Kiến Ninh thầm nghĩ: “Trách không được đêm nay lão nương hết mí mắt trái nháy lại đến mí mắt phải nháy a. Thì ra có người ở đây chửi thầm ta!”
Nàng ngồi dựa vào chân tường, hung tợn chửi bới người xa lạ bên trong kia.
Mà đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy có người, liền theo bản năng quay đầu lại, đã thấy một cái bóng vọt qua tường, chậm rãi đi về phía mình.
Kiến Ninh kinh hãi, đứng bật dậy. Nương theo ánh trăng và ngọn đèn mờ ảo ở hành lang, nàng cuối cùng cũng nhìn rõ, người mới đến chính là Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình.
Kiến Ninh cả kinh, hạ giọng nói: “Mộc Mộc, sao ngươi lại tới đây?”
Mộc Kiếm Bình cũng học theo nàng, nhỏ giọng trả lời: “Ta thấy ngươi ra ngoài, nên cũng đi theo. Công chúa, ngươi đang làm gì ở đây? Nơi này, không phải là Từ Ninh cung sao?”
Kiến Ninh phát hiện mắt của Tiểu quận chúa trong bóng đêm nhìn rất tốt, thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật, may mắn ta phát hiện kịp thời, nàng vẫn còn chưa nghe được cái gì…”
Kiến Ninh đang định lừa Tiểu quận chúa trở về thì lại nghe thấy giọng nói của Thái hậu vang lên: “Được rồi, ngươi thích nói thế nào thì nói, dù sao cũng không thay đổi được sự thực là hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đó. Chuyện đã tới nước này, không bằng hiện giờ chúng ta lập tức xử lý tiểu thái giám kia?”
Thanh âm xa lạ nói: “Ngươi rốt cục cũng quyết định xuống tay rồi, như vậy rất tốt.”
Thái hậu nói: “Không phải ta không muốn xuống tay…Aizz, vậy việc này, ngươi làm hay ta làm đây?”
Thanh âm kia liền nói: “Ngươi là thái hậu, chuyện nhỏ như vậy sao dám để ngươi lo liệu chứ? Tất nhiên là ta sẽ làm.”
Thái hậu ảm đạm cười: “Ngươi lại sợ ta buông tha cho tiểu thái giám kia phải không? Được rồi, mau đi đi, giết hắn xong nhớ xóa hết dấu vết…còn thứ kia, nếu tìm được thì công lao thuộc về ngươi.”
Người nọ nói: “Ngươi cũng rất hào phóng đấy, được rồi, ta đi đây!”
Mộc Kiếm Bình hai mắt trợn tròn, nghe cái hiểu cái không. Kiến Ninh ra dấu bảo nàng im lặng, sau đó kéo tay Tiểu quận chúa rón rén bước đi, trốn đằng sau một cây cột to.
Sau đó, cửa phòng Thái hậu “kẽo kẹt” mở ra, một người xuất hiện. Người này nhìn trái nhìn phải không thấy ai mới mau chóng rời khỏi Từ Ninh cung.
Kiến Ninh nấp sau cột thò đầu ra nhìn, chỉ thấy người kia vừa lùn vừa béo, ăn mặc quần áo của cung nữ liền thầm nghĩ: “Ta ngày thường rất hay tới nơi này, nhưng chưa từng thấy một cung nữ xấu như vậy, cho nên nàng ta hẳn chính là người của Thần Long giáo. Đáng hận, nàng ta lại biết được thân phận thực của ta…hừ, người này quả là một trái bom hẹn giờ, tốt nhất ta nên sớm nghĩ cách loại bỏ…”
Đang nghĩ đến đây thì Mộc Kiếm Bình bỗng thì thầm nói: “Công chúa, mới vừa rồi, rốt cục là chuyện gì vậy?”
Kiến Ninh đặt tay lên miệng Tiểu quận chúa, mắng: “Nhỏ giọng xuống…Ta cũng không rõ lắm, hình như là tiểu thái giám nào đó mắc lỗi, đắc tội Thái hậu…”, nói xong, nàng bỏ tay ra.
Mộc Kiếm Bình nói: “Tiểu thái giám kia thật đáng thương, chẳng phải cung nữ đó một hai đòi giết hắn bằng được sao.”
