Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun, Cheol Jin lái xe thẳng đến nhà mới, đến nơi, không nghĩ tới lại bất ngờ gặp Moon Hee Joo chờ ở cửa.
"Anh Cheol Jin nói sẽ đưa cậu tới, tớ còn tưởng oppa nói xạo đấy." Moon Hee Joo thấy Tiểu Bạch, vui vẻ kéo tay cô, niềm nở nói.
"Tớ cũng không nghĩ sẽ gặp cậu đấy." Tiểu Bạch nhìn Cheol Jin vẻ mặt đắc ý, hướng Moon Hee Joo cười nói.
Song Yoo Hyun đi lên trước, thấy các cô thân thiết, tò mò hỏi, "Hai người quen nhau à?"
"Bọn em quen biết từ nhỏ, còn học cùng đại học nữa đấy, đáng tiếc về sau Ji Ah lại nghỉ học." Moon Hee Joo vẻ mặt thương tiếc nói lại chuyện cũ.
Nếu Moon Hee Joo không nói, Tiểu Bạch chưa chắc nhớ được Lee Ji Ahcùnghọc đại học với Moon Hee Joo, nhưng Moon Hee Joo là người đơn giản, thật ra rất dễ chơi.
"Thật sao, cô và Hee Joo cùng nhau học đại học Tokyo? Nói vậy, hai người đều là đàn em của tôi rồi." Song Yoo Hyun nghe vậy, nhìn Tiểu Bạch mừng rỡ.
"Vậy mong đàn anh nhiệt tình giúp đỡ." Lúc trên xe, Cheol Jin đã giải thích bọn họ về sau sẽ cùng làm việc, Tiểu Bạch cười trêu nói.
"Đương nhiên." Song Yoo Hyun nghe vậy, gật đầu một cách nghiêm túc, nụ cười càng thêm xán lạn.
"Chúng ta mau chuyển đồ vào đi, xong cùng ăn cơm." Cheol Jin cắt đứt cuộc nói chuyện tưởng như không bao giờ ngừng của ba người, mọi người lúc này mới nhớ tới việc chính, khiêng đồ trên xe vào nhà, Hee Joo cũng nhiệt tình giúp đỡ.
Thật vất vả mới mang được hết đống hành lý vào, Tiểu Bạch liền bắt đầu sắp xếp phòng mới của mình, Hee Joo cầm một tấm hình không biết lấy từ đâu, quay đầu nói với Tiểu Bạch, "Được rồi, còn có một người nữa, nhìn thấy cậu chắc cô ấy sẽ vui lắm."
"Ai vậy?" Tiểu Bạch đóng kỹ ngăn tủ, chớp mắt mấy cái hỏi.
"Chính là Mi Ri đó, gần đây lúc đang làm việc ở khách sạn gặp cô ấy, cô ấy đang đi làm ở đó, tớ nghe cô ấy không có chỗ ở nên mời cô ấy ở cùng tớ." Hee Joo nói một cách vui vẻ.
"Cậu nói, Jang Mi Ri?" Tiểu Bạch liếc mắt thấy Song Yoo Hyun đang chú ý bên này, giọng mất tự nhiên chậm rãi nói.
"Đúng vậy, cậu chắc không nghĩ tới cô ấy cũng trở về Hàn Quốc đi, sau này ba người bọn mình lại có thể ở cùng nhau rồi, để tớ gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tối về ăn cơm." Hee Joo vừa nghĩ là làm, nói xong liền ra ngoài phòng khách.
Tiểu Bạch đứng tại chỗ,sắc mặt có chút phức tạp, Jang Mi Ri không những có công việc, giải quyết được vấn đề visa, thậm chí còn ở cùng Hee Joo, vậy mà không một lần nhắc tới Lee Ji Ah cũng đi cùng cô ấy, hoàn toàn coi như cô không tồn tại.
"Ji Ah, cô có ổn không." Thấy vẻ mặt Lee Ji Ah kinh ngạc, Song Yoo Hyun đặt đồ trong tay xuống, quan tâm đến gần cô hỏi.
Tiểu Bạch lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu kiên cường giả bộ trấn tĩnh, lộ ra nụ cười khổ, "Không sao, biết Mi Ri không xảy ra chuyện gì là tôi yên tâm rồi."
"Ji Ah, tôi rất muốn xin lỗi cô một chuyện." Song Yoo Hyun vẫn chú ý sắc mặt cô, do dự lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Thực ra trước đó tôi giúp cô nghe ngóng tung tích của Jang Mi Ri, cũng tra được cô ấy đã có visa dài hạn và công tác chính thức, nhưng tôi sợ cô khổ sở... nên vẫn không nói gì."
Những thứ này Tiểu Bạch cũng sớm biết, mặc dù Lee Ji Ah chẳng đáng, nhưng cô vẫn phải tiếp tục diễn thôi.
