Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Thần sửng sốt một chút, hắn cho rằng Văn Khê nói bản thân không muốn được hắn bảo vệ nữa, xác suất lớn sẽ chọn Trần Úy, đều chuẩn bị sẵn sàng dặn dò cậu chơi vs với Trần Úy phải chú ý cái gì đó.

Tuyệt đối không nghĩ tới, cuối cùng Văn Khê vẫn chọn hắn.

Kỳ thật Văn Khê suy nghĩ rất đơn giản, sở dĩ cậu chơi thể thao điện tử, ban đầu chính là muốn sánh vai chiến đấu với Mạc Thần, giúp hắn một tay, cho nên người lựa chọn chơi vs, căn bản đối với cậu không có lựa chọn thứ hai.

Cậu không muốn được Mạc Thần bảo vệ, chỉ là bởi vì trận vừa rồi là vs, cậu ôm tâm tư cạnh tranh với Mạc Thần.

Đánh giá cao một người, sẽ luôn luôn vô thức so sánh mình với người đó, hy vọng mình có thể bắt kịp với bước chân của người đó, hy vọng một ngày nào đó mình có thể sánh vai cùng với người đó.

Thế nhưng, thi vs, Văn Khê tuyệt đối sẽ toàn lực hỗ trợ Mạc Thần, đánh cược hết thảy của mình.

Trong tầm mắt kiên định của Văn Khê, Mạc Thần nở nụ cười: "Được, tôi đồng ý."

Hắn không nói những lời này còn tốt, hắn vừa nói những lời này, Lăng Sơ Dật với Trần Úy đều nổi da gà.

Thậm chí Trần Úy còn "Ha~" một tiếng: "Tôi đồng ý, tôi chấp nhận —— Đây là kiểu thổ lộ bất chấp gì?!"

Lăng Sơ Dật cũng nói: "Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Chọn một người chơi vs mà thôi, cứ giống như chọn bạn cả đời vậy!"

Mạc Thần "chậc" một tiếng, cho hai người một ánh mắt ghét bỏ: "Mấy người tự hiểu quá mức, trách chúng tôi? Cả ngày chỉ biết nghĩ đến những chuyện quấy rối này, không thể để tâm tư tiêu nhiều vào chuyện chính chút à?"

"A Thần nói đúng." Huấn luyện viên Trần Tiêu nhân cơ hội phụ họa.

Mạc Thần: "Ngay cả CP của đồng đội cũng gặm, phát rồ."

Trần Tiêu: "Nói quá đúng!"

Mạc Thần: "Hai người chính là gay đúng không?"

Trần Tiêu dở khóc dở cười —— lời này hắn cũng không dám nhận.

Trần Úy lơ đãng: "Tôi không sao cả, nam nữ đều được."

"Tôi..." Lăng Sơ Dật tỏ vẻ hắn cũng không muốn trả lời câu hỏi này, cho nên vừa chuyển đề tài vừa phản bác, "Hai người mập mờ cũng đừng trách người khác suy nghĩ nhiều, đừng nói chúng tôi, khẳng định các chiến đội khác cũng có người nghi ngờ quan hệ của hai người."

Bảo vệ cả ván, cuối cùng bởi vì không đành lòng xuống tay mà tự tử cái gì đó, đây là một chuyện đội trưởng sẽ làm à?!

Anh muốn nói không có chút tâm tư ai tin?

Quả thật từ trận đấu vừa rồi các chiến đội khác đã cảm nhận được, chỉ là phần lớn không nghĩ sâu thêm, nhiều lắm chỉ mắng vài câu.

"Mac cũng quá cưng chiều người mới kia phải không?"

"Chính là muốn khoe khoang với chúng ta."

"Chậc, quá càn rỡ, bắn chết bọn họ!"

Chẳng bao lâu, trận đấu vs bắt đầu.

Mạc Thần một đội với Văn Khê, Lăng Sơ Dật một đội với Trần Úy.

Thật ra trước khi trận đấu bắt đầu, rất nhiều chiến đội đều đoán được Mạc Thần và Văn Khê một đội, nhưng thực tế trong bản đồ chuẩn bị nhìn thấy hai người, vẫn không khỏi hít sâu một hơi.

"Mac và Wency một đội." Đội trưởng CC của chiến đội MQ nhíu mày, theo bản năng muốn rời xa hai người.

