“Âm hiểm, quá âm hiểm!”
Lục Hoằng ở bên này nhìn Từ Minh chào hỏi đám người kia, tức giận đến ngồi không yên, “Thằng nhãi Đỗ Nguyên kia quá mức âm hiểm, vậy mà gọi nhiều người như vậy! Không đúng, cậu ta là người của Giang Yến! Khẳng định nghe hắn nói —— mẹ nó họ Giang thật âm hiểm!”
Những người tỏ vẻ ngơ ngác đối với cơn lồng lộn của Lục Hoằng, Tiết Diêm đại khái biết rõ cậu ta đang tức cái gì: “Cậu làm sao vậy?”
Lục Hoằng nói nhỏ: “Tiểu Minh bị đè ở trên giường thì thôi, ngay cả kết hôn cũng bị hắn đè đầu?”
Tiết Diêm nâng mắt, không muốn phản ứng cậu ta lắm.
“Nếu không phải lúc này tiểu Minh khiêm tốn, nhân số của chúng ta sao sẽ kém người nhà mẹ đẻ hắn —— không được, tớ phải gọi hết đám tiểu đệ bên này đến đây.
” Lục Hoằng móc di động ra.
(低调 điệu thấp.
)
Lúc này những người khác nghe rõ lời Lục Hoằng nói, lập tức câm nín hai mặt nhìn nhau.
“Được rồi,” Tiết Diêm đè vai cậu ta lại, “Đừng xằng bậy.
”
Lục Hoằng bực bội hất tay cậu ta ra, nhưng cuối cùng cũng đánh mất ý tưởng gọi người lại đây, chỉ trừng mắt nhìn đám người của thư ký Đỗ kia một cách tức giận bất bình.
Từ Minh nhận từng món quà, bỏ quà mừng vào trong lều bên cạnh, sắp xếp nhóm người mới tới này vào chỗ ngồi, cũng ngót nghét đến giờ bắt đầu hôn lễ.
Thư Ký Đỗ đẩy đẩy gọng kính: “Bác sĩ Từ, Giang tổng đâu?”
Giang tổng của mấy người cứ chê mình mỗi ngày uống thuốc, uống đến cả người vừa gầy lại không có tinh thần, còn rụng tóc, cho nên kiên trì muốn trang điểm, làm cho đến bây giờ còn chưa ra ——
Từ Minh không nói những lời này ra miệng, cậu cảm thấy nói ra hẳn là sẽ hủy hoại hình tượng của Giang Yến trong lòng nhân viên hắn.
“Anh ấy còn đang chuẩn bị…” Từ Minh còn chưa nói hết lời, lại đột nhiên nghe thấy một trận hít ngược vào ở xung quanh, còn lẫn vào mấy câu đệch mơ hồ.
Tim cậu bỗng đập nhanh hơn, quay đầu lại giống như có cảm giác, nhất thời hô hấp cứng lại, cũng thấp giọng nói đệch theo.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục thuần trắng, vai rộng eo thon đang đi từng bước từ đầu tấm thảm đỏ kia tới đây.
Bởi vì có trang điểm, khuôn mặt của người đàn ông không còn tái nhợt đến không hề có chút huyết sắc giống như ngày thường, môi cũng bôi son màu nhạt, khi không khiến cho khuôn mặt thanh lãnh kia tăng thêm chút màu sắc diễm lệ, làm người ta nhìn thấy liền nhịn không được tâm thần nhộn nhạo.
Từ Minh biết bảo bối bự nhà cậu đẹp, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên gặp Giang Yến, đây vẫn là lần thứ hai, cậu bị sắc đẹp của đối phương làm cho đầu váng mắt hoa, trái tim đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phản ứng đầu tiên của cậu là sớm biết như vậy cậu cũng đi trang điểm, chờ cậu lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua ánh mắt kinh diễm của đám người xung quanh, lại nghĩ, phải đóng gói đem Giang Yến về nhà giấu đi, chỉ cho mình cậu nhìn hắn.
Ánh mắt của Giang Yến đều dừng lại trên người Từ Minh từ đầu đến cuối, không có ai biết lúc này hắn khẩn trương đến mức nào.
Cuối cùng hắn đi đến trước mặt Từ Minh, lúc mở miệng giọng nói còn có chút khô khốc, “Đẹp không?”
Từ Minh che mũi, cảm thấy mình đại khái muốn chảy máu mũi, cậu chớp chớp mắt giơ ngón cái với đối phương.
Thư ký Đỗ am hiểu đạo rắm cầu vồng, ngay lập tức liền dẫn dắt nhóm nhân viên vỗ tay: “Giang tổng đẹp nhất!”
(彩虹屁 thải hồng thí: ngôn ngữ mạng, dịch thô là cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, thổi phồng idol mình, cả người đều là bảo, đều là ưu điểm, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
)
Lục Hoằng bên này sao có thể nhịn?
“Các anh em lên!” Lục Hoằng ra hiệu bằng mắt với người bên cạnh, xung trận lên ngựa: “Từ Minh soái nhất!”
“Từ Minh soái vô địch vũ trụ!” Các anh em cho mặt mũi.
“Giang tổng soái nứt trời cao!”
(帅裂苍穹 soái liệt thương khung.
)
“Từ Minh bạch mã vương tử!”
“Giang tổng thiên sứ nhân gian!”
“……”
Giang Yến: “Bình thường bọn họ không như vậy.
”
Từ Minh che mặt: “Đồng ý.
”
Lúc mục sư tuyên bố hôn lễ bắt đầu, cuối cùng nhóm người này cũng không náo loạn nữa, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, Từ Minh quay đầu nhìn chỗ trống sau lưng, ánh mắt hơi ảm đạm.
Quả nhiên mẹ cậu vẫn không tới.
Giang Yến đứng bên cạnh cậu, nắm tay cậu, “Minh Minh.
”
Từ Minh xoay đầu nhìn hắn, một lúc sau lộ ra nụ cười, cũng nắm tay hắn.
Mục sư chủ trì hôn lễ kinh nghiệm lão luyện, trước đó đã lên kế hoạch tốt đám cưới đồng tính không có phù rể phù dâu, cha mẹ của hai người cũng đều vắng mặt thì tiến hành thế nào, đứng trên bục đọc quy trình với vẻ mặt trang nghiêm.
Hai bên nắm tay nhau, đi từ đầu thảm đỏ bên này đến cuối, rảo bước đi lên cánh cửa bằng hoa trên bục, người hai bên đều đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Mục sư đưa hộp quà đựng cặp nhẫn cưới cho hai người.
Từ Minh vốn tưởng rằng mình sẽ thật khẩn trương ở hôn lễ, nhưng giờ này phút này, tâm tình cậu lại bình tĩnh ngoài ý muốn, nhìn qua Giang Yến….
đối phương đang cúi đầu lấy nhẫn cưới ra khỏi hộp, lông mi dài mảnh run run, sau đó nâng mắt nhìn về phía cậu, vẻ mặt là bình tĩnh trước sau như một.
Nếu không phải cảm nhận được bàn tay có chút run rẩy khi đeo nhẫn cho cậu của Giang Yến, cậu đều cho rằng người này thật sự không khẩn trương chút nào.
Từ Minh mím môi cười rộ lên, nâng tay Giang Yến, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của hắn.
Sau khi hai người đeo nhẫn cho nhau liền nắm tay đối phương không bỏ, vì thế dưới bục nổi lên một tiếng lại một tiếng huýt sáo, mục sư mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tiếp tục quy trình kế tiếp, cho hai người đọc lời tuyên thệ.
Hai người đều sẽ nói tiếng Anh, cùng mục sư dùng tiếng Anh đọc ra lời thề không chút trở ngại nào, Từ Minh nghe Giang Yến dùng giọng trầm thấp đọc ra một chuỗi tiếng Anh kia, đầu quả tim giống như bị lông chim cọ qua, ngứa.
Mà lúc đối phương tuyên thệ vẫn luôn nhìn cậu một cách chăm chú, đôi mắt đen kịt phản chiếu bóng dáng của cậu, mắt chớp cũng không chớp một cái, Từ Minh lại bị nhìn đến khẩn trương, thiếu chút nữa đọc sai một từ.
Tuyên thệ hoàn thành, lúc đến phân đoạn hai người hôn môi, người dưới bục như được giải phóng, mục sư vừa mới tuyên bố dứt lời, tiếng huýt sáo vừa rồi còn đè nén liền bắt đầu vang dội hết đợt này đến đợt khác.
Tiếp theo không biết là ai dẫn đầu hô lên một câu hôn kiểu Pháp, người của Lục Hoằng bên này cùng người của thư ký Đỗ bên kia đều cảm thấy có thể thực hiện, vì thế khó được lúc không bật nhau, đồng tâm hiệp lực ồn ào bảo người trên bục hôn kiểu Pháp.
Mục sư tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng vây xem.
Từ Minh hừ một tiếng, bất mãn trừng đám người ồn ào phía dưới.
Hô loạn cái gì, không phát hiện lỗ tai của bảo bối nhà cậu đều đỏ rồi hay sao?
Giang Yến rũ mắt nhìn người trước mặt, nói nhỏ: “Minh Minh, em đỏ mặt.
”
Từ Minh: “….
”
Từ Minh thẹn quá thành giận: “Hôn thì hôn, nói nhiều như vậy!”
Cậu nhào tới hung hăng hôn Giang Yến.
Tiếng huýt sáo dưới bục lại nổ vang.
Một nụ hôn vừa xong, chút son trên môi Giang Yến đều bị hai người ăn không sai biệt lắm, Từ Minh buông bàn tay nắm chặt nơ của đối phương, chẹp chẹp hai cái: “Vị socola.
”
Bình tĩnh Giang Yến miễn cưỡng duy trì không còn giữ được nữa, theo bản năng nhấp nhấp miệng, tay vẫn đặt ở eo Từ Minh.
Thật sự là vị socola.
Từ Minh tự động xem nhẹ đám người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà tiếp tục ồn ào dưới bục, chẹp miệng lại muốn ăn thêm một miếng socola nữa, ánh mắt bỗng nhiên lướt qua Giang Yến, nhìn thấy một bóng người đứng dưới tán cây ở phía xa.
(看热闹不嫌事大 khán nhiệt nháo bất hiềm sự đại: xem náo nhiệt còn muốn châm ngòi thổi gió, muốn làm lớn chuyện thêm.
)
Ngược lại với náo nhiệt của bên này, bên kia chỉ có cây cối rậm rạp, cùng một người đứng lặng dưới tàng cây, người nọ và Từ Minh đối diện tầm mắt, chẳng được bao lâu liền xoay người rời đi, biến mất trong rừng cây.
Hốc mắt Từ Minh có chút đỏ.
Mẹ cậu vẫn là tới.
Ngoài miệng nói ghê tởm, nói không cần đứa con trai này, nửa năm qua cũng không chịu gặp mặt cậu một lần ——.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Nhưng vào ngày con trai bà kết hôn, vẫn lặng lẽ tới tham gia hôn lễ của cậu.
Giang Yến đang bối rối, liền thấy hốc mắt Từ Minh ửng đỏ, biểu tình cũng không còn nhẹ nhàng thích ý vừa rồi, lòng hắn căng thẳng, vô thức vut ve nhẫn cưới trên tay: “Minh Minh, làm sao vậy?”
Từ Minh chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, nghẹn ướt át nơi đáy mắt về, lúc mở miệng giọng có chút nghèn nghẹn, “Không, chỉ là đột nhiên nhớ tới một câu đã đọc trước đây.
”
Giang Yến thở phào một hơi: “Cái gì?”
“Sở ái cách sơn hải…”
Từ Minh cố tình dừng lại, khóe miệng dần nhếch lên, ánh sáng trong mắt lấp lánh.
Giang Yến nhìn môi của cậu, nói tiếp: “Núi biển cũng có thể bằng?”
“Không, là sở ái cách sơn hải, Từ Minh nâng tay ôm cổ hắn, tươi cười trên mặt lại tùy ý lại phô trương.
“—— Sơn hải tính cái rắm!”
(Nguyên câu thơ là 所爱隔山海,山海不可平 Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình: trích từ một bài thơ được đăng trên mạng từ năm trên một diễn đàn lớn về thơ văn, bài thơ có tựa đề là “Vô đề”.
người tôi thích cách núi cùng biển rộng, nhưng núi và biển lại không thể lấp bằng.
biển rộng có thể ngồi thuyền vượt qua, núi có thể trèo qua, tình yêu này có thể vượt qua biển, trèo qua núi.
)
HOÀN CHÍNH VĂN.