Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Tạ Kiến Vi lặng lẽ rời đi, cuộc đối thoại giữa Lục ba tuổi và Tưởng bốn tuổi, thật sự không phải thứ mà người trưởng thành như anh hiểu được.
Tưởng Dung bỏ đi trong tức giận. Thế nhưng Lục Ly lại không vui vẻ một chút nào.
Tuy lúc nói với Tưởng Dung lời lẽ của hắn vô cùng chắc chắn: A Vi yêu tôi. Song sự thật là, hắn không hề có tự tin.
Trước đó Tạ Kiến Vi rời đi cực kỳ dứt khoát, còn nói rất ghét quan hệ thể xác với đàn ông. Rốt cuộc thì vì sao sau khi trở về đối phương lại không bài xích nữa?
Hắn không muốn nghĩ nhiều, song suy nghĩ là thứ rất khó khống chế, dù không muốn, nhưng đáp án lại cứ thế hiển hiện thật rõ ràng.
Đúng như những gì Tưởng Dung nói, là hắn ép buộc Tạ Kiến Vi. Hắn đã dùng khổ nhục kế để ép đối phương trở về.
Mười năm chung sống, dù là con chó con mèo thì cũng có tình cảm chứ nói chi con người.
Hắn nhịn đói lâu như vậy, cứ thế kéo dài chắc chắn kết cục sẽ là cái chết.
Hẳn là Tạ Kiến Vi không thể khoanh tay đứng nhìn được, nên mới chịu trở về.
Nhưng tình hình hiện giờ chỉ là tạm bợ, không ổn định, chờ hắn buông lỏng cảnh giác, Tạ Kiến Vi sẽ lại rời đi.
Làm sao đây? Phải làm sao mới có thể thực sự giữ được người này.
Nghĩ thế, Lục Ly bỗng cảm thấy tất cả ngọt ngào trước mắt đều là hư ảo, nhìn thì có vẻ rực rỡ sắc màu, nhưng sự thật lại hoàn toàn trống rỗng.
Vài ngày sau đó, Tưởng Dung bị chặn ngoài cửa nhà họ Lục. Lục Ly đã dặn không được cho cô vào.
Muốn dùng khổ nhục kế? Cũng phải xem có cơ hội hay không đã.
Tạ Kiến Vi biết rõ mọi chuyện, nhưng vẫn giả vờ như không, thậm chí còn phối hợp diễn xuất: “Sao mấy hôm nay không thấy Dung Dung đến.”
Lục Ly ra sức bôi đen cô nàng: “Con nhỏ khùng, ai biết đi đâu.”
Tạ Kiến Vi nói: “Dung Dung rất ngoan.”
“Hờ,” Lục Ly cười lạnh, “Đó là do anh không nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta.”
Tạ Kiến Vi liền bảo: “Đừng nói cô bé như vậy, hai người…” Nói đoạn anh bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt chợt tối sầm đi.
Lục Ly biết đối phương nghĩ tới điều gì, không nhịn được mà mở miệng: “Tôi sẽ không đính hôn với cô ta.”
Tạ Kiến Vi nhíu nhíu mày: “Đừng nói hươu nói vượn.”
Nghe Tạ Kiến Vi nói thế, Lục Ly liền phát cáu, giọng nói cũng trở nên âm trầm: “Anh hy vọng tôi đính hôn với cô ta à?”
Tạ Kiến Vi im lặng trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Hai người rất phù hợp, Dung Dung là một cô gái tốt.”
Vô số lời đã dâng lên cuống họng, nhưng Lục Ly lại không thể nói ra.
Hắn không muốn tổn thương Tạ Kiến Vi, dù là bằng lời nói. Song… Tạ Kiến Vi thì sao? Dễ dàng chắp tay dâng tặng hắn cho người khác như vậy?
Lục Ly không muốn nghe thêm một lời nào, vươn người qua bàn dùng miệng chặn miệng đối phương.
Tạ Kiến Vi lại đẩy hắn ra: “Về sau chúng ta… đừng làm như vậy.”
Lục Ly giữ chặt cánh tay anh, vừa nhìn anh chằm chằm vừa nói: “Tôi và Tưởng Dung chẳng có quan hệ gì hết, đừng nói kết hôn, ngay cả đính hôn cũng sẽ không. Tạ Kiến Vi, tôi chỉ muốn anh, tôi…”
“Đủ rồi!” Tạ Kiến Vi cắt lời, “Đừng có phụ Tưởng Dung!”
Anh hít một hơi rồi nói tiếp: “Cô bé vẫn luôn coi tôi như anh trai, tôi cũng rất thương cô bé, tôi không thể làm ra những chuyện khiến cô bé phải buồn, phải ấm ức.”
Không để cô ta buồn, không để cô ta chịu ấm ức, chẳng lẽ hắn thì sao cũng được?
Lục Ly cảm thấy trái tim đau nhói, sắc mặt lại càng khó coi: “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi sẽ không đính hôn với Tưởng Dung.”
“Cô bé thích cậu!” Tạ Kiến Vi đột ngột ngẩng mạnh đầu nhìn hắn.
Lục Ly khàn giọng nói: “Nhưng tôi chỉ thích anh.”
Tạ Kiến Vi giật mình, cứng ngắc mà quay đầu sang chỗ khác.
Lục Ly ra sức vặn mặt anh lại, nhìn sâu vào đáy mắt anh, nghiêm túc nói: “A Vi, tôi thích anh, tôi chỉ muốn ở bên anh.”
Trong mắt Tạ Kiến Vi hiện lên bối rối và bất an thật lớn. Môi anh khẽ run, dường như sắp khóc lên: “Cô ấy thích cậu, thế mà cô ấy lại thích cậu.”
Loại âm thanh giống như cố kéo lại từ bên bờ vực này khiến Lục Ly lập tức ý thức được một điều gì.
