Thư ký Đỗ đối với chuyện ông chủ nhà mình không đến công ty trong khoảng thời gian này chính là lòng hiểu rõ mà không nói ra, việc có thể giải quyết bởi những quản lý cấp cao khác trong công ty đều sẽ không phiền tới Giang Yến, chỉ có khi đụng tới một vài quyết định quan trọng mới có thể mang theo văn kiện tới cửa.
Cũng bởi vậy, trừ phi cần thiết, Giang Yến cơ bản không ra khỏi cửa.
Ngày hôm nay bệnh viện đến phiên Từ Minh nghỉ ngơi, ban ngày ở nhà cùng Giang Yến, buổi chiều lại kéo hắn ra cửa đi bộ phơi nắng —— Tiết Diêm nói, thỉnh thoảng phải dẫn Giang Yến ra ngoài hít thở không khí, phơi nắng, có lợi đến sức khỏe tinh thần và thể chất.
“Đêm nay muốn ăn gì nha?”
Ánh mặt trời bốn năm giờ ấm áp mà tươi đẹp, chiếu xuống đường giống như rải một lớp vàng, chiếu xuống người ấm áp dễ chịu.
Từ Minh kéo cổ tay Giang Yến, vừa đi vừa tán gẫu với hắn, tuy rằng hầu hết dưới tình huống là cậu nói hơn phân nửa, đối phương chỉ đáp ừ hoặc là được.
Giang Yến rũ mắt nhìn chằm chằm ánh vàng dưới đất, đáp lại không có biểu tình gì: “Đều được.
”
/
“Biết ngay anh sẽ đáp bằng hai chữ này, hừm….
” Từ Minh lắc lắc tay hắn, rối rắm hỏi, “Thịt bò xào? Sò lụa? Hay là làm chút tôm —— “
Tay cậu bỗng nhiên bị ném ra.
Từ Minh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn người ném tay cậu ra, muốn hỏi hắn có chuyện gì.
Giang Yến lại không hề nhìn cậu, chỉ dừng bước, hai má căng cứng, ánh mắt giống như cố kỵ gì đó, nhìn thẳng về phía trước.
Cậu nhìn theo ánh mắt của Giang Yến, liền thấy có mấy người đang đi về phía này ở cách đó không xa, có lẽ là vừa rồi thấy được cậu và Giang Yến nắm tay, lúc này một đám đều dùng ánh mắt quái dị đánh giá bọn họ.
Đầu Từ Minh oong một tiếng, lại nhìn sắc mặt Giang Yến, đột nhiên hiểu ra mọi thứ.
/
Vì sao Giang Yến không chịu đi gặp bạn cậu; vì sao Giang Yến sẽ chia tay với cậu; vì sao trước giờ Giang Yến chưa từng đến bệnh viện cậu làm để đón cậu; vì sao mấy năm bọn họ quen nhau, Giang Yến rất ít ra cửa với cậu, cho dù ra, cũng luôn làm bộ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường; vì sao rõ ràng Giang Yến vẫn có ý với cậu, lại vẫn luôn muốn đuổi cậu đi ——
Vì sao Giang Yến sẽ nói với Tiết Diêm bọn họ không thích hợp.
Từ Minh bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra chỉ là do, hai người đàn ông ở bên nhau, phải thừa nhận ánh mắt khác thường của người ngoài, mà Giang Yến thật để ý ánh mắt đó.
Mình thật mẹ nó ngu ngốc, là thiểu năng trí tuệ.
Từ Minh nghĩ.
Đạo lý đơn giản như thế, vậy mà chờ đến bây giờ cậu mới nghĩ được cẩn thận.
/
Ha ha.
Thật buồn cười.
Vậy mà cậu còn tưởng rằng, chia tay không hề báo trước của một năm trước, có lẽ là Giang Yến biết mình bị bệnh trầm cảm, không muốn liên lụy cậu.
Thật sự là Từ Minh đa tình.
/
Đừng nói, Giang Yến chính là bị ánh mắt khác thường này bức cho thành bệnh trầm cảm đi?
Bởi vì lúc bọn họ vừa quen nhau, Giang Yến vẫn còn rất tốt.
Vậy quả thật bọn họ không thích hợp.
/
Ống tay áo bỗng nhiên bị người kéo, Từ Minh hoảng hốt cúi đầu nhìn ống tay áo, lại nhìn Giang Yến đã khôi phục lại sắc mặt bình thường.
“Đi thôi.
” Giang Yến buông ống tay áo cậu ra, nhấc chân đi lên phía trước.
Những người qua đường xì xào bàn luận đánh giá bọn họ đã đi xa, Từ Minh đứng bất động, ở phía sau Giang Yến nói: “Anh đi trước đi.
”
Giang Yến dừng bước, thật lâu mới quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh: “Em muốn đi đâu?”
“Em không biết.
” Từ Minh nói.
Người đứng đối diện trầm mặc một hồi, khẽ hỏi: “Em muốn đi sao?”
Từ Minh đột nhiên xoay người đưa lưng về phía hắn, làm cách nào cũng không ngăn được cuối cùng nước mắt tràn mi mà ra, không tiếng động rơi lệ đầy mặt, khóc đến khó coi lại chật vật.
“Em nên đi sao?” Cậu mờ mịt hỏi.
.