Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

chương 95: 95: đại lão vừa ra tù 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trái ngược với hình ảnh ôm nhau ấm áp của hai người họ, lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tòa nhà Hoa Ngu.

Vừa thấy bóng lưng Ninh Tiêu biến mất ở thang máy, vẻ mặt của Tiêu Văn Hạo tràn đầy độc ác, chậm rãi dựa vào vách tường mà trượt xuống ngồi trên mặt đất, ánh mắt kinh ngạc, ai cũng không biết anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Chung Tiêu Văn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của anh ta, vừa nhìn thấy Tiêu Văn Hạo ngồi bệt trên mặt đất, do dự một chút, lại không nhịn được mà tiến lên hai bước, muốn đỡ anh ta dậy.

Lại không hề nghĩ đến tay của cô ấy còn chưa chạm đến được cánh tay của Tiêu Văn Hạo ——

"Cút ngay!"

Người đàn ông giống như là mọc thêm một đôi mắt ở sau ót, một tay liền đem đôi mắt tha thiết đang bước về phía trước của Chung Tiêu Văn đẩy mạnh xuống đất.

Bất ngờ không kịp đề phòng, người phụ nữ ngã nhào trên đất, một tiếng phịch nặng nề vang lên, thậm chí cánh tay còn đụng phải tảng đá góc cạnh trang trí trong phòng làm việc của Tiêu Văn Hạo, phát ra một tiếng giòn tan, đau đến huyết sắc trên mặt cô ấy nhanh chóng rút đi, trước mắt biến thành từng mảng màu đen, môi mấp máy vài cái, lại không thể nói ra chữ nào.

Nhưng Tiêu Văn Hạo lại giống như là không nhìn thấy sự đau đớn của cô ấy vậy, phát tiết mà rống lên: "Đều là lỗi của cô, trước đây chúng ta ở bên cạnh nhau cũng đã có ước pháp tam chương, cô bồi ngủ, tôi bồi ngủ.

Xuống giường liền không hề có bất cứ liên quan gì, rõ ràng lúc đó cô cũng ngoan ngoãn đáp ứng rồi, tại sao! Tại sao cô nhất định phải xuất hiện ở trước mặt Ninh Tiêu? Rốt cuộc cô muốn chứng minh cái gì? Chứng minh rằng cô thua kém bao nhiêu so với cô ấy sao?"

"Chung Tiêu Văn, tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ là tôi không biết tâm tư của cô, cô cho là cô có thể thay thế được vị trí của Ninh Tiêu ở trong lòng tôi, cho nên mới từng bước từng bước mà thăm dò tôi.

Đầu tiên là nấu cơm cho tôi, bảo tôi về nhà ăn cơm, sau đó liền cho đây là cái cớ, muốn ký với Hoa Ngu, nói không muốn làm người không có việc làm, một lần lại một lần xuất hiện ở trước mặt Ninh Tiêu, thậm chí ngay cả cơ hội phỏng vấn lần này, tôi cho cô, cô cũng không hề có ý cự tuyệt, thậm chí trong mắt còn lóe lên một tia vui vẻ, cô đừng cho rằng tôi không biết là cô đang có chủ ý gì? Tôi cho cô biết, cô đừng có mơ! Từ hôm nay trở đi, chúng ta kết thúc..."

Nói rồi, anh ta nhấc chân đi tới trước bàn đọc sách, tùy ý viết một tờ chi phiếu, sau đó liền vứt xuống trước mặt Chung Tiêu Văn đến bây giờ còn đang ngồi ở dưới đất không đứng lên nỗi: "Đây là năm trăm vạn, coi như là bồi thường cho năm năm cô đi theo tôi, cho cô một ngày, lập tức dọn hết tất cả mọi thứ của cô ra khỏi Tử Kim Loan, sau đó mặc kệ là trong công ty hay ở nhà, tôi cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này của cô, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!"