Tạ Kiến Vi bắt đầu nói năng lộn xộn: “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Vì sao phải xin lỗi? Là đang xin lỗi ai.
Một sự thật dần trồi lên mặt nước khiến ánh mắt Lục Ly tan rã.
Bỗng nhiên hắn hiểu được, bỗng nhiên hắn nghĩ thông suốt mọi vấn đề.
Tạ Kiến Vi trở lại bên cạnh hắn là vì ghen. Đối phương không muốn hắn kết hôn với Tưởng Dung, nên mới quay về, cho hắn tình ái ngọt ngào, để hắn quyết tâm từ chối hôn sự.
Lý do ư? Đương nhiên không phải vì hắn.
Vậy còn có thể vì ai? Vì Tưởng Dung.
Tạ Kiến Vi không muốn Tưởng Dung gả cho hắn, nên…
Lục Ly cảm thấy suy nghĩ của mình quá tối tăm, Tạ Kiến Vi không thể làm ra loại này, thế nhưng… kẻ rơi vào bể tình còn có lý trí gì đáng nói?
Đau khổ của việc muốn mà không có được, hắn hiểu hơn bất kỳ ai. Dưới sự tra tấn ngày đêm của loại cảm xúc này, chuyện gì hắn cũng đều làm ra được.
Hơn nữa, nếu không phải vì lý do ấy, Tạ Kiến Vi cần gì khổ sở thế? Cần gì chịu đựng thế? Cần gì phải áy náy đến không ngừng xin lỗi như thể đã làm chuyện sai?
Cuối cùng Lục Ly đã hiểu.
Tạ Kiến Vi thích Tưởng Dung.
Thì ra người đối phương thương nhớ chính là Tưởng Dung.
Cũng không khó để lý giải… Bạn gái cũ của Tạ Kiến Vi cũng là môt cô gái hoạt bát, hay nói hay cười, dù không quá xinh đẹp, nhưng luôn rạng ngời ánh sáng.
Tưởng Dung cũng vậy. Cô không xinh đẹp bằng Tưởng Hoa, nhưng biết nói ngọt, thích bám người, ưa làm nũng, chỉ cần gọi một tiếng “anh Kiến Vi” liền có được sự dung túng vô hạn của người kia.
Rất rõ ràng, Tạ Kiến Vi không có khả năng chống cự trước một cô gái như vậy.
Ngay từ đầu Tạ Kiến Vi đã thích con gái rồi.
Lục Ly nhắm mắt, trái tim như bị khoét một lỗ sâu, theo đó, khí lạnh đặc quánh không ngừng tràn ra bên ngoài.
Tạ Kiến Vi vẫn chưa nói hết: “Cô ấy thích cậu, A Ly, cô ấy yêu cậu…”
Lời này tràn đầy đầy bất đắc dĩ và đau khổ. Sự đắng chát trong đó còn có khả năng truyền cảm kinh người, khiến miệng Lục Ly cũng bị nhồi đầy hương vị ấy.
Trên thực tế, Tưởng Dung cũng thích Tạ Kiến Vi.
Nhưng Tưởng Dung không dám nói, thậm chí còn lấy hắn làm lá chắn, nên Tạ Kiến Vi mới hiểu lầm, nghĩ rằng Tưởng Dung thích hắn.
Lục Ly không khỏi trở nên hồi hộp.
Không thể để Tạ Kiến Vi biết. Không thể để Tạ Kiến Vi biết Tưởng Dung cũng thích anh.
Không! Không thể để Tưởng Dung thích Tạ Kiến Vi!
Tưởng Dung không thể thích Tạ Kiến Vi, nếu bọn họ lưỡng tình tương duyệt, vậy thì…
Hình ảnh sau đó thật là đáng sợ, Lục Ly nghĩ một chút cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hắn cắn răng, nói: “Đúng, Tưởng Dung thích tôi.”
Giống như mất đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Tạ Kiến Vi trở nên đờ đẫn vì đau khổ.
Lục Ly không nhìn nổi nữa, lần đầu tiên hắn không ăn hết đồ ăn do Tạ Kiến Vi làm mà đã mỏi mệt xoay người rời đi.
Người đi rồi, biểu diễn kết thúc, Quân sư Tạ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh: “Gượng ép như vậy mà anh ấy cũng tin.”
Nhan Kha: “QAQ!”
“…” Tạ Kiến Vi cạn lời, “Anh khóc cái gì.”
Nhan Kha lau nước mắt: “Cái tam giác tình yêu này, ngược quá.”
Tạ Kiến Vi hoàn toàn câm nín, “Đừng diễn quá sâu.”
Thực ra kịch bản anh tự biên tự diễn lần này có trăm ngàn sơ hở, hơn nữa cũng khá là bất hợp lý, nhưng hiển nhiên chỉ cần lặp đi lặp lại cái thiết lập “anh không yêu Lục Ly”, vậy thì tất cả vô lý đều có khả năng biết thành có lý.
Lục Ly sẽ tự tưởng tượng để điền vào lỗ hổng.
Chịu thôi, ai bảo trí tưởng tượng của chồng anh phong phú vậy…
Màn kịch của Tạ Kiến Vi đã vạch ra một mục tiêu hết sức rõ ràng.
Lục Ly cho rằng anh thích Tưởng Dung, Lục Ly lại biết Tưởng Dung thích anh, như vậy chắc chắn Lục Ly sẽ sợ hai người lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng được ở bên nhau.
Từ đó, tiềm thức hắn sẽ hy vọng Tưởng Dung không thích Tạ Kiến Vi, đương nhiên cũng khát vọng Tạ Kiến Vi không yêuTưởng Dung.
Đáng thương chính là, tiềm thức của hắn chỉ có thể tác động đến Tưởng Dung thôi.
À mà cũng không có gì đáng thương hết, dù sao Tạ Kiến Vi vốn đã thích hắn rồi.
