Sau khi Cố Thanh Âm nói xong câu đó, nháy mắt không khí giữa người trở nên lặng im.Hàn Dịch Phong nhấp môi trầm mặc, Cố Thanh Âm cũng nhận ra không khí không thích hợp, nàng hít sau một hơi, nhìn Hàn Dịch Phong đứng tại chỗ không chịu đi, nàng cũng có chút nóng nảy."Hàn đạo hữu, ngươi còn có chuyện gì nữa sao?" Cố Thanh Âm tiếp tục nói ra lời nói của một tra nữ."Ta......" Hàn Dịch Phong dừng một chút, "Ta không có việc gì khác cả.""Vậy thì tốt rồi....." Cố Thanh Âm gật gật đầu.Nhưng mà, tuy rằng ngoài miệng Hàn Dịch Phong nói là không có việc gì khác nhưng hắn vẫn không chịu rời đi, vẫn đứng ở trước cửa động phủ của Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm suy nghĩ, chẳng lẽ nàng từ chối vẫn chưa rõ ràng hay sao?Nàng có hơi sợ hãi đàn ông của Phượng tộc, chủ yếu là sợ không cẩn thận liền bị bắt chịu trách nhiệm, nàng thật sự không dám động a không dám động!Cho nên đối với hành động ám chỉ của Hàn Dịch Phong, Cố Thanh Âm giả vờ câm điếc, nàng thật sự hy vọng Hàn Dịch Phong có thể thuận lợi đính hôn, sau đó hắn với đạo lữ của hắn có một cuộc hôn nhân tốt tốt đẹp đẹp, sớm ngày quên nàng đến sau đầu đi.Nghĩ đến đây, Cố Thanh Âm liền khẽ thở dài một hơi, nàng nhìn chằm chằm Hàn Dịch Phong, từ từ ở miệng nói: "Hàn đạo hữu, chúc ngươi với đạo lữ tương lai của ngươi vĩnh kết đồng tâm, làm một đôi thần tiên quyến lữ."Hàn Dịch Phong sửng sốt một chút, sau đó mới đờ đẫn gật gật đầu, giọng như mất tiếng mà nói: "Được!"Sau đó hắn liền xoay người rời đi, không nói thêm gì với Cố Thanh Âm nữa.Cố Thanh Âm thở phào ra một hơi.Nghe thấy Hàn Dịch Phong sắp đính hôn, nàng cũng an tâm hơn rồi.Mong ước vừa nãy cũng là thật lòng, nàng chân thành hy vọng Hàn Dịch Phong có thể có cuộc sống thật tốt đẹp với đạo lữ tương lai của hắn.Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Cố Thanh Âm liền đi đến động phủ của sư phụ nàng.........."Sao con lại tới đây?" Chu Vũ Mị say mê điều chế hương liệu, không thể tự kiềm chế.Sau khi nhìn thấy Cố Thanh Âm đến cũng chỉ nâng nâng mí mắt."Con đến để thỉnh an sư phụ mà." Cố Thanh Âm làm nũng ngồi xuống bên cạnh Chu Vũ Mị.Nàng duỗi đầu ngửi ngửi, muốn ngửi xem hương liệu mới điều chế của sư phụ nàng, nhưng Chu Vũ Mị lại lập tức đóng hộp hương liệu vào, nàng quay đầu nói với Cố Thanh Âm: "Ngươi đang có thai, mấy thứ như thế này không nên ngửi linh tinh vẫn tốt hơn."Cố Thanh Âm xoa xoa cái mũi, nàng rầu rĩ nói: "Chúng ta đều tu tiên, vì sao em bé trong bụng vẫn là yếu ớt như vậy chứ?"Nàng nghĩ tới mấy ngày nay lo lắng việc đứa bé không được bình thường, liền kể ra với Chu Vũ Mị nghe những việc này.Sau khi Chu Vũ Mị nghe xong thì "phụt" cười một tiếng."Là con tu tiên, đứa bé cũng đâu có tu tiên đâu!" Chu Vũ Mị nâng nâng tóc dài của Cố Thanh Âm, nói tiếp: "Nhưng mà con nói cũng đúng, nhưng đứa bé của người tu tiên sẽ không tầm thường, cho nên con không cần lo lắng quá mức như vậy đâu, ta xem cái thai này của con cũng là ổn định a."Chu Vũ Mị lại nêu ví dụ một chút về sự "khác nhau" giữa các bà bầu khác và người tu tiên bọn họ.Nghe thấy Chu Vũ Mị nói như vậy, Cố Thanh Âm cũng cảm thấy an tâm hơn rồi.Như vậy thì xem ra tháng không lộ bụng cũng không phải vấn đề lớn gì."