Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Thần chúc ngủ ngon mẹ, lúc trở lại phòng mình, phát hiện Văn Khê đã tắm rửa xong đang sấy tóc.

Cậu quay lưng lại với hắn, máy sấy thổi tung tóc mềm mại của cậu, khiến người ta nhìn rất muốn chạm vào.

Mạc Thần cười một tiếng, cũng cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Chờ hắn tắm rửa xong trở lại phòng lần nữa, phát hiện Văn Khê đã chui vào chăn.

Chăn mềm mại bao bọc thân thể cậu kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu, quá đáng yêu.

Bởi vì cậu nằm nghiêng, đưa lưng về phía Mạc Thần, cho nên Mạc Thần không xác định cậu có ngủ hay không, nhưng vẫn theo bản năng nhẹ nhàng bước chân.

Hắn lấy máy sấy tóc của mình ra ngoài, sấy khô tóc xong thuận tiện đóng cửa khi hắn bước vào phòng một lần nữa.

Trong không khí tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, là mùi dầu gội đầu.

Nhưng trước hôm nay, Mạc Thần chưa từng cảm thấy mùi này dễ ngửi như vậy.

Hắn cẩn thận ngồi xuống mép giường rồi chui vào chăn.

Trong chăn có thêm một người khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa kỳ diệu —— đúng vậy, hai người đắp chung chăn cùng một giường.

Mạc Thần gian nan nằm trên giường, động cũng không dám động, sợ mình đánh thức Văn Khê, càng sợ mình làm chút chuyện gì ngay cả mình cũng không khống chế được.

Mà quả thật hắn không nằm được bao lâu đã không khống chế được tiếp cận Văn Khê.

Đầu tiên là xoay người hướng về phía cậu, sau đó cứ cách cậu càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Hương thơm của dầu gội đầu trở nên hơi mạnh mẽ.

Mạc Thần chống đỡ thân thể của mình, muốn nhìn rõ mặt Văn Khê.

Văn Khê thật sự ngủ thiếp đi, nằm bất động, mi mắt thật dài theo hô hấp đều đều run rẩy từng chút một, không có âm thanh. Khuôn mặt nhìn nghiêng giống như một bức tranh thật đẹp.

Mạc Thần cứ như vậy sững sờ nhìn thật lâu, trong nháy mắt, cảm giác đối với Văn Khê trở nên có chút mâu thuẫn —— vừa muốn chiếm đoạt cậu, vừa không đành lòng chạm vào, sợ quấy nhiễu giấc mơ đẹp của cậu.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn hồi phục tinh thần, thăm dò gọi một tiếng: "Văn Khê?"

Văn Khê không trả lời.

Sau khi xác định Văn Khê thật sự ngủ thiếp đi, Mạc Thần hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm cúi đầu, để cho môi mình kề sát mặt Văn Khê.

In một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt cậu.

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua, lại làm cho tim Mạc Thần lập tức tăng tốc, có loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi làm chuyện xấu.

Hắn thấy tốt liền thu lại, một lần nữa nằm trong chăn, còn chưa nằm vững đã rướn người tắt đèn.

Hoàn cảnh xung quanh lập tức tối sầm lại, chỉ còn ánh đèn nhỏ bên giường sáng lên.

Vì thế Mạc Thần không biết, ngay sau khi hắn nhắm mắt lại không lâu, Văn Khê không dám tin mở to hai mắt.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

Văn Khê không ngủ.

Lần đầu tiên cậu ngủ trên cùng một giường với người khác, thậm chí trong cùng một cái chăn, có chút căng thẳng, cho nên giả vờ mình ngủ thiếp đi.

Cậu có thể cảm nhận được tầm mắt Mạc Thần dừng lại trên mặt cậu rất lâu, cậu có thể nghe được tiếng gọi kia của Mạc Thần, nhưng cậu không dám đáp lại.

Vốn tưởng Mạc Thần xác định cậu ngủ thiếp đi sẽ không làm gì, tuyệt đối không nghĩ tới...

Cho nên cái vừa rồi, là hôn?

Văn Khê bị suy đoán của mình dọa sợ, tim nhất thời trở nên có chút không ổn, nhưng rất nhanh cậu đã thuyết phục chính mình —— đừng nghĩ nữa! Đi ngủ đi!

