Tứ gia liếc nhìn phía trong đại sảnh, chỉ thấy lụa trắng tung bay, tiếng gió rít gào thổi qua khung cửa sổ rách nát, phát ra tiếng vang chói tai lúc đập vào vách tường.
Vị thủ lĩnh kia hét lớn một tiếng, nói: “Kẻ nào dám giả thần giả quỷ ở đây, ngươi nghĩ Chương Lão Tam ta sẽ mắc mưu sao, mau lăn ra đây cho lão tử!” Hắn quát to, nhưng trên khuôn mặt hùng hổ uy mãnh cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Phong Tế Trung và Lí Lực Thế liếc nhau một cái, nói: “Chương Lão Tam? Chưa từng nghe thấy cái tên này trên giang hồ!”
Tứ gia nói: “Cứ bình tĩnh quan sát đã!”
Mà sau khi Chương Lão Tam kêu to thì một tiếng cười lạnh buốt từ trong phòng truyền ra: “Chương Lão Tam, lá gan thật lớn…” Thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt, giống như tiếng u hồn nơi địa ngục.
Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên bị giọng nói u uất kia dọa đến hồn xiêu phách lạc, không tự chủ được mà nhìn về phía Tứ gia, kêu lên: “Quế công công cứu mạng…”
Thanh âm của hai người mặc dù nhỏ, nhưng Chương Lão Tam tai thính vô cùng, lập tức quay đầu trừng Triệu Tề Hiền, quát: “Ngươi vừa gọi hắn là gì?”
Tứ gia âm thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn cố bình tĩnh, nghiêm trang nói: “Hắn nói là Quỷ vương công cứu mạng…”
Chương Lão Tam quắc mắt nhìn Tứ gia, nói: “Hừ, Quỷ vương công cái gì, chỉ sợ chính là Quế công công đi! Ta sớm đã biết ngươi có điều cổ quái mà, nói, có phải ngươi chính là Tiểu Quế Tử hay không?”
Hắn hét lớn một tiếng, chấn động lòng người. Tứ gia tuy rằng “mặt than”, nhưng vẫn hơi khó chịu, cảm thấy lỗ tai bị âm thanh kia làm cho ong ong không thoải mái. Chương Lão Tam vừa dứt lời, lập tức trỏ vào Tứ gia, nói: “Bắt Tiểu Quế Tử lại cho ta!”
Chương Lão Tam vừa ra lệnh, thủ hạ của hắn lập tức ùa lên. Phong Tế Trung và Lí Lực Thế lập tức xông lên chắn trước người Tứ gia. Mà Tứ gia quay đầu lại, thấy Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền vẫn còn đang bận ôm nhau đứng run lẩy bẩy thì nhấc chân đá một cái, quát: “Còn không mau hộ giá!”
Hai tiếng “hộ giá” lập tức khiến Triệu Trương bừng tỉnh, mà trong lúc nguy cấp bọn họ không kịp nhận ra sơ hở trong lời nói của Tứ gia, vội vàng buông nhau ra, rút đao ở thắt lưng xông lên. Thân là thị vệ trong cung, thân thủ hai người này thật ra cũng không tệ, miễn cưỡng vẫn có thể ứng phó.
Chương Lão Tam vẫn đứng ngoài không động thủ, cẩn thận đánh giá tình hình rồi nói: “Quả nhiên tiểu thái giám ngươi không tầm thường, bên người còn có người của Thiên Địa hội…”
Tứ gia thấy ánh mắt gã lợi hại như vậy, trong thời gian ngắn đã nhìn ra thân phận thực sự của hai người Phong Lí, liền vội cắt ngang: “Ta thấy các hạ nhận sai người rồi, tại hạ chỉ là người qua đường, tuy là người kinh thành nhưng hoàn toàn không biết Tiểu Quế Tử nào hết. Nơi này quỷ quái khó lường, chúng ta việc gì phải nội chiến? Không bằng đồng lòng chống kẻ trước mắt mới là thượng sách.”
Chương Lão Tam thấy Tứ gia tuổi còn nhỏ lại thâm trầm lão luyện, hơn nữa gặp nguy không loạn thì trong lòng âm thầm kinh ngạc, nói: “Ngươi còn muốn phủ nhận ư? Quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Chương Lão Tam nói xong, vung đao xông về phía Tứ gia. Thấy vậy, bốn người Trương Triệu Phong Lí đều cố gắng nỗ lực hết sức, rất nhanh đã đánh bại đối thủ của mình.
Chương Lão Tam thấy thủ hạ của mình bị thương hơn một nửa thì nhíu mày, song chưởng vung lên, quát to: “Giáo chủ uy vũ, không gì không được, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!”
