Có thể khiến người tình hãm sâu trong bể dục vọng mà vẫn có thể kìm cương lại được, chỉ có hai loại khả năng. Một là một chút cũng không thương đối phương, cho nên có thể thoải mái điều tiết. Còn loại kia chính là vì quá yêu đối phương, vì không muốn người yêu tiếp tục thống khổ mà bản thân bị tra tấn cũng có thể chịu được.
Cố Cách Cách đoán không ra Miêu Tư Lý là loại trước hay sau. Cô hy vọng Miêu Tư Lý là loại sau, nhưng lý trí lại nói cho cô biết, Miêu Tư Lý hẳn là loại trước. Dù sao hai cô cũng đã năm năm không gặp, trong năm năm này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu cô đồng ý kết hôn cùng một người đàn ông nào đó, có khi giờ cũng đã có con, thế nào còn chờ được đến lúc cô gặp lại Miêu Tư Lý?
Miêu Tư Lý mặc lại áo ngủ, kéo mền giúp Cố Cách Cách, giọng nói có chút trầm thấp: "Chị ngủ sớm đi! Tôi ra ngoài ngủ."
Cố Cách Cách há miệng định cất lời, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ từ lỗ mũi phát ra một tiếng, "Ừm."
Miêu Tư Lý nhìn Cố Cách Cách nằm xuống, mới tắt đèn trên đầu giường. Cô đứng yên lặng trong bóng tối nhìn người trên giường một lúc, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Cố Cách Cách đợi cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, mới mở mắt ra, nở một nụ cười trào phúng cho chính mình. Cố Cách Cách, mày thật lợi hại! Đã đến nước đó còn có thể kêu ngừng, sau này đừng tên Cố Cách Cách nữa, tên Cố Hàm Đình đi. Ai nói dục vọng phụ nữ sắp ba mươi như lang như hổ? Cô phải cho người đó một cái tát, mắng cho một câu. Gạt người!
(: Hàm Đình nghĩa là "kêu ngừng".)
Trên môi, trên người, rồi trong không khí, nơi đâu cũng ngập tràn hơi thở của Miêu Tư Lý. Cố Cách Cách ôm chặt lấy cánh tay, muốn lưu giữ lại hương vị ấy. Nhưng càng muốn giữ lấy thứ gì thì thứ đó lại càng mau chóng vuột mất. Mùi thơm thoang thoảng cứ trộm theo từng kẽ tay thoát ra ngoài, trở nên mờ ảo, đến cuối cùng chẳng còn sót lại gì. Chưa từ bỏ ý định, Cố Cách Cách đứng dậy muốn tìm trong không khí chút mùi thơm còn lưu lại, quả nhiên ngửi thấy được, còn tìm thấy nơi mà nó phát ra.
Miêu Tư Lý dựa lưng vào ghế sô pha, ngồi trên sàn nhà vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Cố Cách Cách đi đến, cầm lấy tấm chăn trên ghế sô pha phủ lên người cô, nhẹ hỏi: "Tại sao không lên sô pha mà ngủ?"
Quả nhiên Miêu Tư Lý chưa ngủ, nghe thấy tiếng cô liền ngẩng đầu, con ngươi đen láy mà lại sáng ngời, nhìn cô không nói.
Cố Cách Cách ngồi xuống bên cạnh cô, sau một lúc im lặng, mới chầm chậm nói: "Kỳ thật... vừa nãy... tôi..." Cuối cùng vẫn khó có thể nói ra được.
Miêu Tư Lý phủ một góc chăn lên người Cố Cách Cách, cũng thuận thế ôm lấy một cánh tay cô: "Em hiểu."
Em không hiểu!
