Cơm nước xong, Tiểu Bạch vừa muốn đứng lên dọn dẹp, Cha Seung Jo vội nói, “Để anh làm, Hee Joong em ngồi nghỉ đi.”
“Em không sao.” Tiểu Bạch nói.
“Không được, em làm cơm đã rất tốn công rồi, làm sao anh để em dọn được. Em đi xem ti vi đi, để anh…” Cha Seung Jo khiến Tiểu Bạch ra phòng khách ngồi xuống, bản thân xoay người lau dọn.
Tiểu Bạch thấy bóng lưng đảm đang của Cha Seung Jo, cũng liền tùy hắn, mở ti vi nhàm chán đổi kênh, vừa lúc dừng ở hình ảnh Cha In Nam cùng chủ cửa hàng bánh mì xảy ra mâu thuẫn.
“Đang xem gì vậy?” Cha Seung Jo đi tới phòng khách hỏi.
“Chủ tịch Cha In Nam…” Tiểu Bạch chỉ chỉ TV.
“Vậy à…” Giọng Cha Seung Jo hơi ách lại, “Ông ta làm sao vậy?”
”Hình như là chi nhánh xảy ra vấn đề, sự tình huyên náo rất lớn. Chủ tịch Cha tuổi lớn như vậy, còn phải đứng ra giải quyết, thực sự không dễ dàng.” Tiểu Bạch cố ý thở dài.
Cha Seung Jo nghe lời Tiểu Bạch, vẻ mặt trở nên phức tạp, không buồn lên tiếng, dứt khoát ngồi xuống bên người Tiểu Bạch, yên lặng cùng cô xem xong mục phỏng vấn mấy chục giây.
”Nhắc mới nhớ, lần trước em còn gặp được chủ tịch Cha In Nam đấy.” Tiểu Bạch đột nhiên nói.
”Em gặp ông ta lúc nào?” Cha Seung Jo thấy kì quái quay đầu hỏi.
”Chính là cái ngày đi thử quần áo rồi bị anh cho leo cây đó. Em về nhà một mình, nhìn thấy một ông lão đi qua đường rất chậm mới dìu ông ấy. Sau đó phát hiện ông ấy là chủ tịch Cha In Nam...”
”Một mình ông ta qua đường? Không có thư ký bên cạnh sao?” Cha Seung Jo hỏi.
”Đúng vậy, xem một người thật lẻ loi, em nói muốn đưa ông ấy về nhà, ông ấy rất buồn nói về nhà cũng chỉ có một mình. Anh nói xem ông ấy lớn tuổi như vậy, người trong nhà sao không có một chút quan tâm ông ấy.”
”Có thể.... Ông ta tự mình không cần quan tâm...” Cha Seung Jo cảm giác khó chịu thấp giọng nói.
”Không cần quan tâm?” Tiểu Bạch kéo tay Cha Seung Jo, dựa vào hắn, “Trên thế giới này có người không cần quan tâm sao? Ông ấy hẳn là rất cô đơn...”
”Thật cô đơn sao?” Cha Seung Jo phảng phất rơi vào trầm tư, sững sờ hỏi.
”Đúng vậy, một ông lão sống một mình không phải rất buồn sao...” Tiểu Bạch thấy Cha Seung Jo dao động, tiếp tục nói, “Coi như người nhà không thể ở cùng nhau, cũng phải thường liên lạc nhau mới phải.”
Cha Seung Jo bị Tiểu Bạch nói mấy câu cũng khiến lòng có cảm giác khó chịu đến lạ, Tiểu Bạch thấy thế, nói sang chuyện khác, “Cha mẹ em tháng sau muốn về nước ăn tết...”
”Bác trai bác gái muốn về nước?” Cha Seung Jo hoàn hồn hỏi.
”Ừ... Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, đúng rồi, em còn chưa hỏi chuyện cha mẹ anh đấy.... Bọn họ nếu có thể cùng nhau ăn cơm thì tốt rồi.” Tiểu Bạch nói.
”Cùng nhau ăn cơm?” Cha Seung Jo có chút khó khăn.
”Phải, mẹ em nghe nói về anh rất vui vẻ đấy. Nếu như hai nhà cùng nhau ăn cơm, có thể càng thêm thân cận không phải sao?” Tiểu Bạch chờ mong nhìn Cha Seung Jo.
”Cũng đúng....” Cha Seung Jo nghe Tiểu Bạch, gật gù, phát hiện thật giống như bất luận ra sao cũng phải đi nhìn lão già một cái.
”Thời gian không sớm, em cũng nên về rồi.” Tiểu Bạch thấy lời đã nói xong, đứng lên chuẩn bị.
”Anh tiễn em.” Cha Seung Jo cũng đứng lên nói.