Một tiếng trước, bác hàng xóm sang nhà ông bà cô để khóc lóc về chuyện của hôm qua.
Thiên An lười biếng đi ra phòng ngủ ra thấy bác hàng xóm đang ngồi khóc kể khổ với ông bà của cô
- " huhu!.
nó bị gãy xương hàm trên, xương mũi và xương gò má! huhu giờ đang sống chết không rõ ở bệnh viện! cháu phải sống thế nào đây! " Bác hàng xóm ôm mặt khóc lớn , ông bà cô nhìn nhau cũng không biết nói gì với bác ấy.
Nghe thấy có người đang đi đến gần, bác ta quay lại thấy là Thiên An thì càng khóc lớn hơn: " Huhu! con trai cháu giờ ở bệnh viện.
.
chưa vợ chưa con!! Lỡ sau này không lấy được vợ thì phải làm sao? "
Thiên An nghe xong câu này đưa tay lên gãi gãi má , sao cô có cảm giác câu này bác ấy có ý nói cô thể nhỉ? Phong Thần Vũ từ trong phòng cô bước ra , anh cau mày không được vui khi đang ngủ ngon lại bị đánh thức đi đến ôm Thiên An từ phía sau giọng nói có phần ngái ngủ: " sao em dậy sớm vậy!.
"
Thiên An đỏ mặt quay lại đẩy anh ra , cô nói nhỏ: " ông bà em nhìn kìa! anh hẳn hoi một tí đi "
Phong Thần Vũ lúc này mới nhìn ra sau cô thấy người trong phòng khách đang chăm chú nhìn về phía họ , anh từ từ thả tay ra mỉm cười chào buổi sáng ông bà của Thiên An.
Cô ngượng ngùng đánh vào người anh sau đó cùng theo anh đi vào đánh răng rửa mặt
Bác hàng xóm thấy bóng dáng của Phong Thần Vũ thì không kìm được tức giận đập bàn nói: " tại sao thằng đó không đi tù chứ!!! đánh người mà không có lí do! cháu sẽ đi kiện nó "
Nói xong thì đứng bật dậy định đi báo cảnh sát thật, Bà nội của Thiên An vội vàng giữ tay bác ta lại rồi nói: " có gì thì từ từ rồi nói! nào nào.
.
bớt giận bớt giận "
Thiên An đứng dựa lưng vào tường nghe rõ cuộc trò chuyện của bà cô với bác hàng xóm, cô quay sang nhìn anh đang cạo râu rồi nói nhỏ: " sao.
.
anh đánh người? Nghe nói anh ta gãy xương hàm trên , xương mũi, xương gò má! "
- " chướng mắt thì đánh " Phong Thần Vũ thản nhiên đáp lại khiến cho Thiên An ở bên không nhịn được mà lườm hắn một cái.
Phong Thần Vũ nhìn bản thân mình trong gương đưa tay lên sờ cằm sau đó đi đến áp sát vào người của Thiên An cúi xuống nói nhỏ: " anh ghen đó!! "
- "! có gì phải ghen đâu chứ? " Thiên An khó hiểu nhìn Phong Thần Vũ , hôm qua rõ ràng anh ta chỉ kéo cô đi vào bên trong đường để tránh xe nhưng không ngờ cô lại không đứng vững nên mới ngã vào người của tên kia
Phong Thần Vũ cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô: " có gì phải ghen? Giờ anh ôm đứa con gái khác cho em xem nhé? "
Nói xong hắn còn cắn mạnh vào môi của Thiên An khiến môi cô bị rỉ máu.
Cảm nhận được anh không vui và cô cũng biết mình nói sai nên chủ động ôm lấy hắn giọng nũng nịu nói nhỏ: " em xin lỗi mà! Em sai!! Nhất định không có lần sau "
Phong Thần Vũ hừ lạnh cúi xuống liếm vết máu ở trên môi Thiên An: " tạm thời thả cho em!! "
Lúc hai người ra ngoài thì Tử Hàn cùng với Phú Anh đi mua nguyên liệu để nấu bữa sáng mang đến.
Thấy nhị thiếu nhìn bọn họ với ánh mắt không hài lòng, Tử Hàn nhún vai tỏ vẻ mình không liên quan: " Nhị thiếu, tôi dù sao cũng chỉ là một con người bình thường cũng cần ăn sáng! Nhị thiếu! cậu chẳng lẽ tiếc một bữa cơm sao? "
Phong Thần Vũ đen mặt trừng mắt nhìn Tử Hàn.
Hắn không tiếc một bữa cơm nhưng bọn họ xuất hiện ở đây sợ gây phiền phức cho hai ông bà lão.
Thiên An đang phụ giúp bà nấu ăn sáng nghe cuộc trò chuyện của đám người ở ngoài cửa , cô ngó đầu ra bên ngoài nói: " hai anh cứ ở lại đi!! đừng ngại "
Tử Hàn đẩy Phú Anh đi về phía trước, anh ta nhìn Phong Thần Vũ với ánh mắt: Cậu không cản được bọn tôi đâu
Hắn liếc qua gương mặt của Tử Hàn vung tay định cho anh ta một đòn , Tử Hàn thản nhiên né sang một bên sau đó tươi cười đi vào bên trong
Cả bàn ăn sáng đầy đủ các món ngon do bà lão nấu, Thiên An vào đó để bà dạy nấu ăn.
Cô rất nhanh đã mang ra một bát mỳ xào đặt ra trước mắt Phong Thần Vũ tự tin nói: " Lần này không thất bại đâu!! anh ăn thử đi "
Phong Thần Vũ mỉm cười cầm lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
Tử Hàn nhìn đĩa mỳ xào không khỏi thầm cầu nguyện cho Phong Thần Vũ sau khi ăn xong không phải nhập bệnh viện
Thiên An háo hức mong chờ xem anh có cảm nhận như thế nào về món ăn của cô.
Phong Thần Vũ khẽ gật đầu ngầm nói ngon, cô thở phào một hơi vui vẻ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn thản nhiên gắp mỳ ở bát anh ăn.
Mùi vị lần này rất ngon không bị mặn quá hay nhạt quá , Thiên An cười không ngậm được miệng lại lần đầu tiên cô nấu ăn ngon như vậy