Tứ gia và bốn người Trương Triệu Phong Lí không hiểu gì, trong lòng thầm nhủ bang phái này thật sự cổ quái, đang lúc đánh nhau lại nói một câu không liên quan như vậy.
Mà Chương Lão Tam niệm xong thì thủ hạ của hắn cũng lớn tiếng lặp lại: “Giáo chủ uy vũ, không gì không được, Hồng giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!” Niệm lớn mấy lần như vậy, tất cả đám người bị thương đột nhiên như nổi điên, lại cầm đao chạy tới.
Phong Tế Trung biến sắc kêu lên: “Là người của Thần Long giáo!” Hắn và Lí Lực Thế là kẻ từng trải, mặc dù chưa từng chân chính gặp qua người của đảo Thần Long, nhưng cũng từng nghe người ta nói. Lúc này, Phong Tế Trung lập tức quả quyết la lớn: “Bảo vệ công tử, tạm rút lui!” Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền, hai người vội vàng che chắn cho Tứ gia, mở một đường máu rút lui.
Tứ gia cùng Trương Triệu hai người lùi tới sân sau, rồi trốn vào một gian phòng. Chỉ thấy trong phòng hương khói mù mịt, bài vị bày thành dãy, ánh nến le lói le lói trông rất đáng sợ.
Triệu Tề Hiền hãi quá, nói: “Quỷ…có quỷ!” Trương Khang Niên sợ đến run tay, suýt nữa đánh rơi đao, may mà có Tứ gia quát: “Không được rối loạn, làm gì có quỷ! Cẩn thận nghênh địch!”
Đang nói, đám người Thần Long giáo đã đuổi tới trước cửa. Bọn chúng nhìn thấy bài vị trong phòng không dưới mấy trăm cái thì nhất thời cũng kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh bao vây lấy Tứ gia.
Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên vừa chắn đỡ cho Tứ gia, lại vừa sợ hãi ma quỷ, quả thực là rơi vào cảnh “loạn trong giặc ngoài”. Vì thế mà chẳng mấy chốc, hai người họ đã rơi vào thế hạ phong, mồ hôi trên trán ròng ròng chảy xuống. Còn Tứ gia thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn đám người của Thần Long giáo đang ngày càng khép chặt vòng vây, lại nhìn đống bài vị xung quanh mình.
Hắn nhíu mày, trầm tư suy nghĩ rồi rốt cục cũng kêu lên: “Ta mặc kệ các ngươi là người hay quỷ, nếu không bước ra đây, ta sẽ biến chỗ này thành một đống hỗn độn đấy! Để tổ tiên bị người khác giày xéo, các ngươi có gánh tội được không?”
Vừa dứt lời, lại nghe thấy một tiếng khóc thê lương từ ngoài cửa vọng vào. Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên là hai kẻ sợ ma quỷ nhất, lập tức la lớn không thôi. Mà Tứ gia thì bình tĩnh hơn, trong lòng thầm nghĩ chiêu này quả thực có hiệu quả, chỉ là không biết kẻ giả thần giả quỷ kia có mạnh hơn đám người Thần Long giáo hay không?
Một dải lụa trắng rất nhanh xé gió mà tới, cuốn một giáo chúng của Thần Long giáo đi rồi cũng nhanh như thế mà biến mất trong bóng tối. Triệu Tề Hiền thấy thế, hai chân mềm nhũn ra, nặng nề ngã xuống, mà Trương Khang Niên lại nói: “Này, ngươi đừng bỏ ta a!”
Trong lúc đó, lại có thêm hai giáo chúng của Thần Long giáo bị kéo đi. Những kẻ còn lại không cam lòng ngồi chờ chết, vì vậy lập tức buông tha cho ba người Tứ gia, nhấc đao lên xông vào màn đêm. Tiếng binh khí, tiếng hô quát vang lên bốn phía, sau đó liền dần dần trở nên tĩnh lặng không thấy tăm hơi.
Tứ gia thoáng an tâm một chút, biết rằng mình đã tạm thời thành công, trận chiến này “Quỷ” giành được chiến thắng. Chỉ là không biết quỷ kia rốt cục là bạn hay thù đây?
Tứ gia quay đầu lại quát: “Mau ra ngoài, chúng ta phải tìm hai người Phong Lí.” Trương Khang Niên vội ứng tiếng đáp lời, sau đó nâng Triệu Tề Hiền dậy, nửa dìu nửa kéo tha ra ngoài.
Ba người ra tới cửa, Tứ gia bỗng dưng dừng bước, trong tai nghe thấy rõ ràng một tiếng cười, sau đó một giọng nói vang lên: “Ngươi thực thông minh a, biết mượn tay ta để loại bỏ kẻ thù.”
