Cố Tương là xuyên thai, đơn giản mà nói chính là từ lúc nàng còn trong bụng mẹ đã mang theo trí nhớ kiếp trước, vì không bị xem như một yêu ma quỷ quái, nàng rất vất vả sắm vai một tiểu hài tử, chảy nước miếng, giả đáng yêu, cũng may vất vả không uổng phí, nàng thuận thuận lợi lợi trưởng thành, thành một cô gái linh lung yêu kiều.
Cố gia tại thôn Hoa Bắc là một đại gia tộc, nữ nhân Cố gia rất biết sinh, cố gắng khai chi tán diệp, đến thời của Cố Tương cũng đã có mấy trăm tộc nhân.
Nói đến cũng kỳ quái, vốn Cố Tương không nổi bật giữa một đám đường huynh đường muội, nhưng từ lúc mười tuổi, Cố Tương giống như thay da đổi thịt, hiện ra tiềm chất mỹ nhân, tóc đen nhánh, mặt trứng ngỗng, một đôi mắt e lệ lại xinh đẹp, cho nên, tiết Trung thu năm nay khi toàn gia tụ cùng một chỗ, giống như là Phượng Hoàng giữa bầy chim sẻ, rất được chú ý.
Cố lão thái thái đang được mọi người vây quanh nhìn thấy Cố Tương cười cười hiền lành, vẫy vẫy tay: “Cháu gái ngoan, lại đây, để nãi nãi nhìn một cái.”
Bởi vì Cố gia nhiều người, tam phòng bọn họ cũng đã đến mấy chục người, Cố Tương có năm huynh đệ, sáu tỷ muội, cho nên rất ít có thể được lão nhân gia chú ý như vậy, nàng nơm nớp lo sợ tiêu sái đi qua, xấu hổ nhìn lão thái thái cười cười, rất có hương vị thụ sủng nhược kinh: “Nãi nãi, chúc ngài vạn thọ an khang.”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Lão thái thái nói liền ba chữ tốt, cầm tay nàng cẩn thận đánh giá, càng xem càng vừa lòng: “Cháu gái ngoan, về sau tam Phòng chúng ta phải dựa vào con.”
Cố lão thái thái nói xong liền nở nụ cười, nếp nhăn lập tức hiện rõ, miệng hở hai cái răng cửa, mọi người cũng cùng cười rộ lên, thật giống như đột nhiên trúng năm trăm vạn.
Bỗng nhiên Cố Tương có loại dự cảm không lành.
Từ đó về sau, người trong nhà càng khách khí với nàng, việc nhà cũng không cho làm, sành ăn chiêu đãi, mà ngay cả tiểu thập nhất đệ đệ thường xuyên cướp đồ ăn vặt của nàng cũng cho nàng thêm phần, đương nhiên, nếu xem nhẹ ánh mắt mẫu thân Vương thị ngẫu nhiên xuất hiện không nỡ, nàng thực cảm thấy hết thảy rất hoàn mỹ..., nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng có loại cảm giác mình bị bán còn giúp người ta đếm tiền?
Chính là băn khoăn này cũng không kéo dài lắm, rất nhanh, Cố Tương biết nguyên do, bởi vì hôm nay đột nhiên nàng bị mẫu thân cùng mấy tỷ tỷ, bác gái cởi hết quần áo tắm rửa một cái, sau đó liền trực tiếp mặc một bộ hỉ phục, lập tức lại bị mẫu thân Vương thị vẽ loạn nửa ngày, lúc xong xuôi hết, mấy tỷ tỷ cùng bá mẫu đều lộ ra thần sắc kinh diễm.
“Tương nha đầu thật đúng là xinh đẹp.”
“Cứ như thiên tiên, còn đẹp mắt hơn cả tiên nữ bên cạnh Quan Âm Bồ Tát ta thấy lúc đi dâng hương.” Tiểu thập nhất đệ đệ xen mồm nói.
Nhìn mỹ nữ trong kính, Cố Tương sợ hãi, đây là muốn làm gì? Nàng nhìn hỉ phục trên người, ta..., ta còn chưa đính hôn đâu, vì sao mặc quần áo kết hôn!!!!
Mẫu thân Vương thị nhìn vẻ mặt Cố Tương khủng hoảng, có chút không nỡ, lau nước mắt nói: “Đứa nhỏ, về sau ủy khuất con, nương cũng không muốn để con đi làm thiếp cho người khác, nhưng là mắt thấy tiểu thập nhị sắp ra đời, trong nhà càng túng quẫn.” Nói xong nhìn bụng mình đã rất lớn, nơi đó là tiểu thập nhị còn chưa sinh ra, Cố Tương tổng cộng có mười một huynh muội.
“Xem ngươi, nói như vậy nhất định sẽ làm Tương nhi sợ.” Nhị bá mẫu từ ái sờ sờ đầu Cố Tương nói: “Tương nhi, đừng sợ, vận khí nha đầu ngươi tốt, được làm thiếp cho lục thiếu gia Hoài An Vương gia, đây là chuyện người khác cầu đều cầu không được, ngươi xem tam biểu tỷ ngươi, nàng xem như xinh đẹp nhất trong đồng lứa Cố gia chúng ta, nhưng cũng chỉ vào phủ đài đại nhân, ngươi cần phải tích phúc.”
Nhị bá mẫu nói xong, vẻ mặt nữ quyến cực kỳ hâm mộ, thật giống như làm tiểu lão bà là chuyện quang vinh cỡ nào, Vương thị nhìn mặt mũi Cố Tương trắng bệch, ôn nhu nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta đã giúp ngươi hỏi thăm qua, Lục gia này tuy rằng là thứ tử, bất quá mới mười chín tuổi, đang tuổi tráng niên, chủ mẫu nhà bọn họ, nương cũng gặp qua, là tiểu thư nhà giàu, chẳng qua nhiều năm không con, mới nổi lên ý tưởng nạp thiếp, một nhà kia đều là người biết quy củ, không có chuyện ô tạp tranh đấu, ngươi qua đó không cần lo lắng cái khác, an an phận phận, có thể khai chi tán diệp cho nhà bọn hắn thì phải là công lớn lao, đứng vững gót chân.”
Cố Tương quả thực khóc không ra nước mắt, đây là cái quái gì, chẳng lẽ mấy ngày nay tốt với nàng vì bán nàng làm thiếp cho người ta? Đây thật là mẹ ruột sao?
Nhưng, rất nhanh, Cố Tương liền nói không ra lời, bởi vì cỗ kiệu đã đến đây..., hơn nữa, Nhị bá mẫu cầm lấy tay Cố Tương nói rất nhiều, tổng kết mà nói thì chính là, hài tử ngoan, ngươi đã bán cho Hình gia, nếu ngươi chạy trốn thì phải là trốn cho xa, nếu bị bắt trở về sẽ thực thê thảm!
Từ lúc sinh ra Cố Tương chỉ ở trong nhà, cho dù chạy thì biết chạy nơi nào đây? Chỗ này lại gần rừng núi thâm u, đến lúc đó cũng không cần người trong nhà tìm nàng, phỏng chừng nàng lạc đường giữa núi rừng, trực tiếp bị dã thú ăn, cho nên cuối cùng nghĩ nghĩ, nàng vẫn là chỉ có thể thành thành thật thật an vị trong cỗ kiệu, đương nhiên, sau này..., Cố Tương nhớ tới khoảng thời gian này, thoải mái nghĩ, kỳ thật làm thiếp ở thời cổ đại này, cũng không phải một việc thống khổ.
Bởi vì mang theo trí nhớ kiếp trước, trong các tiểu thuyết cái gì thê thiếp tướng tàn, hậu trạch không yên, kê đơn hãm hại, lúc chân chính gả qua nàng mới phát hiện, tiểu thư bình thường từ nhỏ đã bị giáo dục tẩy não, chỉ cần thiếp thị không có ý tưởng không an phận, cũng sẽ không chém tận giết tuyệt, tận lực ở chung hài hòa, mà Cố Tương, cũng đã sớm tính tốt lắm, điệu thấp làm người, an phận nghe lời, tranh thủ ăn uống, làm một sâu gạo.
Cố Tương bị kiệu nhỏ lắc lắc nâng vào Hình phủ, qua hai cửa lại bị người dẫn đi chính viện gặp chủ mẫu Uông thị, đây là lần đầu tiên Cố Tương nhìn thấy chủ mẫu chính quy, tâm lý khó tránh khỏi bồn chồn, tổng cảm thấy mình giống tiểu tam, cho nên thoạt nhìn không khỏi có chút khiếp sợ run run, không lên nổi mặt bàn.
Uông thị là phụ nhân trẻ tuổi ước chừng hai mươi hai hai mươi ba, mặt hơi tròn, nhưng là mặt mày trống trải, mày đậm hơi hơi nhọn, thoạt nhìn rất có điểm khắc nghiệt.
“Ngươi chính là Cố thị?” Ma ma béo bên cạnh Uông thị mở miệng nói.
Cố Tương không dám ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng trả lời.
“Ngẩng đầu lên.” Nhà chồng ma ma béo họ Thẩm, mọi người đều gọi bà Thẩm ma ma, thấy Cố Tương lên tiếng trả lời, lại hợp thời nói.
Cố Tương bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, tùy ý Uông thị đánh giá mình như là quan sát hàng hóa, trong lòng buồn bực, ở cổ đại còn nói dân chủ quá không hợp thời, vẫn là ngoan ngoãn tuân thủ quy củ thôi.
Một hồi lâu, Uông thị lộ ra thần sắc vừa lòng, nhìn Thẩm ma ma nói: “Là người đoan trang, tâm của ta cũng có thể buông một nửa.” Lập tức lại chỉ chỉ mấy món trên bàn: “Thứ này liền thưởng nàng đi.”
Cố Tương ngoan ngoãn dập đầu tạ ơn, Uông thị còn nói mấy câu, tất nhiên là mấy lời phải cẩn thủ nữ tắc linh tinh.
Chờ Cố Tương bị dẫn trở về phòng, lại có hai tiểu nha đầu tiến vào, thoạt nhìn mới mười một mười hai tuổi, người tròn tròn gọi Liễu Chi, người gầy gầy gọi Phương Viên, Cố Tương nghe xong nhịn không được nói, tên các ngươi nên đổi cho nhau, kết quả, hai người liền gật đầu xác nhận, nói tùy chủ tử an bài.
Cố Tương quýnh một lúc lâu, mới giải thích bất quá là vui đùa, khuyên can mãi, các nàng mới lại đổi tên trở về, hai nha đầu này đều là không có gì, nàng lại ra một thân mồ hôi.
Bóng đêm lặng lẽ buông, lúc Cố Tương vào cửa là buổi sáng, kéo đến bây giờ thật sự là có chút không chống đỡ được, phải dựa vào cột giường nhắm mắt nghỉ ngơi, có đôi khi con người cũng rất kỳ quái, càng là gặp chuyện trọng đại, đầu óc càng không dùng được, theo đạo lý lúc này hẳn là Cố Tương suy nghĩ rất nhiều, ít nhất than thở nhân sinh của mình thật đáng buồn, ngươi nói, bị mẹ ruột bán, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào? Nhưng là cố tình nàng rất bình tĩnh, nên ăn liền ăn, nên ngủ là ngủ.
Hai tiểu nha đầu Phương Viên cùng Liễu Chi trao đổi ánh mắt cho nhau, hai người cũng không phải lần đầu tiên bị cắt cử lại đây, người thiếp đầu tiên của Lục gia cũng là tiểu thư trong nhà thân hào phụ cận, vị tiểu thư này vừa vào cửa liền khóc sướt mướt, nói mình không muốn làm thiếp cho người ta, nhưng bị cha cưỡng ép đưa đến nơi này, cầu lục thiếu phu nhân thả nàng về nhà, cuối cùng ngay cả mặt Lục gia cũng chưa gặp đã đi.
Sắc mặt Lục thiếu phu nhân lúc ấy, miễn bàn có bao nhiêu khó coi.
Các nàng nhìn tiểu thư đó nín khóc mỉm cười tiêu sái rời đi, trong lòng lại nặng trịch, cảm thấy tiểu thư này thật sự là bị dưỡng trong khuê phòng đến choáng váng, tuy rằng chủ tử bọn họ là thứ tử, trong phủ đệ cũng không được quá chào đón, nhưng dù sao cũng là nhi tử Hoài An vương, thân phận quý giá, tiểu thư này lại cự tuyệt như vậy, thật không biết tốt xấu, quả nhiên không tới mấy ngày liền nghe được tin tức, tiểu thư kia tự sát, về phần là mình muốn chết hay là..., đây là nói không rõ.
Lúc ấy các nàng liền thở dài một hơi, trầm mặc một lúc lâu, có đôi khi, người phải nhận rõ thân phận mình, tựa như các nàng hay vị tân di nương hôm nay.
Vị Cố di nương này vừa thấy chính là biết quy củ, tuy rằng thoạt nhìn nhát gan, nhưng là không nói nhiều lắm, không làm nhiều lắm, rất trầm tĩnh, thế nhưng... Chờ chờ liền ngủ luôn!
Lúc Hình Thượng Thiên vào liền thấy được cảnh tượng như vậy, cô nương nghe nói là tân thiếp của mình đang ngửa đầu ngủ, bên môi phấn đô đô là nước miếng bắt mắt, dưới ánh nến, càng đặc biệt sáng.