Lại nói, màn kịch của Tạ Kiến Vi còn để ngỏ, thái độ của anh hôm nay vẫn có thể xoay chuyển được vào ngày sau.
Anh không hề nói rõ mình có thích Tưởng Dung hay không, chỉ cho Lục Ly thấy mình vì chuyện Tưởng Dung thích hắn mà tuyệt vọng. Như thế, con đường phía trước có hai phương hướng.
Một là giống như Lục Ly tưởng tượng, anh thích Tưởng Dung, muốn mà không được cho nên tuyệt vọng.
Hai là, anh thích Lục Ly, nhưng áy náy với Tưởng Dung, cắn rứt bất an rồi cuối cùng suy sụp.
Anh sẽ dùng hướng thứ nhất để quấy nhiễu tiềm thức của Lục Ly, và hướng thứ hai để xoay chuyển tình hình…
Một màn kịch có hai tác dụng, đáng giá.
Lục Ly ngăn không cho Tưởng Dung gặp Tạ Kiến Vi. Nhưng bạn trẻ Tưởng Dung cũng không phải dạng vừa. Sau khi xông vào vài lần không được, cô chợt hiểu ra, trực tiếp tìm tới Lục Ly.
“Tôi muốn gặp anh Kiến Vi!”
Lục Ly không thèm nhìn cô: “Anh ấy không muốn gặp cô.”
Tưởng Dung chán nản: “Cậu nói bậy, rõ ràng là cậu ngăn cản, chắc chắn anh Kiến Vi sẽ muốn gặp tôi!”
Chẳng những anh ấy muốn gặp cô, mà còn thích cô. Nghĩ đến đây, Lục Ly lại nổi cơn ghen: “Dù sao thì cô cũng không vào được nhà họ Lục.”
“Lục Ly, cậu đừng có ép tôi!” Tưởng Dung bực bội quát.
Lục Ly cao giọng nói: “Tiễn khách.”
Tưởng Dung xù lông: “Cậu có tin tôi sẽ đến tìm bà Lục, nói cho bà nghe chuyện cậu giam giữ anh Kiến Vi không!”
Lục Ly nheo mắt, ánh mắt hắn lạnh léo đến mức khiến người ta nổi da gà.
Tưởng Dung hơi sợ, nhưng vừa nghĩ anh Kiến Vi đang bị cầm tù và ngược đãi, liền cố lấy dũng khí nói: “Nếu cậu còn ngăn cản, tôi sẽ chấp nhận hôn sự giữa hai ta, để xem cậu còn mặt mũi nói thích anh Kiến Vi nữa hay không!”
Lục Ly: “Cô dám!”
“Cậu chờ xem tôi có dám hay không!” Tưởng Dung hung hăng như con gà chọi, “Ngay bây giờ tôi sẽ đi bảo với cha tôi là cậu ngủ với tôi, để xem cha tôi có liều mạng với cậu không!”
Lục Ly: “…”
Cô nàng này thật đúng là dám nói dám làm.
Tưởng Dung cũng biết không thể ép Lục Ly quá mức, nên lập tức mềm giọng đi: “Tôi không đòi hỏi gì quá đáng, chỉ là muốn gặp anh Kiến Vi một lần.”
Mây đen dày đặc đã giăng kín đầu Lục Ly, nhưng hắn thực sự ngán dây vào Tưởng Dung. Im lặng trong chốc lát, hắn mới mở miệng: “Chờ đi, một thời gian nữa tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Tưởng Dung bùng nổ: “Còn phải chờ một thời gian? Cậu…”
Lục Ly lườm cô một cái: “Không chịu thì thôi, cô muốn làm gì thì cứ làm đi, xem tôi có quan tâm không.”
Tưởng Dung: “…” Cô không muốn gả cho tên khốn này QAQ! Nên cũng không dám làm thật.
“Được, được… Ba ngày sau tôi muốn gặp anh Kiến Vi.”
“Một tháng.”
“Lục Ly, cậu đừng quá đáng!”
“Thích thì chờ không thì thôi.”
“A a a!” Tưởng Dung cắn răng nói: “Bảy ngày, không thể lâu hơn.”
“Một tháng.”
“Tám ngày.”
Lục Ly nheo mắt lại: “Tôi không đùa với cô.”
Tưởng Dung im lặng, cuối cùng đành bảo: “Hai mươi ngày, lâu hơn nữa là tôi sẽ đi Thụy Sĩ.” Hiện giờ bà Lục đang ở Thụy Sĩ.
Dường như Lục Ly đã chịu lùi một bước: “Hai mươi tám ngày.”
Tưởng Dung cũng hết cách, nghĩ hai tám tốt xấu gì cũng ít hơn ba mươi được hai ngày, vì thế bèn gật đầu: “Hứa chắc nhé, đến ngày mùng một tháng Ba nhất định tôi phải gặp được anh Kiến Vi.”
Dứt lời cô mới thấy không đúng lắm, tháng Hai cũng chỉ có hai mươi tám ngày, vậy thì “một tháng” hay “hai mươi tám ngày” có khác khỉ gì nhau.
Tưởng Dung bực bội nói: “Lục Ly, cậu là đồ chính khách đê tiện!”
Nhưng mà vị chính khách đê tiện đã rời đi.
Tưởng Dung càng lúc càng cảm thấy trách nhiệm trên vai mình rất nặng nề. Cô nhất định phải cứu anh Kiến Vi ra. Anh Kiến Vi dễ mềm lòng lại dễ gạt của cô làm sao có thể chơi lại tên khốn nạn này!
Cùng lúc ấy, “anh Kiến Vì dễ lừa” đang nghiên cứu công thức nấu ăn.
Hot pie() của nước F đúng là một món ăn thú vị.