Dưới cơn thịnh nộ, Tiêu Văn Hạo không chút do dự mà đem tất cả tâm tình tiêu cực của mình trút hết lên trên người Chung Tiêu Văn, sau đó cũng không thèm liếc nhìn cô ấy một cái, liền nhấc chân bước ra ngoài.

Vừa đi, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia âm hiểm.

Hừ, không phải muốn cùng đống bùn nhão Diệp Đình ở bên nhau sao?

Được, tôi liền cho các người quang minh chính đại ở bên nhau!

——

Cũng không biết Tiêu Văn Hạo lại muốn làm ra chuyện xấu gì ...!à không, phải là lại muốn đưa tới cửa cho Diệp Đình tính kế vả mặt.

Buổi tối, Ninh Tiêu về nhà liền cảm thấy phải ngủ một giấc thật ngon, dưỡng đủ tinh thần, dưới sự cổ vũ của Lạc tỷ và Diệp Đình, bước vào căn biệt thự ở ngoại thành của Lý đạo, bắt đầu quá trình thử vai một đối một với Lý đạo.

"Hoang Đảo · Không Còn Người Sống" chính là tên bộ phim điện ảnh mới của Lý đạo, tập hợp huyền huyễn cùng suy luận, khiến toàn thân sợ hãi.

Ninh Tiêu thử vai nữ chính này, không chỉ đơn thuần là nữ chính mà còn là nhân vật phản diện lớn nhất phía sau tất cả những sự kiện này, cũng là người sống đến cuối cùng, có không ít miêu tả tâm lý, tình cảm hết sức tinh tế, lúc đầu ngụy trang thành nhát gan, hèn yếu nhưng càng về sau lại càng nỗ lực liều mạng, sau này khi bị vạch trần bộ mặt thật thì lại có tài xoay chuyển tình thế, có quá nhiều biến hóa về mặt tình cảm, cũng chính là nguyên nhân hàng đầu mà cho đến tận bây giờ Lý đạo vẫn chưa thể chọn ra được nữ chính phù hợp, càng chưa nói đến sau cùng nữ chính còn một cảnh đánh nhau có độ khó cao, nhất thời, nữ chính lý tưởng trong lòng của ông ấy càng ít hơn rồi.

Nhưng mà Ninh Tiêu là ai chứ, đừng nói đến cảnh đánh nhau, cô đã xuyên qua nhiều vị diện như vậy, kỹ năng diễn xuất hẳn là mạnh nhất rồi.

Thử vai một lần là qua, đạo diễn Lý Bình lúc mới bắt đầu chỉ khách sáo mỉm cười cũng từ từ biến thành kinh ngạc rồi lại mừng như điên, ở cảnh thử vai cuối cùng của Ninh Tiêu —— cô không chút để ý mà ném cái bật lửa lên trên hòn đảo tội ác đầy xăng ở phía sau, cũng không quay đầu lại, bài hát vừa dừng liền chầm chậm bước về phía trước, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười thỏa mãn nhàn nhạt.

"Tốt!"

Ông ấy dùng sức vỗ tay một cái, cả người liền đứng bật dậy.

"Ninh...!Ninh Tiêu đúng không? Tốt, tốt, cực kỳ tốt.

Bây giờ tôi đã cực kỳ chắc chắn cô chính là Trình Dĩnh mà tôi muốn tìm!"

Trình Dĩnh, tên của nữ chính trong "Hoang Đảo · Không Còn Người Sống".

"Phim điện ảnh của tôi, đầu xuân năm sau sẽ khai máy, cô có thể để trống tròn ba tháng từ tháng ba đến tháng sáu không? Tôi đây là muốn thăm dò trước với cô một tiếng, phim điện ảnh của tôi, từ lúc tiến tổ thì sẽ không thể rời đi, cũng không thể xin nghỉ, trừ tình huống đặc biệt, nếu không chỉ cần có người xin nghỉ làm rối loạn quá trình quay phim của tôi, mặc kệ người đó có phù hợp với vai diễn như thế nào đi chăng nữa, cũng buộc phải rời khỏi."