Đội trưởng Lightning của YEY lại trực tiếp tuyên chiến trên mic công cộng: "Ván này chúng ta thử so xem ai có thể gϊếŧ chết Mac và Wency đi! Gϊếŧ một trong số họ cộng điểm! Gϊếŧ hai cộng điểm!]

Thay đổi quy tắc như vậy thực sự có thể?

Văn Khê lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng Mạc Thần rất bình tĩnh đáp lại một câu: [Cầu còn không được, tôi đỡ phải đi khắp nơi tìm mấy người.]

Không hổ là Mạc Thần!

Văn Khê xem như đã nhìn ra, thi đấu huấn luyện, Mạc Thần ước gì tất cả mọi người đến vây chặn hắn, gia tăng độ khó của trận đấu để có hiệu quả huấn luyện.

Vì thế, thi đấu huấn luyện thật sự bị tuyên chiến của Lightning với Mạc Thần chế giễu biến thành một trò chơi "Săn Mac và Wency".

Lăng Sơ Dật và Trần Úy vui vẻ nghe thấy.

Lăng Sơ Dật: "Chúng ta nhảy xa bọn họ một chút."

Trần Úy: "Ờ."

Sau khi lên máy bay, bốn người nhìn bản đồ, phát hiện khu núi non, khu đô thị, khu rừng rậm toàn bộ chen chúc cùng một chỗ, địa hình ở giữa bản đồ vô cùng phức tạp, bên ngoài thì bị thảo nguyên với sa mạc bao trùm.

Quả thật là buộc tất cả mọi người đều nhảy về một chỗ!

Khu vực đầu tiên mà máy bay đi qua là khu thảo nguyên, chỉ có sáu người nhảy.

Lúc đi qua khu đô thị, Mạc Thần với Văn Khê nhảy, sau đó Lăng Sơ Dật với Trần Úy nhảy vào khu rừng.

Ngoài dự liệu của bọn họ, người nhảy cùng một khu với Mạc Thần cũng không nhiều, chỉ có hơn ba mươi người, càng nhiều người lựa chọn khu núi non với khu rừng rậm.

Có vẻ như sự kích động của Lightning không phải là rất thành công.

"Lightning nhảy hả?" Lúc Mạc Thần hạ cánh hỏi.

Văn Khê là người chịu trách nhiệm quan sát điểm nhảy của quân địch, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mái tóc vàng chói mắt: "Nhảy rồi, hướng giờ, khoảng cách từ chúng ta đến đó khoảng mét."

"Được." Mạc Thần đáp lại, khóe môi giương lên, "Gϊếŧ hắn trước."

Mặc kệ cục diện bị người vây chặn có phải là mình muốn hay không, người dám tuyên chiến với bọn họ, nhất định phải gϊếŧ!

"Đã nghe." Văn Khê đáp ứng, khóe môi giương lên theo.

Muốn săn bọn họ? Toàn bộ sân đấu đều là sân săn bắn của bọn họ, ai săn bắn ai còn chưa biết đâu ~

Vì thế, lúc hai người đáp đất, đều là vẻ mặt cười xấu xa.

Mạc Thần đáp xuống đất trước một bước, vừa đáp xuống đã lấy súng bắn tỉa, bắn một phát về phía Lightning.

"Pằng" một tiếng ——

[Hệ thống] CLM-Mac đã bắn trúng YEY-Lightning bằng súng bắn tỉa.

Một phát súng nổ đầu, dứt khoát lưu loát! Đáng tiếc không có hạ gục.

Nhưng không sao, bởi vì còn có Văn Khê.

[Hệ thống] CLM-Wency đã hạ gục YEY-Lightning bằng cung.

[Hệ thống] CLM-Wency đã gϊếŧ YEY-Lightning bằng súng bắn tỉa.

Lightning, xong.

"Phụt." CC luôn lạnh mặt bật cười ra tiếng tại chỗ, vui mừng với kết quả này.

Ax và nhóm của hắn không thể tin được những gì vừa nghe thấy: "Đội trưởng, vừa rồi cậu cười hả?"

Một giây sau CC quay về lạnh lùng: "Không."

Ax: "Ồ."