() Hot pie: Hình minh họa:
Nhờ nhiều tài liệu ghi chép đầy đủ, nên công thức làm ra món bánh này vẫn giữ được hương vị ban đầu.
Lò nướng bình thường không thể làm được một chiếc hot pie hoàn mỹ, chỉ có loại lò bằng củi đốt mới có thể làm vỏ bánh chín vàng đúng chuẩn.
Nhưng đây là một vấn đề khá khó khăn. Không kể tới chuyện Quân sư Tạ là người của thời đại Tinh Tế, dù là con dân Địa cầu hiện nay cũng rất ít ai nắm được bí kíp đã lỗi thời tư lâu ấy.
Mua được một chiếc lò nướng cổ không khó, nhưng việc sử dụng lại cần được cân nhắc thật kỳ càng.
Phải nói, nấu những món ăn ngon là một chuyện hết sức công bằng, anh trả giá bằng nhiều nỗ lực, sản phẩm làm ra nhất định sẽ ôm chầm lấy đầu lưỡi của anh.
Bánh được nướng cầu kỳ quả nhiên là rất tuyệt, ngoài vàng xém tự nhiên, trong giòn như gõ nhẹ liền vỡ vụn. Vị đặc trưng của lúa mì được được lửa nóng thổi bùng lên, vừa ngửi đã có cảm giác như đang đứng giữa con phố cũ ở Alsace(), tận hưởng tinh hoa vùng đất được mệnh danh là “Venice() thu nhỏ” này.
() Alsace (Pháp) Hình minh họa:
() Venice (Italy) Hình minh họa:
Làm xong vỏ bánh còn phải phối hợp nhiều mỹ thực bên trong: bơ đặc thơm ngon, thịt xông khỏi mềm thái nhỏ, và cả những lát hành tây tươi mới. Chỉ nướng trong chốc lát, một chiếc hot pie nhân thịt lập tức được sinh ra trong lửa đỏ.
Tạ Kiến Vi nấu nướng vui vẻ vô cùng. Tuy đã thử nhiều lần, nhưng cảm giác thành tựu khi nhìn thấy thành phẩm vẫn luôn khiến anh thỏa mãn.
Không bao lâu sau, “thực khách” của anh đã trở lại.
Tâm tình của Lục Ly vốn không tốt lắm, nhưng vừa thấy Tạ Kiến Vi bận rộn trong bếp thì mọi ưu phiền đều biến thành hư không. Do đó, hắn càng thêm kiên định với suy tính trong lòng mình.
Hắn và Tạ Kiến Vi ở bên nhau, quang minh chính đại, thật lâu thật dài.
Thấy hắn, Tạ Kiến Vi thoáng thu lại ý cười nơi khóe miệng, chỉ nói: “Về rồi à.”
Lục Ly ừ một tiếng.
Tạ Kiến Vi bưng chiếc hot pie nhân thịt lên bàn, lại mở một lon bia Alsace.
Lục Ly nói: “Trong hầm rượu có vang trắng Riesling.”
Tạ Kiến Vi: “Không cần, bia cũng rất hợp.”
Lục Ly không nói thêm gì nữa, chuyển rời tầm mắt về phía bàn ăn.
Tạ Kiến Vi lại nói: “Nếm thử một chút đi, nướng bằng lò củi đấy.”
Lục Ly bảo: “Không cần phiền toái như vậy.” Nói thì nói thế, nhưng sau khi cắn một miếng, hắn đã bị mùi vị thơm ngon kinh người này bắt mất hồn.
Vỏ bánh chín vàng, xém mà không cháy; nhân bơ sữa ngon mà không ngán phối với thịt xông khói béo mà không ngấy… tổng hợp lại thành một món ăn vừa nếm đã khiến vị giác cuả người ăn phải giật mình.
Tạ Kiến Vi hỏi: “Có ngon không?”
Lục Ly khích lệ không hề khách sáo: “Cực kỳ ngon.”
Tạ Kiến Vi nở nụ cười, ngồi vào vị trí đối diện hắn.
Mỹ thực sẽ làm lòng người sung sướng. Dù trước đó họ có hơi phiền muộn hoặc không thoải mái, nhưng khi thưởng thức những món ăn ngon được dày công chuẩn bị, tất cả bực bội đều sẽ không cánh mà bay, chỉ còn lại cảm khái với sinh mệnh.
Vì chỉ có sống khỏe mạnh, mới có thể hưởng thụ được nhiều điều tốt đẹp nhường này.
Dùng bữa xong, hai người lại uống trà thêm một lát. Khi trời tối hẳn, Lục Ly mới nói: “Tôi đi tắm.”
Tạ Kiến Vi do dự thấy rõ.
Lục Ly làm như không phát hiện, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Kể từ lần “to tiếng” trước đó, bọn họ đã không chung giường. Tuy Tạ Kiến Vi rất muốn ngủ trong vòng tay của Lục Ly, nhưng vì phối hợp diễn xuất, anh chỉ đành nhịn xuống.
Hôm nay Lục Ly muốn ở lại, anh rất vui, song vẫn phải ra vẻ thấp thỏm bất an.
Ra khỏi phòng tắm, Lục Ly liền hôn Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi từ chối: “Chúng, chúng ta…”
Lục Ly căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện, hôn vài ba cái đã khiến đối phương thở hồng hộc rồi.
Tạ Kiến Vi đành phải bảo: “Tôi chưa tắm.”
“Lát nữa tắm.” Nụ hôn của Lục Ly đã rơi xuống trước ngực anh.
Tạ Kiến Vi khẽ run, vươn tay tóm nhẹ tóc hắn.
Lục Ly làm rất trêu người, hoặc nên nói là tương đối giày vò người khác. Hắn cố ý khiêu khích Tạ Kiến Vi, làm cho anh động tình, nhưng lại không chịu thỏa mãn anh ngay lập tức.