Nàng giả bộ khiếp sợ nhìn Song Yoo Hyun, sự yếu đuối cùng vẻ bị thương tràn đầy trong mắt, "Tôi lại chẳng biết gì cả..."
Qua Cheol Jin, Song Yoo Hyun đã biết được Jang Mi Ri và Lee Ji Ah từng là trẻ mồ côi, cũng hiểu được vì sao cô cố chấp đi tìm cô chị gái chẳng cùng máu mủ này, có lẽ đối với Ji Ah, Jang Mi Ri chính là người nhà.
Anh biết được Jang Mi Ri sống rất tốt lại không có ý định tìm Ji Ah, cũng có khả năng chỉ có Lee Ji Ah nóng lòng tìm Jang Mi Ri, dù sao hai người cũng không phải chị em ruột, hơn nữa làm visa khó như vậy, một người dễ hơn hai người nhiều.
Thế nhưng những điều này anh cũng không dám nói cho Ji Ah, lo lắng cô gái chân thành tốt bụng trong lòng mình sẽ bị tổn thương. Bây giờ sự thật bị Hee Joo vô tình lôi ra, anh rất đau lòng.
Tiểu Bạch cắn môi thật chặt, khuôn mặt bình thường luôn luôn dịu dàng mỉm cười lúc này đây tràn đầy nước mắt, dường như vô cùng thống khổ, "Tại sao... Mi Ri, cô ấy chẳng hề để ý tới tôi, cô ấy không thấy, tôi lo lắng như vậy, liều mạng như thế đi tìm..."
"Ji Ah." Thấy Tiểu Bạch đau đớn, trong lòng Song Yoo Hyun cũng rất khó chịu, không nhịn được tiến đến, ôm chặt lấy Tiểu Bạch, giọng nói kiên định mà mềm mại, "Tôi biết cô rất khó chịu, nhưng tôi rất muốn cô biết, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô, dù nói lời này lúc này có vẻ vô sỉ quá, nhưng mà... anh thật lòng rất thích em."
Thay đổi xưng hô này.
"Anh Song Yoo Hyun..." Tiểu Bạch đột nhiên được tỏ tình, đầu tiên hơi ngẩn người, sau đó hốt hoảng đẩy người đối diện ra, mở to mắt bất an hỏi, "Anh nói.. thật sao?"
"Đương nhiên là thật rổi, Ji Ah à, lần đầu tiên gặp em anh đã bị nụ cười của em thu hút, giọng em thật dịu dàng, kiên nhẫn dỗ đứa bé... Anh lúc đó đã nghĩ, cô gái này thật khiến người ta rung động, sau gặp lại em tại khảo thí viện, anh thật không thể tin được, anh nghĩ trời cao nghe được lời anh khẩn cầu mới cho em xuất hiện lần nữa." Song Yoo Hyun vẻ mặt chân thành từ từ nói, giọng anh trầm thấp, tựa như lông chim, gãi gãi khiến trái tim ngứa ngáy.
Tiểu Bạch cúi đầu im lặng, giống như đang giãy giụa, một hồi lâu, cô nhẹ nhàng ngẩng lên khuôn mặt đầy nước mắt ướt át, nức nở nói, "Em rất vui... Thực sự rất vui."
Song Yoo Hyun lúc này hiểu được ẩn ý của Tiểu Bạch, khuôn mặt vô cùng kích động vui sướng, lấy dũng khí lần thứ hai ôm chặt lấy Tiểu Bạch, tựa như một lời thề trịnh trọng, "Anh sẽ đối tốt với em."
... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Sập tối, Jang Mi Ri cuối cùng xuất hiện, bởi nghe được Hee Joo thông báo, cũng không quá ngạc nhiên, lôi kéo tay của Tiểu Bạch giải thích tại sao trước đó đi mà không chào một tiếng, Tiểu Bạch vì nhiệm vụ, đối mặt với lý do gượng gạo của cô ấy, cũng chỉ gật đầu cười, biểu hiện rất tin tưởng.
Trên bàn cơm, Jang Mi Ri tâm tình vẫn không tốt lắm, biết được Song Yoo Hyun cùng Cheol Jin chỉ là viên chức nhỏ, chỉ cùng Hee Joo và Tiểu Bạch nói mấy câu, toàn bộ thời gian còn lại thì cúi đầu chú tâm ăn, mọi người ăn được một nửa, cô ấy liền bảo mệt mỏi, về phòng trước.
Hee Joo nhìn Jang Mi Ri đóng cửa phòng, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch, Song Yoo Hyun, Cheol Jin đang yên lặng, không hiểu nói, "Mi Ri có vẻ không vui lắm."
Vừa lúc ăn cơm, Hee Joo nói rất nhiều chuyện của Mi Ri, cô ấy hiện tại sống tốt hơn Tiểu Bạch nhiều, nhưng cũng không quá vui vẻ chào đón sự xuất hiện của bọn họ.