Đã lâu Lightning không rơi xuống đất thành hòm, sau khi bị hai người hợp lực gϊếŧ chết, nhìn màn hình máy tính xám trắng của mình sửng sốt thật lâu, sau đó mới nhớ tới cần kháng nghị: [Cái ĐM, có bản lĩnh chờ tôi lấy súng ra rồi hãy ra tay!]

Mạc Thần lười biếng đáp lại một câu: [Người đã chết trận không có tư cách nói chuyện.]

Lightning còn nói thêm gì nữa, bị huấn luyện viên kéo ghế ra khỏi máy tính: "Được rồi, chết trận còn nói nhảm gì nữa? Quá mất mặt đấy!"

Hắn nói xong, nhìn hình ảnh đã biến thành hòm trên màn hình, "chậc" một tiếng: "Đã không ai có thể ngăn cản Mac nữa."

Rất nhiều người còn chưa nhận ra được Mạc Thần chơi vs với Văn Khê có ý nghĩa gì, chỉ là cảm thấy bọn họ rất ăn ý, kỹ thuật thêm tăng cường mạnh mẽ.

Huấn luyện viên của đội YEY đã dự đoán kết quả của trận đấu vs này.

Mạc Thần có Văn Khê, đã không còn là một "số một thiện xạ" có thể bắn súng nổ đầu, mà là một người có thể bắn hai phát liên tiếp nổ đầu bằng cung và súng, còn một người trực tiếp kết liễu!

Tổ hợp như vậy, hoàn toàn là gặp phải người nào chết người đó! Căn bản là không giải thích được!

Mặc kệ là chiến đội YEY hay chiến đội MQ, đều đã lấy được video thi đấu Cup Băng Kích nửa tháng trước, nhưng trong nửa tháng này không thể tìm được cách phá giải tổ hợp giữa Mạc Thần với Văn Khê.

Nguyên bản sau khi bọn họ về nước là dự định nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, dù sao cách giải đấu mùa xuân vẫn sớm, còn phải đón năm mới.

Thế nhưng, nghĩ đến Mạc Thần với Văn Khê tổ hợp phát huy chói mắt trên Cup Băng Kích, bọn họ ăn ngủ không yên, cuối cùng vẫn quyết định sớm hẹn mấy trận huấn luyện, tự mò mẫm trong thực chiến.

Kết quả mò mẫm... Trước mắt xem ra, có thể nói là không có kết quả.

"Trận vs tiếp theo, lách qua bọn họ." Cuối cùng, huấn luyện viên YEY đã đưa ra một chỉ thị như vậy, "Chúng ta không thể cứng rắn với họ, phải lấy đầu người!"

Thời điểm vòng bo đầu tiên làm mới, đầu người trên tay Mạc Thần và Văn Khê cộng lại đã có mười mấy người, người còn ở lại khu thành thị rất ít.

Hai người hoàn toàn là đi đến đâu gϊếŧ đến đó, giống như một đôi Hắc Bạch Vô Thường đòi mạng khắp nơi.

Trong lúc nhất thời, cung tên với đạn cứ bay vèo vèo, hòm rơi đầy đất.

"Quá hung tàn!"

"Con mẹ nó! Kinh khủng vậy!"

"Tới đây, cứu tôi aaa!"

Đây là tiếng lòng của rất nhiều chiến đội.

Chiến đội MQ được coi là ổn, nhảy cách Mạc Thần và Văn Khê khá xa, cho nên tạm thời còn có nhiệm vụ lấy đầu người.

Nhưng đầu người hai đội bọn họ cộng lại, cũng không nhiều bằng trong tay một mình Văn Khê.

Một ván này, gần như Văn Khê hoàn toàn đi theo tiết tấu của Mạc Thần, Mạc Thần bắn chỗ nào cậu bắn chỗ đó, Mạc Thần trốn chỗ nào cậu cũng trốn chỗ đó.

Chiến thuật? Mạc Thần làm.

Đầu người? Của mình ~

Cho nên một ván này Văn Khê đánh rất thoải mái và vui vẻ, không cần suy nghĩ quá nhiều, lấy đầu người là xong việc ~

Không biết, Mạc Thần cũng đánh rất vui vẻ.

Hắn đánh ai, người đó sẽ phải chết không thể nghi ngờ, đều không có quá trình truy đuổi —— Đây là điều mà trước kia hắn không cách nào tưởng tượng được.

Từ lần đầu tiên gặp Văn Khê, Mạc Thần đã biết, nhất định Văn Khê sẽ không làm hắn thất vọng.