Tạ Kiến Vi muốn hắn, muốn kinh khủng. Tuy muốn hắn mau chóng tiến vào, nhưng vì phải ngụy trang, anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Chỉ là anh phải nhịn đến khó chịu cực kỳ.
Dù sau khi kết thúc anh vẫn sung sướng đến không muốn động đậy, song quá trình thực sự rất giày vò.
Lục Ly bế anh vào phòng tắm, rửa sạch thân thể cho anh, lại không nhẹ không nặng mà vỗ anh mấy cái.
Tạ Kiến Vi vòng tay qua cổ hắn, chìm nổi giữa làn nước ấm.
Sáng ngày hôm sau, Tạ Kiến Vi mơ hồ cảm thấy Lục Ly là đang cố ý làm gì.
Mà ý tưởng này, sau một tuần triền miên liên tục, anh đã khẳng định được.
Lục Ly đang dạy dỗ anh.
Hắn dùng tình dục tuyệt vời để hấp dẫn Tạ Kiến Vi, khiến anh ngày càng thích ứng với việc đạt được khoái cảm từ đằng sau.
Thực ra đâu cần phải phiền vậy? Tạ Kiến Vi đã ăn quen biết mùi từ rất lâu rồi.
Đương nhiên, Lục Ly trong mơ hoàn toàn không biết…
Tạ Kiến Vi cũng vui vẻ phối hợp, dù sao thì cũng thoải mái vô cùng.
Hai người ngày càng hòa hợp. Non nửa tháng sau, thậm chí Tạ Kiến Vi rất khó đạt đến cao trào khi không được hắn đâm vào.
Lục Ly hôn môi anh, hỏi: “Thoải mái không?”
Tạ Kiến Vi thích đến toàn thân tê dại, lỗ tai cũng khẽ run lên vì chất giọng gợi cảm của Lục Ly. Lời anh nói ra càng run rẩy đến không đành lòng nhìn thẳng: “Ưm… Thoải, thoải mái…”
Lục Ly đưa anh lên đỉnh, sau đó nói một câu: “… Phụ nữ không cho anh được những thứ này.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Được rồi, đại Ly nhà anh vẫn coi anh là thẳng nam, có lẽ còn đang cố gắng bẻ cong anh nữa.
Nhưng vấn đề là… thẳng nam thật sự sẽ bị chọt mà bắn giống anh sao?
Thẳng nam như thế, thứ cho Quân sư Tạ chưa từng thấy.
Một tháng sau rốt cuộc Tạ Kiến Vi cũng biết mọi chuyện là như thế nào. Hóa ra là Tưởng Dung muốn tới.
Cô gái trẻ tuổi bay qua như một con bướm nhỏ: “Anh Kiến Vi!”
Tạ Kiến Vi mỉm cười: “Mấy ngày nay đi đâu vậy?”
Tưởng Dung muốn nói em luôn thấp thỏm đứng ngoài cửa nhà họ Lục, chỉ là có một tên khốn không cho em vào. Nhưng Lục Ly đang ném qua một ánh mắt đầy uy hiếp qua đây, nên cô đành thỏa hiệp: “Em theo cha đi mấy nước Tây Âu, vừa mới trở về.”
Tạ Kiến Vi hỏi: “Chơi vui không?”
“Cũng tàm tạm,” Dứt lời, cô lại nói, “Có quà cho anh này.”
Tưởng Dung lấy một chiếc lọ vô cùng tinh xảo ra, bên trong là một loại mật màu da cam.
“Mật ong hoa oải hương() à?”
() Mật ong hoa oải hương: Hình
“Đúng vậy,” Tưởng Dung cười ngọt ngào, “Anh Kiến Vi làm cánh gà nướng mật ong cho em đi!”
Tạ Kiến Vi nhận ra loại mật ong này, một nhãn hiệu rất nổi tiếng ở nước F, giá của một lọ mật ong đó tương đương với mấy cân tổ yến luôn.
Tưởng Dung nói: “Em mang về nhiều lắm, anh Kiến Vi, làm cho em đi.”
“Ừ.” Tạ Kiến Vi đáp, “Còn có thể làm bánh mì nướng mật ong nữa.”
“Được được được, món này anh làm cho em nhiều một chút, em mang về nhà ăn.”
Tạ Kiến Vi và Tưởng Dung chuyện trò rất hợp, Lục Ly đứng một bên chỉ im lặng không nói năng gì.
Tưởng Dung vây quanh Tạ Kiến Vi đến giữa trưa, ăn cơm xong lại ăn điểm tâm ngọt, hết điểm tâm ngọt lại muốn uống trà.
Mãi cho chiều Lục Ly mới mở miệng hỏi: “Cô không về nhà à?”
Tưởng Dung lườm hắn: “Tôi chẳng bận việc gì cả.”
“Cô rảnh, tôi không bận hay sao?”
“Cậu bận gì thì làm đi, ai cần cậu canh ở chỗ này.”
Lục Ly nhìn cô chằm chằm, ám chỉ trong ánh mắt hết sức rõ ràng.
Cuối cùng thì Tưởng Dung vẫn hơi ngại hắn, giằng co nửa ngày mới không tìm được cơ hội ở riêng với Tạ Kiến Vi. Cô vội vàng hỏi: “Anh Kiến Vi, ngày mốt anh có rảnh không?”
Tạ Kiến Vi suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là không có việc gì.”
Tưởng Dung vui rạo rực: “Có thể đi Newfoundland() với em một chuyến không?”
() Newfoundland là một hòn đảo lớn thuộc Canada nằm ngoài khơi miền đông Bắc Mỹ, và là phần đông dân nhất của tỉnh Newfoundland và Labrador.
Tạ Kiến Vi sợ run.
Tưởng Dung lại nói: “Mùng năm là sinh nhật chị, em muốn tặng chị một món quà.”
Tạ Kiến Vi không trả lời, Lục Ly liền lên tiếng: “Đừng làm khó anh ấy.”
Tưởng Dung nói: “Không phải, anh Kiến Vi, chị đã buông tay rồi. Lần trước em có nói chuyện với chị, chị thật sự đã nghĩ thông…”
Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, hỏi: “Cô ấy muốn gặp anh không?”
Tưởng Dung đáp: “Muốn chứ, cho nên anh có thể đi không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Ừ.”
Lục Ly ngăn cản: “Anh đi làm gì? Tình cảm đâu phải nói buông là buông được, vừa nhìn thấy anh, không chừng cô ta lại…”
Tạ Kiến Vi cắt lời hắn: “Nếu không buông bỏ, cô ấy sẽ không muốn gặp tôi.”
Có thể vui vẻ gặp mặt nói chuyện một lần, điều đó chứng minh đối phương đã thật sự nghĩ thông rồi.
Lục Ly giật mình, như nhớ tới chuyện gì mà chợt nhíu chặt lông mày.
Tưởng Dung vui vẻ nói: “Em đi sắp xếp!”
Tạ Kiến Vi gật đầu đồng ý, xong lại quay sang nói với Lục Ly, “Nhiều nhất ba ngày tôi sẽ trở lại, trước khi đi tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn, mấy ngày này cậu chịu khó dùng đồ đông lạnh vậy.”
Lục Ly bảo: “Tôi cũng đi.”
Tưởng Dung vội nói: “Anh thôi đi! Ngày mốt Thủ tướng La Lai tới thăm, anh vắng mặt được chắc?”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi khuyên nhủ: “Cậu đừng đi, tôi sẽ mau chóng trở về.”
Tưởng Dung đã tính toán thời gian, chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến. Lục Ly chỉ đành chấp nhận.
Chờ đợi một tháng cuối cùng cũng có cơ hội, Tưởng Dung khá là vui vẻ.
“Tốt quá.” Cô nói, “Em đi chuẩn bị, anh Kiến Vi, ngày mốt gặp!”
Tạ Kiến Vi mỉm cười: “Ừ.”
Đảo Newfoundland thuộc nước J, là một hòn đảo ngoài khơi miền Đông Bắc Mĩ. Tưởng Hoa sống ở một trấn nhỏ vùng duyên hải, trải qua những ngày tháng thanh nhàn.
Ban đầu, đúng là cô rời đi trong tức giận, nhưng sống một thời gian, cô lại yêu thích chốn này.
Tưởng Hoa là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dịu dàng nền nã, được nuôi dạy tốt cực kỳ. Nói chung, cô hoàn toàn trái ngược với Tưởng Dung.
Khi gặp Tạ Kiến Vi, Tưởng Hoa vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn chủ động làm cá nướng mời hai người bọn anh ăn.
Ba người ngồi bên bờ biển, vừa ăn uống vừa tán gẫu.
Tưởng Hoa nhìn ra biển xanh cuộn sóng, nhẹ giọng nói: “Thực ra, em không yêu anh đến vậy.”
Cô đang nói với Tạ Kiến Vi.
Giây phút đầu bắt gặp anh mắt cô, Tạ Kiến Vi đã biết điều đó.
Tưởng Hoa nở nụ cười, tiếp lời: “Thay vì nói yêu anh, nói em muốn chống lại vận mệnh của mình thì chính xác hơn.”
Tạ Kiến Vi cũng cười theo.
Tưởng Hoa uống chút rượu, mượn hơi men để trải lòng: “Là trưởng nữ nhà họ Tưởng, em phải làm tất cả những gì bọn họ yêu cầu, ăn, mặc, ở, đi lại… tất cả đều phải tốt, ngay cả cách cười cũng có người đến dạy cho em. Bọn họ ra sức nuôi dạy em trở thành một cô gái hoàn hảo, nhưng sự thật là em không như vậy.”
“Em muốn tự do, muốn làm những chuyện ngược với lẽ đời, muốn hưởng thụ một kiếp nhân sinh ngắn ngủi…” Nói xong, cô quay sang cười với Tạ Kiến Vi, “Thật xin lỗi, đã lợi dụng anh.”
Tạ Kiến Vi đáp: “Không cần xin lỗi.”
Tưởng Hoa lại nói: “Anh Kiến Vi, cảm ơn anh.”
Tạ Kiến Vi: “Hưởng thụ cuộc sống của mình đi, không một ai có quyền khống chế cuộc đời người khác.” Dù là cha mẹ đi chăng nữa.
Tưởng Hoa thật sự nghĩ thông. Chắc chắn cô không thản nhiên như lời mình nói, thế nhưng cũng không yêu Tạ Kiến Vi nhiều như người khác tưởng tượng.
Lúc bày tỏ với Tạ Kiến Vi, chính xác thì cô rất thật lòng, nhưng đồng thời, tình cảm đó cũng mang theo những tâm tình của riêng cô nữa.
Cô không muốn sống cuộc đời bị người sắp đặt, cô muốn tự làm theo cách của mình. Việc cô yêu một đầu bếp, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Tưởng nổi điên, nhưng cũng là con đường giải thoát bản thân cô khỏi xiềng xích.
Bị trói buộc quá lâu, cô vội vã kiếm tìm một cuộc sống mới.
Cho nên lúc Tạ Kiến Vi từ chối, rốt cuộc cô cũng có đủ dũng khí, rời khỏi nhà họ Tưởng, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống hằng mơ ước của mình.
Tưởng Hoa nói với Tạ Kiến Vi: “Anh Kiến Vi, anh không cần cảm thấy áy náy với em, càng không phải thẹn với nhà họ Tưởng, anh không có lỗi với bất kỳ ai, ngược lại, em nên cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em một cuộc sống mới.”
Chuyến đi Newfoundland này, thực sự vô cùng vui vẻ.
