Thấy Khang Hy, Kiến Ninh tuy rằng cao hứng, nhưng do quá mệt mỏi nên ngủ mê man, mãi cho tới tận khi đến quán trọ nàng vẫn chưa tỉnh.
Khang Hy trước khi tới đây, vốn định răn dạy Kiến Ninh, nhưng thấy muội muội gầy đi nhiều thì lại không nỡ. Khang Hy nhìn Kiến Ninh ngủ ngon giấc, khóe miệng còn mang theo nét cười, thầm nghĩ: “Nha đầu ngốc, mơ gì mà vui vẻ vậy…”
Nhìn mũ quả dưa đội lệch trên đầu nàng, Khang Hy nhịn không được vừa cười, vừa thở dài thầm nghĩ: “Sớm biết để nàng ra khỏi cung sẽ chịu khổ thì ta đã chẳng cho đi…Nhưng thôi, vậy cũng tốt, an toàn trở về là tốt rồi, về sau nhắc nàng cuộc sống gian khổ bên ngoài thì nàng sẽ biết sợ mà không dám cải trang xuất cung nữa.”
Nghĩ đến đây, Khang Hy cũng cảm thấy chuyến này Kiến Ninh đi đối với mình có thể coi là “trong họa thấy phúc”.
Hạ kiệu xuống, bọn thị vệ lập tức vây quanh bảo vệ. Khang Hy bế Kiến Ninh ra, sợ đánh thức nàng, liền kêu mọi người không được lên tiếng.
Khang Hy ôm Kiến Ninh đi trước, Nam Hoài Nhân và Tứ gia một trái một phải đi sau.
Lúc lên lầu, Kiến Ninh mơ màng mở mắt, buồn ngủ nói: “Hoàng đế ca ca, về cung rồi sao?”
Khang Hy cười nói: “Ngươi mệt thì cứ ngủ đi.”
Kiến Ninh mở to mắt đen lúng liếng, mơ hồ nói: “Được a…”
Khang Hy đem nàng vào phòng, đặt lên giường rồi đắp chăn, thấy Kiến Ninh mở mắt thao láo nhìn thì nói: “Làm sao vậy?”
Kiến Ninh hỏi: “Hoàng đế ca ca, tại sao ta vẫn còn váng đầu? Chúng ta lại đi thuyền sao?”
Khang Hy lắc đầu, nói: “Có lẽ là do ngươi ở trên thuyền quá lâu thôi. Cứ ngủ đi, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Kiến Ninh vâng dạ một tiếng, nhìn khuôn mặt ôn hòa của Khang Hy, lại hỏi: “Hoàng đế ca ca, ta thật sự nhìn thấy người phải không. Sẽ không là mơ chứ?”
Khang Hy nói: “Ngươi mơ thấy gì?”
Kiến Ninh nói: “Sau khi ta xuất cung…Cảm thấy rất nhớ người…rất muốn gặp người, quả nhiên liền gặp được rồi. Người nói như vậy có phải là ta đang mơ không?”
Khang Hy cười cười, nhéo má Kiến Ninh một cái, nói: “Nha đầu ngốc, không phải là mơ. Ngươi mệt rồi, ngủ một giấc đi.”
Kiến Ninh quá mệt mỏi, sau khi xác định không phải mơ thì gật đầu rồi thiếp đi.
Khang Hy đứng dậy ra ngoài. Bên ngoài, Tứ gia, Nam Hoài Nhân và các thị vệ đã chờ sẵn. Khang Hy nói: “Các ngươi ở đây canh chừng. Tiểu Quế Tử, ngươi theo ta vào phòng.”
Cửa phòng vừa khép lại, Khang Hy liền hỏi: “Tiểu Quế Tử, ngươi không sao chứ?”
Tứ gia nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài không sao.”
Khang Hy nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Kiến Ninh lại đi cùng với ngươi? Mau nói cho trẫm nghe.”
Tứ gia liền nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, việc này bắt nguồn từ đám Lạt ma.”
Khang Hy nói: “Lạt ma?”
Tứ gia đáp: “Đúng vậy. Hoàng Thượng sai nô tài đi thăm dò hành động của đám Lạt ma, không ngờ nô tài lại ở dưới chân núi Ngũ Đài trực diện đụng phải bọn chúng. Đám Lạt ma này mưu đồ trộm cắp, bị nô tài bắt được. Sau khi tra khảo thì bọn họ nói…Bọn họ nói sở dĩ lần này tập hợp đến đây, là bởi trên núi Ngũ Đài có một nhân vật quan trọng.”
Khang Hy nói: “Nhân vật quan trọng, là kẻ nào?”
Tứ gia thật sự không muốn nói chuyện Thuận Trị đế xuất gia ở núi Ngũ Đài cho Khang Hy biết, bởi dù sao…chuyện này bây giờ cũng không thể chiếu cáo thiên hạ được. Huống hồ, Khang Hy hiện giờ đang ngồi ngôi báu, nếu để cho Hoàng A Mã biết phụ hoàng của mình còn sống, với tính cách của Hoàng A Mã thì nhất định sẽ cho đón Thuận Trị đế về, như vậy ngai vàng ai sẽ ngồi đây? Hơn nữa…nếu tin Thuận Trị đế còn sống lan truyền ra ngoài…e rằng Tam Phiên sẽ mượn thời cơ dấy binh làm phản.
Người trọng tình trọng nghĩa đương nhiên rất tốt, nhưng thân là đế vương, có một số chuyện cũng không thể giữ tình nghĩa được.
Tứ gia vô dùng do dự, bởi hắn biết, nếu Khang Hy đã nắm rõ hướng đi của đám Lạt ma thì e rằng cũng biết bọn chúng vì sao mà tới. Cho dù hiện tại Hoàng A Mã không biết, nhưng về sau có thể sẽ biết.
Khang Hy phái Tứ gia đi thăm dò, chính là bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng “Tiểu Quế Tử”. Nếu Tứ gia giấu diếm, e rằng Khang Hy sẽ nghi ngờ lòng trung thành của Tứ gia. Lại nói, việc của Thuận Trị nếu để Khang Hy biết cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể lén phái cao thủ đi bảo vệ Thuận Trị, tránh cho đám Tây Tạng, Mông Cổ kia “như hổ rình mồi”.
Tứ gia cân nhắc lợi hại, cuối cùng nói nước đôi: “Nô tài cũng không rõ lắm, chỉ biết người này đối với đám Lạt ma vô cùng quan trọng, vì thế mà bọn chúng đã ồ ạt xông lên Thanh Lương Tự trên núi Ngũ Đài…”
Khang Hy nói: “Thanh Lương Tự! Khi ở trong cung, ta cũng nghe nói có người mang kim bài, yêu cầu tuần phủ Ngũ Đài xuất binh, nghe nói để đánh đuổi Lạt ma. Hai chuyện này có quan hệ gì với nhau không?”
Tứ gia cười khổ, nói: “Hoàng Thượng anh minh. Như vậy người cũng biết ai mang kim
bài chứ ạ?”
Khang Hy nghĩ nghĩ một lát, cả kinh nói: “Chẳng lẽ là Kiến Ninh?”
Tứ gia thở dài, gật đầu: “Chính là công chúa điện hạ.”
Khang Hy im lặng hồi lâu, chăm chú nhìn Tứ gia rồi mới nói: “Kim bài ngoài Kiến Ninh ra, ta chưa từng ban cho kẻ khác…Nhưng mà, Kiến Ninh tại sao lại điều binh lên núi Ngũ Đài?”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng không biết đó thôi, chuyện này còn có ẩn tình. Thật ra là bởi nô tài sau khi phát hiện có chuyện không ổn, liền sai người cầu cứu tuần phủ đại nhân. Không ngờ người được nô tài phái đi giữa đường gặp công chúa…Vì thế công chúa mới…”
Khang Hy nói: “Thì ra là vậy! Nhưng mà Kiến Ninh cũng quá to gan rồi…Nàng lấy bao
nhiêu quân của trẫm không quan trọng, mà quan trọng là nàng dám để bản thân lâm vào nguy hiểm! Aizz, cũng là tại trẫm đã quá nuông chiều nàng.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng nên khen công chúa mới phải, nếu không có công chúa…người quan trọng kia…”
Khang Hy hỏi: “Đúng rồi, nói tới nói lui, mọi chuyện đều là do người quan trọng kia, rốt cục hắn là thần thánh phương nào?”
Tứ gia nói: “Cái này…Nô tài không…”
Khang Hy nói: “Mụ nội ngươi, ấp a ấp úng cái gì, không nói trẫm sai người chém đầu bây giờ. Nói mau!”
Tứ gia khúm núm cúi đầu, tỏ vẻ sợ sệt: “Không phải nô tài muốn gạt Hoàng Thượng, nhưng mà chuyện này nô tài cũng không rõ lắm…Hoàng Thượng tốt nhất nên hỏi công chúa thì hơn?”
Khang Hy cả kinh nói: “Kiến Ninh biết rõ mọi chuyện, còn ngươi thì không biết cái gì sao?”
Tứ gia thở dài: “Nô tài cho rằng chuyện này không nói bừa được. Hoàng Thượng…”
Khang Hy thấy Tứ gia trịnh trọng như vậy, liền gật đầu, nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, để chờ đến khi Kiến Ninh tỉnh lại, trẫm sẽ hỏi nàng.”
Tứ gia kể tiếp: “Sau khi đánh đuổi đám Lạt ma, nô tài và công chúa lập tức trở về cung, ai ngờ giữa đường bọn Lạt ma cải trang bắt cóc chúng ta.”
Khang Hy giận dữ nói: “To gan, ban ngày ban mặt dám giở trò bắt cóc! Tiểu Quế Tử, sau đó thì sao?”
Tứ gia nói: “Bọn họ luôn ép hỏi nô tài và công chúa ‘Tứ thập nhị chương kinh’ ở đâu, nô tài nói không biết, nhưng bọn họ không tin, liền đưa chúng ta lên một hòn đảo ngoài biển, chậm rãi tra hỏi…Cũng nhờ công chúa thông minh, lừa dối bọn chúng, tìm ra cơ hội chạy thoát ra biển. Lênh đênh mấy ngày, cuối cùng được ngư dân cứu giúp mới may mắn sống sót.”
Những chuyện này Tứ gia và Kiến Ninh đã bàn bạc rất kĩ. Bởi Tứ gia biết rõ, nếu nói thẳng Kiến Ninh xuất cung là để tìm mình…e rằng Khang Hy sẽ nổi trận lôi đình, vì thế liền uyển chuyển tạo ra lí do để hai người “gặp nhau”. Mà chuyện bọn họ bị bắt đến Thần Long đảo, đám thị vệ không một ai biết, cho nên cũng không sợ có tai mắt của Khang Hy. Quả nhiên Khang Hy nghe vậy liền nói: “Không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy! Aizz, thảo nảo Kiến Ninh gầy đi nhiều, nàng từ nhỏ ở trong cung, ăn sung mặc sướng, lần này gặp nạn lớn, bị sợ hãi cũng là đương nhiên…”
Tứ gia nói: “Công chúa rất thông minh, ít nhiều cũng là nhờ công chúa tương trợ thì nô tài mới có thể trốn khỏi tay đám Lạt ma.”
Khang Hy nói: “Ngươi kể mà ta cũng thấy kinh hoàng. Tiểu Quế Tử, lần này ngươi vất vả rồi!”
Khang Hy vừa nói, vừa vỗ vai Tứ gia. Tứ gia thấy Hoàng A Mã làm vậy, biết là Khang Hy đã tin mình, liền an tâm nói: “Làm việc vì Hoàng Thượng, nô tài nào dám than vất vả.”
Khang Hy mỉm cười, nói: “Ngươi a…Mấy ngày vừa rồi ta vừa lo cho Kiến Ninh, lại vừa lo cho ngươi, cũng may ông trời phù hộ, để cho hai người bình an trở về.”
Tứ gia nói: “Là Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, ban may mắn cho nô tài.”
Khang Hy cười: “Mụ nội ngươi…Lâu rồi không được nghe ngươi nịnh nọt, thật là rất nhớ.”
Tứ gia nhịn không được cũng cười rộ lên, lại làm ra vẻ ta đây nói: “Hoàng Thượng, người đừng đối với nô tài tốt như vậy…Nô tài cảm động sắp khóc mất.”
Khang Hy đấm nhẹ Tứ gia một cái, vô cùng thân thiết cười nói: “Trẫm còn tưởng ngươi ở bên ngoài vui chơi quên mất trẫm rồi chứ. Còn nhớ được trẫm tốt với ngươi là tốt rồi.”
Tứ gia nói: “Nô tài sao có thể không nhớ hoàng thượng đối với nô tài vô cùng tốt! Quả thực là sớm sớm chiều chiều, ngày ngày đêm đêm, kể cả lúc bị kẻ thù tra khảo dã man, không lúc nào nô tài không nhớ tới Hoàng Thượng, nhớ từ nụ cười đến giọng nói, từ dáng đứng đến cách nằm. Hoàng Thượng, người chính là động lực khiến nô tài chống chọi để sống sót.”
Khang Hy nói: “Từ nụ cười đến giọng nói, từ dáng đứng đến cách nằm, ngươi coi trẫm là người chết sao?”
Tứ gia nói: “Nô tài nào dám…Hoàng Thượng tha mạng!”
Khang Hy nắm cổ tay Tứ gia, nhẹ giọng nói: “Tha mạng cái gì, trẫm biết ngươi lần này cũng chịu khổ không ít. Trẫm tuy rằng không nói, nhưng vẫn luôn nhớ rõ công lao của ngươi. Được rồi, lần này về cung, trẫm phong ngươi làm Tổng quản thái giám, được không?”
Tứ gia nghe đến hai chữ “thái giám”, da đầu lại run lên, thầm nghĩ: “Tổng quản thái giám…Lên càng cao càng lắm kẻ dèm pha, không bằng nhân cơ hội này…” Tứ gia nhìn Khang Hy đang cười vui vẻ, lập tức không hề do dự, liền lùi lại mấy bước, quỳ xuống: “Lần này Tiểu Quế Tử thật sự phải xin Tiểu Huyền Tử tha mạng rồi!”
Hắn vừa nói, vừa dập đầu liên tục.
Khang Hy thấy “Tiểu Quế Tử” hành lễ như vậy thì giật mình, nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi đang làm cái gì?”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, người phải hứa tha mạng cho nô tài thì nô tài mới dám nói.”
Khang Hy nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi sợ hãi như vậy? Trẫm tha cho ngươi, nói đi.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, chức Tổng quản thái giám này, nô tài không thể nhận.”
Khang Hy nói: “Vì sao? Trẫm nói ngươi nhận thì ngươi đương nhiên có thể nhận.”
Tứ gia cười khổ nói: “Nhưng mà nô tài không muốn nhận.”
Khang Hy nói: “Rốt cuộc là vì sao? Hay là chức quan thấp quá? Tiểu Quế Tử, thực sự trẫm cũng rất tiếc ngươi chỉ là một thái giám, nếu không, với công trạng của ngươi, có phong ngươi làm đại thần cũng được. Nhưng đối với thái giám mà nói, Tổng quản thái giám đã là chức quan rất cao rồi, ngươi vẫn không thỏa mãn sao?”
Tứ gia nói: “Những lời Hoàng Thượng nói có thật không ạ? Nô tài nghe người ta nói vua không nói chơi, một lời nặng tựa ngàn vàng.”
Khang Hy nói: “Tất nhiên là thật rồi. Làm sao vậy?”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, có phải người nói sẽ tha mạng cho nô tài, còn nói nếu nô tài không phải thái giám, sẽ phong nô tài làm đại thần đúng không ạ?”
Khang Hy gật gật đầu, đùa cợt: “Đúng vậy, nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ ngươi không phải thái giám? Hay là năm đó…hoạn không đủ sạch…” Nói tới đây, Khang Hy phá lên cười.
Tứ gia trong lòng dở khóc dở cười, trịnh trọng dập đầu, nói: “Hoàng Thượng xin tha cho tội khi quân, nô tài…thực sự không phải thái giám.”
Khang Hy không cười nổi nữa, im lặng nhìn Tứ gia, giọng run run: “Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?”
Tứ gia nói: “Xin Hoàng Thượng thứ tội, nô tài thực sự không phải thái giám.”
Khang Hy ngẩn ra, nói: “Ngươi…Sao có thể như vậy được!”
Tứ gia nói: “Xin Hoàng Thượng tha mạng, nô tài vốn không phải thái giám trong cung, là có một lần…Hải công công xuất cung, thấy nô tài thông minh lanh lợi liền bắt về…Hải công công lúc ấy bệnh nặng, không kịp hoạn nô tài…đã chết. Nô tài sợ hãi, lại cũng không muốn bị hoạn nên đã lén chôn chặt bí mật này trong lòng. Hoàng Thượng, nô tài thực sự không phải cố ý muốn giấu diếm người, chỉ là sợ nếu nói ra, Hoàng Thượng sẽ tức giận…lấy đầu nô tài.”
Tứ gia đã điều tra tỉ mỉ cái chết của Hải Đại Phú, tất nhiên hiểu rõ người này làm việc bí ẩn, hơn nữa đã chết rồi nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn. Nhưng, tuy nói vậy, việc thú nhận này cũng là một canh bạc rất lớn, đánh cược xem rốt cuộc Khang Hy có bao nhiêu yêu thích Tiểu Quế Tử.
Tứ gia nói xong, vẫn như cũ cúi đầu quỳ bất động, chỉ là trái tim trong lồng ngực không ngừng đập bình bịch. Hắn cũng là đế vương, tự nhiên suy bụng ta ra bụng người, tưởng tượng nếu có kẻ dám dối hắn, cho dù ngoài mặt không tức giận thì e trong lòng cũng sẽ không vui.
Tứ gia thở dài, thầm nghĩ: “Nhưng mà, tuy không vui…chỉ cần người nọ là trợ thủ đắc lực của ta, như vậy ta vẫn sẽ lựa chọn tha mạng cho hắn, để hắn càng thêm trung thành…”
Tứ gia đang lo lắng phân vân, lại nghe Khang Hy nói: “Ngươi, điều ngươi nói…trẫm không tin được. Ngươi…cởi quần ra để trẫm nhìn một cái!”
Tứ gia xấu hổ đỏ bừng mặt, mà Khang Hy nói xong câu kia cũng hơi lóng ngóng, cảm thấy không được tự nhiên. Chỉ là, nếu không tận mắt xác nhận, với bản tính tham lam của Tiểu Quế Tử, không chừng hắn lại vì muốn làm đại thần mà nói dối thì sao?
Tứ gia bất đắc dĩ đứng dậy, nói: “Nô tài…Nô tài tuân mệnh.” Nói xong, hơi ho nhẹ một tiếng, tay đưa về phía thắt lưng.