Nói đến đây, biểu tình của Lý đạo hết sức nghiêm túc.

Nghe vậy, Ninh Tiêu vội vã gật đầu: "Đây là chuyện đương nhiên rồi, tôi tuyệt đối..."

Lời của cô còn chưa nói hết, điện thoại Lý đạo đặt ở trên bàn trà chợt rung lên.

Lý đạo cơ bản không dự định nhận điện thoại, thế nhưng trên màn hình điện thoại hiện lên tên của nhà đầu tư cho bộ phim điện ảnh mới của ông ta, điều này khiến ông ta phải bắt máy.

Ra hiệu với Ninh Tiêu, Lý đạo liền nghe điện thoại.

Bên kia mới a lô một tiếng, điện thoại của Ninh Tiêu bên này cũng theo đó mà vang lên, là Lạc tỷ.

Bởi vì bây giờ Lý đạo căn bản sẽ không rảnh rỗi đi để ý đến mình, Ninh Tiêu cũng nhận điện thoại, một giây kế tiếp, tiếng thét chói tai của Lạc tỷ liền vang lên bên tai cô.

"Ninh Tiêu, không xong rồi, em mau lên diễn đàn và weibo xem một chút đi, nhanh xem đi! Chuyện trước đó của em với Diệp Đình đã bị người bới ra hết sạch rồi, hiện tại tất cả mọi người không chỉ biết em có bạn trai, mà bạn trai Diệp Đình của em còn là một phần tử phạm tội vừa ra tù, ngay cả chân còn bị thọt, còn có rất nhiều bạn học thời cao trung, đại học của các em cũng cùng lúc xông ra, nói Diệp Đình thời cao trung rất thích làm trùm trường, còn nói cậu ấy đã từng bức tử một bạn học cùng lớp, sau đó vì trong nhà có tiền mà đè vụ này xuống, kết quả thì sao, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng không chừa một ai, lớp mười hai nhà cậu ấy bị phá sản, cậu ấy liền đi lên con đường phạm tội, cuối năm thứ ba đại học cậu ấy bị cảnh sát bắt đi..."

Phần sau mà Lạc tỷ nói, Ninh Tiêu đã không muốn nghe nữa, cô nhanh chóng cúp điện thoại, mở ra các diễn đàn bát quái, và weibo.

Quả nhiên, trên đó đã sớm bị chuyện của cô và Diệp Đình làm cho rối loạn.

Nắp bình nhỏ: Trời ạ, trên thế giới này tại sao lại có người có thể ác độc như vậy chứ? Đã như vậy, Ninh Tiêu còn nguyện ý ở bên cạnh anh ta? Ha ha, người ta thường nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cũng không phải không có đạo lý, tôi thấy Ninh Tiêu có tám chín mười phần cũng là loại người như vậy, xem như là mắt tôi bị mù rồi, thoát fan.

Ninh Tiêu là vợ của tôi: Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Đây nhất định là tin giả, trăm phần trăm chính là tin giả.

Ninh Tiêu haiz, cho đến bây giờ cô ấy đều tách biệt với vòng tai tiếng, vừa mới cầm giải thị hậu, tiền đồ một đường sáng lạn, làm sao có thể dính vào cùng một chỗ với người đàn ông vừa mới ra tù chứ? Đây không phải là trực tiếp đem tất cả tiền đồ của mình hủy hoại hết sao? Người có đầu óc sẽ không làm như vậy đâu!

Chân trời có đám mây hình cá: Lầu trên là fan não tàn à? A, mắt của các người bị mù rồi sao? Mấy tấm hình này bị các người ăn hết rồi à? Bọn họ vừa nắm tay với nhau, sau đó các người lại nói với tôi là họ không ở bên nhau đâu.

Quả nhiên fan Ninh Tiêu đều là fan não tàn!

Ninh Tiêu là vợ của tôi: Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh có độ nét cao này thì có thể nói rõ cái gì? Ngay cả mặt cũng không thấy, các người liền nói rằng đây là Tiêu nhà tôi, rốt cuộc là ai não tàn!

Lát khoai : Vì sao fan não tàn lầu trên lại không muốn tin đây là sự thật nhỉ? Bạn học bị trùm trường ép nhảy lầu trong bài bóc phốt kia chính là bạn cùng lớp thời cao trung với tôi đấy, tôi không chỉ một lần tận mắt nhìn thấy Diệp Đình đòi tiền cậu ta, còn đánh cậu ta, trên người luôn có mấy vết xanh tím, ngày cậu ta nhảy lầu cũng là tôi tận mắt chứng kiến, thậm chí đến tận bây giờ trong điện thoại của tôi vẫn còn tấm ảnh cậu ấy nhảy lầu, các người muốn xem không?

Ta có một lọ oa ha ha ngươi có sao: Lầu trên, không nên tranh luận với fan não tàn, bọn họ có thể kéo tỉ số thông minh của bạn xuống ngang bằng với họ, sau đó dùng kinh nghiệm não tàn phong phú của họ đánh bại bạn.

Ngược lại, tôi tin bạn, tôi sớm đã cảm thấy Ninh Tiêu kia chẳng là cái thá gì, cái gì mà thanh đạm như cúc, tiên nữ thanh thuần.

Tiến vào vòng giải trí như cái chảo nhuộm lớn kia mà còn có thể giữ vững bản thân mình, tôi đây không tin, đã sớm nhìn ra sẽ có ngày cô ta bị lật xe!

Ninh Tiêu là tiểu tiên nữ: Hu hu hu, Tiêu Tiêu của tôi, ai đó hãy nhanh đến nói cho tôi biết, chuyện này căn bản là giả đi, hu hu hu!

...

Tất cả bài bóc phốt giống như đều đã được sắp đặt từ trước, từ lúc Ninh Tiêu bước chân vào biệt thự của Lý đạo đã định là sẽ bạo đến náo nhiệt.

Mặc dù Diệp Đình có biện pháp để xóa những bài viết trên diễn đàn, còn có thể thiết lập khiến bọn họ hoàn toàn không thể tìm được những bài viết liên quan, thậm chí còn có thể làm tê liệt toàn bộ máy tính của thủy quân.

Nhưng anh có thể xóa bài bóc phốt trên máy tính, lại không thể xóa được những bài phốt trong đầu quần chúng, huống chi từ khi anh ra tù, bởi vì thiên phú về máy tính của mình, cho nên bộ phận có liên quan một bên thì cố gắng thu hút, mời chào anh, một bên lại thỉnh thoảng giám sát nhất cử nhất động của anh.

Cùng với mâu thuẫn trước đó với Tiêu Văn Hạo vẫn chưa giải quyết xong, những loại động tác với quy mô lớn như vậy, nhất định sẽ thu hút một số người.

Hơn nữa, tụ lại còn hơn là phân tán.

Tác phẩm lớn kiểu này, trăm phần trăm là Tiêu Văn Hạo ở phía sau thao túng, bởi vì nếu như Ninh Tiêu có liên hệ với Lý đạo, chỉ dựa vào lệnh phong sát của anh ta căn bản không thể nào ngăn cản được Ninh Tiêu vùng dậy, cho nên dứt khoát đưa quan hệ của hai người ra ánh sáng, thuận tiện đem anh bôi đen, lợi dụng áp lực của dư luận để ép Ninh Tiêu chủ động chia tay với anh, tốt nhất là có thể phá vỡ sự kiêu ngạo của Ninh Tiêu để cô ngoan ngoãn phục tùng anh ta.

Lúc này, đương nhiên là Diệp Đình vẫn hy vọng cho dù có phải đối đầu với cả thế giới, Ninh Tiêu vẫn như trước mà lựa chọn anh.

Thế nhưng...

Anh không nỡ.