"Có thể là mệt mỏi quá." Tiểu Bạch thấy Song Yoo Hyun và Cheol Jin lúng túng, liền cười giải vây nói, "Không phải cậu vừa mới nói sao, Mi Ri là quản lí khách sạn, được đại biểu coi trọng."
"Vậy sao." Hee Joo đơn thuần nên đương nhiên Tiểu Bạch nói cái gì thì tin là cái đó, Song Yoo Hyun cùng Cheol Jin lại không thể chỉ nghĩ vậy, thấy Tiểu Bạch bôn ba khổ cực vì Jang Mi Ri, Jang Mi Ri lại lạnh nhạt, có chút khó hiểu.
"Thời gian không sớm, mọi người ăn xong cũng nghỉ ngơi thôi, để tôi rửa chén cho." Tiểu Bạch thấy tất cả đã ngừng đũa, liếc Song Yoo Hyun nói.
"Để anh giúp em." Song Yoo Hyun vốn nghĩ lúc ăn cơm nói cho mọi người tin tức tốt, kết quả bầu không khí như vậy, anh và Tiểu Bạch cũng không tiện mở miệng.
"Ừm." Tiểu Bạch gật đầu, dọn dẹp bát đũa, nói với Hee Joo, "Cậu đi gọt hoa quả nhé."
"Được thôi." Hee Joo nghe vậy gật đầu, cũng rời vị trí, "Anh giúp em." Cheol Jin biết điều đi theo Hee Joo.
Tiểu Bạch cầm bát đến phòng bếp, vừa mở nước, Song Yoo Hyun liền ngăn cô lại, "Để anh rửa cho."
"Không cần đâu, cả ngày anh làm việc rồi, làm sao bây giờ có thể để anh làm nữa." Tiểu Bạch cười nói.
"Cứ để anh làm đi, nước lạnh lắm, em đứng một bên là được rồi." Song Yoo Hyun rất đau lòng, từ đằng sau ôm lấy Tiểu Bạch, đem cô gói gọn trong ngực, sau đó vươn tay lấy đi cái bát.
Tiểu Bạch đứng an tĩnh, cảm nhận được mùi vị dễ ngửi trên người Song Yoo Hyun vây quanh mình, lồng ngực ấm áp, trái tim đập mạnh mẽ, khiến người ta đặc biệt an tâm.
Cô không nói gì, ngoan ngoãn nhìn động tác thuần thục của Song Yoo Hyun, một lát sau, nhịn không được ngẩng đầu, dùng tóc cọ cọ cần cổ Song Yoo Hyun, cười nói, "Không tin được anh thành thạo thế đấy."
"Hồi trước lúc đi học, anh đều phải tự mình giặt quần áo, nấu cơm." Song Yoo Hyun ngửi thấy được hương thơm trên tóc Tiểu Bạch, khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào.
"Vậy à... Nhìn qua em còn tưởng anh không biết làm mấy thứ này cơ, anh giống như một vị đại thiếu gia cơm đưa đến mồm ấy." Tiểu Bạch cố ý trêu ghẹo.
"Thật không..." Song Yoo Hyun nghe vậy có chút hốt hoảng cúi đầu, thấy Tiểu Bạch vẻ mặt tự nhiên, trong lòng thoáng bình tâm lại, cô ấy cũng không biết mình lừa cô ấy chuyện nhà nhỉ.
"Nhìn em làm gì..." Tiểu Bạch thấy anh ta chột dạ, cười càng thêm ngọt ngào, "Có phải là mệt không, vậy để em giúp anh đi."
"Không phải mệt đâu, được rồi, chuyện bọn mình... Lúc nào em định nói cho Jang Mi Ri? Vừa nãy cô ấy có vẻ không thích anh và Cheol Jin lắm." Song Yoo Hyun biết Tiểu Bạch để ý Jang Mi Ri như vậy, nếu Jang Mi Ri có ấn tượng không tốt với mình, Tiểu Bạch cũng không thích mình nữa thì làm sao bây giờ.
"Buổi tối em sẽ nói với cô ấy, có thể cô ấy không quen các anh mới như vậy, em và Mi Ri trước tới nay đều sống dựa vào nhau, vì không có cha mẹ nên đối với người khác cũng phòng bị hơn chút." Tiểu Bạch tuy rằng sâu sắc cảm nhận được Jang Mi RI không đáng tin, nhưng bên ngoài vẫn thay Jang Mi Ri nói tốt.
"Với lại, tình cảm là chuyện mỗi người, trong lòng em biết anh tốt là được rồi, những người khác em mới không thèm để ý." Tiểu Bạch xoay người ôm lấy Song Yoo Hyun, vùi trong ngực anh làm nũng nói.
"Tốt.. Em nói gì chính là cái đó, anh không ý kiến." Cảm giác được bạn gái thân cận, Song Yoo Hyun cười đến nỗi gò má muốn bay lên trời, tất nhiên là muốn sao cũng được, hận không thể móc cả trái tim đưa cho cô.