Nhưng Văn Khê vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn, hết lần này đến lần khác đột phá cực hạn của hắn, mang đến cho hắn kinh ngạc.

Từ chỉ biết dùng cung, đến dùng súng cũng có thể nổ đầu, lại đến chuyển đổi tự nhiên giữa súng và cung để nổ đầu.

Từ top trong nước đến top nước ngoài, rồi đến bây giờ là top .

Mạc Thần không nhịn được cười một tiếng: "Thật sự anh rất lợi hại."

"Hả?" Văn Khê ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại, cười đáp, "Có cậu lợi hại ấy!"

"Lợi hại hơn tôi." Mạc Thần thốt ra.

Nghe được bốn chữ này, Văn Khê thật sự ngây ngẩn cả người, không xác định Mạc Thần nghiêm túc hay là đang dỗ dành cậu.

Lại nói tiếp, từ ngày đầu tiên quen biết Mạc Thần, cậu đã không cách nào phân biệt được trong lời nói của hắn cái nào là nghiêm túc, cái nào là nói đùa.

Không phân biệt được một ít lời mập mờ của hắn thật sự muốn trêu chọc cậu, hay là đơn thuần đang trêu chọc cậu.

Văn Khê chỉ biết —— Bây giờ, cậu có chút muốn trêu chọc lại.

"Ở trong lòng tôi, cậu vẫn là lợi hại nhất." Văn Khê hồi phục tinh thần, cười nói một câu như vậy.

"Pằng" một tiếng, Mạc Thần nổ súng bắn đạn ra lướt qua đầu quân địch, thất bại.

Không đợi hắn ảo não, mũi tên của Văn Khê theo sát, một mũi tên nổ đầu, trực tiếp gϊếŧ chết!

Hai người ăn ý im lặng một lát, sau đó đều giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mạc Thần: "Đi, đi liếm hòm."

Văn Khê: "Ừm."

Cuộc đối thoại này của bọn họ, rõ ràng Lăng Sơ Dật với Trần Úy đeo tai nghe là không nghe được, huấn luyện viên Trần Tiêu nghe xong, không khỏi lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Từ sau khi Văn Khê gia nhập CLM, thái độ của Mạc Thần đối với cậu rõ ràng khác với người khác.

Văn Khê vẫn thản nhiên tiếp nhận "đối đãi khác biệt" của Mạc Thần, lại rất ít khi đáp lại, phần lớn thời gian là nói —— Rốt cuộc cậu có biết dùng từ hay không?

Nhưng thỉnh thoảng, cậu cũng sẽ giống như vừa rồi, vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời sẽ khiến người ta hiểu nhầm.

Trần Tiêu đã sớm hỏi Mạc Thần đối với Văn Khê có phải là thật hay không, Mạc Thần trả lời rất mập mờ, chính là bởi vì mập mờ, cho nên ít nhất có thể xác định không phải giả.

Nhưng vốn Trần Tiêu tưởng rằng, Văn Khê cũng không có ý đó với Mạc Thần.

Nhưng bây giờ, hắn không khỏi bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.

Còn đang ngây người, lại "pằng" một tiếng, Mạc Thần bắn ngã CC chiến đội MQ, mũi tên Văn Khê theo sát, nổ đầu gϊếŧ chết CC.

Một ván lấy được đầu người của hai đội trưởng đội mạnh, Văn Khê đâu chỉ cảm thấy mỹ mãn, quả thật là mở cờ trong bụng ~

Ván này cậu đoạt toàn bộ đầu người bị Mạc Thần cướp đi, đầu người trên tay cho tới bây giờ chưa từng nhiều như vậy!

Cuối cùng kết thúc, chỉ riêng một mình cậu, trong tay đã có đầu người!

Khi dòng chữ YOU WIN xuất hiện trên màn hình, Văn Khê không kìm lòng được mà hoan hô một tiếng.

Mạc Thần nghiêng đầu nhìn cậu, cũng lộ ra nụ cười đủ để gọi là cưng chiều: "Vui không?"

"Vui~" Văn Khê không chút nghĩ ngợi, thốt ra.

Mạc Thần: "Cho nên còn muốn tôi bảo vệ hay không?"

Văn Khê cảnh giác quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt hắn, nghiêm túc nói: "vs với vs giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, vs cũng có thể giúp, nhưng cậu đừng nhìn chằm chằm vào tôi."

Mạc Thần lơ đãng hỏi ngược lại một câu: "Tôi không nhìn chằm chằm anh thì nhìn chằm chằm ai?"

Văn Khê câm nín.

"ĐM!" Lăng Sơ Dật vừa mới tháo tai nghe xuống đã nghe thấy một cuộc đối thoại như vậy, hận không thể gọt lỗ tai mình: "Trước kia là âm thầm ngọt ngào, hiện tại bắt đầu ngọt ngào công khai hả?"

Trần Úy không đồng ý: "Không phải bọn họ vẫn luôn ngọt ngào công khai à? Lén lút khi nào?"

Trần Tiêu đi tới phía sau hai người, hai tay lần lượt đẩy đầu bọn họ xuống: "Vòng thứ tư đã chết trận! Đầu người trên tay cộng lại cũng không tới người! Hai người có xấu hổ không?"

Lăng Sơ Dật và Trần Úy trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Nghe được những lời này, rốt cuộc Mạc Thần cũng rời tầm mắt khỏi mặt Văn Khê, chuyển hướng sang hai người: "Trước mặc kệ, trận đấu kế tiếp đánh cho tốt, buổi tối tôi sẽ xem lại."

Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Đánh liên tiếp hai trận, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, nhưng trước khi trận đấu thứ ba bắt đầu, bọn họ chỉ có phút nghỉ ngơi, gần như chỉ là đi vệ sinh đã một lần nữa lên máy bay.

Trước khi lên máy bay, huấn luyện viên của các chiến đội lớn đều đưa ra một số chỉ thị cho tuyển thủ của mình, hy vọng họ sẽ có một số điều chỉnh trong các trận đấu huấn luyện tiếp theo.

Những gì họ chỉ ra gần như giống hệt nhau - Tránh xa CLM!

"CLM bây giờ, không phải chiến thuật trước kia có thể đối phó." Huấn luyện viên của chiến đội MQ nói, "Lần trước chúng ta đã chọn tránh chiến tranh, mặc dù không thể sống đến cuối cùng, nhưng đầu người chỉ đứng sau họ, nhiều hơn YEY. Ván này cũng áp dụng chiến thuật tương tự là tốt hơn."

"Ừm." CC đồng ý đáp một tiếng, "Tuyển chọn trong nước có hai suất, chúng ta không lấy được vị trí thứ nhất, ít nhất phải cam đoan có thể đạt được vị trí thứ hai, cứng đầu với CLM dẫn đến sớm rời sân không có ý nghĩa. Lightning là tài liệu giảng dạy tốt nhất."

Tất cả mọi người trong MQ đồng ý, Lightning của YEY đột nhiên hắt hơi hai lần: "Ai mắng tôi?"

"Tôi." Huấn luyện viên của YEY vô tình nói, "Cuộc thi huấn luyện không phải là một trận đấu chính thức, nhưng có thể nói là vòng sơ tuyển của trận đấu chính thức, tôi không phản đối cậu thư giãn một chút, nhưng cũng không được lơ đãng, nhất là cậu Lightning, lơ đãng liên tiếp hai ván, đã nghiêm túc được chưa?"

"Tôi không lơ..." Lightning phản bác, giọng càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên có chút chột dạ.

Nhưng hắn thật sự nghiêm túc muốn thử xem hắn có thể gϊếŧ Mac hay không.

Năng lực bắn tỉa của Lightning không tính là mạnh, tỷ lệ bắn trúng có thể là %, nhưng tỷ lệ nổ đầu không tới %, cho nên hắn biết, mình muốn gϊếŧ chết Mac, cách tốt nhất chính là ở một khoảng cách nhất định đối súng với hắn.

Trước đây, hắn đã có ít nhất một lần giành chiến thắng trong năm lần đối súng, với sự giúp đỡ của các đồng đội có thể nâng cơ hội chiến thắng lên %

Cho nên vốn hắn tưởng lần này hắn cũng có thể.

Nhưng sự thật là - Thậm chí hắn không thể đến gần Mac!

Hai ván liên tiếp ngay cả vị trí của Mac cũng không biết, đột nhiên chết trong tay hắn và Wency.

Lightning rất không cam lòng, nhưng cũng biết thật sự bây giờ Mac không dễ đối phó như trước đây, vì vậy chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của huấn luyện viên: "Được rồi, ván sau tôi sẽ tận lực lách qua hắn để chơi."

Vì thế, trận đấu vs thứ ba, rất bất ngờ, cùng nhảy một khu với bốn người CLM chỉ có hai đội, còn nhảy ở vị trí cách bốn người rất xa, thế cho nên khi bốn người đáp xuống đất, đều không có mục tiêu có thể bắn.

Lăng Sơ Dật: "Đây là cái tình huống gì thế?"

Trần Úy: "Đừng nói là toàn bộ đều bị đội trưởng với Văn Khê dọa chạy chứ?"

Lăng Sơ Dật: "Chắc thế rồi!"

Nếu không có mục tiêu, phải đi tìm.

Văn Khê: "Hình như toàn bộ đều nhảy khu rừng."

Trần Úy: "Khu vực của chúng ta có hai đội nhảy, đều ở hướng giờ, ít nhất mét."

Mạc Thần: "Được, đi về phía bên kia."

Vì vậy, sau khi tìm thấy chiếc xe, bốn người chạy về phía khu vực rừng ở phía bắc của bản đồ.

Trò SGH này mặc dù không có vũ khí và vật tư y tế trên đảo hoang để nhặt, nhưng có xe hơi và thuyền để ngồi, mà xe hơi và thuyền có thể sử dụng để đâm người.

Đáng tiếc khu đô thị bốn người CLM vào, quân địch đều trốn trên tầng, không có khả năng đi dạo trên đường, cũng để cho suy nghĩ bọn họ trực tiếp dùng xe đâm chết người thất bại.

"Không sai biệt lắm chính là chỗ này." Theo những lời này của Trần Úy, "pằng pằng" hai tiếng, hai viên đạn bắn lên xe, sợ tới mức hắn trong nháy mắt hoảng hốt, "Không ổn, bị phát hiện!"

"Hoảng cái gì." Mạc Thần bình tĩnh đáp lại một câu, xoay vô lăng, trực tiếp cho xe chạy vào trong nhà, sau đó nói ngắn gọn, "Xuống xe, lên tầng, gϊếŧ!"

Theo những lời này của hắn, bốn người nhao nhao xuống xe, cùng nhau xông lên tầng.

Sau đó Văn Khê thông qua góc nhìn của mình chứng kiến kỹ năng leo tầng bậc thần của Mạc Thần —— cầu thang này, thật sự là hắn "trèo lên" chứ không phải "đi lên", trèo lên tay vịn bật vài cái lên tầng ba, tốc độ nhanh đến mức không khỏi khiến người ta nghi ngờ mình có chơi cùng với hắn một trò chơi hay không.

Văn Khê nhìn thấy cũng muốn thử, liền để nhân vật của mình trèo lên tay vịn tầng ba, tung người nhảy lên, sau đó đụng phải tay vịn bên kia, rơi trở lại tầng một, trực tiếp ngã xuống đất.

Hmmm......

[Hệ thống] CLM-Wency bị thương do rơi xuống đất.

Mạc Thần đã leo lên tầng bốn, bất thình lình nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, cười ra tiếng tại chỗ: "Ha ha ha..."

Cho tới bây giờ, Lăng Sơ Dật với Trần Úy chưa từng nghe đội trưởng cười trong game, đều không khỏi nổi da gà.

Nếu đổi lại bọn họ xuất hiện loại "sai lầm" này, có lẽ Mạc Thần sẽ không mắng bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ cho bọn họ cái sắc mặt, dùng tầm mắt u ám của hắn để cho bọn họ biết sợ hãi bị áp lực lạnh lẽo chi phối.

Cho nên trong mắt bọn họ, một màn này quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, Mạc Thần đã leo lên tầng bốn, đột nhiên bò xuống theo đường cũ.

Bò lên bò xuống...

Lăng Sơ Dật và Trần Úy: ???

Mạc Thần: "Vừa rồi quân địch bắn chúng ta ở tầng năm, hai người đi lên gϊếŧ bọn họ."

Lăng Sơ Dật: "Ừm... Đội trưởng, còn anh thì sao?"

Mạc Thần: "Tôi cứu người."

Lăng Sơ Dật: "Nhưng..."

Vốn Lăng Sơ Dật định nói Văn Khê có băng đít có thể tự cứu mình, căn bản không cần phải quay đầu lại cứu mà?

Lời còn chưa nói đầy đủ, đã bị Trần Úy cắt ngang: "Nhưng cái gì mà nhưng! Đội trưởng cứu người không bình thường à? Đó là vợ cậu ấy!"

Mạc Thần: "Trần Úy."

"...... Khụ, đội trưởng, tôi ở đây." Trần Úy run rẩy.

Mạc Thần: "Biết nói thì nói nhiều một chút."

Trần Úy: "..."

Cho rằng đội trưởng lại chỉ trích hắn "hiểu quá mức", tuyệt đối không nghĩ tới lại nghe được một câu như thế.

Trong nháy mắt như vậy, Trần Úy còn tưởng mình CP đến mức tẩu hỏa nhập ma xuất hiện ảo giác?!

Văn Khê nghe được những lời này cũng sửng sốt, sau đó không khỏi bật cười, nửa câu cũng không có ý muốn phản bác.

Cậu thấy Mạc Thần đi xuống, nên hủy bỏ việc sử dụng băng đít.

Vì thế Mạc Thần đi tới bên cạnh cậu, tự đỡ cậu dậy.

Văn Khê: "Xin lỗi."

Mạc Thần: "Không có việc gì. Anh muốn học leo cầu thang không? Tôi sẽ dạy anh."

Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều không nghe nổi nữa, bọn họ cảm thấy hiện tại họ xông lên, còn chưa bị quân địch gϊếŧ chết đã bị thức ăn chó của đồng đội thồn chết.

Huấn luyện viên Trần Tiêu ở phía sau bốn người xem cũng giơ tay che mắt, âm thầm trong lòng —— Thi đấu huấn luyện đó! Hai người đang làm gì vậy?

Người ta đều là vs và vs chơi cợt nhả, vs đánh nghiêm túc, sao đến chiến đội bọn họ, liền thành vs trình diễn kỹ thuật, vs khoe ngọt ngào?!

À không, vs với vs cũng không ít ngọt ngào...

Vốn Trần Tiêu còn tưởng tâm huyết Mạc Thần dâng trào muốn trêu đồng đội, tuyệt đối không nghĩ tới, kế tiếp, hắn thật sự làm mẫu cách leo tầng chính xác cho Văn Khê, từ tầng một leo lên tầng hai, lại từ tầng hai leo xuống tầng một, kiên nhẫn làm mẫu mấy lần, vừa làm vừa giảng giải, có thể nói là rất tận tình.

Văn Khê tự mình thử, cậu nhìn động tác cũng hiểu, nhưng thật sự thực hành rất khó.

Mười lần cậu chỉ thành công một lần, leo ở trên tay vịn tầng hai nửa ngày không dám đi bước tiếp theo.

Dưới sự cổ vũ của Mạc Thần, quả nhiên không thể hoàn tất động tác, đáng thương rơi trở lại tầng một.

Nhưng cậu đã không bỏ cuộc và ngay lập tức thực hiện nỗ lực tiếp theo.

Trần Tiêu "chậc" một tiếng, rất nghi ngờ hai người này còn nhớ rõ bọn họ đang thi đấu huấn luyện hay không.

Lúc này, Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều nằm sấp trên cầu thang tầng năm không dám nhúc nhích.

Bọn họ không biết quân địch ở chỗ nào, sợ vừa xông lên đã bị gϊếŧ chết, vậy không khác gì tặng đầu người.

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không biết khi nào quân địch sẽ đột nhiên lao ra tập kích bọn họ, cho nên đều hoảng hốt.

Nhưng mà lúc bọn họ không biết, giờ này khắc này, bốn quân địch đang trốn trong phòng xuyên qua khe cửa kiểm tra động tĩnh bên ngoài, so với bọn họ còn hoảng hốt hơn.

"Người đâu? Sao vẫn chưa lên đây? Có muốn tôi ra ngoài xem không?"

"Đừng nhúc nhích! Đó là Mac! Cậu sẽ chết ngay khi cậu ra ngoài!"

"ĐM, mấy người đừng nói chuyện nữa! Tôi không thể nghe thấy tiếng bước chân!"

Bốn người lập tức lâm vào im lặng, lại khẩn trương ngồi xổm tại chỗ đến mấy phút sau...

"Người đâu?"

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio