Vào ngày thi đấu vs, buổi sáng có một cơn mưa nhỏ.
Mọi người ra đường đi tới sân thi đấu, mặt đất vẫn còn ướt.
May mắn thay, tất cả các lối vào của sân thi đấu đã được trải thảm, người dọn vệ sinh luôn làm sạch để đảm bảo mặt đất sạch sẽ gọn gàng.
Cho nên lúc mọi người bước vào sân thi đấu hoàn toàn không có cảm giác âm u ẩm ướt như vừa mới mưa bên ngoài.
Toàn bộ sân đều sáng trưng.
"Mèo con cậu đừng đi nhanh như vậy, tôi nhìn mà sợ!" Trần Tiêu cảm thấy mình là huấn luyện viên chiến đội CLM, thật sự là vừa làm cha vừa làm mẹ, "Cẩn thận một chút, đừng để trượt chân! Đã ăn sáng chưa?"
"Đang ăn rồi." Trần Úy vừa gặm bánh bao vừa mơ hồ nói không rõ.
Trần Tiêu lười để ý tới hắn.
Bọn họ cùng tới đây, Trần Úy ăn hay chưa hắn còn không biết à? Rõ ràng lời này của hắn là hỏi những người khác có được hay không...
"Ăn rồi." Văn Khê đáp lại một câu của Trần Tiêu, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thần, "Anh đi vệ sinh."
Mạc Thần theo bản năng đáp lại: "Muốn em đi cùng anh à?"
Văn Khê: "Không cần."
Hai người cứ như vậy đơn giản nói chuyện vài câu, thế mà cũng bị đồng đội chú ý tới, nhao nhao trêu chọc.
Trần Úy: "Đi vệ sinh còn phải báo cáo hả?"
Lăng Sơ Dật: "Còn định đi theo... Chậc chậc."
Hai người vừa mới nói một câu thì đã bị Giang Tân Dực trừng mắt: "Liên quan đến hai người à? Sao mấy người rảnh rỗi như vậy? Cái gì cũng muốn quản."
Hắn không nói lời này còn tốt, vừa nói là mọi người lập tức chĩa mũi nhọn về phía hắn.
Trần Úy: "Phụt, tôi chỉ thuận miệng hỏi, cậu kích động như vậy làm gì?"
Lăng Sơ Dật: "Cái này còn cần phải hỏi sao? Khẳng định là chúng ta làm ảnh hưởng đến CP của cậu ta ~"
Ngay cả Trần Tiêu cũng cười nói một câu: "Bây giờ Tiểu Tân giống như "sứ giả bảo vệ hoa" của A Thần và Khê Khê."
Giang Tân Dực trợn trắng mắt, lười để ý tới bọn họ.
Im lặng gặm nhấm CP không thơm à?
Tại sao luôn trêu chọc họ? Lỡ như họ để trong lòng, lần sau không tương tác như vậy nữa thì phải làm... Khụ, không phải.
Chủ yếu là, Mạc Thần và Văn Khê đều là tuyển thủ Giang Tân Dực thích.
Lúc trước Giang Tân Dực đồng ý ký hợp đồng với CLM, phần lớn nguyên nhân chính là bởi vì hai người này ở CLM.
Nhất là Văn Khê, Giang Tân Dực cảm thấy thao tác một mũi tên nổ đầu của cậu rất đẹp! Chính mình cũng muốn thử nên lúc này mới vào cái hố SGH.
Có thể nói, không có Văn Khê, sẽ không có Newing bây giờ.
Nhìn thấy thần tượng của mình bị người ta "chỉ trỏ", làm fan sẽ không vui.
Văn Khê gần như có thể đoán được ý nghĩ của Giang Tân Dực, cho nên trước khi rời đi cười với hắn một cái.
Giang Tân Dực được cưng mà sợ, nhưng nghĩ đến Mạc Thần ở bên cạnh, sợ hắn hiểu lầm cho nên cực lực khắc chế chính mình, không cho phép mình trở về với nụ cười xán lạn.