À đúng rồi!" Đột nhiên Cố Thanh Âm nhớ tới, "Bụng của con biết phát ra hào quang!"Chu Vũ Mị: "......???"Nhìn ánh mắt khó hiểu của Chu Vũ Mị, Cố Thanh Âm kể từ đầu tới đuôi sự việc bụng của mình phát ra hào quang lúc ở trong hồ Bách Ẩn ra.Sau khi nói xong thì chờ mong nhìn Chu Vũ Mị, "Sư phụ, theo như những gì người vừa nói, đứa bé trong bụng con có phải là không tầm thường hay không a?"Chu Vũ Mị nghe nửa ngày cũng không nói gì.Cố Thanh Âm đợi trong chốc lát, nhìn Chu Vũ Mị như là đang thất thần, nghi hoặc hỏi: "Sư phụ?""Nga?" Lúc này Chu Vũ Mị mới hoàn hồn, nhìn Cố Thanh Âm rồi nhoẻn miệng cười, trấn an nói: "Không có việc gì đầu Thanh Âm.
Ta biết đây là lần đầu con làm mẹ, lo lắng nhiều cũng là không tránh khỏi được, nhưng em bé không có việc gì, con không cần lo lắng quá mức đâu.""Vâng!" Cố Thanh Âm gật gật đầu, nghe Chu Vũ Mị nói như thế, lúc này nàng đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi.Chu Vũ Mị lại xoa xoa đầu tóc của Cố Thanh Âm, nói với Cố Thanh Âm vài câu.
Lúc này mới xoa xoa đầu của chính mình nói, "Thanh Âm, ta có hơi mệt mỏi, con đi về trước đi.""Vâng, con cũng trở về tu luyện đây, sư phụ nghỉ ngơi sớm đi." Cố Thanh Âm thực biết điều mà rời đi."Sau khi Cố Thanh Âm rời đi, Chu Vũ Mị lập tức đứng lên.
Hơi có chút bất an mà đi tới đi lui trong động phủ."Lúc trước mang thai Thanh Âm cũng không có tình huống nào như vậy a?""Bụng phát ra hào quang, đây là có chuyện gì vậy?""Chẳng lẽ......"Chu Vũ Mị dừng bước chân, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ huyết mạch của người kia có vấn đề sao?""Vậy.......!Vậy thì phải làm sao bây giờ đây?" Chu Vũ Mị ưu sầu thở dài.........Sau khi Cố Thanh Âm trải qua giai đoạn đầu mang thai, không còn thấy lười biếng như trước nữa.Đứa bé không lăn lộn nàng, nàng cũng càng thêm mừng rỡ tự tại, cũng càng thêm chăm chỉ, sau khi trở về động phủ liền bắt đầu tu luyện, một phút cũng không lười biếng.Nhưng mà ở một nơi khác, lại là một tình cảnh khác.........Phượng tộc với Vô Hạn Tông có mối quan hệ rất là thâm sâu, sớm đã không thể phân tách.Động phủ của Phượng tộc cũng ở trong Vô Hạn Tông, cho nên khi Hàn Dịch Phong trở về Vô Hạn Tông thì liền có thông báo được đưa đến cho Hàn Dịch Phong nói: "Hàn sư huynh, ngươi đã về rồi, lão tổ bảo muốn gặp ngươi.""Được rồi, ta đã biết, ta đi ngay đây." Hàn Dịch Phong trả lời.Trong lòng hắn biết lão tổ tìm hắn là có chuyện gì, cho nên mỗi một bước chân, trong lòng cũng trở nên nặng nề hơn.Khi tới địa phận của Phượng tộc, Hàn Dịch Phong đi đến động phủ của lão tổ Phượng tộc.Phượng lão tổ danh gọi là Phượng Lễ Thần, chính là ông nội của Phượng Nhất - người đã chết ở trong tay của Ma nữ Linh Tê năm đó.Từ khi Phượng Nhất ra đi, Phượng lão tổ liền coi Hàn Dịch Phong - huyết mạch nối dõi duy nhất của hắn, cẩn thận dạy dỗ, so với Phượng Nhất hồi trước cũng chỉ có hơn chứ không có kém."Dịch Phong, ngươi tới rồi à." Phượng lão tổ nhìn thấy Hàn Dịch Phong đến thì rất là cao hứng, tiếp đón hắn đi vào.Hàn Dịch Phong đi qua đó."Dịch Phong, chuyện hôm trước ta nói với ngươi, ngươi xuy xét thế nào rồi?" Phượng lão tổ uống một ngụm trà rồi hỏi.Thật ra hắn cũng cảm thấy có chút không ổn, rốt cuộc thì hồi trước Tô Thiên Ngọc của Tô gia cũng có một đoạn tình cảm với Phượng Nhất, nếu không phải bởi vì Phượng Nhất ra đi, thì đứa nhỏ này đều đã kết làm đạo lữ, ở Phượng tộc sinh sống rồi.
Nhưng từ sau khi Phượng Nhất ngã xuống ra đi, những năm gần đây Tô Thiên Ngọc càng trở nên cung kính có thêm với Phượng tộc, hơn nữa ánh mắt nàng nhìn Hàn Dịch Phong lại càng ngày càng thâm tình.Cho đến khoảng thời gian trước, Tô Thiên Ngọc đến chỗ Phượng lão tổ biểu lộ tâm ý của mình với Hàn Dịch Phong.
Càng là tỏ vẻ sau khi thành hôn thì sẽ xóa tên khỏi Tô gia, nguyện ý ở lại Phượng tộc với Hàn Dịch Phong, sau này sẽ lấy thân phận là người của Phượng tộc.Điều này làm cho Phượng lão tổ cảm thấy ngoài ý muốn!Phải biết rằng, Phượng tộc kết hôn nhiều với người trong tộc, nữ tu ở ngoài cũng không được an phận cho lắm.
Tóm lại người có thể như Tô Thiên Ngọc đã thiếu lại càng khó kiếm."Ta......" Hàn Dịch Phong ấp a ấp úng.Phượng lão tổ vừa thấy liền biết Hàn Dịch Phong là không muốn, hắn thở dài nói: "Dịch Phong a, có phải ngươi khó xử vì chuyện trước kia của tiểu thư Tô gia với biểu huynh của ngươi không? Vậy thì không cần lo lắng.
Ta thấy khí chất của tiểu thư Tô gia kia không giống người thường, với lại chuyện của nàng ta với Phượng Nhất cũng đều đã đi qua rồi.
Tô Thiên Ngọc kia cũng nói, chờ sau khi thành hôn sẽ ở lại Phượng tộc của chúng ta, vậy thì có gì không tốt chứ!""Ta....." Hàn Dịch Phong hơi do dự, liền "bùm" một tiếng mà quỳ xuống bên chân Phượng lão tổ."Dịch Phong, ngươi làm gì vậy?" Phượng lão tổ nhăn mày lại, cảm giác sự việc không đơn giản như vậy."Lão tổ, là ta đã phụ sự hy vọng của ngài, ta đã có người yêu thích của mình, cho nên chuyện đính hôn với tiểu thư Tô gia, mong rằng lão tổ thông cảm, Dịch Phong không thể đồng ý." Hàn Dịch Phong kiên định nói.Sau khi nói ra, Hàn Dịch Phong lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.Cứ như vậy đi.Nàng có đồng ý hay không, cũng không sao hết.Dù sao chính mình không thẹn với lòng là được."Ngươi......" Phượng lão tổ nhìn Hàn Dịch Phong, nửa ngày cũng không nói nên lời.Hắn ngàn vạn không thể nghĩ ra rằng, đứa cháu ngoại một tay dạy bảo, thế nhưng lại thích nữ tu khác ở ngoài kia?!Ngày thường ở ngoài, hắn nhìn nữ tu khác nhiều nhất cũng là chỉ nhìn cái đầu, còn lại đều không thèm liếc mắt dù chỉ là một cái!"Ngươi có người yêu thích của mình rồi ư?" Phượng lão tổ không chắc chắn hỏi."Vâng." Hàn Dịch Phong trả lời.Phượng lão tổ cẩn thận nghĩ nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra Hàn Dịch Phong quen thân với nữ tu nào ở Vô Hạn Tông và Phượng tộc cả.Nếu không phải là Vô Hạn Tông với Phượng tộc, thì đó chính là nữ tu ở bên ngoài.Phượng lão tổ than ngắn thở dài, ngàn phòng vạn phòng, thế mà vẫn không phòng được a!Đột nhiên, Phượng lão tổ đột nhiên nghĩ ra, dường như là nhớ tới cái gì đó, hắn nhìn Hàn Dịch Phong rồi chất vấn nói: "Khoảng thời gian trước bởi vì chuyện của hồ Bách Ẩn, ngươi đến Cực Nhạc Cung.
Nữ tu kia, chẳng lẽ là người của Cực Nhạc Cung sao?"Nghe vậy, Hàn Dịch Phong sửng sốt.Hắn không ngờ được là Phượng lão tổ lại có thể đoán ra nhanh như vậy.Hắn nghĩ, nếu Cố Thanh Âm đã từ chối, hắn khẳng định sẽ không kể chuyện của nàng ra.Cho nên khi Phượng lão tổ hỏi hắn, Hàn Dịch Phong nhắm chặt môi, chính là không trả lời.Chính mình nuôi lớn cháu trai, Phượng lão tổ tất nhiên là biết bản tính của hắn.
Cho nên xem bộ dạng này của Hàn Dịch Phong, Phượng lão tổ liền cười lạnh một tiếng nói: "Được, ta đã hiểu rồi, chính là nữ tu của Cực Nhạc Cung đúng không!"Lúc này Phượng lão tổ khẳng định nói.Nói đến Cực Nhạc Cung, Phượng lão tổ liền hận đến ngứa răng!Mặc kệ là nam hay nữ của Cực Nhạc Cung, hành vi đều rất là phóng đãng! Trước đây một vị cháu trai phương xa của hắn có thích một nữ tu của Cực Nhạc Cung, yêu như muốn chết đi sống lại , còn vì nữ tu kia mà phạm vào kiêng kị của Phượng tộc - - thất trinh trước hôn.Nhưng vị nữ tu kia kéo quần lên liền không nhận người!Loại chuyện này Phượng tộc có thể nhẫn nhịn được sao? Cho nên Phượng lão tổ tự nhiên là đánh đến Cực Nhạc Cung lấy lại công đạo vì cháu trai của mình.Ai biết tuy rằng người kia kết làm đạo lữ, nhưng nữ tu kia lại không an phận, người cháu kia của hắn nhìn trái tim của nữ tu kia không còn để trên người hắn, đã sinh ra tâm ma, cho nên gây thành bị kịch.Nghĩ tới chuyện trước kia, Phượng lão tổ không khỏi thổn thức một trận, hiện tại ngẫm lại, hắn có chút hối hận về hành động lúc đó.
Nếu lúc đó hắn không bắt nữ tu kia phụ trách thì tốt rồi, nói không chừng hiện tại người cháu kia của hắn vẫn còn sống ở trên thế giới này.Nhưng mà những việc này lại một lần nữa lặp lại ở trên người của cháu ngoại hắn, Phượng lão tổ cường ngạnh nói: "Không được, Cưc Nhạc Cung thì không được.
Nếu là nữ tu có bản tính tốt đẹp của tông môn khác thì khả năng còn có thể."Nói xong, giọng của Phượng lão tổ lại mềm xuống, khuyên giải an ủi nói: "Dịch Phong a, lão tổ chỉ hy vọng ngươi sống một đời trôi chảy.
Tiểu thư Tô gia cũng rất tốt, ngươi không thể suy xét lại một chút sao?"Hàn Dịch Phong dừng một chút, nói tiếp: "Lão tổ, ta đã không còn thân đồng tử, cho nên việc hôn nhân với tiểu thư Tô gia vẫn là thôi đi."Hàn Dịch Phong nói xong thì quỳ xuống dập đầu lạy cái với Phượng lão tổ, "Ta biết tộc quy của Phượng tộc, ta sẽ tự đi chịu phạt."Tác giả Mộng Nương là kiểu người sẽ viết ra loại tình tiết Hàn Dịch Phong hạnh phúc kết làm đạo lữ với người phụ nữ khác sao? Nếu như để mọi người đoán được, vậy thì mọi người dã quá coi thường Mộng Nương rồi đó!!!.