Kiến Ninh nói: “Chúng ta đừng quản nhiều chuyện như vậy, trước mắt mau rời khỏi nơi này đã. Vạn nhất bị cung nữ kia phát hiện ra, giết người diệt khẩu thì sao?”
Tiểu quận chúa bị dọa liền sợ hãi: “Vậy, đi thôi.”
Kiến Ninh cùng Tiểu quận chúa rón ra rón rén bước ra, vừa định đi ra xa khỏi tẩm cung của Thái hậu thì đã nghe thấy người bên trong ho khan một tiếng, nói: “Nếu đã đến rồi thì lén la lén lút làm gì, còn không mau đi vào?”
Kiến Ninh kinh hãi, còn Tiểu quận chúa thì nói: “A, chúng ta bị phát hiện rồi sao?”
Kiến Ninh cáu: “Ngươi còn nói nữa?” rồi vội vã suy nghĩ không biết nên dùng lời gì để giải thích lí do mình ở đây.
Mà trong khi nàng bối rối băn khoăn như vậy, lại nghe thấy một thanh âm của nam nhân vang lên: “Ai lén lút chứ, ta chẳng qua là mới đến thôi.”
Mắt của Kiến Ninh trợn trừng, vội vàng kéo Mộc Kiếm Bình ngồi xổm xuống góc tường. Hai người họ vừa rồi bị dọa đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa, lúc này đồng thời quay qua nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng kêu to nguy hiểm thật.
Tiểu quận chúa nhìn Kiến Ninh, cực kì khó hiểu chuyện tại sao nửa đêm khuya khoắt lại có tiếng nam nhân trong cung của Thái hậu. Nhưng nàng không dám lên tiếng, chỉ đành dùng đôi mắt trông mong nhìn Kiến Ninh. Kiến Ninh nhìn chằm chằm nàng một lát, rồi ghé vào tai Tiểu quận chúa, thì thào: “Mộc Mộc, mau bịt tai lại.”
Tiểu quận chúa ngẩn ngơ, hỏi: “Vì sao?”
Kiến Ninh nói: “Bởi vì nếu ngươi nghe được điều bọn họ nói thì sẽ rất nguy hiểm, mau bịt tai lại đi.”
Tiểu quận chúa ngờ vực: “Thật vậy sao? Nhưng mà…”
Kiến Ninh nói: “Ngươi có nghe lời ta nói không? Nếu không nghe, sau này ra ngoài cung ta sẽ không mang theo ngươi nữa.”
Tiểu quận chúa vội vàng nói: “Được được, ngươi phải mang ta đi đó, ta nghe ngươi mà.” sau đó lập tức đưa tay lên bịt tai lại. Nhưng Kiến Ninh vẫn chưa an tâm, vì vậy lại dùng tay nàng ép chặt tay của Tiểu quận chúa, đến tận khi xác định Tiểu quận chúa không nghe thấy gì mới thôi.
Sau đó, Kiến Ninh bò về phía tường trong phòng, cẩn thận dùng ngón tay chọc ra một lỗ nhỏ trên cửa sổ phòng, đủ để cho mắt nàng có thể nhìn rõ bên trong. Lần này, trong phòng vẫn là một cung nữ, người này đang quay lưng về phía nàng mà nói chuyện với Thái hậu.
Thái hậu nhìn cung nữ kia, nói: “Ngươi dọn dẹp bên ngoài sạch sẽ rồi chứ? Lúc bước vào có để lộ dấu vết gì không? Ngàn vạn lần đừng để manh mối cho người ta nhận ra.”
Kiến Ninh lắng tai nghe, rõ ràng nghe thấy người cung nữ kia nói giọng nam: “Ngươi sợ cái gì, dù sao đây có phải là lần đầu ta vào cung đâu. Ngươi sợ ta để lộ hành tung sẽ ảnh hưởng đến ngươi sao?”
Thái hậu nói: “Lời này của ngươi là có ý gì, ta chẳng qua chỉ là quan tâm an toàn của ngươi thôi.”
“Cung nữ” kia lại nói: “Quan tâm ta hay là quan tâm ngươi, trong lòng ngươi rõ nhất.”
Thái hậu nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra đi, không cần vòng vo tam quốc, nói xiên nói xẹo đâu. Mọi người cùng ở trên một chiếc thuyền, vậy mà ngươi cứ luôn châm chọc khiêu khích là sao?”