Cậu không dám xác định vừa rồi có phải là hôn hay không, bởi vì thật sự quá nhẹ.

Nhưng cho dù là hôn, giờ này khắc này, cậu và Mạc Thần ngủ trong cùng một giường một chăn cũng không có dũng khí đáp lại Mạc Thần.

Vì vậy, chỉ có thể - Đi ngủ!

Ngủ thiếp đi sẽ không suy nghĩ lung tung!

Đêm đó, giấc mơ của Văn Khê có chút tồi tệ.

Cũng may sau khi cậu tỉnh ngủ đã quên đi giấc mộng kia bảy tám phần, chỉ nhớ rõ trong mơ xuất hiện mặt Mạc Thần.

Mạc Thần làm việc và nghỉ ngơi rất ổn định, trước giờ phải rời giường.

Cho nên hơn giờ Văn Khê từ trên giường ngồi dậy, phát hiện trong phòng chỉ có một mình cậu.

Cậu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mặc quần áo vào, xuống giường rửa mặt.

Đại khái là nghe được động tĩnh, Mạc Thần theo cầu thang đi lên: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Văn Khê vừa rửa mặt vừa nở nụ cười với hắn.

Hôm nay Mạc Thần cũng mặc quần áo rất thùng thình, có thể thấy được hắn không thích bị trói buộc.

Ngoại trừ ngày hôm qua khi tham gia tiệc ăn mặc tương đối trang trọng, bình thường quần áo của Mạc Thần phần lớn là rộng rãi.

Tóc hắn cũng là một bộ dáng chưa từng xử lý tốt, có chút loạn, lại vì hắn thêm vài phần tự nhiên khác thường, Văn Khê thấy có chút động lòng.

Văn Khê với Mạc Thần nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước tối hôm qua, không khỏi ngẩn ngơ.

Không đợi cậu tỉnh táo lại, Mạc Thần đã mở miệng lần nữa: "Bữa sáng anh xuống ăn hay là tôi giúp anh cầm lên?"

"Tôi xuống ăn đi." Văn Khê đáp lại.

Cậu ở nhà Mạc Thần, ăn của Mạc Thần, uống của Mạc Thần, sao không biết xấu hổ để Mạc Thần phục vụ cậu?

Nhưng mà ngược lại một chút Mạc Thần cũng không để ý, thậm chí có chút vui vẻ: "Được, sữa hơi lạnh, tôi đi giúp anh hâm nóng một chút. Anh có muốn thêm đường không?"

"Muốn!" Văn Khê thốt lên.

Mạc Thần cười cười, thoải mái đi giúp Văn Khê làm nóng sữa.

Văn Khê treo khăn mặt xong đi xuống, ngồi ở sảnh lớn tầng một.

Bên cạnh cái bàn dài hình bầu dục lại chỉ có một mình cậu, vắng vẻ khác thường.

"Ba mẹ cậu đâu?" Văn Khê thăm dò hỏi.

Mạc Thần: "Ra nước ngoài rồi."

Văn Khê: ???

Nếu Mạc Thần trả lời "Đi ra ngoài rồi" thì Văn Khê sẽ "À" một tiếng, không có ý nghĩ gì đặc biệt.

Nhưng ra nước ngoài?!

Hôm qua mới gặp mặt, hôm nay đã ra nước ngoài, thật sự Văn Khê không thể tưởng tượng được: "Khi nào?"

Mạc Thần: "Tối qua mẹ tôi bay, sáng nay ba tôi bay."

Văn Khê: ....

Hóa ra không phải là cùng một nơi?

Mạc Thần mang sữa nóng đến trước mặt Văn Khê, ngồi xuống đối diện cậu: "Họ rất ít khi về nước, một năm tôi có thể gặp họ hai lần đã rất tốt rồi."

Những lời này, lúc Mạc Thần nói giọng điệu rất bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc.

Văn Khê không xác định hắn chỉ trình bày một sự thật hay đang tố cáo cái gì nên không dám trả lời.

Nhưng Văn Khê cảm giác được, khác với chính mình ước gì thoát khỏi cha mẹ một mình sóng gió khắp nơi, Mạc Thần thích ở cùng một chỗ với ba mẹ.

