Tần Gia Mộc nói cảm ơn xong thì lại thấy hơi ngại ngùng, cậu vừa xoay người đi thì có người kéo cổ tay cậu lại, quay ra, là Phương Chính Hạo mặt rất nghiêm túc đang nhìn cậu.
Tần Gia Mộc: "Có, có chuyện gì sao?"
Phương Chính Hạo: "Em không thắc mắc tại sao hôm nay anh lại đi cùng em à?"
Tần Gia Mộc hơi khó hiểu: "Tại sao?"
"Vì anh thích em.
"
Phương Chính Hạo nói xong câu này, không khí nhất thời bị ngưng đọng lại mấy giây, Tần Gia Mộc lúng túng.
"A, à, cái này! "
"Em không cần trả lời anh vội, anh sẽ cho em thời gian.
"
Tần Gia Mộc cắn cắn môi, không biết nên nói gì, cuối cùng khẽ gật đầu.
Mặt Phương Chính Hạo dãn ra.
"Được rồi, em về đi.
"
Thế nhưng vừa quay đi thì lần thứ bị nắm cổ tay kéo lại.
Lần này là Quý Cảnh Lam.
"Tôi cũng thích cậu.
"
Tần Gia Mộc nghe được câu này như sét đánh ngang tai.
"Nhưng tôi cũng không cần cậu trả lời tôi vội, chỉ cần cậu cho phép tôi theo đuổi cậu, là được rồi.
"
Thế này thì làm khó cậu quá rồi, mà khoan, đừng nói là!.
người còn lại!.
cũng có tình cảm với cậu đấy nhé!
Tần Gia Mộc liếc mắt sang Từ Minh Húc và Lưu Dĩ Vân, vừa hay đụng trúng ánh mắt của người kia, cậu giật mình thon thót.
Lưu Dĩ Vân: "Tôi chỉ là rảnh rỗi nên mới đi cùng thôi.
"
Từ Minh Húc: "Tôi cũng vậy.
"
Nghe thế, Tần Gia Mộc mới thở phào một hơi, nếu mà thêm người này nữa thì chắc cậu phải mua thêm biệt thự làm hậu cung riêng cho mỗi người mất.
Đối với câu nói của Quý Cảnh Lam, cậu cũng không phản đối, dù sao thì anh ta cũng vừa đẹp trai vừa tài giỏi, còn! rất tốt với cậu, haizz, cậu sẽ thử xem hai người kia, ai có thể tán đổ cậu trước.
Tuy là hơi có vẻ tra, nhưng ai bảo cậu có quyền lựa chọn mà.
Tần Gia Mộc đồng ý xong thì ngay lập tức chạy về luôn, quán ăn Nhật kia ở trên con phố nhà cậu nên lái xe về có một đoạn đường.
Hôm nay có khá nhiều chuyện xảy ra nên cậu có hơi mệt mỏi.
Về nhà tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong liền trèo lên giường đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau, Tần Gia Mộc dậy muộn rồi ghé qua đoàn phim chút, nhân thể ăn trưa cùng Quý Cảnh Lam luôn, vì Quý Cảnh Lam nói muốn ăn cùng cậu.
Thế nhưng vừa mới lái xe đến đoàn phim thì Phương Chính Hạo gọi điện nói cũng muốn đi ăn trưa với cậu, Tần Gia Mộc để không làm cả hai buồn nên đã nhận lời.
Kết quả là, người cùng nhau đi ăn trưa, mỗi người có cách cưa cẩm riêng, một bên thì ngoài lạnh trong nóng, lạnh lùng với cả thế giới chỉ tốt với mình em; còn một bên thì cậu nói gì tôi cũng nghe, miễn sao là cậu vui.
Tần Gia Mộc nghĩ thầm, đời này của cậu chắc lúc nào cũng phải dính vào mấy tên đàn ông này mất.
Chiều về nhà, cậu nhận được chuyển phát nhanh, là một vé mời đi tham dự triển lãm tranh của một họa sĩ Nhật Bản nổi tiếng, thời gian triển lãm là ngày /, cũng gần thời gian cậu vào năm học mới.
Vị họa sĩ người Nhật Bản này là một họa sĩ truyện tranh mà Tần Gia Mộc rất thích, thế là chuẩn bị lên đồ để đi triển lãm.
Dù sao để vào được triển lãm này thì phải có vé mời nên Tần Gia Mộc đành đi một mình.
!
Đến ngày diễn ra buổi triển lãm, Tần Gia Mộc đứng trước gương mà có chút căng thẳng, dù sao thì buổi triển lãm này khá trang trọng.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, quần âu trắng, tóc đã đi nhuộm lại thành màu nâu trầm, còn đặc biệt vuốt phần mái lên cho gọn, để lộ cái trán trơn mịn trắng trẻo.
Xịt một ít nước hoa rồi cậu xuống garage, lấy xe đi ra khỏi nhà.
Lúc đi trên đường, cậu nhận được cuộc điện thoại từ Tần Duy.
"Châu Cẩm Tuệ kia ra nước ngoài rồi.
"
"Nhanh vậy sao?"
"Em còn ước cô ta đi càng nhanh càng tốt.
Tần Gia Mộc im lặng một lúc lâu, mãi sau mới nói.
"Ừ, anh biết rồi.
"
Sau đó cúp máy.
Từ hôm cậu biết được mọi chuyện đến giờ, chưa từng gặp Châu Cẩm Tuệ lần nào hết, cũng không gọi điện, nhắn tin hay làm gì cả.
Lúc đầu cậu có chút khó chịu vì cậu thực sự muốn nghe Châu Cẩm Tuệ giải thích về tất cả mọi chuyện, thế nhưng sau đó nghĩ lại, cậu lại cảm thấy, có lẽ không liên lạc mới là cách tốt nhất để duy trì mối quan hệ của hai người bây giờ.
Nghe điện thoại xong, đột nhiên lại thấy hết căng thẳng, còn có phần nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cũng tốt, dù sao thì như Lam Tinh Hải đã nói, hai người bọn cậu đã không còn chung đường nữa rồi.
Tất cả những chuyện vui vẻ trong quá khứ cũng chỉ là kí ức còn sót lại, ai nhớ nhiều hơn người ấy thiệt, nếu không thể tiếp tục làm bạn vậy cứ như bây giờ đi.
Tần Gia Mộc nghĩ vậy, rồi cậu bật một bản nhạc có giai điệu vui tươi lên nghe.
Cuộc đời còn dài, còn nhiều người để gặp gỡ.
.