Cố Cách Cách nghe thấy sự hờ hững trong giọng điệu của Miêu Tư Lý, trong lòng lớn tiếng phản bác một câu. Cánh tay của Miêu Tư Lý vẫn đang vòng quanh eo, nhưng cô lại chẳng thể cảm nhận được một chút độ ấm, quả thật cảm giác vừa nãy và lúc này giống như biển lửa với núi băng. Liếc nhìn Miêu Tư Lý, cô biết giờ có giải thích thêm cũng chỉ vô dụng, nên nghiêng đầu tựa lên vai, chậm rãi nói: "Miêu Tư Lý, em có biết không? Cho tới bây giờ, tôi vẫn không tin được, em đang ngồi ở bên cạnh tôi. Suốt cả ngày hôm nay, tôi đều có cảm giác giống như mình đang nằm mơ, loại cảm giác này rất không chân thật. Tôi sợ sau khi tỉnh dậy, toàn bộ sẽ lại trở về nguyên dạng như cũ."
"Vậy khi chị thấy em, có vui không?" Miêu Tư Lý hỏi.
"Tôi... không biết." Cố Cách Cách thành thật trả lời, cô thực sự không biết.
Miêu Tư Lý "À" một tiếng xem như trả lời.
"Vậy khi em thấy tôi có vui không?" Cố Cách Cách hỏi lại.
Miêu Tư Lý ngay lập tức nói: "Vui." sau đó lại bổ sung thêm, "Cực kỳ vui."
Cố Cách Cách không biểu cảm gì chỉ nhẹ nhúc nhích: "Thật vậy không? Tôi không cho em chút sắc mặt tốt nào, còn luôn châm chọc, quyền đấm cước đá, em cũng vui ư?"
Miêu Tư Lý cười: "Đánh nhau cãi lộn vốn là cách thức chúng ta ở chung."
Cố Cách Cách cũng cười: "Về điểm này, đúng là cả hai chúng ta chưa từng thay đổi."
Miêu Tư Lý đột nhiên nói: "Em đối với chị cũng chưa từng thay đổi." Trong lòng lại bổ sung một câu, Đáng tiếc chị đối với em đã hoàn toàn thay đổi.
Cố Cách Cách không nói gì. Năm năm trước, tôi không thể xác định tình cảm em dành cho tôi. Đến ngày hôm nay sau năm năm, tôi lại càng không phân được thật giả của lời nói này.
Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách không nói lời nào cũng chỉ biết cùng im lặng, nhưng có lẽ bởi vì ngồi lâu trên sàn nhà, cô không nhịn được hắt hơi.
Lúc này Cố Cách Cách mới từ bi nói: "Vào phòng ngủ đi, coi chừng bị lạnh."
Miêu Tư Lý đột nhiên đến gần Cố Cách Cách, nở một nụ cười xấu xa: "Chị không sợ em sẽ tiếp tục đụng tay đụng chân với chị sao?"
Tim Cố Cách Cách lại đập nhanh hơn, cố ý nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Cô mà dám làm, tôi sẽ đánh cô."
"Em mong vậy đấy!" Miêu Tư Lý bỏ lại một câu rồi lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào trong phòng, đến nỗi còn tạo ra một làn gió.
Cố Cách Cách cười lắc đầu, đi vào phòng. Ngồi lên giường, vẽ đại một đường trên mặt nệm: "Đây là đường phân cách, nếu cô dám vượt qua đây, thì cũng đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc. Hừ!"
Nhưng Miêu Tư Lý lại vận dụng tính cách mình tinh thông nhất (mặt dày), kéo cả người cô ôm vào trong lòng, đắp chăn: "Ngủ."
Người này! Cố Cách Cách vô lực bắn ra một cái liếc mắt xem thường, có điều Miêu Tư Lý cũng chẳng nhìn tới, nên thành vô ích. Cuộn người trong lòng Miêu Tư Lý, ngửi hương vị dễ chịu trên người cô, nội tâm như được lấp đầy, Cố Cách Cách thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Qua thật lâu sau, Cố Cách Cách bỗng hỏi: "Miêu Tư Lý, cô đã ngủ chưa?"
"Chưa." Giọng của Miêu Tư Lý tuy nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng. Ôm giai nhân trong lòng muốn ngủ cũng cần phải có chút định lực.
Cố Cách Cách hỏi: "Cô và Cao Ngôn gần đây còn thường xuyên gặp không?"
"Cao Ngôn? Cậu ấy ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi theo lịch quay phim này nọ, cả ngày cứ bay trên trời, giờ muốn gặp cậu ấy rất khó đấy. Có điều chỉ cần cậu ấy quay về Bắc Kinh, thì chúng em đều ăn tối cùng nhau." Miêu Tư Lý không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi vậy, "Sao đang tự nhiên lại hỏi cậu ấy làm chi?"
"Đột nhiên nhớ tới, nên thuận miệng hỏi chút thôi. Ngủ đi." Cố Cách Cách quay lưng lại, trong lòng cười khổ. Miêu Tư Lý ơi Miêu Tư Lý, nếu em vẫn còn ở bên Cao Ngôn,
vì sao lại đến đây quấy rối tôi, làm đảo loạn trái tim đã sắp tĩnh lặng của tôi đây?
Miêu Tư Lý không biết được tâm tư ấy của cô, từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Cố Cách Cách, em rất nhớ chị. Ngủ ngon."
Mắt Cố Cách Cách đỏ lên, một giọt lệ từ bên trong trượt xuống. Miêu Tư Lý, vì sao em luôn dùng biểu hiện si tình để che giấu bản chất lạm tình của mình vậy? Hay chẳng qua chỉ đang giả vờ trước mặt tôi thôi? Cố tình để một đứa ngốc như tôi nguyện ý tin là thật.
Hai cô dày vò nhau đến tận bốn giờ sáng mới chập chờn rơi vào giấc ngủ, cảm giác chưa chợp mắt được bao lâu đã bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại.
Cố Cách Cách mò mẫm nửa ngày mà mãi không sờ được đến di động, nhưng ngược lại Miêu Tư Lý chỉ vừa duỗi tay đã lấy được ngay, hóa ra di động được đặt ngay trên đầu giường chỗ cô. Miêu Tư Lý chẳng thèm nhìn tới màn hình đã ấn nút nghe: "Alo, ai vậy?"
"..." Đầu dây bên kia im lặng.
Miêu Tư Lý lại "Alo" hai tiếng, vẫn không thấy có người trả lời, mắng một câu định cúp điện thoại, thì đột nhiên nghe thấy tiếng đối phương nói: "Là chị."
Miêu Tư Lý đang ở trạng thái mơ màng, nghe không hiểu nên bực mình hỏi: "Chị là ai?"
"Diệp Mạn Điệp."
Lúc này Miêu Tư Lý mới bừng tỉnh, hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Kỳ thật chị tìm Cố Cách Cách." Diệp Mạn Điệp nói.
"Tìm Cố Cách Cách thì gọi điện cho tôi làm gì?" Miêu Tư Lý nói xong mới nhớ, không phải cô đang cầm điện thoại của Cố Cách Cách sao, liền nói: "Chị chờ một chút, tôi kêu chị ấy nghe."
"Không cần. Chị chỉ định hỏi vì sao hôm nay cô ấy không đi làm, thuận tiện hỏi xem em có ở nhà cô ấy hay không? Điện thoại của em luôn ở trạng thái tắt máy."
Miêu Tư Lý nhớ lại, điện thoại của cô đã hết pin từ tối qua, nên nói: "Vậy xin phép chị nghỉ một ngày. Hôm nay tôi và Cố Cách Cách không đi làm."
"Được." Diệp Mạn Điệp đồng ý, trước khi cúp điện thoại còn nghe thấy tiếng Cố Cách Cách hỏi, "Điện thoại của ai vậy?
Nghe giọng của Miêu Tư Lý tựa như đang ngủ thì bị cô đánh thức. Nói cách khác đêm qua Cố Cách Cách đã ở trên giường cùng em ấy. Đã mười giờ mà chưa rời giường, đêm dài như vậy có thể làm rất nhiều việc.
Diệp Mạn Điệp nhìn vào dòng tên trên điện thoại, yên lặng đọc một lần: Cố Cách Cách.
Khi nhìn thấy đồng hồ chỉ mười giờ, đầu tiên Cố Cách Cách thấy hoảng sợ, sau đó lại nghe nói Diệp Mạn Điệp tự mình gọi điện thoại tới, đầu lại càng choáng váng hơn. Mới đến làm đã đi muộn, còn để tổng giám đốc tự mình gọi điện tìm, thật không biết nên nói lá gan cô lớn, hay là mặt mũi cô dày đây? Định rời giường mặc quần áo, lại bị Miêu Tư Lý ôm về.
"Em đã nói với chị ấy hôm nay chúng ta nghỉ rồi, không cần đi làm đâu."
Cố Cách Cách nhớ lại hình như vừa rồi có nghe cô nói như vậy, liền buông quần áo, tò mò hỏi: "Cô có quan hệ gì với MUMU? Hay là có quan hệ đặc thù gì với Diệp Mạn Điệp vậy?"
"Công ty cùng nhân viên, thủ trưởng cùng cấp dưới." Miêu Tư Lý mặt không đỏ tim không loạn trả lời.
Vẻ mặt Cố Cách Cách không tin: "Đơn giản như vậy tôi còn cần hỏi cô sao?"
"Vậy chứ chị cho là gì?" Miêu Tư Lý hỏi lại. Không phải cô không muốn nói cho Cố Cách Cách biết thân phận của mình, mà vốn là cô chẳng muốn thừa nhận mình là con gái của Lục Liên Thủy — chủ tịch MUMU.
"Không nói thì thôi, ai cần biết." Cố Cách Cách không thèm để ý, xuống giường mặc quần áo vào, rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi, "Cô tán tỉnh con gái giỏi như vậy, đừng nói có quan hệ mờ ám với Diệp Mạn Điệp đấy nha? Bộ cô được chị ấy bao nuôi?"
Miêu Tư Lý dè bỉu: "Cố Cách Cách, chị có óc tưởng tượng tốt như vậy không đi viết tiểu thuyết thật là một tổn thất lớn cho độc giả."
Cố Cách Cách cười lạnh: "Vậy phiền cô trao bản quyền cho tôi đi! Tôi không viết cái gì khác, chỉ viết thiên tình sử của cô, không lo không bán được. Câu chuyện này tuyệt đối sẽ quanh co sến súa động lòng người hơn mấy cuốn tiểu thuyết nhiều, có khi còn được dựng cả phim truyền hình ấy chứ. Tên cũng đã nghĩ kỹ cho cô rồi, gọi là
《 Hoan nghênh đến đây, nam nữ đều yêu》."
Một chiếc gối đầu được ném tới, kết quả nện lên cửa phòng rồi rơi xuống. Cố Cách Cách đã sớm thoát ra ngoài tránh được.
"Hoan nghênh đến đây, nam nữ đều yêu" gì chứ? Cô lớn thế này nhưng chỉ thích một người, thế mà người đó còn không chịu nhận. Nếu muốn làm thành phim cũng phải tên là《 Không phải chớ đến, chỉ yêu một người》.
Miêu Tư Lý ngồi trên giường hô lớn: "Cố Cách Cách, chị đang làm gì đấy? Mau lấy một bộ quần áo cho em!"
Chỉ lát sau liền thấy Cố Cách Cách trong bộ dạng buộc tạp dề bên hông, trên tay cầm xẻng xào đồ ăn, đen mặt đi tới, không cần phải nói cũng biết cô đang làm gì.
Miêu Tư Lý còn ngửi thấy cả mùi trứng chiên, lập tức bụng đói cồn cào, nhảy xuống giường vài bước chạy đến bên người Cố Cách Cách, ôm rồi hôn lên mặt cô một cái, khen: "Cố Cách Cách, chị thật đảm đang."
Cố Cách Cách liếc mắt: "Tôi sợ có người đói chết ở nhà tôi."