Từ Minh theo bản năng muốn đáp lại một câu nói nhảm ——
Người nào muốn chết không phải là bởi vì cảm thấy tồn tại không thú vị?
“….
.
” Có lẽ là biểu tình không nói nên lời của cậu quá rõ ràng, Tiết Diêm đều nhìn không nổi: “Tốt xấu gì cậu cũng học cùng một trường cấp ba với tớ, sao lại…”
Cậu vô cùng nhân từ mà không nói ra câu “sao lại ngốc như vậy”, nhưng với biểu tình có chút ghét bỏ mơ hồ này của cậu, không nói cùng nói cũng không khác gì nhau.
Từ Minh: “Ngài cứ tiếp tục.
”
“Cũng không phải bệnh trạng của mỗi một người bệnh trầm cảm đều là cùng một khuôn mẫu khắc ra.
Biểu hiện bệnh trạng của bọn họ quan hệ chặt chẽ với những gì bọn họ đã trải qua, tùy theo từng người.
Nhưng những người này đều có một điểm giống nhau.
” Vẻ mặt Tiết Diêm khôi phục như thường:
“Bọn họ đều liều mạng áp lực chính mình ở một vài chuyện nào đó, thời gian dài liền thành khúc mắc, người khác không giải được, chính bọn họ cũng không giải được.
”
/
Từ Minh nhéo nhéo mày, cái hiểu cái không.
Nói cho cùng cũng là đến hôm nay cậu mới tiếp xúc đến bộ dạng thay đổi của Giang Yến, cũng không dám cam đoan phán đoán của mình đối với hắn là nhất định chính xác.
Ngay cả Giang Yến trước đây cậu cũng không phải hiểu rất rõ, càng đừng nói đến một cái rắm cũng không thả của Giang Yến hiện tại.
Bởi vậy kết luận Tiết Diêm đưa ra cũng không nhất định thích hợp để áp dụng ở trên người Giang Yến.
Cậu cảm thấy không còn gì để hỏi nữa, lại bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề vẫn luôn bối rối cả ngày hôm nay.
“Tớ, bạn tớ phát hiện vết sẹo để lại trên cổ tay anh ấy rất nông, nhìn dáng vẻ chỉ đơn thuần là… tự mình hại mình, cũng không phải lấy tự sát làm mục đích, nhưng vì sao bỗng nhiên sẽ làm thật? Ừ đúng, hôm nay là kỷ niệm ngày quen nhau của bọn họ,” Nếu hôm nay đối với Giang Yến mà nói quá kích thích, vậy sau này Từ Minh nói gì cũng không dám nhắc tới ngày kỷ niệm này nữa rồi:
“Đừng nói là, anh ấy muốn vĩnh viễn dừng lại ở kỷ niệm ngày quen nhau này nhé?”
Cậu nói đùa một cách nhạt nhẽo, lại không đoán được Tiết Diêm không chỉ không bác bỏ suy đoán theo lối phim thần tượng cẩu huyết này, còn gật gật đầu công nhận, thậm chí còn đưa ra một suy luận theo như lời cậu nói:
“Cũng có khả năng anh ấy cho rằng tử vong là một chuyện hạnh phúc, kỷ niệm ngày quen nhau cũng là một cột mốc hạnh phúc, cho nên muốn cho chuyện tốt thành đôi.
”
Từ Minh: “….
”
/
“Đương nhiên, những lời tớ nói vẫn là thành lập trên cơ sở anh ấy thật sự có bệnh trầm cảm hơn nữa còn rất nặng, chỉ nghe miêu tả từ một phía là cậu cho ra suy đoán rất phiến diện,” Tiết Diêm cúi đầu nhấp cà phê, híp mắt hưởng thụ.
“Nửa năm này có lẽ tớ sẽ ở thành phố, tình huống cụ thể gì đó, kiến nghị cậu vẫn là thuyết phục người đàn ông của cậu cùng tới tìm tớ, có bệnh trị sớm.
Tớ cũng dễ dành ra thời gian cho các cậu trước.
”
“Được cảm….
” Từ Minh cảm ơn theo phản xạ có điều kiện ——
“Đệch ai nói là người đàn ông của tớ??”
Tiết Diêm liếc nhìn cậu với khuôn mặt không biểu tình.
Cậu lập tức xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Khẳng định lão Tiết đã sớm nhìn thấu, chỉ có cậu còn dốc sức một câu bạn tớ, một câu bạn trai của bạn tớ muốn líu lưỡi.
Tiết Diêm lại nhấp ngụm cà phê, tỏ vẻ lý giải: “Tình yêu khiến người ta ngu ngốc.
”
/
Nói chuyện với Tiết Diêm chính là mệt, cậu nói một câu cậu ta có thể đoán được mười câu tiếp theo, không thú vị.
Từ Minh lấy di động nhìn giờ, tám giờ rưỡi, cậu phải về nhà.
“Tớ phải về rồi, hôm nào mời cậu ăn cơm,” Từ Minh đứng lên, “Cậu còn về phòng không?”
Động tác khuấy cà phê của Tiết Diêm dừng lại: “Không.
”
Thế là hai người cùng vào thang máy đi đến bãi đỗ xe, trên đường Từ Minh nhắn tin cho Lục Hoằng nói bọn họ đi trước.
Tiết Diêm cúi đầu sửa lại cổ tay áo của áo sơmi bằng lụa, thuận miệng hỏi: “Sao lại đi vội như vậy, vừa rồi cãi nhau?”
Xem như vậy, hiện tại Từ Minh không muốn nhìn thấy Cảnh Thu Vinh lắm.
Nhưng nguyên nhân rất lớn vẫn là muốn chạy nhanh về nhà thấy người kia, một giây cũng không thể chờ.
“Người đàn ông của tớ chờ tớ ở nhà a.
” Dù sao đã bị lão Tiết xuyên qua lời nói dối, Từ Minh liền dứt khoát thả bay mình.
(放飞自我 phóng phi tự ngã: mở rộng lòng mình.
)
“……” Tiết Diêm: “Ồ.
”
“Dưới tình huống chưa xác định được tình trạng của người đàn ông của cậu, kiến nghị hai người tạm thời không cần có hành vi tình dục.
” Tiết Diêm bỗng nhiên nói.
“Tình…” Từ Minh nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình: “Cái gì??”
“Nếu người đàn ông của cậu thật sự là bệnh trầm cảm, vậy đại khái anh ấy sẽ rất khó sinh ra xúc động tình dục.
Cho dù có, lúc làm có lẽ anh ấy sẽ cảm thấy đó là một loại nhiệm vụ, mà không phải là một loại hưởng thụ.
Tốt nhất cậu kiềm chế một chút.
”
“….
” Mặt Từ Minh đỏ bừng.
Cậu thề, có một nháy mắt cậu tuyệt đối nhìn thấy ý cười vui sướng khi người gặp họa của lão Tiết.
.