“Cung nữ” kia hừ lạnh: “Ta muốn nói gì ngươi biết rõ nhất mà. Đúng rồi, Liễu Yến đâu?” Lúc nói tới đây, người kia bỗng nhiên xoay người lại.
Kiến Ninh nhìn thấy mặt người nọ, nhất thời sợ tới mức ngồi không vững, suýt nữa đã hét lên thành tiếng, may mà kịp thời bịt chặt miệng lại. Thì ra cung nữ này là con trai đóng giả, lúc hắn quay lại để lộ ra xương gò má góc cạnh rõ ràng, mắt thì lồi, miệng thì sứt, xấu đến mức không thể chấp nhận nổi. Phối với bộ tóc giả trên đầu và bộ quần áo cung nữ màu hồng nhạt, quả thực ghê tởm kinh dị.
Kiến Ninh vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ: “Cái tên nhân yêu chết tiệt, xấu như vậy đừng có giả gái a, hành động của ngươi như vậy khiến người ta sẽ nghĩ ngươi đang cố ý trả thù xã hội đó…”
Thái hậu chậm rãi nói: “Nàng quyết giết Tiểu Quế Tử, vừa đi rồi.”
“Cung nữ” cả kinh nói: “Nàng đi giết Tiểu Quế Tử? Cái tên tiểu thái giám biết quá nhiều kia á?”
Thái hậu đáp: “Đúng vậy?”
“Cung nữ” nói: “Tại sao nàng bỗng nhiên định đích thân ra tay?”
Thái hậu khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn cố nén mà giải thích: “Nàng chất vấn ta vì sao không giết Tiểu Quế Tử, sau đó không thèm nghe ta giải thích đã nói Tiểu Quế Tử là họa lớn cần diệt ngay. Thật ra ta biết, nàng vội đi giết hắn như vậy, chẳng phải vì bảo vệ bí mật của chúng ta, mà chẳng qua muốn xem Tiểu Quế Tử có giữ kinh thư không thôi. Hừ, vốn dĩ cũng chỉ là muốn tranh công trước mặt giáo chủ.”
Vị “nam cung nữ” nhíu mày, khuôn mặt vốn đã khó coi lại càng thêm vặn vẹo, khiến Kiến Ninh muốn nôn mà không dám.
Nam nhân đó nói: “Ta nhớ ngươi đã sai Thụy Đống đi giết Tiểu Quế Tử rồi mà?”
Thái hậu nói: “Đúng vậy, nhưng Thụy Đống sau đó vô duyên vô cớ mất tích luôn.”
Nam nhân hừ lạnh: “Thụy Đống võ công cao cường như vậy, tên Tiểu Quế Tử nhất định không phải đối thủ của hắn. Nhưng hắn lại vô cùng trung thành với ngươi, rốt cục tại sao hắn mất tích ngươi lại không biết sao?”
Thái hậu nghe được thì cả giận quát to: “Đặng Bình Nam, ngươi nghi ngờ ta?”
Đặng Bình Nam nói: “Không dám, ta chỉ cảm thấy khó hiểu, muốn nghe ngươi giải thích thôi!”
Thái hậu đáp: “Ngươi nói y như Liễu Yến, hừ, hai người các ngươi đã thương lượng trước sao?”
Đặng Bình Nam nói: “Chúng ta thương lượng thì đã sao, ngươi nói như vậy, là có tật giật mình à?”
Thái hậu tức giận, nhưng lại không dám hoàn toàn trở mặt, liền nói: “Người ngay không sợ chết đứng, ta giải thích các ngươi không tin cũng được, tương lai gặp giáo chủ, ta nhất định sẽ làm rõ thị phi, để xem giáo chủ định đoạt như thế nào? Giáo chủ anh minh, nếu ta có ý phản bội, giáo chủ nhất định sẽ không tha.”
Đặng Bình Nam lúc này mới nói: “Hừ…Ngươi biết vậy là tốt. Đúng rồi, Liễu Yến đi lâu chưa, sao chưa thấy về?”
Thái hậu thấy hắn tạm thời bỏ qua chuyện kia, liền nói: “Theo lý thuyết, giết một tiểu thái giám không mất thời gian như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Đặng Bình Nam hỏi: “Tiểu thái giám kia ở đâu? Ta sẽ đi xem.”