Tưởng Hoa và Tưởng Dung đều là những cô gái rất đáng yêu. Nhất là Tưởng Hoa. Tạ Kiến Vi hiểu rõ tâm tình của cô.
Đương nhiên, trong giấc mơ này, cha mẹ Tưởng vô cùng yêu thương con gái. Hai chị em kia là hai đứa nhỏ được nuôi lớn bằng tình yêu thương, hoàn toàn khác với cha mẹ của anh…
Chuyện đã qua chợt lóe lên trong lòng, Tạ Kiến Vi nhắm hai mắt lại.
Anh không muốn nhớ tới, thậm chí là muốn xóa sạch toàn bộ chúng đi. Dù sao thì hiện giờ anh đã có cuộc sống mới, cuộc sống mà Lục Ly đã cho anh.
Trở về từ Newfoundland, rốt cuộc Tưởng Dung cũng không nhịn được nữa.
Khi Tạ Kiến Vi định quay về nhà họ Lục, cô liền kéo áo anh lại.
“Anh Kiến Vi.” Thiếu nữ hoạt bát cúi đầu, vành tai nhiễm một màu hồng nhàn nhạt, hiển nhiên là quá sức thẹn thùng.
Tạ Kiến Vi cân nhắc một chút, cảm thấy hẳn là Lục Ly sắp tới đây rồi?
Chắc chắn hắn biết giờ bay của anh, hạ cánh là hắn sẽ tới đón.
Nói vậy… ừm, có thể bắt đầu màn kịch cuối cùng.
Tưởng Dung lấy hết dũng khí bày tỏ: “Anh Kiến Vi, em, em thích anh!”
Tạ Kiến Vi sửng sốt, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
Tưởng Dung biết đối phương hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải em thích anh như thích một người anh trai, em … em là thích Tạ Kiến Vi.”
Tạ Kiến Vi im lặng.
Tưởng Dung lúng túng nói tiếp: “Em… em…”
Cô chưa nói ra ba tiếng “em yêu anh”, Tạ Kiến Vi đã ngắt lời: “Em sắp đính hôn với Lục Ly.”
“Ai muốn kết hôn với cậu ta!” Tưởng Dung nói, “Ai mà thích cậu ta chứ, em ghét cậu ta nhất, nếu không có cậu ta, em và anh Kiến Vi đã ở bên nhau từ lâu.”
“Em không thích Lục Ly à?” Giọng Tạ Kiến Vi hơi nhẹ.
Tưởng Dung nói: “Không thích, tất cả đều do cha mẹ đột nhiên nóng đầu, em gả cho ai cũng được nhưng chắc chắn không thể là cậu ta!”
Tạ Kiến Vi ngây người hồi lâu mới nói: “Anh tưởng, anh vẫn luôn tưởng là…”
Tưởng Dung vội nói: “Em thích anh, nếu phải lập gia đình, em chỉ muốn gả cho anh.”
Đương nhiên là Lục Ly sẽ tới đây. Hắn phòng Tưởng Dung như phòng cướp, nghe nói bọn họ xuống máy bay thì lập tức đuổi tới sân bay, kết quả đụng phải một màn như vậy.
Hắn rất không muốn chuyện này phát sinh nhưng cũng không cách nào ngăn cản được.
Rốt cuộc Tưởng Dung không nhịn được mà bày tỏ. Mọi hiểu lầm được tháo gỡ, có phải Tạ Kiến Vi sẽ ôm chặt lấy Tưởng Dung, sẽ cùng cô ta…
Dưới trạng thái tâm loạn như ma, Lục Ly muốn đi tới chen ngang bọn họ.
Nhưng đúng vào lúc ấy, Tạ Kiến Vi lại mở miệng: “Xin lỗi, Dung Dung, anh có người trong lòng rồi.”
Tưởng Dung ngẩn ngơ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng: “Không phải là Lục Ly đấy chứ? Tên khốn kia toàn bắt nạt anh, chẳng phải anh luôn muốn rời khỏi cậu ta đó sao…”
Tạ Kiến Vi khẽ thở dài: “Trước đó anh vẫn nghĩ em thích Lục Ly, sợ tổn thương em, nên… mới cố ý né tránh cậu ấy, không muốn chen chân vào giữa hai người.”
Hốc mắt hơi đỏ, Tưởng Dung nói: “Không đâu, anh Kiến Vi sẽ không thích cậu ta, cậu ta… cậu ta làm sao xứng với anh!”
Tạ Kiến Vi cười, bỗng chuyển đề tài: “Dung Dung, em thật sự thích anh sao?”
Tưởng Dung nhìn anh bằng anh mắt đầy tội nghiệp: “Đương nhiên.”
Tạ Kiến Vi lại nói: “Lần đi Newfoundland này anh thực sự rất vui. Những gì Tưởng Hoa nói cũng khiến anh thông suốt nhiều điều. Tồn tại của anh là đặc biệt đối với các em, nhưng loại đặc biệt đó lại không phải tình yêu, mà là kiểu phản nghịch, muốn đối chọi với nhân sinh được định sẵn. Các em thích anh, nhưng không phải thích Tạ Kiến Vi, mà là thích một thứ không nằm trên quỹ đạo sinh hoạt của các em.”
Tưởng Dung cùng đi Newfoundland, cũng nghe được lời Tưởng Hoa nói, nên rất hiểu Tạ Kiến Vi đang có ý gì.
Tạ Kiến Vi tiếp lời: “Xa anh, các em sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ tìm được cái mà bản thân thực sự muốn. Nhưng Lục Ly…” Vẻ mặt anh chợt trở nên dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ thêm một chút, “Anh thật sự không thể rời xa cậu ấy.”