Cư dân mạng đánh giá CP Mạc Khê, dùng câu nói nhiều nhất chính là [Nam thần của tôi và nam thần của tôi ở cùng nhau!] Đối với Giang Tân Dực thì thật đúng là như vậy.
Từ thưởng thức hai người biến thành thưởng thức một đôi CP, hắn chấp nhận rất tốt, thậm chí có chút hưng phấn?
Bởi vì trong mắt hắn, ngoại trừ Mạc Thần, quả thật không ai xứng với Văn Khê.
Ngược lại —— Ngoại trừ Văn Khê, cũng không ai xứng đôi với Mạc Thần.
Văn Khê rửa tay xong đi ra từ trong nhà vệ sinh, vừa định trở về khu nghỉ ngơi, mới bước ra một bước đã bị người gọi lại.
"Khê Khê!"
Tiếng gọi này là từ trong nhà vệ sinh nữ đối diện truyền ra, Văn Khê theo bản năng nhìn qua, thấy được một người quen, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Hả? Cô cũng đến xem trận đấu à?" Văn Khê nhìn thấy người quen, nhất thời không đi nữa.
Nhưng mà người đối diện đi tới kéo cậu ra ngoài: "Đi ra ngoài nói ~"
Văn Khê cũng không phản cảm bị cô kéo. Hiện tại đối với cậu mà nói, ngoại trừ người nhà và Mạc Thần, quan hệ thân mật nhất với cậu chính là người này.
—— Người này là Khê Mị.
Văn Khê cũng đã quên chuyện lần trước mình và Khê Mị gặp nhau ở ngoài khi nào.
Khê Mị kéo Văn Khê ra hành lang, buông tay cậu ra, cười đáp lại câu hỏi vừa rồi của cậu: "Tôi đến với bạn trai nha! Thương Lang và Ngải Triết cũng tới ~"
Văn Khê sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời lại không biết nên hỏi cái gì trước —— Thế mà Khê Mị có bạn trai? Cậu chưa bao giờ nghe cô nhắc đến! Thương Lang và Ngải Triết đến xem trận đấu? Cũng là không nói với cậu!
Cuối cùng, Văn Khê cảm thấy chuyện bạn trai có chút riêng tư nên hỏi cái khác: "Hai người đến từ khi nào vậy? Hôm trước à? Thương Lang với Ngải Triết cũng thế hả?"
"Ừ~" Khê Mị đáp lại, "Chỗ tôi đang ở hiện tại cách Thương Lang tương đối gần nên hẹn với họ. Chúng tôi đều xem tranh tài của cậu đó! Quá tuyệt vời!" Cô nói xong thì giơ ngón cái với Văn Khê, "Cố lên! Tôi đang chờ cậu giành chức vô địch toàn cầu!"
Thấy cô cười ngọt ngào như vậy, Văn Khê cũng cười: "Được, tôi sẽ cố gắng!"
Hai người lại trò chuyện vài câu, nghĩ đến trận đấu sắp bắt đầu nên tách ra.
Văn Khê trở về khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ, Khê Mị trở về khán đài.
Kết quả, mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu, Văn Khê cũng không biết bạn trai của Khê Mị là ai?
Trước kia không biết nghe ai nói qua, Khê Mị còn chưa có bạn trai.
Nghĩ cũng đúng, nếu cô có bạn trai, làm sao có thể cho phép một mình cô tới tìm cậu, cùng cậu đi dạo phố mua quần áo, giúp cậu trang điểm?
Tuy nói hai người bọn họ là bạn bè bình thường, dùng cách nói thân mật hơn một chút cũng chỉ là "khuê mật".
Nhưng một cô gái đi tìm một chàng trai chơi, chắc chắn bạn trai phải quan tâm chứ?
Cho nên rốt cuộc Khê Mị có bạn trai từ khi nào?
Trước khi lên sân khấu, Văn Khê theo bản năng nhìn vào khán đài, chỉ thấy khán giả trên khán đài đông kín mít, căn bản không tìm được Khê Mị ngồi ở chỗ nào.
Và tiếng la hét của khán giả nhanh chóng bị nhấn chìm bởi giọng nói của bình luận viên.
[Chào buổi sáng tất cả mọi người! Cuộc đua vs thú vị sắp bắt đầu ~ Tôi là bình luận viên Thỏ Kỷ!]
[Tôi là bình luận viên A Dịch!]
Thỏ Kỷ: [A Dịch, cậu cảm thấy đấu vs so với vs thì có điểm gì đặc biệt để xem không?]
A Dịch: [Đương nhiên là xem phối hợp! Thi đấu vs rất khảo nghiệm độ ăn ý giữa các đồng đội, nếu hai người phối hợp đủ tốt, có thể đánh ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, so với thi đấu vs thú vị và kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhiều, tính thưởng thức cũng mạnh hơn!]
Thỏ Kỷ: [Vậy trong số đội ra trận hôm nay, cậu thích ai hơn?]
A Dịch: [Sự hợp tác của Momo và Wency thì không cần tôi nói nhiều, phải không? Đề cập đến vs của họ, tôi nghĩ tất cả mọi người đều có hình ảnh hiện lên trong đầu. Những tuyển thủ khác cũng sợ bọn họ nhất. Newing và mèo con cũng chơi vs. Hai đội của CLM tôi rất coi trọng, có thể đủ điều kiện!]
Thỏ Kỷ: [Ngoài họ thì sao?]
A Dịch: [Ngoại trừ họ thì đầu tiên tôi nghĩ đến Thunder với Tornado của chiến đội YEY.]
Thỏ Kỷ: [Sự kết hợp của thời tiết.]
A Dịch: [Hahaha, thời tiết kết hợp... Đúng vậy, sự ăn ý của họ cũng rất tốt. Lightning và Run cũng tạm thời góp thành một đội vs để dự thi, cũng không biết sẽ đánh thành cái dạng gì.] Dừng một chút, hắn tiếp tục nói, [Tuy nhiên, muốn nói lần thi đấu vs này làm tôi bất ngờ nhất, vẫn là MQ. Chiến đội MQ đã phá bỏ đội hình vs ban đầu, thay đội trưởng lên. Có thể nói, họ đã có một đội hoàn toàn mới.]
Thỏ Kỷ: [A Dịch cảm thấy MQ sắp xếp như vậy không tốt sao?]
A Dịch: [Cũng không phải... Nói sao nhỉ? Thực lực cá nhân của CC và Phó Phi Tiệp không thể nghi ngờ là mạnh, khẳng định đội bọn họ tạo ra không kém, nhưng trước đó họ chưa từng đánh qua vs, tôi cảm thấy đấu vs vẫn cần có độ ăn ý nhất định, cho nên đến tột cùng bọn họ sẽ phát huy thành cái dạng gì thì tôi hoàn toàn không cách nào đoán trước.]
Từ đầu đến cuối hai bình luận viên hoàn toàn không đề cập đến Lam Ngạn và Bunny của chiến đội QAQ, thật sự là bởi vì chiến đội này quá không có cảm giác tồn tại so với ba chiến đội mạnh.
Nhưng chiến đội này nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của mọi người —— Bởi vì bọn họ là người đầu tiên nhảy.
A Dịch: [Hả? Có ai nhảy thế? Là chiến đội QAQ!]
Thỏ Kỷ: [Đội khóc kawaii.]
A Dịch: [Ha ha ha, Thỏ Kỷ, cô bị nghiện đặt biệt danh cho đội rồi hả?]