Đúng vậy, là không nỡ.

Lời nói của con người có bao nhiêu cay độc, anh cũng không muốn để Ninh Tiêu nếm qua dù chỉ một lần, huống chi loại tình huống này lại xảy ra trong vòng giải trí, ai biết một mai fan não tàn và antifan sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì, nhà giam của bọn họ từng có một người tiến vào vì phạm tội tạt axit vào thần tượng của mình, anh căn bản không dám mặc kệ.

Cho nên...

Nghĩ tới đây, Diệp Đình hơi híp mắt nhìn điện thoại của mình.

Mà trong biệt thự của Lý đạo, Ninh Tiêu vừa xem xong tất cả bài post và bình luận, sao lại không rõ là Tiêu Văn Hạo ở phía sau gây rối chứ!

Mới nghĩ như vậy, Ninh Tiêu chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận tiếng quát.

"Bóc phốt cái chó má gì, ông đây không tin, phim điện ảnh của ông đây chắc chắn sẽ dùng Ninh Tiêu, ha, ông muốn rút đầu tư, rút rút rút, làm như tôi sợ ông vậy? Còn muốn đưa con gái ông vào phim của tôi, ông đi mà ăn shit đi!"

Nhìn Lý đạo đột nhiên bùng nổ, khóe miệng của Ninh Tiêu trong nháy mắt liền giật giật.

Lý đạo nhìn tao nhã, hào hoa phong nhã như vậy, cũng sẽ mắng chửi người sao? Thật...!Thật kỳ lạ...

Hay bởi vì ông ấy mắng nhà đầu tư vừa mở miệng đã muốn thay đổi cô, Ninh Tiêu cũng không tránh được mà cảm thấy ấm áp trong lòng.

Lý đạo cúp điện thoại, quay đầu nhìn Ninh Tiêu đang trợn mắt há mồm mà nhìn về phía mình, lúc này liền biểu diễn một màn kịch lật mặt Tứ Xuyên, lại lần nữa lộ ra nụ cười ôn hòa: "Không có việc gì cả, cô yên tâm, với danh tiếng của Lý Bình tôi, đi ra ngoài kéo một nhà đầu tư không phải là rất đơn giản sao, vừa rồi cô diễn rất tốt, chính là Trình Dĩnh mà tôi mong muốn, chỉ cần khi cô tiến tổ quay phim không xin nghỉ lung tung, tôi bảo đảm vai diễn này sẽ là của cô, ai cũng không giành được!"

Còn dám uy hiếp tôi rút đầu tư, ông ta cũng đã từng đi thăm ông bạn cũ là lão Khâu, cũng từ trong miệng ông ấy biết được sự tồn tại của Diệp Đình, thậm chí ngay cả Ninh Tiêu cũng là anh đến đây mở miệng cầu xin ông ấy, ông mới gật đầu đồng ý đơn độc phỏng vấn cô, không nghĩ tới thử một lần lại thử ra được một bảo vật.

App TYT & Ngư team

Về phần đầu tư, ha, công ty điện tử khoa học kỹ thuật Lôi Đình của người ta cũng không thiếu tiền đâu, ngón tay tùy tiện điểm vài cái, cũng đủ để ông làm một bộ điện ảnh hoàn chỉnh rồi.

Trước kia lão Khâu đã nói để thằng nhóc Diệp Đình kia đầu tư phim điện ảnh của ông, đáng tiếc ông ấy đã sớm ký xong hợp đồng với người khác, hiện tại người nọ chủ động bội ước, ây da, để anh đến đầu tư, thật tốt.

Ninh Tiêu nghĩ có thể là Lý đạo bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu không thì tại sao vừa bị rút đầu tư xong còn có thể cười ngu như vậy?

Nhưng ông ấy đã bảo đảm như vậy, trong lòng của cô cũng yên tâm hơn nhiều.