Tưởng Dung cảm thấy không thể tin được: “Anh Kiến Vi, anh thật lòng…”
“Anh thương cậu ấy.” Tạ Kiến Vi nói, “Nhưng xin hãy giữ bí mật giúp anh, anh…”
Cuối cùng Lục Ly cũng đi ra: “A Vi…”
Nghe được giọng của hắn, Tạ Kiến Vi lập tức cứng người, trên mặt toàn là bất an và căng thẳng.
Tưởng Dung đối diện với anh cũng nhìn rõ mồn một. Trong nháy mắt này, cô thật sự tin: Tạ Kiến Vi yêu Lục Ly, yêu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Thì ra anh ấy đã có người để yêu thương. Tưởng Dung hơi mất mát, nhưng cũng không quá đau khổ.
Cô ngưỡng mộ Tạ Kiến Vi, nhưng chưa bao giờ muốn đối phương khó xử.
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng… ai bảo anh Kiến Vi lại thích cái thứ khốn nạn kia!
Tưởng Dung lườm Lục Ly một cái, xách hành lý bỏ đi.
Thật phiền, thật phiền, thật phiền, một đóa hoa lài tự nhiên lại cắm xuống bãi phân trâu! Hu hu hu, anh Kiến Vi của cô sẽ bị con sói xấu xa kia ăn mất!
Lục Ly nhìn Tạ Kiến Vi chằm chằm, giọng nói rất nhẹ nhàng, tựa như sợ sẽ dọa đến đối phương: “Anh nói anh…”
Tạ Kiến Vi khẽ cúi đầu: “Tôi, tôi chỉ là…”
“Anh thật sự thích tôi sao?”
Tạ Kiến Vi im lặng.
Lục Ly lập tức ôm lấy anh, run rẩy lặp lại câu hỏi: “Anh thật sự thích tôi?”
Tạ Kiến Vi hơi run: “Chúng ta không thể ở bên nhau, chúng ta…”
“Chỉ cần anh thích tôi, ai cũng không thể chia cách chúng ta.”
Giọng Tạ Kiến Vi đắng chát: “Bà Lục sẽ không đồng ý.”
“… Không có chuyện bà nội ngăn cản chúng ta, bà rất thích anh.”
“Nhưng mà…” Tạ Kiến Vi nhỏ giọng kể lại chuyện bà Lục đến gặp mình cho Lục Ly nghe.
Lục Ly sợ run lên, sau đó nói: “Đó là vì tôi nói với bà nội, anh không thích tôi.”
“Sao?” Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn.
Lục Ly cũng nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi nghĩ anh không thích tôi, A Vi, tôi nghĩ anh không muốn ở bên tôi. Lúc bà nội hỏi, tôi nói tôi thích anh, chỉ muốn ở bên anh. Sau đó bà lại hỏi, anh có thích tôi không? Tôi chỉ có thể nói không thích, vì tôi cho rằng…”
Hắn nói năng lộn xộn, nhưng Tạ Kiến Vi lại hiểu rất rõ ràng.
“Bà Lục biết chuyện của chúng ta?”
“Biết, bà còn biết từ rất lâu rồi. Nhưng bà không muốn tôi làm khó anh, bà nghĩ anh muốn chạy, nên mới cho anh cơ hội.”
“Tôi tưởng…” Tạ Kiến Vi đỏ mắt, nói, “Tôi tưởng bà…”
“A Vi A Vi A Vi.” Lục Ly ôm anh thật chặt, môi hôn nóng bỏng đọng trên cái cổ còn phủ một tầng hơi lạnh của anh, “Tốt quá, thật tốt quá, tôi không thể nào tin được, tôi…”
“Tôi yêu cậu.” Lòng Tạ Kiến Vi như nở đầy hoa, anh nhẹ giọng nói, “Tôi vẫn luôn yêu cậu, vĩnh viễn yêu cậu, A Ly, tôi hy vọng cậu có thể được hạnh phúc.”
“Anh ở bên tôi, chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời tôi.”
Tạ Kiến Vi nhỏ giọng hứa hẹn: “Tôi sẽ không bao giờ xa cậu.”
Một giấc mơ khá ngọt ngào, lúc tỉnh giấc khóe miệng Tạ Kiến Vi vẫn còn cong cong.
Anh ở lại trong mơ khoảng ba năm. Lục Ly tuyên bố với toàn thế giới về mối tình đồng tính này. Bọn họ kết hôn. Trong lễ đường trắng tinh, giữa vô số lời chúc phúc của mọi người, hai người trao nhau chiếc nhẫn đại diện cho tình yêu vĩnh cửu.
Tạ Kiến Vi xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, nhẹ giọng nói: “Bất cẩn kết hôn hai lần.”
Nhan Kha cười hê hê: “Chú rể cùng là một người.”
Tạ Kiến Vi lắc đầu cười khẽ.
Giấc mơ kết thúc, nhưng trời còn chưa sáng, nên Tạ Kiến Vi mang Lục Ly về phủ Nguyên soái.
Anh vốn định ngủ một lúc nhưng máy liên lạc lại kêu “tít” một tiếng.
Lauren nhắn tin qua: “Đã tìm được hình ảnh trước khi chết của vua Bách Chi!”
Trong nháy mắt, Tạ Kiến Vi hoàn toàn tỉnh ngủ. Anh mặc áo khoác xuống giường, gửi tin nhắn lại cho Lauren: “Chuyển cho tôi.”
Lauren nói: “Đang giải mã…”
Tạ Kiến Vi: “Gửi qua, tôi tự giải.”
Lauren không chậm trễ nữa: “Được.”
Không bao lâu sau, Tạ Kiến Vi nhận được tập tin.
Đây là hình ảnh lưu trữ trong một chiến hạm bị tổn hại vì chiến tranh năm ấy. Nó nằm giữa một cụm thiên thạch, nên việc tách ra tương đối khó khăn, nhưng dù có tìm về được, tư liệu bên trong cũng bị hư hại ít nhiều.