Khê mở cửa, để cho ánh sáng yếu ớt kia chui vào thế giới của hắn, hiện tại có thể hắn đã ngất đi.

Mạc Thần rửa tay thật sạch, xoay người bình tĩnh nhìn Văn Khê một lát.

Văn Khê bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, chần chờ mở miệng: "Làm sao thế?"

"Không có gì... Chúng ta ra ngoài thôi." Mạc Thần nói xong, dẫn đầu xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Tuy Văn Khê vẫn có chút nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi theo hắn rời khỏi nhà vệ sinh.

Cậu không biết chính là, vừa rồi Mạc Thần nhìn cậu là đang chờ cậu giống khi nãy đưa tay đỡ hắn, ôm hắn đi.

Nhưng Văn Khê thấy Mạc Thần có thể tự đi nên không còn loại ý nghĩ này.

Mạc Thần cũng biết điểm này, tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cái gì cũng không nói.

Hai người trở lại phòng không lâu thì đồ ăn liên tục được mang lên.

Mạc Thần rót cho Văn Khê một ly nước giải khát, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện với cậu.

Tất cả mọi thứ đã trở lại đúng hướng, như thể vừa rồi không có gì đã xảy ra.

Nhưng Văn Khê biết, đoạn ký ức vừa rồi không có khả năng là cậu xuất hiện ảo giác.

Cậu chần chờ nửa ngày, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Chuyện cậu sợ bóng tối, đồng đội cậu có biết không?"

Nghe được vấn đề này, động tác đang cầm đũa gắp thức ăn của Mạc Thần khựng lại một chút.

Hắn không nghĩ tới bọn họ nói chuyện lâu như vậy mà Văn Khê còn chưa quên chuyện vừa rồi.

Biết Văn Khê lo lắng cho hắn nên Mạc Thần thở dài, có chút bất đắc dĩ đáp lại: "Biết. Anh yên tâm, đồng đội của tôi đều là người rất tốt, sẽ không để cho tôi đi như này... Đi một nơi làm cho tôi cảm thấy khó chịu. Hôm nay là một tình huống bất ngờ."

Văn Khê không buông tha chi tiết trong lời nói của hắn —— Hắn nói là nơi sẽ làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, chứ không phải nơi tối tăm. Nói như vậy, cũng không phải Mạc Thần sợ bóng tối, mà là hoàn cảnh cụ thể nào đó?

Không phải là... Chứng sợ không gian kín?

Văn Khê không biết mình có nên hỏi tiếp hay không, cậu rất lo cho Mạc Thần, nhưng lại cảm thấy quan hệ của mình và Mạc Thần còn chưa thân mật đến mức có thể hỏi tận gốc.

Chẳng qua thoạt nhìn so với cậu thì Mạc Thần đáng tin cậy hơn nhiều, hẳn là có thể chăm sóc tốt chính mình chứ?

Nghĩ như vậy, cuối cùng Văn Khê cũng không hỏi tiếp.

Nhưng cậu càng thêm kiên định quyết tâm đánh chuyên nghiệp, hận không thể một đêm lọt vào top nước ngoài, ký hợp đồng với CLM, sánh vai chiến đấu với Mạc Thần.

Nhưng mà, sau khi dùng bữa trưa, Mạc Thần không trực tiếp đưa Văn Khê về nhà, mà đi đến một cửa hàng trang sức.

Văn Khê: ???

Người đàn ông nào sẽ đưa một người đàn ông vào cửa hàng đồ trang sức chứ?!

Cũng may Văn Khê phản ứng rất nhanh —— À, là thuận tiện đến đúng không? Hẳn là không có liên quan đến cậu... Là Mạc Thần muốn mua giúp bạn gái cái gì đó?

Cho nên dẫn cậu đi theo làm gì?

Văn Khê chần chờ thả chậm bước chân, trơ mắt nhìn Mạc Thần đi tới trước quầy, lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi đưa cho chị gái phía sau quầy: "Tôi đến lấy nhẫn đã đặt trước đó."

Chị gái nhận lấy tờ giấy, nhìn xong mỉm cười với Mạc Thần: "Được, Mạc tiên sinh, xin hãy chờ một chút."

Cô nói xong thì lấy một cái hộp nhỏ đưa cho Mạc Thần.

Mạc Thần nói cảm ơn, ở trong tầm mắt kinh ngạc của chị gái tiện tay nhét cái hộp cho Văn Khê ở phía sau.

Văn Khê: ???

Là muốn cậu cầm giúp phải không?

Văn Khê sững sờ nhận lấy cái hộp, cảm giác nhẹ hơn tưởng tượng.

Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Mạc Thần nói một câu: "Hôm nay anh giúp tôi, cái này coi như cảm ơn."

"A?" Văn Khê không dám tin ngước mắt nhìn Mạc Thần, cho rằng mình nghe nhầm.

Sau khi phản ứng lại Mạc Thần nói cái gì, Văn Khê nghi ngờ hắn là giúp người khác đặt nhẫn, tiện tay chuyển giao lại cho cậu.

Dù sao đặt hàng cũng không có khả năng đặt hàng trong cùng ngày!

Chuyện hôm nay rõ ràng là ngoài ý muốn, cảm ơn này lại là chuẩn bị trước, nghĩ như thế nào cũng quá quái dị đi!

Hơn nữa, ai sẽ dùng nhẫn làm quà cảm ơn chứ?!

Mạc Thần không để ý Văn Khê kinh ngạc, cười hỏi: "Anh không mở ra xem sao?"

Văn Khê sửng sốt một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn về phía cái hộp trong tay.

Đúng vậy, cậu còn chưa mở ra xem, như thế nào đã khẳng định trong này nhất định là nhẫn?

Văn Khê chần chờ mở cái hộp ra —— Được rồi, là nhẫn.

Chỉ là chiếc nhẫn này có hình dạng rất kỳ lạ, hơn nữa không hiểu sao hơi quen mắt?

Văn Khê chăm chú nhìn nửa ngày, rốt cuộc phản ứng lại —— Là Mac! Hình dạng của chiếc nhẫn này là Mac!

Và ba chữ cái được kết nối với nhau không có bất kỳ phông chữ nào có thể đánh bại, bởi vì đây là chữ ký của Mac!

Văn Khê có chút kích động lấy nhẫn ra khỏi trong hộp, tinh tế quan sát nửa ngày, sau đó mới nhớ tới sự tồn tại của Mạc Thần, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi hắn: "Cậu cho tôi một chiếc nhẫn làm bằng chữ ký theo yêu cầu để làm gì?"

Mạc Thần vô tội chớp chớp mắt: "Không phải anh fan của tôi sao? Tôi tưởng anh sẽ thích món quà này."

"Làm sao cậu biết tôi là..." Văn Khê nói được một nửa thì nhớ tới mấy ngày trước livestream, video cậu và Lộ Bỉ thổi phồng Mac được chia sẻ khắp nơi, chẳng lẽ Mạc Thần cũng xem?!

Nghĩ đến khả năng này, Văn Khê cảm thấy có chút xấu hổ, gần như là theo bản năng nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của Mạc Thần.

Còn chưa kịp phản ứng, chiếc nhẫn trên tay đột nhiên bị Mạc Thần cướp đi.

"A?!" Văn Khê giật mình quay đầu đoạt lại "Cậu làm gì vậy?"

Mạc Thần chỉ muốn giúp cậu đeo vào mà thôi, nhìn thấy phản ứng của cậu thì nhếch mày, cảm thấy có chút buồn cười, cố ý nói một câu: "Không cần thì trả lại cho tôi."

"Tôi muốn!" Văn Khê ngay cả thời gian cũng không thèm suy nghĩ mà thốt ra, sau đó nhớ tới chị gái phía sau quầy, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn chỗ đó.

Chị gái lập tức cúi đầu lật hóa đơn, giả vờ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Mạc Thần không để ý những cái này, cười cầm lấy tay Văn Khê, đeo chiếc nhẫn đặt theo yêu cầu này lên ngón áp út tay trái của cậu, hỏi cậu: "Thích không? Món quà này."

Văn Khê không nói gì nâng bàn tay đeo nhẫn lên, nhìn vài lần: "Vì sao cậu không trực tiếp đưa cho tôi một tờ giấy có chữ ký của cậu?"

"Không có thành ý." Mạc Thần đáp lại, "Tôi nói rồi, anh là đặc biệt với tôi, ký tên cho anh thì đương nhiên cũng phải đặc biệt một chút."

"Tôi lại không bảo cậu muốn chữ..." Văn Khê nhỏ giọng nói thầm.

Mạc Thần vẫn là câu nói kia: "Không cần thì trả lại cho tôi."

Văn Khê hừ một tiếng, nắm tay đeo nhẫn nhét vào túi mình.

Cậu vẫn cảm thấy giữa đàn ông tặng nhẫn quá kỳ quái, cho dù là thần tượng tặng cho fan của mình.

Thế nhưng, không thể không thừa nhận, biết chiếc nhẫn này là Mạc Thần đặc biệt ký tên cho mình thì cậu rất vui vẻ.

Cuối cùng, cậu cảm thấy cậu nên để cho Mạc Thần biết cậu vui vẻ, liền không nhăn nhó nữa, nghiêm túc nói một câu: "Cảm ơn, tôi rất thích."

"Thích là được rồi." Mạc Thần nói xong, dịu dàng cười, trong lòng thầm nghĩ —— Đeo nhẫn của tôi, chính là người của tôi. Đừng mơ đến việc đi đến chiến đội khác.

Hai người một trước một sau rời khỏi cửa hàng đồ trang sức.

Không biết bọn họ vừa mới rời đi, chị gái phía sau quầy liền bày ra vẻ mặt bà dì đăng lên vòng bạn bè: Á á á, tôi gặp người thật CP đang ship!!

Rốt cuộc sau khi Văn Khê về đến nhà thì trước tiên mở máy tính ra, chuẩn bị tiếp tục luyện súng.

Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, cậu theo bản năng muốn tháo xuống, nhưng sau khi thật sự tháo xuống lại có chút không nỡ, chần chờ đeo lại.

Và đột nhiên nhận ra - Hả? Tại sao lại được đeo trên ngón áp út trái của cậu? Điều đó có ý nghĩa gì đặc biệt không?

Lười tìm hiểu, mặc kệ đi...

Cuối cùng, để không ảnh hưởng đến thao tác, Văn Khê vẫn tháo nhẫn ra, đặt lại hộp.

Sau đó đặt hộp ở một nơi mà cậu có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào.

Cậu quyết định một ngày nào đó mà rảnh thì đi mua một sợi dây màu đỏ hoặc bất cứ dây gì, xâu chuỗi đeo trên cổ.

Lại nhìn chằm chằm cái hộp ngẩn người vài giây, cuối cùng Văn Khê cũng tập trung chú ý vào trò chơi, chuyên tâm chơi game.

Mãi cho đến khi Ngải Triết và Lộ Bỉ online.

"Ồ, anh em, hôm nay sớm nhỉ?" Lúc Ngải Triết online phát hiện Văn Khê đã online, có chút kinh ngạc, "Đừng nói cậu dậy sớm luyện súng cho đến bây giờ."

Văn Khê nhíu mày: "Làm sao cậu biết tôi dậy sớm luyện súng?"

Việc này cậu chỉ nói với một mình Thương Lang mà?

Ngải Triết sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng, rất bình tĩnh đáp lại một câu: "Nghe anh Lang nói, chúng tôi ở trong một toà nhà, thường xuyên qua lại, cho nên mới biết."

Lộ Bỉ nghe ra một ít manh mối, chêm lời nói: "Thường xuyên qua lại? Vậy ăn cơm cũng ăn cùng nhau hả?"

"Thỉnh thoảng đi." Ngải Triết đáp lại một cách có lệ, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Tại lúc này, màn hình máy tính của hắn đã hiển thị danh sách bạn bè của mình. Nhìn thấy ID của Văn Khê, hắn rất thuận tay ấn vào, nhìn chiến tích của cậu, kết quả bị điểm tích lũy và thứ hạng của cậu làm kinh sợ: "ĐM! Khê của tôi thật tuyệt! Cậu có thể giải thích vì sao thứ hạng của cậu tăng rất nhiều như vậy không?!"

Điểm tích lũy cũng đã vượt qua acc lớn của hắn rồi!

Văn Khê không có ý định giấu giếm chuyện mình muốn chơi chuyên nghiệp: "Sau khi xem giải đấu thì đột nhiên tôi muốn chơi chuyên nghiệp, cho nên gần đây đánh lên."

"Cố lên!" Ngải Triết cổ vũ nói, "Lời của cậu không chừng có thể!"

"Ha ha, cố lên!" Lộ Bỉ cũng nói, "Thật mong được nhìn thấy cậu sử dụng cung trong giải đấu chuyên nghiệp! Chắc chắn sẽ làm cho cả đám người sợ hãi!"

Ừm... Lần đầu tiên xuất hiện chắc sẽ dọa chết một đám người, dù sao cho đến bây giờ có thể dùng cung đến trình độ này, ngoại trừ chính Văn Khê thì cậu cũng chưa từng gặp qua người thứ hai.

Bởi vì bảng xếp hạng của Văn Khê tăng lên, Ngải Triết và Lộ Bỉ bắt đầu dùng acc lớn đánh với cậu.

Bất kể là đồng đội hay quân địch chơi cùng thì trình độ cũng tăng lên mấy cấp bậc.

Có Văn Khê ở đây, trong ba người thì tất sẽ có một người giành vị trí đầu tiên, hai thành tích còn lại cũng không chênh lệch mấy.

Đừng nói Ngải Triết với Lộ Bỉ, ngay cả người xem trong livestream của ba người cũng rõ ràng cảm giác được —— Văn Khê trở nên mạnh, hơn nữa đối với chuyện đánh chuyên nghiệp, cậu rất nghiêm túc.

Ngải Triết: "Đột nhiên tôi cảm thấy có chút phế."

Lộ Bỉ: "Có phải vì có quá nhiều bước lùi phải không?"

Ngải Triết: "... Hầy, cho dù lùi bước cũng mạnh hơn cô nhiều đó!!"

Đánh rank thấp thường xuyên thật sự sẽ tụt trình độ.

Một lần nữa Ngải Triết dùng acc lớn, đủ các loại lực bất tòng tâm, rõ ràng cảm thấy mình đánh không bằng trước.

Trước đều là hắn dẫn đồng đội bay, hiện tại lại là Văn Khê dẫn hắn bay.

Xem ra hắn cũng cần phải tìm thời gian luyện súng.

Sau khi Văn Khê tắt livestream, không out game mà tiếp tục xông pha vs.

Sau khi hạ quyết tâm, thật sự là cậu giành giật từng giây từng phút lên top, mỗi ngày đều cảm thấy thời gian không đủ dùng.

Tuy nhiên, giống như là biết cậu sẽ liều mạng như vậy, khi livestream vào buổi tối thì Momo online.

-- Đúng vậy, Momo! Acc nhỏ của Mac, sau hơn nửa tháng, cuối cùng cũng online một lần nữa!

Sau khi hắn online, gần như là gửi tin nhắn cho Văn Khê đầu tiên.

Momo: Đừng quá dốc sức liều mạng, nếu anh thấy cổ tay hoặc cánh tay đau nhức thì phải dừng lại ngay lập tức để nghỉ ngơi.

Đọc được tin nhắn này, Văn Khê có chút kích động.

Rõ ràng buổi trưa mới gặp Mạc Thần, nhưng nhìn thấy acc Momo này, cậu vẫn có loại cảm giác rất hoài niệm, như là gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp.

Wency: Ừ, tôi sẽ chú ý.

Wency: Tổ đội không?

Lúc Văn Khê gửi hai tin nhắn này, không chú ý tới mưa đạn ở góc dưới bên phải đã sôi trào, tốc độ lướt qua nhanh đến mức căn bản mắt thường không theo kịp.

Có trời mới biết fan CP Mo Khê đã chờ ngày này rất lâu!

[Ah ah ah ah Momo!!!]

[Cuối cùng cũng online rồi! Vui quá đê!]

[Lại có thể nhìn thấy Mo Khê sánh vai chiến đấu tàn sát tứ phương sao?!]

Nhưng mà Mạc Thần trả lời:

Momo: Không, tôi chỉ lên xem anh.

Lời này nói...

Tuy ý tứ là không tổ đội với Văn Khê, nhưng trong dòng chữ vẫn ngọt ngào lật một đám fan CP của hai người.

Trong lúc nhất thời phóng tầm mắt nhìn tất cả mưa đạn đều là bốn chữ [Ôi chết tôi rồi].

Văn Khê bất đắc dĩ nhún vai, gõ chữ đáp lại.

Wency: Được, không sao đâu, cậu nghỉ ngơi sớm đi.

Văn Khê trả lời xong những lời câu này không lâu thì Mạc Thần log out.

Rõ ràng, thật sự hắn chỉ lên xem cậu. Chính xác mà nói, là lên nhắc nhở cậu đừng quá liều mạng, chú ý thân thể.

Văn Khê cầm lấy điện thoại của mình nhìn, đúng là mấy phút trước nhận được tin nhắn giống Momo nói như đúc.

Là bởi vì cậu không trả lời nên Mạc Thần mới cố ý online game nhắc nhở cậu ư?

Văn Khê không khỏi bật cười, Thương Lang vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: "Có chuyện gì? Momo đã online? Hai người các cậu định làm gì?"

Văn Khê "Hả?" một tiếng, không kịp phản ứng.

Thương Lang lại mở miệng: "Số người trong phòng livestream của tôi đột nhiên giảm một nửa, sợ tới mức tôi còn tưởng mình đang bật camera..."

Văn Khê sửng sốt một chút, nghe ra ngụ ý trong lời nói của Thương Lang, không nhịn được cười ra tiếng, hơn nửa ngày mới ngừng cười: "Bộ dạng của anh lớn lên có bao nhiêu rung động?"

"Nói bậy bạ, tôi là một đầu sói đẹp trai." Thương Lang đáp lại, "Không phải trong nhà quá lâu không dọn dẹp nên rất lộn xộn à... Vừa rồi thật sự dọa tôi, còn tưởng người xem đều có bệnh sạch sẽ."

Văn Khê dở khóc dở cười.

Thương Lang: "Với cả hai tên đàn ông các cậu có thể đừng mập mờ như vậy hay không?"

Văn Khê nhướn mày —— Vậy mà anh có tư cách nói tôi hả?

Văn Khê lười đáp lại hắn, quyết đoán chuyển đề tài: "Bắt đầu đi, hôm nay tôi vẫn sẽ phát sóng trước một hai tiếng đồng hồ."

Thương Lang: "Ừ."

Văn Khê: "Với cả bây giờ anh đang ở hạng bao nhiêu nước ngoài?"

Thương Lang: "Sáu mươi mấy."

Văn Khê: "Ừm... Hôm qua anh cũng là sáu mươi mấy."

Thương Lang: "... Nào nào."

Văn Khê ngẩng đầu nhìn trời.

Cậu cảm thấy, mình có thể thoát khỏi cảnh mặc trang phục nữ hay không phải tùy thuộc vào rank nước ngoài kiểm chứng, còn Thương Lang đã tự kết liễu mình trước.

—— Chống mắt lên xem anh lật kèo ~

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio