Kiến Ninh thầm nghĩ: “Rõ ràng là không muốn xa Hoàng đế ca ca thì có. Hừ, dám lấy ta ra làm lá chắn, Tiểu quận chúa cũng không phải là ngu hết thuốc chữa.”
Kiến Ninh thở dài, giả bộ nói: “Đương nhiên rồi, thật ra ta cũng không nỡ xa ngươi. Nhưng mà ngươi yên tâm, cho dù ngươi ra khỏi cung thì tương lai chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà. Huống hồ, ca ca ngươi hận Hoàng đế ca ca như vậy, ta sợ nếu giữ ngươi lại thì trong cung sẽ xảy ra đại loạn, đến lúc đó thực sự vô cùng nguy hiểm.”
Mộc Kiếm Thanh nghe vậy liền nói: “Ta giết Hoàng đế Thát Đát xong lập tức mang muội muội chạy trốn, làm sao có thể gặp nguy hiểm chứ. Người gặp nguy hiểm ở đây chỉ có ngươi thôi.”
Kiến Ninh vội vàng trốn ra sau lưng Mộc Kiếm Bình, nói: “Mộc Mộc, ca ca ngươi thật hung ác, không những chỉ muốn giết Hoàng đế ca ca, còn muốn giết cả ta nữa!”
Mộc Kiếm Bình kêu lên: “Ca ca!”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Buồn cười, một công chúa Thát Đát mà dám chia rẽ tình cảm huynh muội giữa chúng ta sao?”
Kiến Ninh nói: “Ta sao có thể chia rẽ quan hệ giữa hai ngươi. Ta chỉ là thấy ngươi thân là ca ca lại không quan tâm đến muội muội, vì thế bất bình thay Mộc Mộc mà thôi!”
Mộc Kiếm Thanh ngẩn ra, nói: “Ngươi nói cái gì? Ta mà không quan tâm muội muội sao? Còn dám nói bậy nữa, ta liền giết ngươi!”
Kiến Ninh nói: “Ngươi đừng nghĩ hù dọa ta để che giấu sự thực. Được, ta hỏi ngươi, hiện giờ nếu hai ngươi nghe theo lời ta, lén lút ra khỏi cung thì nhất định sẽ không gặp chút trở ngại nào, vậy vì sao ngươi cứ nhất quyết muốn ám sát Hoàng đế ca ca và ta? Trong Tử Cấm Thành này, Hoàng đế ca ca là lớn nhất, nếu hắn xảy ra chuyện gì, nhất định thị vệ trong cung sẽ lùng sục từng góc nơi này, ngay cả một con bọ cũng không để lọt. Ngươi nói đi, đến lúc đó ngươi có thể dẫn Mộc Mộc đi được không? Hừ, ngươi đây là muốn cứu nàng hay hại nàng? Cho nên ta nói ngươi không quan tâm muội muội, chẳng lẽ là sai sao?”
Mộc Kiếm Thanh giật mình, nhất thời không tìm được lí do để phản bác. Hắn thân là người của Vân Nam Mộc vương phủ, “phản Thanh phục Minh” chính là lẽ sống của hắn, cho nên lần này vất vả lắm mới lẻn được vào cung, làm sao có thể bảo hắn buông tha cơ hội này được. Hắn nói sau khi giết Khang Hy sẽ mang Mộc Kiếm Bình đi, thực ra
chỉ để trấn an muội muội, không ngờ lại bị Kiến Ninh nhìn ra.
Mộc Kiếm Bình thấy Mộc Kiếm Thanh nghẹn lời, liền kéo tay hắn, nói: “Ca ca, ngươi hãy nghe ta nói, Hoàng Thượng thực sự không phải là người xấu đâu. Hắn thông minh tài giỏi, khí chất cao quý, luôn lo lắng cho dân chúng trong thiên hạ. Ca ca, ngươi đừng giết hắn được không?”
Mộc Kiếm Thanh nghe vậy liền giật mạnh tay ra, cả giận quát: “Ngươi chẳng qua chỉ ở trong cung mấy ngày, vậy mà đã tôn thờ hoàng đế Thát Đát như vậy sao? Mộc Kiếm Bình, ngươi quên rằng những người của Mộc vương phủ của chúng ta đã chết như thế nào ư? Được, được, nếu ngươi còn nói tốt cho hắn, đừng trách ta không nhận muội muội này.”
Mộc Kiếm Bình bị mắng, trong mắt rớm lệ, kêu lên: “Ca ca, không phải mà…Ta chỉ nói lên sự thực thôi.”
Kiến Ninh nghe hai người họ nói chuyện, lại kêu lên: “A…Ngươi xem ta nói có đúng không, giờ hắn thẹn quá thành giận rồi, hung dữ với cả muội muội mình.”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Đừng xen vào việc của người khác!” Dứt lời, hắn phi thân chộp lấy Kiến Ninh. Kiến Ninh lập tức kêu lên: “Người đừng sờ soạng ta a!”
Mộc Kiếm Thanh nghe được hai chữ “sờ soạng”, không khỏi nhíu mày. Kiến Ninh lại nói: “Mộc Mộc, ngươi đừng đứng đó, ta sắp bị ca ca ngươi giết a!”
Mộc Kiếm Bình vội gạt tay Mộc Kiếm Thanh ra, ôm chặt lấy hắn, nói: “Ca ca! Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, ngươi đừng làm công chúa sợ.”
Kiến Ninh nhân cơ hội này, vội vàng chạy trốn.
Mộc Kiếm Thanh nhanh như cắt thoát khỏi Mộc Kiếm Bình, tung người nhảy lên, rất nhanh bắt được Kiến Ninh, quát: “Ngươi còn nhỏ đã giảo hoạt như thế, có để sống cũng chỉ gây hại cho đời! Hừ, nếu đã không chịu giúp ta giết Khang Hy, vậy đừng trách ta tiễn ngươi xuống suối vàng trước!”
Kiến Ninh thấy tình thế nguy cấp, vội nói: “Đường đường là Mộc tiểu công gia, vậy mà lại ra tay với một người con gái yếu đuối. Chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì Mộc vương phủ thật đẹp mặt!”
Mộc Kiếm Thanh giật mình, dừng tay lại, hỏi: “Ngươi sao biết ta là…” Bỗng nhiên hắn ngộ ra, là bởi vì vừa rồi khi răn dạy Tiểu quận chúa đã vô tình tiết lộ, liền nói: “Đối phó với công chúa Thát Đát ta không cần giữ đạo quân tử. Hừ, cho ngươi một cơ hội cuối, ngươi có đưa ta đi giết hoàng đế hay không?”
Kiến Ninh cảm thấy tay Mộc Kiếm Thanh như kìm sắt kẹp chặt lấy nàng, thầm nghĩ: “Mộc Kiếm Thanh này thật khó lừa, đành phải nghĩ cách khác vậy.” Nghĩ một lát, nàng
liền kêu lên: “Được rồi, được rồi, ta tuy là công chúa, nhưng cũng chưa làm chuyện gì bất lợi với ngươi, ngươi đừng giết ta. Ta có lòng tốt muốn khuyên ngươi, nhưng nếu ngươi muốn đi chịu chết, vậy ta sẽ mang ngươi đi gặp Hoàng đế ca ca. Ta phải nói trước thế này nhé, Hoàng đế ca ca không thể dễ dàng bị giết như vậy đâu, cho nên lúc ngươi xuống địa phủ, đừng bảo bởi ta không nhắc.”
Mộc Kiếm Thanh hừ lạnh: “Ngươi chỉ cần dẫn ta đi gặp cẩu hoàng đế là được, những chuyện khác ngươi không cần quan tâm.” Nói xong, hắn liền điểm huyệt của Kiến Ninh, rồi quay trở lại túm Mộc Kiếm Bình và Tiểu Kì Tử ném vào phòng Bố Khố. Giấu kĩ hai người kia, hắn mới quay lại giải huyệt cho Kiến Ninh, nói: “Tốt nhất đừng có giở trò. Nếu ngươi dám gạt ta thì cho dù ông trời cũng không cứu nổi đâu.”
Kiến Ninh nói: “Được rồi, đại anh hùng, đại hiệp, ta đương nhiên biết mà, ta cũng rất quý sinh mạng.” Dứt lời, nàng liền theo Mộc Kiếm Thanh đi, trên đường tuy có gặp mấy thị vệ, nhưng bởi vì Mộc Kiếm Thanh nhìn chằm chằm cho nên Kiến Ninh không dám kêu cứu. Mộc Kiếm Thanh võ công cao cường, mấy thị vệ này sao có thể là đối thủ của hắn?
Nàng dẫn hắn đi, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng tới trước cửa Từ Ninh cung. Mộc Kiếm Thanh nói: “Vì sao ngươi lại dẫn ta tới Từ Ninh cung? Nơi này không phải là tẩm cung của Thái hậu sao? Muốn lừa ta hả?”
Kiến Ninh cười nhạt, nói: “Ngươi thực sự không có tí kiến thức nào, hoàng đế ca ca giờ này mỗi ngày đều tới thỉnh an Thái hậu.”
Mộc Kiếm Thanh bị nàng mắng, có chút cáu giận, nhưng vì chuyện lớn trước mắt, hắn không thể không nhẫn nhịn: “Hừ, tốt nhất là ngươi nói đúng.”
Kiến Ninh nói: “Đương nhiên là vậy, ngươi nghĩ ta đem tính mạng của mình ra đùa sao.”
Nói tới đây, Kiến Ninh liền dẫn Mộc Kiếm Thanh vào, mãi cho tới trước cửa phòng Thái hậu, một cung nữ nói: “Công chúa cầu kiến.”
Kiến Ninh nói: “Ta đến thăm mẫu hậu, các ngươi lui ra đi, đừng tới quấy rầy.”
Mộc Kiếm Thanh cũng không để ý, mặc các cung nữ lui ra. Kiến Ninh lại nói: “Ngươi xem, ta đủ hợp tác rồi chứ? Cung nữ thái giám đều lui hết, thuận tiện cho ngươi động thủ như vậy, có thể giết được Hoàng đế ca ca hay không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của ngươi. Ta còn muốn nói một câu, nếu giết được Hoàng đế, ngươi hãy tuân thủ lời hứa mà buông tha ta, nếu không giết được hắn, ngươi phải hứa sẽ không tiết lộ bất kì điều gì. Hơn nữa, không được động vào thái hậu, chúng ta đều là phụ nữ và trẻ em vô tội, ngươi lại là đại hiệp, phải theo quy củ giang hồ.”
Mộc Kiếm Thanh nhíu mày, nói: “Ta đồng ý, ngươi đừng dong dài nữa, mau vào đi!”
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Đi vào chỉ sợ ngươi còn chết nhanh hơn. Aizz, nhìn ngươi anh tuấn như vậy, hóa ra cũng chỉ là một cái gối thêu hoa, thích liều mạng y chang tên Trịnh Khắc Sảng trong truyện. Ta vốn cũng không muốn ngươi chết đâu…nhưng là ngươi ép ta, vậy đừng trách lão nương độc ác.”
Kiến Ninh biết Thái hậu võ công lợi hại, lại vô cùng cẩn thận nên vừa rồi mới cố ý đứng trước cửa nói chuyện với Mộc Kiếm Thanh. Nhìn qua tưởng như nàng nói rất nhỏ, nhưng với võ công của Thái hậu, sao có thể không nghe thấy. Tin rằng giờ này bà đã sớm có chuẩn bị rồi.
Kiến Ninh đẩy cửa vào, kêu lên: “Mẫu hậu.”
Mộc Kiếm Thanh thấy trong phòng trống không, vội kéo nàng lại, nói: “Hoàng đế đâu?”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca tất nhiên ở bên trong hầu chuyện Thái hậu, chẳng lẽ ngươi muốn hắn đứng cửa nghênh đón ngươi sao?”
Mộc Kiếm Thanh nhíu mày, mà bên trong đúng lúc này vọng ra tiếng Thái hậu: “Hoàng Thượng, người xem, vừa nhắc tới Kiến Ninh là nó đã tới rồi, thực là hiếu thảo.”
Mộc Kiếm Thanh nghe thấy chữ “Hoàng Thượng” thì mắt sáng lên, buông Kiến Ninh ra, nói: “Ta giết Hoàng thượng xong sẽ để ngươi đi.” Dứt lời, hắn liền điểm huyệt của Kiến Ninh, sau đó tung người xông vào trong.
Kiến Ninh đứng như trời trồng trước cửa, tim đập bình bịch trong lòng. Nàng tất nhiên biết giờ này Khang Hy đang ở Ngự Thư Phòng, cho nên lời Thái hậu vừa nói rõ ràng là cố ý nói cho Mộc Kiếm Thanh nghe.
Quả nhiên, Mộc Kiếm Thanh vừa vào, Kiến Ninh đã nghe thấy tiếng hắn kêu lên sợ hãi, rồi sau đó có tiếng đánh nhau.
Kiến Ninh lo lắng đề phòng, nín thở lắng tai nghe, thấy thanh âm dần dần nhỏ lại, sau đó “cục” một tiếng, tựa như có vật gì đó bị đập vỡ, rồi một bóng người hốt hoảng chạy ra. Nhìn thấy người này chính là Thái hậu, Kiến Ninh vội kêu: “Mẫu hậu!”
Thái hậu chạy tới bên cạnh Kiến Ninh, vung tay giải huyệt cho nàng, nói: “Kiến Ninh, con không sao chứ?”
Kiến Ninh nói: “Con không sao, mẫu hậu, người thì sao?”
Thái hậu lắc đầu nói: “Kẻ vừa xông vào kia rốt cục là ai? Tại sao hắn lại bắt ngươi?”
Kiến Ninh nói: “Ta nghe hắn tự xưng là người của Mộc vương phủ. Hắn bắt ta đưa tới chỗ Hoàng đế ca ca…ta quá hoảng sợ, cho nên chỉ nghĩ được nếu hắn không tìm thấy Hoàng đế ca ca sẽ tha cho ta…”
Thái hậu nói: “Ngươi yên tâm, hắn không thấy Hoàng đế trong phòng, cho nên đã phá cửa sổ chạy mất rồi.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe bên ngoài có người kêu lên: “Đừng để thích khách chạy thoát!”
Sau đó liền vang lên tiếng đao kiếm đánh nhau, Thái hậu nghe được, nhíu mày: “Tiếng gì vậy?”
Kiến Ninh nói: “Mẫu hậu, để con ra ngoài xem.”
Thái hậu nói: “Bên ngoài không an toàn, con cứ ở trong này đi.”
Thái hậu kéo Kiến Ninh tới gần cửa sổ, đẩy cửa ra, nói: “Ở trong này cũng có thể quan sát bên ngoài.”
Kiến Ninh ngước mắt nhìn, đã thấy bên ngoài Từ Ninh cung, không biết tự lúc nào thị vệ đã bao vây tầng tầng lớp lớp quanh một người, nhìn kĩ thì chính là Mộc Kiếm Thanh. Một thị vệ kêu lên: “Còn không mau bó tay chịu trói?”
Lại thấy một đoàn người nữa vội vàng tới, đi đầu chính là Khang Hy và Tứ gia.
Kiến Ninh trong lòng chấn động, thầm nghĩ: “Sao Hoàng đế ca ca lại biết mà tới đây? Đám thị vệ…Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lúc Kiến Ninh còn đang nghi hoặc không thôi thì Khang Hy đã nói: “Tất cả dừng tay cho trẫm.”
Bọn thị vệ tản ra hai bên, nhưng vẫn cầm gươm hướng về phía Mộc Kiếm Thanh. Khang Hy cất bước tiến lên, giọng sang sảng như chuông: “Mộc Tiểu công gia của Vân Nam Mộc vương phủ, Mộc Kiếm Thanh, ngươi dám xông vào cung định hành thích trẫm, thật là to gan!”
Thái hậu nắm chặt tay Kiến Ninh, vội hỏi: “Kiến Ninh, sao Hoàng Thượng lại biết?”
Kiến Ninh cũng trợn mắt há hốc mồm, thì thào nói: “Mẫu…mẫu hậu, con cũng không biết.”
Mộc Kiếm Thanh cũng sợ run người, nói: “Ngươi…Ngươi chính là Hoàng đế Thát Đát sao, sao ngươi biết ta ở đây?”
Khang Hy lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén phi thường, nói: “Trong thiên hạ này, có chuyện gì qua được mắt trẫm đây. Mộc Kiếm Thanh, ngươi nên dừng tay chịu trói đi thôi.”
Mộc Kiếm Thanh mặc dù đấu với đám thị vệ đã gần kiệt sức, nhưng vẫn ngoan cường nói: “Thắng làm vua thua làm gì, lằng nhằng cái gì? Mau động thủ đi.”
Khang Hy cười nhạt, nét cười ánh vào trong mắt Kiến Ninh, khiến nàng không rét mà run, trong lòng mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra. Quả nhiên, Khang Hy nói: “Được lắm! Có lập trường, quả nhiên không hổ là người của Mộc vương phủ. Chẳng qua, Mộc Kiếm Thanh, ngươi không sợ liên lụy người nhà sao?”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Ngươi nói cái gì?”
Khang Hy nhìn lướt qua Tứ gia đứng bên cạnh. Tứ gia hiểu ý, quay đầu lại, quát: “Đem người tới.”
Sau đó hai tên thị vệ, nửa kéo nửa dìu một cô gái đang hôn mê bất tỉnh tới. Nàng ăn mặc theo lối cung nữ, khuôn mặt ngây ngô, chính là Mộc Kiếm Bình.
Kiến Ninh nhìn thấy thì sợ hãi không thôi, run rẩy nghe Khang Hy nói: “Mộc Kiếm Thanh, ngươi muốn nàng cùng chết với mình sao?”
Mộc Kiếm Thanh cả người phát run, thanh kiếm vừa cướp được trong tay đám thị vệ cũng rung lên nhè nhẹ.
Kiến Ninh mắt trợn trừng, hoảng loạn không hiểu đầu đuôi thế nào, mà đúng lúc này, Tứ gia hướng mắt nhìn về phía nàng. Kiến Ninh nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy ánh mắt kia lạnh lẽo, sâu không lường được, bất tri bất giác khiến nàng muốn khuỵu xuống.