Thỏ Kỷ: [Không đâu! Trên mạng đều nói như vậy, tôi gọi là bắt trend ~]
[Được rồi, đội khóc kawaii.] A Dịch cũng quyết định gió chiều nào xoay chiều nấy, [Đội khóc kawaii nhảy xuống thảo nguyên. Loại địa hình này nhảy sớm là đúng, nhưng bọn họ nhảy tận mép như vậy, không có lợi cho việc chạy độc.]
[Á? Momo và Wency cũng nhảy à?]
Thông qua góc nhìn của Lam Ngạn, dường như Thỏ Kỷ nhìn thấy hai người giống Mạc Thần và Văn Khê nhảy.
Nhưng mà máy quay cắt góc nhìn cho Mạc Thần, phát hiện hắn và Văn Khê còn đang ngồi trên máy bay.
Hai vị bình luận viên trong nháy mắt hiểu được, dở khóc dở cười.
Lại là hai chiếc "phà kè".
Hơn nữa lúc này Văn Khê phà kè còn "thăng cấp" giả vờ giả vịt đeo cung.
Bọn họ cảm thấy mình cải trang thành Mạc Thần với Văn Khê thì người khác sẽ không đánh bọn họ?
Ừm... Thật sự Lightning không dám trêu chọc cặp ma quỷ kia nữa, hắn đã có bóng ma tâm lý với hai người kia.
Nhưng một số chiến đội khác, nhìn thấy Mạc Thần và Văn Khê, chẳng những không sợ tới mức chạy trốn, ngược lại rất hưng phấn phi lên!
Đó chính là "Số một thiện xạ" và "Sát thủ cung tên" đấy! Gϊếŧ một người có thể được thổi phồng trong một năm! Gϊếŧ hai người được thổi cả đời!
Vì thế, không lâu sau khi Mạc Thần giả với Văn Khê giả nhảy xuống, có vài đội nhảy xuống theo, vài phút giải quyết xong hai người.
Thông qua góc trên bên phải màn hình thấy thông báo hai người chết trận, Văn Khê cười ra tiếng: "Bọn họ là khỉ mời người tới trêu chọc à?"
Mạc Thần: "Nếu không phải em sắp hết tiền thì em cũng nghi em mời viện trợ nước ngoài."
Văn Khê: "Phụt... Tiền của em đâu hả?"
"Nuôi anh rồi." Mạc Thần thốt ra.
Lời này của hắn thật sự không phải nói đùa. Mức lương hắn đưa cho Văn Khê gấp lần so với những người khác.
Khái niệm gấp lần là như thế nào?
Chính là một tháng lương của Văn Khê tương đương với gần một năm lương của người khác!
Số tiền này đốt lên người Văn Khê theo cấp số nhân, khiến Mạc Thần từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền cũng không khỏi cảm nhận được áp lực kinh tế trong truyền thuyết.
Nhưng không bao giờ hắn hối tiếc, thậm chí có chút vui vẻ.
Văn Khê là đặc biệt với hắn, cho chút đãi ngộ đặc biệt thì sao?
Hơn nữa Mạc Thần cảm thấy, Văn Khê xứng đáng với mức lương này.
Mà Văn Khê, sau khi ký hợp đồng lên mạng kiểm tra mức lương trung bình của một tuyển thủ thể thao điện tử, cũng nhận ra được mức lương của mình cao đến mức có chút "quá đáng".
Nhưng hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, cậu cũng an tâm thoải mái.
—— Có tiền không lấy là kẻ ngốc!
Cho nên, nghe được ba chữ Mạc Thần trả lời, cậu lập tức phản ứng lại Mạc Thần nói cái gì, sửng sốt một chút rồi cười đùa: "Không sao cả, hiện tại anh có tiền rồi, sau này anh nuôi em ~"
Nghe được những lời này, Mạc Thần bật cười.
Dùng tiền hắn trả để nuôi hắn thì có ổn không!?
Nhặt được một nhóc lanh lợi ~
..........
•Dự kiến - ngày nữa hoàn nha.
//
NTT