Văn Khê đột nhiên có chút tò mò: "Chuyện cậu chơi điện tử, ba mẹ cậu biết từ khi nào?"

"Ngay từ đầu đã biết." Mạc Thần đáp lại.

Văn Khê: "Họ phản ứng thế nào?"

Mạc Thần: "Ủng hộ hết mình."

Được rồi, đã sớm đoán được...

Văn Khê nhớ lại ba ngày trước mình thú nhận với ba mẹ mình và bầu không khí nặng nề trong nhà khi nói chơi điện tử... Áp lực so với come out còn lớn hơn.

Quả nhiên người khác người.

"Tại sao cậu muốn chơi thể thao điện tử?" Văn Khê lại hỏi một câu nữa.

Nghe được vấn đề này, Mạc Thần hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Bởi vì thích. Nếu không thì sao? Giành chức vô địch là ước mơ của tôi."

Ừm, câu hỏi này thực sự rất lạ.

Tuyển thủ nào không thích chơi game? Tuyển thủ nào không muốn giành chức vô địch?

Nhưng mà Văn Khê tự hỏi, cậu chơi thể thao điện tử, đối với cậu sức hấp dẫn của Mạc Thần so với quán quân lớn hơn nhiều.

So với mình đoạt quán quân, cậu càng muốn giúp Mạc Thần giành được quán quân.

Cậu không quên, ban đầu cậu muốn chơi điện tử, chính là muốn cùng Mạc Thần sánh vai chiến đấu, giúp hắn một tay.

Cậu không tiếp tục hỏi và ăn sáng trong im lặng.

Mạc Thần thấy cậu ăn chăm chú như vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng không đành lòng quấy rầy cậu, vừa uống cà phê vừa nhìn cậu ăn, khóe môi tự giác nhếch lên.

Bởi vì thời tiết quá lạnh, hai ngày nay, Văn Khê ở trong nhà Mạc Thần không đi đâu cả.

Hai ngày sau, Mạc Thần lái xe đưa cậu đến câu lạc bộ, rốt cuộc mở ra cánh cửa bụi bặm suốt một tuần.

Khi các đồng đội lần lượt trở về, câu lạc bộ quạnh quẽ nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

"Tôi mang quà cho mọi người nè!" Lăng Sơ Dật nói xong, tặng đồng đội và huấn luyện viên một chiếc khăn quàng cổ.

Mạc Thần nhìn chiếc khăn quàng cổ hoa rực rỡ trên tay, không chút che giấu sự ghét bỏ của mình.

"Mẹ tôi đã mua khi đi du lịch Tây Tạng, đồ hộ mệnh đấy!" Lăng Sơ Dật nhấn mạnh.

"À." Mặt Mạc Thần lạnh lùng.

"Cảm ơn Lăng...Mèo con ~" Văn Khê cười nói.

Lăng Sơ Dật không nói gì một chút: "Tuy anh cảm ơn làm tôi rất vui vẻ, nhưng Lăng mèo con là cái quỷ gì vậy? Anh không nhớ tên thật của tôi hả?"

Văn Khê "À..." rất lâu không trả lời.

Xong rồi, tên thật của mèo con là gì?! Cậu nhất thời không nhớ ra... Cái này đặc biệt xấu hổ.

Lăng Sơ Dật cũng phục: "Trong mắt đội trưởng chỉ có anh cũng thôi, thế mà trong mắt anh cũng chỉ có đội trưởng. Đừng nói với tôi là anh vào CLM chỉ nhớ tên của đội trưởng."

Văn Khê dở khóc dở cười, bất đắc dĩ giải thích: "Không có, chỉ là tất cả mọi người gọi cậu là mèo con, rất ít khi gọi tên thật, cho nên..."

"Văn Khê, Văn Khê, tên tôi là gì?" Trần Úy đột nhiên tiến lại gần.

"Trần Úy." Văn Khê thốt lên.

Tên của hắn Văn Khê vẫn còn nhớ rõ, dù sao mọi người thường gọi.

Lăng Sơ Dật thành tự kỷ —— chỉ có tên hắn Văn Khê không nhớ rõ... Thiệt thòi hắn còn mang quà cho Văn Khê! Khóc nghìn dòng sông QAQ

"Lăng Sơ Dật." Đột nhiên Mạc Thần mở miệng.

Lăng Sơ Dật bị gọi tên giật mình, run rẩy nhìn Mạc Thần, kết quả phát hiện người Mạc Thần nhìn không phải là hắn, mà là Văn Khê: "Hiện tại nhớ kỹ chưa?"

Văn Khê "Ừ" một tiếng, vẫn lẩm bẩm cái tên này mấy lần.

Lăng Sơ Dật: ... Gϊếŧ tôi đi, để tôi chết đi.

Cũng may sự việc hài hước này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa Văn Khê và Lăng Sơ Dật.

Trên thực tế Lăng Sơ Dật vốn không để chuyện này ở trong lòng, ngược lại Văn Khê để ở trong lòng, sau đó tìm được cơ hội chân thành xin lỗi hắn.

Lăng Sơ Dật đột nhiên được xin lỗi có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc xong có chút bất đắc dĩ: "Ây dà, không cần xin lỗi, anh cũng quá nghiêm túc rồi."

Hắn nghĩ lại một chút, bình thường nhìn Văn Khê rất mềm mại, nhưng quả thật đối với cái gì cũng rất nghiêm túc, làm cho người ta cảm giác vẫn rất chân thành, rất cố gắng.

Trong nháy mắt, thế mà Lăng Sơ Dật có thể lý giải vì sao Mạc Thần lại thích cậu —— Người như vậy làm cho người ta rất có du͙ƈ vọиɠ bảo vệ.

Chẳng bao lâu, khi nhiệt độ tăng lên, những ngày của cuộc đua mùa xuân đã đến gần hơn.

Người chơi SGH cổ vũ cho chiến đội mình ủng hộ và yêu thích, đồng thời cũng không nhịn được chú ý đến hướng đi của các chiến đội lớn —— Thành viên có thay đổi gì, gần đây tham gia trận đấu nào, trạng thái chiến đội thế nào.

Trong khi đó, trên diễn đàn chính thức của SGH, một bài đăng im lặng trong nhiều tháng đột nhiên được đưa lên trang chủ.

[Quá gớm! Mac vì kéo Wency gia nhập đội mà không tiếc mở acc nhỏ chơi rank thấp!]

Lầu chính của bài đăng này đã gửi hai video, so sánh về cơ bản có thể xác định Momo là Mac.

Bài đăng được đăng tải trước khi vòng chung kết toàn cầu lần thứ bắt đầu, nhưng vẫn không thể khơi dậy được bao nhiêu lượt xem, chỉ đắp được hơn lầu trong vài tháng.

Nhưng mà, không biết có phải bởi vì trận đấu mùa xuân sắp bắt đầu hay không, có người xem CLM không vừa mắt, cho nên cố ý phát ra một đống lời nói mang tiết tấu anti Mạc Thần, một hòn đá khơi dậy nghìn tầng sóng.

[L] Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, trước khi thi đấu không rèn luyện thật tốt, mở acc nhỏ đánh rank thấp?! Với một đội trưởng như vậy, không nên thắc mắc vì sao CLM không thể vào trận chung kết!

[L] Lầu trên có bệnh phải không? Tuyển thủ chuyên nghiệp mở acc nhỏ đánh rank thấp để giải tỏa áp lực thì sao? Sao cậu biết hắn không tập luyện tốt? Cậu đã thấy rồi à?

[L] Rank thấp rất ảnh hưởng đến hiệu quả huấn luyện, tôi chơi rank thấp xong sang rank cao, bị người ta bắn trên mặt đất điên cuồng chà đạp.

[L] Lầu trên đọc có hiểu vấn đề không? Lầu nào nói Mac chơi rank thấp ảnh hưởng thi đấu? Làm sao cậu biết hắn không tập luyện tốt sau khi chơi rank thấp? Nó không ảnh hưởng chút nào, Ok!

[L] Nói không ảnh hưởng thì thử chơi hộ xem?

[L] Có ảnh hưởng, đồ ăn mình khen ngon thì đừng tưởng người ta cũng nghĩ ngon.

[L] Có một nói một, biểu hiện của Mac trong cuộc thi tuyển chọn đã thấy rõ, tôi hoàn toàn không nhìn ra hắn lùi bước ở đâu, ngược lại đồng đội của hắn ai nấy đều giống như chưa tỉnh ngủ, nhìn thấy mà đau lòng thay hắn.

[L] Đấy đấy, do đồng đội Mac. Lầu trên còn nhớ Lam Ngạn không? Hắn đã đi đến QAQ, bây giờ gần như có thể nói là lực lượng chính của QAQ, trong Cup Đản Cao cách đây không lâu đã giúp QAQ giành chức vô địch!

[L] Ha ha, thế mà lầu trên không biết xấu hổ nhắc tới Lam Ngạn?! Chiến đội mình tham gia sáng lập nói phản bội là phản bội, ai biết lúc hắn ở chiến đội CLM có phải đang che giấu thực lực hay không?

[L] Lam Ngạn thật sự bị thiểu năng trí tuệ, Cup Đản Cao tính là thi đấu cái nỗi gì? Có thấy CLM tham gia không? YEY và MQ có tham gia không?

[L] Nói đồng đội Mac bị sao vậy? Đồng đội hắn đúng là bị sao sao ấy! Sau khi Trần Tiêu giải nghệ, trong đội của bọn họ còn có ai theo kịp tiết tấu của Mac chứ? Vì vậy, tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác mà Mac tình cờ gặp Wency trong game. Nếu tôi là Mac, chắc chắn cũng sẽ vì kéo Wency vào đội không từ tất cả các thủ đoạn, đánh rank thấp thì làm sao?

[L] Chờ một chút, sao đột nhiên lại xé chuyện ra? Điều gì sẽ xảy ra nếu Momo không phải Mac? Tất cả mấy người lầu trên xếp hàng vả mặt à???

......

Câu lạc bộ CLM, người duy nhất hay xem diễn đàn chỉ có Lam Ngạn.

Sau khi Lam Ngạn chuyển nhượng, câu lạc bộ CLM không chú ý nhiều đến diễn đàn, cũng giống như bị cô lập với thế giới bên ngoài, rất nhiều tin tức sau khi bùng nổ mới biết được.

Người đầu tiên biết bài viết này là huấn luyện viên Trần Tiêu, trước tiên gọi Mạc Thần đến phòng họp: "Momo là acc nhỏ của cậu à?"

"Ừ." Mạc Thần quyết đoán thừa nhận.

Trần Tiêu khóc không ra nước mắt.

Đáng lẽ định đăng weibo thanh minh một chút Momo không phải là acc nhỏ của Mạc Thần là được, tuyệt đối không nghĩ tới...

"Cậu đã cùng Văn Khê livestream rồi?" Trần Tiêu hỏi lại.

"Ừ." Mạc Thần lại thừa nhận.

Trần Tiêu nhìn trời —— cái này gọi là chuyện gì!!

Đội trưởng chiến đội nhà mình trước trận đấu mở acc nhỏ livestream rank thấp với người ta, thế mà huấn luyện viên như hắn phải chờ bài viết trên diễn đàn nổ tung mới biết...

Hơn một nửa là dùng thời gian nghỉ trưa đi.

Khó trách khoảng thời gian đó Mạc Thần huấn luyện thêm đến ngay cả mạng cũng không cần.

Vì vậy, làm sao để giải quyết vấn đề này?

Trần Tiêu thở dài, nói chuyện đã qua đầu đuôi gốc ngọn với Mạc Thần: "Chính là như vậy, cậu có muốn đăng weibo làm rõ một chút không?"

"Không có gì để làm rõ." Mạc Thần một chút cũng không để chuyện này ở trong lòng, "Hơn nữa phần lớn là sự thật, cần gì phải thanh minh?"

Trần Tiêu "chậc" một tiếng.

Tôi biết cậu sẽ nói vậy.

Trận chung kết toàn cầu lần thứ cũng vậy, tùy ý nói ra một lý do là có thể giải quyết vấn đề, thật sự cứ cố gắng chống đỡ không nói lời nào.

Sự thật có quan trọng như vậy không? Những gì cư dân mạng thật sự muốn chỉ là một thái độ, tùy tiện tạo ra một lý do để đối phó thì làm sao?

Giống như biết Trần Tiêu đang suy nghĩ cái gì, Mạc Thần thản nhiên mở miệng: "Tôi cũng không phải vì bọn họ mà chơi thể thao điện tử, cũng không cần nhà tài trợ, tại sao lại phải tốn những sức lực không cần thiết này để lấy lòng bọn họ?"

Trần Tiêu thở dài.

Cũng đúng, cư dân mạng mắng mạc Thần, bản thân Mạc Thần cũng không để ở trong lòng, hắn quan tâm cái gì?

Câu lạc bộ là của Mạc Thần, weibo chính thức cũng là Mạc Thần xử lý, một năm không đăng được mấy weibo, mỗi lần đăng đều như xác chết sống dậy...

"Được rồi, nếu cậu cảm thấy không cần thiết thì mặc kệ vậy." Trần Tiêu phục.

"Vốn tôi chỉ muốn là quán quân, những thứ khác đều không sao cả." Mạc Thần vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

Hắn sử dụng điện thoại di động của mình để đăng nhập vào diễn đàn chính thức của SGH, tìm thấy bài viết, nhìn sơ qua một vài lần, đột nhiên nói: "Tôi có một ý tưởng."

Trần Tiêu: "Không, cậu không có."

Có trời mới biết Trần Tiêu nghe được những lời này của Mạc Thần, da gà nổi lên mấy tầng.

Tuy Trần Tiêu không biết ý tưởng của Mạc Thần là cái gì, nhưng trực giác mách bảo không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên, Mạc Thần vừa dùng ngón tay thon dài của hắn vẽ lên màn hình điện thoại vừa nói: "ID Momo này, có phải có cảm giác CP hơn với Wency hay không?"

Trần Tiêu: "..."

Mạc Thần: "Sau này tôi chuyển sang sử dụng ID Momo này để đánh chuyên nghiệp, cậu cảm thấy thế nào?"

Trần Tiêu: "Tôi cảm thấy... Là tìm đường chết."

Đáng tiếc, chuyện Mạc Thần quyết định, một vạn con trâu cũng không kéo về được.

Cho nên buổi chiều hôm đó, sau khi bài viết trên diễn đàn nổ tung, weibo chính thức của câu lạc bộ CLM cũng nổ tung, nguyên nhân là vì cập nhật một weibo như vậy:

CLM E-Sports Club V: Từ hôm nay, ID chuyên nghiệp của Mac được đổi thành Momo.

Weibo này, chẳng khác nào trá hình thừa nhận Momo chính là acc nhỏ của Mạc Thần.

Vốn tưởng CLM sẽ im lặng hoặc thanh minh, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ quang minh chính đại thừa nhận như vậy!

Trong lúc nhất thời, fan và antifan của Mạc Thần đều có tâm trạng phức tạp.

Fan: Tuy bị sốc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi sảng khoái. Câu lạc bộ CLM cũng quá ngầu!

Antifan: Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Weibo chính thức của câu lạc bộ CLM bị hack à?

Tuy nhiên, cũng có một nhóm người đột nhiên bắt đầu vui vẻ!

Nhóm người này gọi là fan CP Mo Khê!

[Ui ĐM! Tôi nghĩ chỉ được gặm nhấm thôi, kết quả là thật!]

[Momo thật sự là Mac?! Thế mà tôi vẫn luôn gặm CP nam thần tôi với nam thần tôi?!]

[Mac livestream với Khê Khê, Khê Khê thi đấu với Mac —— Đây là tình yêu thần tiên gì?! Tuyệt con mẹ nó vời!!]

Nhóm người này uy lực to lớn, thế mà chỉ dùng một buổi chiều đã đè nén bình luận antifan Mac, thậm chí một phát làm ra ba cái hot search.

Hot search top : CP Mạc Khê.

Hot search top : Biến thành Momo để bảo vệ em.

Hot search top : Chơi thể thao điện tử với em.

Pha lật kèo này, Trần Tiêu vạn lần không ngờ tới.

Hắn trơ mắt nhìn dư luận từ anti Mạc Thần đến CP Mạc Khê thành lập, rồi đến bây giờ phóng mắt nhìn lại tất cả đều là bình luận [Mạc Khê cố lên! CLM cố lên!]

Nếu không phải biết Mạc Thần không nhàm chán như vậy, hắn còn tưởng Mạc Thần mua hot search và thủy quân.

"Cậu..." Trần Tiêu cũng không biết nên nói cái gì với Mạc Thần, "Cậu thật sự muốn đổi ID?"

Mạc Thần "Ừ" một tiếng: "Đều tuyên bố rồi, đương nhiên phải đổi lại."

"Chỉ bởi vì có cảm giác CP hơn với Văn Khê?"

Trần Tiêu dùng ánh mắt "Đầu óc cậu không có vấn đề đi" nhìn Mạc Thần.

"Đây là một mặt thôi." Mạc Thần đáp lại, "Mặt khác, năm mới năng lượng mới, đổi ID là rất tốt."

Năng lượng mới cái đầu cậu!

Trần Tiêu hoàn toàn phục, nhưng cũng không nói gì nữa.

Sau khi vây xem dư luận, đột nhiên hắn hiểu ra - Mấy loại chuyện dư luận này, họ không bao giờ có thể dự đoán.

Nếu Mạc Thần thật sự đăng weibo thanh minh nói Momo không phải acc nhỏ của hắn, nói không chừng còn có người nghi ngờ Văn Khê bị lừa, tưởng Momo là Mac nên mới vào CLM...

Quên đi, chuyện chưa từng xảy ra đừng nghĩ, không có ý nghĩa.

Trần Tiêu bất đắc dĩ thở dài: "Cậu nói đúng, chúng ta không cần nhà tài trợ, cho nên người khác nói không sao cả, chỉ cần thi đấu thật tốt là được."

"Vốn là như vậy." Mạc Thần đáp lại.

Nhưng mà sự thay đổi của dư luận này, quả thật ngoài dự liệu của Mạc Thần.

Vốn hắn cảm thấy mình bị mắng thành cái dạng gì cũng không sao cả, nhưng không nghĩ tới lại liên lụy đến Văn Khê...

Hắn không biết Văn Khê nghĩ thế nào về chuyện này, cho nên sau khi kết thúc buổi huấn luyện hôm đó, hắn thử gõ cửa phòng Văn Khê.

Văn Khê đã nằm trên giường nghe thấy tiếng gõ cửa, có chút buồn ngủ dụi dụi mắt: "Ai thế?"

"Là tôi, Mạc Thần."

Nghe được giọng của Mạc Thần, Văn Khê trong nháy mắt tỉnh táo lại, bây giờ mới từ trên giường đứng lên: "Vào đi."

Vì thế Mạc Thần bước vào phòng của cậu, nói chuyện này ra.

"Xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, mang đến phiền phức cho anh rồi."

"Không sao đâu." Văn Khê đáp lại, chớp chớp mắt.

So với phiền phức, hiện tại cậu tò mò càng nhiều —— Cậu rất tò mò Weibo đã nói như thế nào?

"Anh không ngại bị ghép CP với tôi sao?" Mạc Thần thăm dò nói.

"Nếu tôi để ý, lúc livestream đã để ý rồi." Văn Khê đáp lại.

"Vậy ổn rồi." Mạc Thần nói xong, vừa định tiến thêm một bước thăm dò quan điểm của Văn Khê về chuyện này, nhưng mà, thấy Văn Khê ngáp một cái, bộ dáng rất mệt, hắn muốn nói lại thôi, lần nữa mở miệng chuyển đề tài, "Không có chuyện gì khác, ngủ đi, chúc ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon~" Văn Khê cho Mạc Thần một nụ cười, nằm trở lại giường.

Mạc Thần gần như là theo bản năng giúp cậu đè góc chăn xuống, trước khi rời khỏi phòng thì thuận tay giúp cậu tắt đèn.

Vì thế hắn không biết, không lâu sau khi hắn đóng cửa lại, Văn Khê nhảy dựng lên từ trên giường, cầm điện thoại đăng nhập weibo, nhấn vào hot search CP Mạc Khê, đọc tất cả những lời khen ngợi trên trang đầu tiên, khen tình yêu thần tiên của bọn họ.

Sau đó, nhếch khóe môi chạm vào weibo chính thức của câu lạc bộ CLM, chuyển tiếp một weibo mới nhất, kèm theo lời đăng: Tôi sẽ giúp cậu giành chức vô địch!

..........

//

NTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio