Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu đổi lại là người khác nhét nồi lên đầu Mạc Thần, Mạc Thần đã sớm gϊếŧ người.

Nhưng mà người quăng nồi chính là Văn Khê, Mạc Thần sững sờ không giải thích nửa câu, yên lặng đỡ nồi uống một ngụm nước.

Lăng Sơ Dật nhỏ giọng nói một câu: "Thì ra anh là đội trưởng như vậy."

Trần Úy cũng nói: "Thì ra Lightning trong mắt anh là như vậy..." Nói đến một nửa, thấy Mạc Thần nhìn mình, Trần Úy giật mình,"Quá con mẹ nó đúng! Lightning là đứa trẻ to xác! Đánh giá này quá chuẩn, không hổ là đội trưởng!"

Mạc Thần hài lòng thu hồi tầm mắt.

Lăng Sơ Dật dở khóc dở cười, Trần Tiêu cũng nghẹn cười.

Văn Khê nhìn Mạc Thần một lát, khóe môi giương lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Tiêu, rất tự nhiên quay lại câu hỏi vừa rồi: "Cho nên Lightning thế nào?"

Trần Tiêu bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ có thể tiếp tục giới thiệu: "Lightning là đột kích, năng lực đột kích của hắn rất mạnh, đừng chỉ nhìn hắn gọi điện thoại cho A Thần, tố chất tâm lý của hắn siêu tốt, cho nên bắn súng rất ổn định. Nghe nói hắn chọi một súng với người ta chưa từng thua."

Lời này Văn Khê cũng không thể coi như không nghe thấy: "Hắn bắn súng với đội trưởng cũng chưa từng thua hả?"

Trần Tiêu bày tỏ vấn đề này không làm khó được hắn: "Hắn mới không có cơ hội bắn với A Thần, trước đó A Thần đã bắn chết hắn."

"Câu trả lời này... Lợi hại lợi hại." Trần Úy giơ ngón tay cái lên cho Trần Tiêu, tâm phục khẩu phục.

Trần Tiêu đắc ý cười cười, tiếp theo giới thiệu với Văn Khê: "YEY đánh cận chiến với phân chia chiến lực tầm xa hợp lý hơn so với MQ, Lightning và Run phụ trách cận chiến, Double T phụ trách bắn tỉa tầm xa. Bọn họ không có hỗ trợ chân chính, cho nên lực sát thương của cả chiến đội rất mạnh."

"Double T?" Văn Khê không kịp phản ứng.

Trần Tiêu giải thích: "Thunder và Tornado, Lightning với Tornado là hai tay súng bắn tỉa của đội YEY, ID tiếng Anh đều là T, vì vậy viết tắt là Double T."

Văn Khê: "À..."

"Chiến đội YEY này bị gì vậy?" Lăng Sơ Dật không nhịn được thắc mắc, "Vừa sấm chớp vừa lốc xoáy..."

"Đúng vậy!" Trần Úy cũng nói theo, "Còn có người tên là Run —— cũng phải thôi, gặp loại thời tiết quỷ quái này mà còn không chạy à? Chiến đội của họ đã sẵn sàng làm một bộ phim thiên tai chưa nhỉ?"

Văn Khê não bổ một chút hình ảnh kia, "Phụt ——" một tiếng cười to.

Trần Tiêu "chậc" một tiếng: "Tôi đang giới thiệu cho Văn Khê, hai ngươi cứ ầm ĩ cái gì? Thu kỹ năng trào phúng lại, lúc thi đấu lại dùng."

"Ha ha ha ha ha!" Văn Khê đoán được lúc đầu không đoán được kết quả —— thì ra để Lăng Sơ Dật và Trần Úy đừng trào phúng, là muốn bọn họ giữ lại trào phúng đến lúc thi đấu trực tiếp quăng cho YEY sao.

Chiến đội CLM từ thành viên đến huấn luyện viên đều là thần tiên gì thế?

Thấy Văn Khê cười nhanh như vậy, Mạc Thần cũng cười, sau đó chờ Văn Khê cười đủ rồi, hắn thản nhiên mở miệng: "Anh không cần nhớ nhiều như vậy, cách giải thi đấu còn xa, trước đó chúng ta có hẹn mấy trận huấn luyện với hai chiến đội này, sau khi giao đấu thực tế, anh sẽ biết thực lực của mỗi người bọn họ đại khái ở vị trí nào."

"A Thần nói đúng." Trần Tiêu nói xong, bổ sung thêm một câu, "Hiện tại cậu chỉ cần nhớ một chút phong cách tổng thể của hai chiến đội này là được. YEY là một đội tấn công mạnh mẽ từ xa và cận chiến, mỗi người trong chiến đội đều rất mạnh, cách chơi linh hoạt đa dạng, có thể tiến có thể lùi, cho nên đánh với bọn họ, chúng ta cũng cần linh hoạt một chút. MQ thì thiên về cận chiến hơn một chút, năng lực tấn công tầm xa tương đối yếu, đội của bọn họ ngoại trừ đội trưởng CC, thực lực cá nhân của những người khác cũng không tính là nổi bật, nhưng bọn họ thắng ở cả đội ngưng tụ mạnh, đội viên rất ít tụt lại phía sau, nếu muốn đánh nát cũng không dễ, tốt nhất có thể vây quanh một lưới bắt hết."

"À..." Văn Khê đáp lại, nghĩ thầm: Quả nhiên chiến đội có thể đánh thắng CLM tiến vào vòng chung kết toàn cầu đều có chút tài năng.

Thật sự là khẩn cấp muốn giao đấu với hai chiến đội này.

Trận chung kết toàn cầu diễn ra trong bảy ngày, cả YEY và MQ, đã cố gắng hết sức trong bảy ngày thi đấu này.

Ban ngày Văn Khê với đồng đội CLM xem trực tiếp trận chung kết toàn cầu, buổi tối livestream vs với Ngải Triết, Thương Lang và Lộ Bỉ, lúc vs cũng không ít lần nói đến trận chung kết toàn cầu.

Sau đó, vô tình đến ngày cuối cùng của trận chung kết toàn cầu.

Sáu ngày đầu tiên, thứ hạng của chiến đội YEY chợt lên xuống, lúc thì ở vị trí thứ nhất, lúc thì tụt xuống vị trí thứ tư, khiến người xem kinh hồn bạt vía.

Nhưng trong ngày thi đấu cuối cùng, họ đã chơi vượt trội, giành được điểm số cao nhất trong một ngày, cuối cùng giữ được tổng số điểm của chiến đội ở vị trí thứ ba, giành được huy chương đầu tiên thuộc về chiến đội của họ.

MQ phát huy không tốt như YEY, nhưng đây là lần đầu tiên chiến đội bọn họ đánh trận chung kết toàn cầu, đối với bọn họ mà nói, top năm coi như là một thứ hạng đáng tự hào.

Dù sao chiến đội tham gia vòng chung kết toàn cầu lần lượt đến từ hơn mười quốc gia, mỗi chiến đội đều là tinh anh trong tinh anh.

Mặc kệ như thế nào, vui sướng cũng được, tiếc nuối cũng được, thành tích này đều là kết quả đã định.

Hai chiến đội ở nước ngoài nghỉ ngơi hồi phục rồi cùng nhau trở về nước.

Chào đón họ có fan và antifan. Một số người ăn mừng, cũng có một số hỏi tại sao họ không giành được chức vô địch.

Tất cả những điều này là không thể tránh khỏi.

Sau đó không quá mấy ngày, vị quản lý luôn thần thần bí bí, không tới câu lạc bộ CLM được mấy lần —— Liễu Vĩ Triết, lại một lần nữa hiện thân ở trong sảnh lớn câu lạc bộ.

"Thi đấu huấn luyện!" Lăng Sơ Dật xuống lầu nhìn thấy hắn đang ngồi trên sofa, gào một câu ngay tại chỗ.

Liễu Vĩ Triết đang tao nhã uống nước, trên trán co giật.

Trần Úy theo sát Lăng Sơ Dật xuống tầng, nhìn thấy hắn cũng sửng sốt: "Oà, hôm nay thật sớm nha! Khi nào thì thi đấu huấn luyện?"

"Chậc, mấy người đều thành tinh phải không? Tôi không nói gì hết, mấy người biết tôi sẽ nói gì không?" Liễu Vĩ Triết buông cốc giấy xuống, cũng không quay đầu nói một câu.

Hôm nay hắn cũng mặc đồ nữ, lúc không nói lời nào hoàn toàn là hình tượng thục nữ, lúc nói chuyện làm cho người ta có cảm giác thô lỗ một chút, nhưng bởi vì giọng nói nam nữ khó phân biệt nên cũng sẽ không làm cho người ta sinh ra cảm giác khác biệt quá lớn.

Trần Úy cười đi tới phía sau hắn, giúp hắn xoa xoa vai: "YEY với MQ vừa mới về nước không bao lâu, bây giờ cậu tới, đương nhiên là vì chuyện thi đấu huấn luyện~"

Liễu Vĩ Triết híp mắt lại: "Ừ, thoải mái, tiếp tục."

Vì thế Trần Úy tiếp tục giúp hắn xoa vai, đồng thời thăm dò nói: "Cho nên thi đấu huấn luyện vào lúc nào?"

Liễu Vĩ Triết gian xảo cười: "Chờ người đến đông đủ rồi nói sau."

"Hừ." Trần Úy thu tay về, mặc kệ hắn.

Bây giờ là giờ sáng, chính là lúc mọi người CLM khó rời giường.

Gần giờ, cuối cùng mọi người cũng rửa mặt xong đi xuống tầng, Trần Tiêu triệu tập toàn bộ người vào phòng họp.

"Quy củ như cũ, tôi chỉ nói một lần, nói xong là đi." Liễu Vĩ Triết vừa nói chuyện vừa dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.

Đầu ngón tay gõ lên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, dễ dàng làm cho mọi người tập trung lực chú ý lên người hắn.

"Thi đấu huấn luyện khoảng năm ngày sau, bắt đầu từ giờ sáng thứ hai ngày , là hình thức thi đấu trực tuyến, trước mắt khoảng chiến đội, một tuần sau số lượng có tăng lên hay không còn chưa biết."

Lúc Liễu Vĩ Triết nói chuyện bình thường, giọng nói chính là nam nữ khó phân biệt, ngược lại lúc hắn dùng giọng nam thì tương đối tận lực.

"Danh sách chiến đội tham gia thi đấu huấn luyện thì tôi sẽ gửi vào nhóm dưới dạng tài liệu điện tử, hôm nay chính là thuận đường tới nói với các cậu có chuyện như vậy."

"Có YEY không! Có MQ không!" Lăng Sơ Dật khẩn cấp hỏi.

Liễu Vĩ Triết không kiên nhẫn trợn trắng mắt: "Nói nhảm, không có bọn họ thì hẹn thi đấu huấn luyện cái rắm!"

"Không chỉ có YEY và MQ, mà còn QAQ." Liễu Vĩ Triết nói xong, thấy mọi người không có phản ứng gì, dừng vài giây sau thăm dò bổ sung, "Có phải mấy người còn chưa biết, Lam Ngạn đến QAQ?"

"Úi?!" Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều sửng sốt, hiển nhiên là thật sự không biết.

Trần Tiêu với Mạc Thần vẫn không có phản ứng gì.

Văn Khê chớp chớp mắt, đối với chuyện này không có ý kiến gì.

"Hắn đã đến QAQ? Chiến đội khóc kawaii?" Trần Úy không xác định hỏi.

Liễu Vĩ Triết gật đầu.

Lăng Sơ Dật: "Há, còn tưởng cậu ta sẽ đi DOL các thứ..."

DOL là một câu lạc bộ rất lâu đời, đứng thứ tư trong cuộc thi tuyển chọn trong nước, sau CLM.

Sau đó, thứ năm là QAQ.

"Chiến đội QAQ này..." Trần Úy vuốt cằm trầm tư.

Mọi người gần như theo bản năng chuyển tầm mắt về phía hắn, cho rằng hắn sẽ phân tích một chút ưu nhược điểm của chiến đội này.

Không ai nghĩ rằng, câu tiếp theo của hắn là: "Nhìn tên của đội, tôi biết tất cả các thành viên trong đội đều là boy mạnh mẽ!"

•Mọi người cũng biết cái ký hiệu QAQ này rồi đấy... Nên bé mèo gọi là khóc kawaii, còn cái từ mạnh mẽ ý khịa ấy =))

Đồng đội, huấn luyện viên và quản lý: ...

Trần Úy: "Không phải có một từ gọi là boy mạnh mẽ rơi lệ sao!"

Vừa dứt lời, Trần Tiêu tặng hắn một cái tát: "Sao lúc nào chú mày cũng ngắt lời thế hả?! Mệt anh mày còn nghĩ mày sẽ nói một cái gì đó mang tính xây dựng, đúng là ..."

"Áaa —— đau chết đi được! Giúp em xoa lưng!" Trần Úy khiếu nại nhìn hắn một cái.

Trần Tiêu trợn trắng mắt, không muốn để ý tới hắn, nhưng trên mặt nhăn nhó, tay vẫn thành thật giúp hắn xoa lưng.

Liễu Vĩ Triết yên lặng rời tầm mắt khỏi mặt Trần Úy.

Trong nháy mắt vừa rồi, thế mà hắn cũng cho rằng Trần Úy sẽ nghiêm túc phân tích... Chắc đầu óc hắn bị nhúng nước.

"Điều tôi muốn nói là như vậy." Hắn nói xong, tao nhã đứng lên từ trên ghế, không nhanh không chậm vuốt ve nếp nhăn trên váy, vừa chuẩn bị đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, một lần nữa ngồi xuống, "Chờ một chút... Mấy người đi ra ngoài trước, Mạc Thần ở lại, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu."

Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, Mạc Thần cũng không ngoại lệ.

Nhưng ở câu lạc bộ này, ngoại trừ Mạc Thần, mọi người nghe nhất chính là lời nói của Liễu Vĩ Triết, dù sao trình độ học vấn của hắn cũng cao nhất.

Cho nên không ai đưa ra ý kiến gì, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Rất nhanh, trong phòng họp lớn như vậy chỉ còn lại Liễu Vĩ Triết và Mạc Thần.

Chờ Trần Tiêu đóng cửa lại, Liễu Vĩ Triết quay đầu nhìn Mạc Thần, nhẹ giọng: "Gần đây trạng thái của cậu thế nào?"

Mạc Thần biết hắn hỏi cái gì: "Thì không phát bệnh nữa, cũng luôn phối hợp trị liệu."

—— Ừm, nói về chứng sợ không gian kín của hắn.

Liễu Vĩ Triết gật đầu, sau đó chuyển đề tài: "Bây giờ chiến đội như này, cậu có hài lòng không?"

Mạc Thần nhìn hắn híp mắt một chút, không xác định vì sao đột nhiên hắn hỏi cái này, nhưng vẫn đáp lại một câu: "Rất tốt."

"Đã như vậy, thì phải quý trọng bọn họ." Liễu Vĩ Triết nhìn chằm chằm Mạc Thần, "Tuy tôi không thường xuyên đến câu lạc bộ, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là quản lý của CLM, tôi không hy vọng trước khi CLM đoạt quán quân lại xuất hiện Lam Ngạn thứ hai."

Mạc Thần không hề lùi bước nhìn hắn: "Ý của cậu là, Lam Ngạn chuyển nhượng là lỗi của tôi?"

"Có thể nói như vậy." Liễu Vĩ Triết đáp lại "Lam Ngạn bị Văn Khê thay thế không phải lỗi của cậu, nhưng Lam Ngạn chuyển nhượng, có một phần nguyên nhân là bởi vì cậu."

Mạc Thần im lặng không nói gì.

Liễu Vĩ Triết: "Chiến đội CLM là cậu, Lam Ngạn, ban đầu mấy người các cậu cùng nhau sáng lập, tuy bây giờ câu lạc bộ mở dưới danh nghĩa của cậu, nhưng trong tên chiến đội CLM này có Lam Ngạn, hắn còn để lại một chút tình cảm với CLM, người có cảm xúc như hắn, đừng nói đi làm người thay thế, cho dù thật sự bảo hắn đến đội , cũng không nhất định hắn sẽ từ chối."

"Đối với hắn, CLM giống như một ngôi nhà, hãy thử hỏi ai sẽ rời khỏi nhà của họ? Vậy tại sao hắn chuyển nhượng?" Liễu Vĩ Triết hỏi, không cho Mạc Thần cơ hội trả lời đã nói tiếp, "Không phải thật sự hắn muốn ra thi đấu như vậy, mà là bởi vì hắn cảm thấy, mình ở CLM không có giá trị tồn tại, nói cách khác —— hắn không tìm được lý do mình ở lại CLM. Nếu không, một người muốn giành chức vô địch như vậy, vì sao ngay cả giải đấu mùa xuân còn chưa bắt đầu, đã vội vàng rời khỏi chiến đội hiện tại có cơ hội giành quán quân nhất?"

Mạc Thần rất bình tĩnh nhìn Liễu Vĩ Triết, bộ dáng căn bản không để những lời này vào trong lòng.

Nhưng Liễu Vĩ Triết biết hắn đang nghe, cho nên tiếp tục nói: "Có phải cậu khinh thường hắn không? Hoặc là nói, cậu xem thường tất cả mọi người trong chiến đội này ngoại trừ Văn Khê?"

Ánh mắt Mạc Thần hơi tránh đi một chút.

"Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, tôi cũng không thường xuyên đến câu lạc bộ, cho nên cậu không cần giấu giếm tôi —— dù sao cậu cũng không thể gạt được tôi." Liễu Vĩ Triết nói, "Thật ra tôi đã sớm cảm nhận được, căn bản cậu không coi người trong chiến đội này là đồng đội của cậu, cậu cảm thấy một mình cậu có thể giành được quán quân, những người khác trong đội đối với cậu mà nói chẳng qua chỉ là 'miễn cưỡng' mà thôi."

"Ngày thi đấu đầu tiên của vòng chung kết toàn cầu lần thứ , bởi vì cậu không thể ra sân, điểm tích lũy của CLM gần như đứng cuối cùng, khi đó nhất định cảm xúc của cậu rất sâu sắc."

"Cậu dốc hết toàn lực muốn lấy điểm số về, sau đó sáu ngày thi đấu gần như cầm vị trí thứ nhất, nhưng vẫn không thể đoạt quán quân. Tôi hiểu sự tuyệt vọng của cậu vào thời điểm đó, cậu rất ghét, ghét đồng đội của cậu tại sao yếu như vậy, ghét lý do tại sao họ không thể ghi nhiều điểm hơn trong ngày thi đấu đầu tiên?"

"Một người lạnh lùng với người khác, chắc chắn là có lý do. Lạnh lùng là một loại khí chất? Không, theo ý kiến của tôi, lạnh lùng là một loại thái độ." Liễu Vĩ Triết nói, "Cậu hận đồng đội của cậu, giận chó đánh mèo với bọn họ về thắng bại của trận đấu, không muốn nói chuyện với bọn họ, thậm chí không muốn nhìn thấy bọn họ —— đây đều là nguyên nhân cậu lạnh lùng với họ."

"Nhưng mà, cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy bọn họ không cảm nhận được?"

Mạc Thần vẫn im lặng không nói gì, tầm mắt lại bắt đầu mơ hồ, ngón tay cũng không tự giác vuốt ve mặt bàn.

"Lam Ngạn là người nhạy cảm nhất trong đội của chúng ta. Hắn không nói nhiều, nhưng hắn có thể cảm nhận bất cứ điều gì. Sau khi Trần Tiêu giải nghệ, Lam Ngạn trở thành cộng sự của cậu, hắn biết mình không theo kịp tiết tấu của cậu, vì thế hắn vẫn luôn cố gắng, nhưng cậu đã cổ vũ hắn nửa câu chưa?"

"Chính là lúc đó hắn bắt đầu lùi bước, sở dĩ lùi nhanh như vậy, phần nhiều là nguyên nhân tâm lý."

Nghe được câu này, rốt cuộc Mạc Thần cũng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Liễu Vĩ Triết: "Cho nên, cậu hy vọng tôi làm như nào? Xin lỗi hắn? Làm ơn quay lại?"

"Không, xin lỗi vô dụng, mà cậu cũng không có khả năng xin lỗi." Liễu Vĩ Triết nói, "Tuy Lam Ngạn chuyển nhượng có một phần nguyên nhân là bởi vì cậu, nhưng tôi cũng không nói cậu thật sự sai. Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là muốn giành chức vô địch mà thôi, cũng không vứt bỏ đồng đội trên sân đấu."

"Mạc Thần, cậu biết con người tôi không thích nói nhảm, cho nên hôm nay tôi nói với cậu nhiều như vậy là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này không có khả năng là để cậu lấy lại một người đã không lấy được, cũng không cần phải đuổi theo." Liễu Vĩ Triết nói xong, rời khỏi ghế đứng lên.

Lúc này đây, hắn thật sự chuẩn bị đi, trước khi đi, rất nghiêm túc nói với Mạc Thần: "Quý trọng đồng đội hiện tại của cậu thật tốt, bất kể là Văn Khê, hay mèo con, Tiểu Úy. Cậu phải nhận ra rõ ràng cậu không thể làm bất cứ điều gì một mình mà không có họ. Khám phá và khẳng định giá trị của mỗi người trong số họ, hòa hợp với họ, đối xử với mỗi người như đồng đội của cậu, không phải 'miễn cưỡng', để cậu có thể làm việc tốt hơn với họ và giành chức vô địch - Đó là những gì tôi thực sự muốn nói với cậu ngày hôm nay."

Mạc Thần mím môi: "Tôi biết."

"Ừm, tôi đoán cậu cũng biết, nếu không tôi cũng sẽ không đến nói với cậu những chuyện này, vậy cùng đàn gảy tai trâu không có gì khác nhau." Liễu Vĩ Triết nói xong, bỗng nhiên nở nụ cười, "Từ sau khi Văn Khê tới, thật sự cậu đã thay đổi rất nhiều —— quả nhiên sức mạnh tình yêu rất vĩ đại ~"

Mạc Thần "hừ" một tiếng, lười để ý tới hắn.

"À, đúng rồi." Đi tới cửa, Liễu Vĩ Triết chuẩn bị mở cửa rời đi, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, cũng không quay đầu lại thêm một câu, "Cho nên, tôi lạnh lùng với các cậu cũng có nguyên nhân —— Đám cặn bã các cậu ngay cả nghiên cứu sinh cũng không thi được!"

"Phiền chết đi được!" Rốt cuộc Mạc Thần mắng một câu.

Vì thế Liễu Vĩ Triết hài lòng mở cửa, sau đó tao nhã rời đi.

Hắn rời đi không lâu, Mạc Thần cũng từ phòng họp đi ra, lúc đi ra biểu cảm trên mặt có chút u ám, khiến đồng đội đều hoảng sợ.

"Đội trưởng đây là vừa mới từ Nam Cực về hả?" Lăng Sơ Dật nhỏ giọng nói một câu.

"Không, không chừng là Bắc Cực." Trần Úy nói.

Mạc Thần lạnh lùng nhìn về phía hai người, sau đó lúc hai người giật mình chuẩn bị chuồn đi, hắn đột nhiên nhếch khóe môi, mỉm cười.

Lăng Sơ Dật với Trần Úy: !!!

Cái ĐM! Thật kinh khủng! Đội trưởng sắp ăn thịt người rồi!

Mạc Thần nhìn vẻ mặt hai người bị kinh sợ, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, thu hồi nụ cười cố gắng nặn ra.

Biết họ sẽ phản ứng như vậy...

Hắn đi tới máy nước lọc rót cho mình một cốc nước, sau đó lúc quay đầu ngoài ý muốn nhìn thấy tầm mắt tò mò của Văn Khê, ngẩn người.

Một giây sau, vẻ mặt của hắn gần như là tự mềm xuống, khóe môi hơi nhếch lên, nở ra một nụ cười, cười so với vừa rồi tự nhiên hơn rất nhiều: "Nhìn tôi làm gì?"

"Tò mò quản lý đã nói gì với cậu?" Vẻ mặt Văn Khê vô tội hỏi.

"Không có gì, nói chuyện tùy ý." Mạc Thần đáp lại.

Lời nói vừa rồi, đương nhiên không có khả năng để cho bọn Lăng Sơ Dật và Trần Úy nghe được.

Mặc dù bọn họ cũng giống như Lam Ngạn, đã sớm cảm nhận được u ám trong lòng hắn.

Ở chung thật tốt với họ?

Mạc Thần nhớ kỹ những lời này, lại hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

Tóm lại đừng cố ý như vừa rồi, thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.

Không thể không nói, Liễu Vĩ Triết thật sự lợi hại. Không nói cái khác, hắn nhìn người là thật chuẩn.

Mạc Thần thừa nhận những gì hắn nói đều đúng —— trước khi Văn Khê gia nhập đội, quả thật hắn có oán hận đồng đội của mình, thậm chí hắn còn cho rằng chiến đội của mình là địa ngục, mà mình thì bị chìm sâu vào trong đó.

Cho nên, khi phát hiện miếng ngọc bích Văn Khê này, hắn kích động như là trong bóng tối vô biên bắt được một chùm ánh sáng.

Khi đó, hắn thật lòng cảm thấy, chỉ có Văn Khê mới có thể cứu hắn khỏi địa ngục này, để hắn thoát khỏi tất cả những gì hắn muốn thoát khỏi, giúp hắn lấy được chiếc cúp vô địch mà hắn tha thiết ước mơ kia.

Nhưng sau khi Văn Khê thật sự tới, Mạc Thần đột nhiên phát hiện, thì ra chiến đội của mình cũng không tệ như vậy.

Lăng Sơ Dật cũng tốt, Trần Úy cũng tốt, bọn họ đều có ưu thế riêng.

Sau hôm nay, có lẽ Mạc Thần sẽ thử nhận thức giá trị của mỗi đồng đội bên cạnh mình, cùng bọn họ ở chung thật tốt.

Nhưng mà, muốn hắn đối xử với bọn họ như với Văn Khê? Đời này không có khả năng!

"Văn Khê." Mạc Thần thử gọi một tiếng.

Văn Khê ngẩng đầu nhìn hắn, dùng đôi mắt quá mức rõ ràng.

Mạc Thần lại cười: "Quyết định chính xác nhất mà tôi đã đưa ra trong đời này chính là kéo anh vào chiến đội."

Văn Khê ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, các đồng đội khác đã nói trước.

Trần Úy: "Đây là thổ lộ hả? Phải không? Tôi đã nghe nhầm hay tôi hiểu sai?"

Lăng Sơ Dật: "Anh cũng đủ rồi, cho dù là thật, bầu không khí tốt đẹp cũng bị anh phá hỏng sạch sẽ!" Dừng một chút, "Cái khác thì không sao cả, tôi chỉ muốn hỏi một câu, khi nào hai người kết hôn?"

Trần Tiêu uống một ngụm nước không nói gì, hoàn toàn là một bộ dáng xem kịch.

Mạc Thần theo bản năng muốn trừng bọn họ, kết quả còn chưa trừng, đã nghe được Văn Khê đáp lại: "Tôi cũng vậy. Quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã thực hiện trong đời tôi là tham gia CLM."

Những lời này, Văn Khê không phải vì phối hợp nói đùa với Mạc Thần, mà là nghiêm túc.

CLM đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu, làm cho cuộc sống của cậu có mục tiêu và ý nghĩa. Quan trọng hơn, CÓ TIỀN!

Cho nên thật sự cậu rất cảm ơn Mạc Thần cho cậu cơ hội như vậy.

Trần Úy: "Oà, nhanh như vậy đã nói 'Tôi đồng ý', bước tiếp theo có phải nên vào động phòng hay không?"

Lăng Sơ Dật: "Đột nhiên hơi xấu hổ nè, nhưng mà... Anh có cần tôi chuyển cục dân sự đến đây cho anh không?"

Bây giờ căn bản Mạc Thần không nghe bọn họ nói gì, lực chú ý của hắn đều ở trên người Văn Khê, im lặng nhìn Văn Khê, nghiêm túc nói: "Thi đấu huấn luyện, thắng được."

"Ừ!" Văn Khê cười cười với hắn, "Tôi sẽ cố gắng!"

Mạc Thần cười với cậu, xoay người đi về phía phòng huấn luyện: "Bắt đầu huấn luyện. Năm ngày sau có thi đấu huấn luyện, ai đánh không vào top thì huấn luyện thêm một tháng!"

Lăng Sơ Dật và Trần Úy: ???

Thi đấu huấn luyện mà thôi, có cần phải tàn nhẫn như vậy không!

Trong lòng hai người nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không phản bác, bởi vì bọn họ chờ đợi thi đấu huấn luyện này đã lâu, từ sau khi Cup Băng Kích kết thúc vẫn hy vọng có thể giao đấu với YEY và MQ một lần, để cho bọn họ cảm nhận được CLM hiện tại mạnh cỡ nào!

Chậc, không phải là top thôi à! Ai không thể vào được!

Chờ đã...

Trận đấu của bốn người một đội, vì sao lại lọt vào top ?

Đội trưởng, cậu đang định hy sinh ai hả??

•••••

Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật ngày hôm nay muộn nên xin lỗi mọi người!!!

Mặt khác cũng giải thích nguyên nhân Mạc Thần lạnh lùng với đồng đội một chút. Thật ra thái độ của anh với đồng đội đã thay đổi rất nhiều sau khi Văn Khê gia nhập CLM, trước kia anh lạnh lùng hơn...

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio