Từ Minh lấy lại tinh thần từ trong ký ức, phát hiện khóe miệng mình đều nhịn không được nhếch lên, lập tức buồn cười lắc lắc đầu.
Cậu bỏ bát vào máy tiêu độc, rời phòng bếp về phía phòng cho khách, khóe mắt bỗng liếc về thứ bày trên bàn trà trước sô pha.
Vừa rồi chỉ mãi nói chuyện khác, thế nhưng vẫn luôn không để ý tới sô pha bên kia.
(消毒柜.
)
Cậu ngừng bước, quay đầu nhìn chăm chú, liền thấy mấy hộp thuốc đặt trên bàn trà trước sô pha, hộp thuốc đều bị mở ra ——
Là thuốc chống trầm cảm Giang Yến cần uống hàng ngày.
Từ Minh lập tức có dự cảm xấu, đi nhanh tới, đưa tay cầm một hộp thuốc lên, bắt đầu đếm số thuốc bên trong.
Thiếu.
Thiếu.
.
một, hai, ba… sáu viên.
Mí mắt Từ Minh giật mạnh.
Từ lúc về nhà đến giờ Giang Yến cũng chưa ra đến phòng khách, cho nên những thuốc này, chỉ có thể là Giang Yến uống trước khi hắn ra cửa vào buổi chiều.
Cậu khẽ mắng một câu mẹ nó, run rẩy gọi điện thoại cho Tiết Diêm.
/
Chờ cậu kể lại toàn bộ chuyện Giang Yến uống dư thuốc lại phát sốt cho Tiết Diêm nghe, khi nhận được đáp án liều thuốc Giang Yến uống vẫn chưa cần đi rửa ruột, vấn đề cũng không tính nghiêm trọng, trái tim treo cao của Từ Minh mới miễn cưỡng hạ xuống.
“Thật sự vấn đề không lớn sao?” Từ Minh nhịn không được lại xác nhận lần nữa với Tiết Diêm.
“Ừ, tạm thời quan sát một đêm,” Giọng trầm ổn của Tiết Diêm xuyên qua microphone truyền vào tai Từ Minh, “Trừ bỏ phản ứng phụ sẽ lớn hơn bình thường một chút, phản ứng sinh lý khác không nghiêm trọng, sẽ không có vấn đề gì.
Sau này nhất định phải coi chừng anh ấy, không thể tiếp tục để anh ấy uống thuốc bậy bạ nữa.
”
Cảm xúc nóng nảy của Từ Minh hơi ổn lại, ánh mắt lóe lóe, vô thức nắm chặt di động, “Vậy… Cảnh Thu Vinh thế nào?”
Tiết Diêm trầm mặc một lúc, nói: “Không chết.
Cậu lo lắng cậu ta?”
“Nói không lo lắng là giả,” Từ Minh dừng một chút, “….
Người là Giang Yến đánh, cậu ta xảy ra chuyện gì liền phiền toái.
”
/
Từ Minh vừa cúp máy, trong phòng cho khách liền truyền đến tiếng đồ vật rớt liên tiếp xuống đất.
Cậu vội vàng chạy về phòng cho khách, phát hiện chăn trên giường bị xốc lên, người phía trên đã không còn bóng dáng.
Cậu chỉ ngây người một lúc, liền quẹo vào toilet trong phòng, quả nhiên thấy bên trong chai lọ vại bình rơi rớt đầy đất, cùng Giang Yến đưa lưng về phía cậu, đang vịn bồn cầu nôn ọe một cách thống khổ.
Từ Minh đau lòng đến cả trái tim đều siết lại, lướt qua chai lọ dưới đất, đi qua vỗ nhẹ vào lưng Giang Yến.
Yến mạch Giang Yến vừa ăn vào gần như ói ra hết, dạ dày trống không, lại vẫn cảm thấy dạ dày sôi trào khó chịu, hận không thể ói ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng, đào rỗng toàn bộ thân thể.
Bên cạnh có người đang khẽ vuốt sống lưng hắn, an ủi hắn từng tiếng: “Không có gì, thật mau liền tốt rồi, không có gì…”
Những lời này vốn nên không hề có hiệu quả, hắn lại cảm thấy cả người dần thả lỏng một cách kỳ lạ, giống như thân thể đang không ngừng rơi xuống bỗng lơ lửng ở đám mây, nhẹ nhàng, lại an tâm vô cớ.
/
Giang Yến ngừng ói.
Hắn xoay đầu tránh đi ánh mắt của Từ Minh, ấn nút xả nước, lại súc miệng lau miệng trước bồn rửa tay hết lần này tới lần khác một cách chán ghét.
Sắc mặt Từ Minh không thể gọi là tốt, tùy tiện dọn lại đống sữa tắm dầu gội dưới đất, sau đó túm chặt cánh tay Giang Yến, không nói lời nào kéo hắn ra khỏi toilet.
Giang Yến mím môi đi theo Từ Minh, thuốc hạ sốt đã bắt đầu thấy hiệu quả, đầu óc bị đốt đến mơ mơ màng màng, chỉ biết hắn lại chọc Từ Minh không vui.
Từ Minh ấn hắn xuống giường, cầm chăn bọc kín, sau đó hít sâu vài cái, cố gắng bình tĩnh hỏi Giang Yến: “Anh uống nhiều thuốc như vậy làm gì?”
“Bởi vì… khó chịu.
”
/
Giang Yến nôn đến mức đuôi mắt đều phiếm hồng, nhìn cậu với khuôn mặt tái nhợt, biểu tình thế nhưng còn có một chút ủy khuất.
Từ Minh lập tức không rảnh lo phải hưng sư vấn tội, ngồi ở mép giường cúi người sờ trán hắn, lại xoa xoa dạ dày hắn, “Khó chịu ở đâu? Đau đầu? Đau dạ dày?”
(兴师问罪: hỏi tội trách tội ai đó.
)
“….
Anh còn chưa khỏe,” Giang Yến thở hổn hển, giọng khàn khàn, “Vì sao bỗng nhiên phải đi?”
“Ai nói em phải đi?” Từ Minh dùng sức trừng lớn mắt, “Anh khỏe em cũng không đi.
”
Giang Yến mơ màng nhìn cậu, trong mắt lóe lên ánh sáng nhỏ vụn.
Từ Minh im lặng quay mặt đi.
Người trên giường lại giãy giụa ngồi dậy, dùng lòng bàn tay nóng bỏng khô ráo ôm mặt Từ Minh, “Em đừng khóc a.
”
“Không khóc.
” Từ Minh hít hít mũi, né tay hắn.
Tay Giang Yến rũ xuống có chút vô lực, nhìn chằm chằm vào dấu nước mắt ở lòng bàn tay, “Anh luôn làm em không vui.
”
Từ Minh muốn nói anh biết là được, về sau thành thật một chút cho em, liền nghe Giang Yến nhẹ nhàng nói tiếp một câu,
“Mẹ em nói đúng, chúng ta không hợp.
”
Từ Minh lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, lạnh lẽo từ trái tim lan đến tứ chi, cả người như rơi vào hầm băng.
“Anh nói… cái gì?”.