Thái hậu nói: “Ta biết, nhưng để phòng có chuyện bất thường, chúng ta cùng đi thôi.”
Đặng Bình Xuân thấy nàng sốt ruột như thế, liền nói: “Tốt lắm!”
Kiến Ninh một lần nữa quay về chỗ cây cột, thấy Mộc Kiếm Bình vẫn đang ngoan ngoãn ngồi xổm bịt tai thì cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Một lát sau cửa phòng Thái hậu lại mở, Thái hậu và Đặng Bình Nam cùng bước ra, đi về phía phòng của Tứ gia.
Trái tim của Kiến Ninh đập bùm bụp trong lồng ngực, nàng thầm nghĩ: “Chết rồi chết rồi, một Liễu Yến võ công cao cường lão Tứ chưa chắc đã đấu nổi. Nếu như ba con hổ cùng tấn công, lão Tứ chỉ còn nước chết thôi a. Ai nha, nếu lần này lão Tứ thoát chết thì không hay ho chính là ta rồi.”
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, liền kéo Mộc Kiếm Bình vào phòng của Thái hậu.
Mộc Kiếm Bình lúc này mới bỏ tay ra, ngơ ngác hỏi: “Công chúa, chúng ta tới đây làm gì? A, mấy người vừa rồi đâu? Sao không thấy nữa rồi?”
Kiến Ninh không để ý tới Tiểu quận chúa, chỉ nói: “Ngươi ra ngoài canh cửa đi…Nếu thấy có người đến thì kêu ta một tiếng.”
Mộc Kiếm Bình bị nàng đuổi ra ngoài, gật đầu đáp ứng.
Kiến Ninh vọt tới giường của Thái hậu, ngẩng đầu nhìn rèm màn bay bay, thầm nghĩ tới một chuyện không hay khiến nàng chùn tay lại. Nhưng do dự một lát, cuối cùng Kiến Ninh vẫn quyết định thò tay xuống giường Thái hậu, sờ tới sờ lui một lúc đã đụng tới cơ quan. Mở ra, quả nhiên thấy hai bản kinh thư đặt ở bên trong.
Nàng mừng rỡ không thôi, lập tức lấy kinh thư ra, giấu vào trong ngực, lại trải giường như cũ. Đúng lúc này, Mộc Kiếm Bình nói: “Công chúa, hình như có người tới!”
Kiến Ninh hoảng sợ, nghĩ thầm: “Động tác của ta đã nhanh như vậy rồi, chẳng lẽ số trời đã định, muốn trốn cũng không thoát sao…Tới cũng quá nhanh rồi.”
Không kịp nghĩ nhiều, Kiến Ninh lập tức kéo Mộc Kiếm Bình vào phòng, một lần nữa mở cửa tủ ra, sau đó chui vào. Mộc Kiếm Bình thấy vậy cũng làm theo.
Hai người vừa mới trốn xong, người bên ngoài đã bước vào. Bên tai nghe được thanh âm đồ vật bị lục lọi, Kiến Ninh nơm nớp lo sợ, thầm nghĩ: “Chết rồi, hiện giờ người ở bên ngoài hẳn là cái cô cung nữ gì gì đó của triều Minh rồi…Sau đó thì sao nhỉ? Thái hậu và Đặng Bình Nam đánh nhau với nàng ta sao? Thái hậu có bị thương không? Ta chỉ nhớ Vi Tiểu Bảo nhân lúc này đâm Thái hậu một đao. Nhưng mà lần này…‘Vi Tiểu Bảo’ sống chết không rõ, còn ta lại ở vị trí của hắn…Sớm biết như vậy đã không chui vào đây? Bây giờ phải làm sao? Còn nữa, lão Tứ không biết sao rồi? Chẳng lẽ lần này mạng hắn thật sự đi tong à?”
Kiến Ninh tuy rằng sớm biết hướng đi của truyện này, nhưng hiện giờ bởi vì một vài nhân vật đã thay đổi —- ví dụ như vốn người phải ở đây giờ này đâm Thái hậu một đao là Vi Tiểu Bảo, nhưng giờ này Vi Tiểu Bảo lại biến thành lão Tứ, mà kẻ thế chân hắn ở đây lại chính là Kiến Ninh nàng......