Vừa ra khỏi biệt thự, bước lên xe, liền thấy Lạc tỷ, Suzanne, tiểu Lưu, Diệp Đình đều lo lắng mà nhìn về phía cô.

"Mọi người nhìn em làm gì? Em không sao! Lý đạo cũng biết những bài phốt đó..."

"Ông ấy nói như thế nào?"

Lạc tỷ không khỏi gấp rút mà hỏi.

"Ông ấy à, đã bị kỹ năng diễn xuất của em thuyết phục rồi, nói là dù đổi cái gì cũng không đổi vai nữ chính của em!"

Ninh Tiêu cũng không thừa nước đục thả câu, cứ như vậy mà cười khẽ.

Nghe vậy, Suzanne cùng với Lạc tỷ cùng nhau mừng rỡ hét lên, không nghĩ đến sau khi cười xong, hai người lại mặt ủ mày chau.

"A...! Mọi người không nên quá lo lắng, bài phốt này có một số lượng lớn là muốn đục nước béo cò, Diệp Đình làm trùm trường lúc nào chứ, chuyện bạn học nhảy lầu trước đây chủ yếu là do bị ba mẹ ép đến không chịu nỗi, cuối cùng mới lựa chọn nhảy lầu, khi đó em cùng Diệp Đình cũng giúp đỡ cậu ấy không ít, thậm chí còn đưa tiền bảo cậu ấy nên đến bệnh viện, cậu ấy đến đó vài lần, không nghĩ tới...!lúc thi học kỳ, chúng em không chú ý..."

Nói đến đây, âm thanh của Ninh Tiêu hơi thấp, trên mặt cũng hiện lên một tia thương cảm.

"Vậy người bịa ra những chuyện này cũng thật ghê tởm đi, người cũng đã chết rồi còn bị bọn họ chà đạp!"

Suzanne bên cạnh phẫn nộ nói.

"Nhưng em cùng Diệp Đình..."

Lạc tỷ ngồi một bên không muốn nhắc đến, nhưng trong nháy mắt khi Ninh Tiêu cùng Diệp Đình nhìn sang, nhất thời không quan tâm mà hô to: "Quên đi, quên đi, tôi không quản nữa, chuyện của các người các người tự xử lý đi, tôi cũng không quản được."

Huống chi so với tên điên Tiêu Văn Hạo kia, thì không bằng Ninh Tiêu cùng Diệp Đình ở bên nhau đi!

Ít nhất thì đầu óc vẫn còn tốt.

Xe rất nhanh đã dừng lại trước biệt thự ở Ngự Cảnh Loan của Ninh Tiêu, không ngờ đến ở đây đã sớm bị phóng viên cùng với chó săn vây kín.

Bất đắc dĩ, Ninh Tiêu chỉ có thể mang Diệp Đình đến một căn nhà khác.

Chờ bọn họ tiễn xong đám người Lạc tỷ, Ninh Tiêu vừa định đi lên lầu, Diệp Đình đứng phía sau cô chợt lên tiếng: "Ninh Tiêu..."

"Hả?"

Ninh Tiêu mỉm cười quay đầu lại.

Dừng một lúc lâu, Diệp Đình liền nói: "Ba tháng ước định của chúng ta… không bằng kết thúc ở đây đi...!Hiện tại đã nháo thành như vậy rồi, nếu như em muốn kết thúc anh cũng sẽ không trách em, bởi vì quả thực anh..."

Lời của anh còn chưa nói hết, Ninh Tiêu vừa bước hai lên lầu liền trở xuống, bỗng chốc nhéo má của Diệp Đình, sau đó liền dùng lực mà kéo căng ra.

"Anh đây là có ý gì? Thời gian còn chưa tới, muốn vứt bỏ em sao?"

"Không có khả năng."

"Hừ, không có khả năng thì tốt rồi! Em cho anh biết, hai chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể là em vứt bỏ anh, không cho phép anh vứt bỏ em, nếu không..."

Ánh mắt của Ninh Tiêu hơi xoay chuyển, sau đó liền rơi lên môi Diệp Đình.