Giữa đêm mưa gặp cảnh quỷ dị như vậy, khiến Tứ gia cũng cứng ngắc cả người, không dám quay đầu lại xem người nói là ai. Lại nghe Trương Khang Niên đứng phía sau kêu thảm một tiếng, rồi Tứ gia cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Tứ gia tỉnh lại, chỉ thấy quanh mình yên tĩnh lạ kì. Mưa bên ngoài không biết đã ngừng rơi tự lúc nào, thi thoảng chỉ có tiếng giọt nước từ trên mái hiên rơi tí tách xuống đất.
Tứ gia hít sâu một hơi, phát hiện bản thân không nhúc nhích được, trong nháy mắt cảm giác mình sắp chết đến nơi, rồi lại miên man bất định mà nghĩ: mình chẳng phải cũng đã chết một lần rồi sao, chết nữa thì chắc cũng không xui xẻo tiếp tục làm thái giám chứ?
Mà vào lúc sinh tử không rõ này, trong đầu hắn lại hiện lên một bóng dáng yểu điệu, nụ cười xinh đẹp thuần khiết, lại mang theo một chút giảo hoạt, nói: “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình…”
Ánh mắt trắng đen rõ ràng, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, khiến Tứ gia sợ đến run rẩy. Hắn phát hiện ra chính mình không hiểu sao vào giây phút cuối đời lại nghĩ tới người nọ…cái này thật sự khiến hắn…không biết phải nghĩ thế nào.
Theo lý mà nói, người đầu tiên hắn nên nghĩ tới phải là Hoàng A Mã a!
Nhận ra bản thân mình quá kì lạ, Tứ gia nhếch miệng cười khổ, lầm bầm lầu bầu nói: “Rất cổ quái, nàng rốt cục là loại người gì đây? Nếu bây giờ phải chết, ta thực có chút không cam lòng, ông trời, ta còn muốn vạch trần bản chất của nàng a.”
Mà lúc này, Tứ gia mới nhận ra mình vừa nói gì, lại vừa nghe thấy gì, như vậy chẳng phải là…mình chưa chết sao?
Trong nháy mắt hắn liền cảm thấy bản thân như “sống”, mà một lần nữa bóng dáng người nọ như ẩn như hiện trước mặt, nói: “Ngươi thật là khờ, sao lại nghĩ mình đã chết được? Bản công chúa chẳng phải đã nói ngươi rất có phúc, sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
Tứ gia nhịn không được nở nụ cười, thì thào nói: “Chẳng lẽ bị ngươi nói trúng rồi? Chỉ là…”
Tứ gia cố gắng thoát khỏi ảo cảnh trong tâm tưởng, chuyển động con mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trong phòng bày biện bàn ghế đơn giản, nhưng bàn lại sạch sẽ không có một hạt bụi, có thể thấy là thường xuyên được người quét dọn.
Nếu là quỷ, chắc cũng không nhàn rỗi đi làm việc này đi.
Tứ gia vững tâm hơn nhiều, trong lòng yên lặng nói: “Hy vọng lời tốt của ngươi ứng nghiệm, để trẫm gặp dữ hóa lành.” Đang nghĩ như vậy, đã nghe thấy có tiếng “kẽo kẹt” vang lên, tựa hồ cửa phòng mở ra, rồi một người lặng lẽ bước vào.
Tứ gia biết không phải là quỷ, liền không sợ nữa. Huống chi hắn cũng coi như đã “chết” một lần, rất có “kinh nghiệm”. Hơn nữa, vừa rồi mơ thấy Kiến Ninh, không hiểu vì sao khiến hắn cảm thấy tự tin rằng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mạng vào lúc này.
Người nọ đi đến bên cạnh Tứ gia, hỏi: “Ngươi thực sự là Tiểu Quế Tử?” Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.
Tứ gia thầm nghĩ: “Người này hiển nhiên không phải là người trong Thần Long giáo, nếu không đã không giả ma giả quỷ giết bọn họ…Lúc nãy trong phòng kia xếp nhiều bài vị như vậy…Đúng rồi, trẫm nhớ rõ bài vị chính giữa ghi là…”
Người nọ thấy Tứ gia không đáp, liền hỏi lại: “Ngươi có phải là Tiểu Quế Tử hay không?”
Tứ gia suy nghĩ rất nhanh, đại khái đã nắm được chân tướng sự việc, liền cao giọng nói; “Đúng vậy, ta chính là Tiểu Quế Tử.”
Người thiếu phụ kia lại nói: “Nghe nói ngươi chính là người giết dũng sĩ đệ nhất Mãn Châu, phụ chính đại thần Ngao Bái, có phải hay không?”
Tứ gia nhíu mày, thản nhiên nói: “Ngao Bái trời sinh tính tình tàn bạo, giết người vô số, bị chết là đáng tội. Hoàng Thượng nói phải diệt trừ hắn, cá nhân ta cũng mang mối thù máu, tất nhiên cũng muốn giết người này. Thế nào, các ngươi là đồng đảng của Ngao Bái sao? Nếu muốn thay hắn báo thù thì tìm đúng người rồi đấy! Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao? Ta đây là vì dân trừ hại, chết cũng không hối!”
Thiếu phụ kia trầm mặc một lát, hơi nức nở khóc lên, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Cửa phòng khẽ khàng khép lại, Tứ gia lúc này mới nở nụ cười đắc thắng.
Chuyện này muốn giải thích phải kể từ lúc Tứ gia bị đám người Thần Long giáo truy đuổi chạy vào phòng thờ kia. Khi đó đám người Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền sợ hãi hoảng loạn, làm sao dám nhìn xem trên bài vị viết gì.
Nhưng Tứ gia nào giống những kẻ đó, hắn không chỉ quan sát mọi thứ xung quanh, lại còn để tâm đến thứ khắc trên bài vị, là tên của mấy người “Trang Duẫn Thành”, “Trang Đình Long”, “Lý Lệnh Tích”, “Trình Duy Phiên”…
Lúc ấy Tứ gia đã giật mình, bởi những cái tên này gợi nhắc tới một chuyện xảy ra vào năm Thuận Trị. Năm đó, có một phú hộ ở Nam Tầm Chiết Giang là Trang Đình Long hai mắt bị mù, người này đã bỏ tiền ra mua bộ Minh Sử chưa soạn hết về. Sách này viết sử thời Minh, nhưng bên trong lại chứa nhiều lời bất kính với Nỗ Nhĩ Cáp Xích – người có công lập ra Đại Thanh, vì vậy có kẻ ghen ghét sau khi Trang Đình Long chết đã chạy đi tố giác. Sau đó triều đình ra lệnh quật mồ Trang Đình Long lên, đối với những quan viên, nhà nho góp công hoàn thành bộ sách này, hoặc là in ấn chúng thì tùy theo tội nặng nhẹ mà xử tử, lăng trì, lưu đày…Vụ việc này liên lụy tới hơn trăm người, trở thành một vụ đại án dưới thời Thuận Trị, sau này sử sách gọi là “án Minh sử Trang Đình Long”. Tứ gia thân là đế vương, tất nhiên biết rõ ngọn ngành chuyện này.
Nếu như là loạn đảng với Ngao Bái, vậy tuyệt đối sẽ không cung kính thời phụng những người kia như vậy. Cho nên khi đó Tứ gia mới dõng dạc nói ra những lời chính nghĩa, mà nghe thấy người thiếu phụ kia bật khóc, liền biết mình đoán không nhầm. Qua chuyện này có thể thấy được, thông hiểu lịch sử, có học vấn có nghề nghiệp vẫn là tốt nhất.
Người phụ nữ kia sau khi rời đi không lâu thì tiếng cửa mở lại vang lên. Tứ gia nín thở lắng nghe, cố nhìn người tới là ai, lại chỉ thấy được một ống tay áo trắng cầm ngọn đèn le lói. Tứ gia đang muốn quát hỏi người tới có ý đồ gì thì đã nghe người kia nói: “Ngươi sợ sao?” Thanh âm ngọt ngào mềm mại, không giống với giọng nói lạnh lùng khi nãy, rõ ràng là hai người khác nhau.
Tứ gia giật mình, nghe người con gái kia nói như vậy thì nhất thời không dám tiếp lời. Mà nàng kia thấy thế, cười khúc khích, buông ngọn đèn trong tay xuống, nói: “Tiểu Bảo, không phải sợ, ngươi mở to mắt nhìn xem, ta không dọa ngươi a. Ta thực sự không phải là quỷ…Ta là Song Nhi.”
Tứ gia thấy nàng gọi tên cúng cơm của Tiểu Quế Tử thì cả kinh, mở to mắt chăm chú nhìn. Chỉ thấy nàng khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, không chút phấn son trang sức, mặc quần áo trắng để tang lại càng thêm phần thanh khiết như tiên nữ. Nàng mở to đôi mắt đen nhánh lúng liếng nhìn mình, khóe miệng lại mang theo nét cười trêu chọc.
Tứ gia há hốc mồm, nói: “Song…Song Nhi?”
Lời của editor: sao mình cảm thấy miêu tả nghe Song Nhi giống Tiểu Long Nữ quá vậy trời.