Một giây kế tiếp, chân mày của người đàn ông một chút cũng không hề cau lại, lập tức vươn tay ôm cả người cô vào lòng, dùng sức hôn lên môi cô.

Nụ hôn kết thúc, Diệp Đình chậm rãi mở miệng, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Ninh Tiêu.

Qua một hồi lâu, Diệp Đình lại mở miệng lần nữa: "Gần đây tin đồn tương đối nhiều, anh không lên nữa, buổi tối em phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều, biết chưa? Ngày mai, nói không chừng ngày mai chuyện này đã được giải quyết rồi..."

Nghe anh nói như vậy, Ninh Tiêu vội vàng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Anh đi đến chỗ Lục Thành Long ở tạm một đêm."

"Không phải nhà của anh ta đều là một nhà năm người chen chúc trong một căn phòng nhỏ ba mươi mét vuông sao? Anh đi..."

Trên mặt Ninh Tiêu hiện lên một tia lo lắng.

Nghe thấy như vậy, sắc mặt của Diệp Đình trong nháy mắt liền cứng lại: "Không sao đâu, chỉ một đêm, người nhà của cậu ấy sẽ không để ý đâu.

Em mau đi lên đi, anh đi đây, còn ở lại nữa không biết sẽ bị ai phát hiện đâu?"

"Ừm, vậy anh nhớ đi đường cẩn thận."

"Được."

Diệp Đình gật đầu, nhìn Ninh Tiêu rời đi, ánh mắt liền trầm xuống, lập tức xoay người rời đi.

Ngày thứ hai, căn cứ theo lịch trình, buổi chiều Ninh Tiêu có một hoạt động thương hiệu ở sân ga, bởi vì đã sớm ký hợp đồng nên phải đi.

Nhưng đến đón cô ngày hôm đó vậy mà chỉ có mấy người Lạc tỷ, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Diệp Đình.

Cô biết cho đến tận bây giờ, Diệp Đình luôn là người đã nói thì sẽ giữ lời, đã nói ngày mai giải quyết thì trăm phần trăm sẽ giải quyết, nhưng cô thật sự không rõ là anh muốn giải quyết như thế nào?

Dọc theo đường đi, Ninh Tiêu đều nghĩ đến chuyện này.

Điều này khiến cô ở trong mắt đám người Lạc tỷ vẫn luôn nhíu chặt mày, làm cho các cô ấy thoáng cái liền đau lòng, đồng thời trong lòng thầm mắng Tiêu Văn Hạo ầm lên.

Vì lịch trình của Ninh Tiêu đã sớm được công bố, nên khi vừa mới đến cái sân ga kia, đâu đâu cũng có fan, ký giả còn cả chó săn, thậm chí là người qua đường xem náo nhiệt từng tầng, từng tầng vây kín.

Vừa thấy nhiều người như vậy, trong nháy mắt Lạc tỷ liền kinh hãi.

"Chậc chậc, không phải là hôm nay coi như xong rồi chứ, đông người như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì..."

Nghe thấy thế, Ninh Tiêu lập tức quay đầu nhìn thoáng qua Lạc tỷ: "Không sao cả, hơn nữa đã sớm ký hợp đồng rồi, nhiều fan ở rất xa đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy em, em cũng không thể khiến cho bọn họ thất vọng, huống chi vết nhơ trên người em đã đủ nhiều rồi, lúc này lại càng không được phép đi sai một bước."

Nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, biểu tình của Ninh Tiêu có chút trang trọng, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ.

Sau đó, cô liền một tay đẩy cửa xe, nhấc chân bước ra ngoài.

Vừa thấy cô xuất hiện, trong nháy mắt các phóng viên liền như châu chấu mà tràn lên.

"Ninh Tiêu, Ninh Tiêu, xin hỏi bạn trai của cô thật sự là vừa được mãn án tù ra ngoài sao? Trả lời một chút."

"Ninh Tiêu, xin hỏi bạn trai cô thực sự là trùm trường, ép bạn học phải nhảy lầu sao?"

"Ninh Tiêu, xin trả lời một chút, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không hề dính vào một vụ tai tiếng nào có phải là vì chờ người bạn trai này không? Cô có từng hoài nghi gì về hành vi của bạn trai mình không?"

"Ninh Tiêu..."

"Ninh Tiêu..."

Đối mặt với những người này, trên mặt Ninh Tiêu vẫn luôn lễ phép mỉm cười như cũ.

"Tiện nhân đi chết đi!"

Ngay đúng lúc này, một bình nước khoáng đầy nước không biết từ nơi nào hướng đến mặt của Ninh Tiêu mà đập tới.

Nếu như thật sự bị đập trúng, quả thực không dám nghĩ đến hậu quả.

"A!"

Trong nháy mắt, một nữ ký giả ở gần đó liền la lên một tiếng.

Thấy thế, Ninh Tiêu liền đưa tay ra bắt lấy cái chai, chậm rãi thu liễm lại nụ cười trên mặt.

"Đi chết đi! Tiện nhân!"

Người nọ thấy đòn vừa rồi đánh không trúng, lại muốn ném thêm một cái khác, nhưng không nghĩ rằng ngay lúc này, một cánh tay cường tráng mạnh mẽ bắt lấy cổ tay hắn, sau đó dùng lực bóp chặt khiến hắn phải kêu thảm mà buông lỏng bình nước khoáng ra.

Sau đó ——

"Tránh ra, tránh ra!"

"Tránh một chút, tránh một chút, mọi người tránh ra một chút!"

Một đám người mặc vest đen không nói lời nào mà lập tức đi trước tách đám người đang chen chúc đến chật ních ra.

"Làm gì? Aiz, các người làm gì đó?"

Mặc dù có rất nhiều người không muốn tránh ra, nhưng thấy đám người áo đen này cực kỳ có khả năng đã từng luyện võ, cho nên rất nhanh liền tách ra hai bên để chừa lối đi cho Ninh Tiêu, cũng trực tiếp ngăn cản đám người còn muốn chen lên trước.

"Aiz các người là có chuyện gì vậy hả? Đang yên đang lành, đẩy chúng tôi làm cái gì?"

"Các người cản chúng tôi làm cái gì..."

Ở giữa một mảnh ồn ào đó, bên tai mọi người ở đây bỗng vang lên âm thanh bước trên mặt đất của một đôi giày da.

Cũng không biết là do khí thế của người vừa đến quá mạnh hay là như thế nào.

Tiếng huyên náo xung quanh rất nhanh liền biến mất không thể nghe thấy được nữa.

Toàn bộ một khoảng sân rộng ngoại trừ tiếng bước chân rõ ràng của người đàn ông, thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Mà lúc này, bỗng nhiên Ninh Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Đình đang mặc một bộ chính trang, đeo kính râm, tay cầm một bó hoa hồng to, chậm rãi bước về phía cô...

Gần như là đồng thời, một trận âm thanh ông ông vang lên ở bầu trời trên đỉnh đầu của mọi người.

Mọi người liền vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy vài cái trực thăng đang không ngừng mà lẩn quẩn trên đầu bọn họ.

"Trực...!trực thăng? Chuyện gì đang xảy ra?"

"Trời ạ! Sao lại có thể có trực thăng?"

"Làm sao thế?"

...

Vừa khéo, lúc này Diệp Đình đã đứng trước mặt Ninh Tiêu, tháo kính râm của mình xuống, lập tức mỉm cười đem bó hoa hồng trong ngực của mình đưa về phía cô.

"Tặng cho em, công chúa của tôi!"

Vừa dứt lời, một giây kế tiếp ——

Một trận mưa hoa hồng đỏ tươi được mấy cái trực thăng trên đỉnh đầu mọi người thả xuống.

Hoa rơi tới tấp....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio