“Bảo bối à ~”
Lục Hoằng vừa thấy tên người biểu hiện cuộc gọi đến liền cười mở, giọng mềm đến có thể nhấn chìm người. “Anh còn đang làm việc… Biết hôm nay Thất tịch, đêm nay nhất định về…. thẻ cứ cầm đi tùy tiện quét, muốn mua gì liền mua… anh không kén chọn, mua gì cũng được….”
Cuối cùng Lục Hoằng hôn một cái vào di động, lúc tắt máy tươi cười còn chưa biến mất, chỉ thấy Tiết Diêm cùng Từ Minh đều đang nhìn chằm chằm cậu.
Khoảng thời gian trước Từ Minh đi công tác ở Mỹ, tham gia một hội thảo giải phẫu, vốn là ngày mai mới có thể bàn giao công việc xong xuôi, nhưng vị nhân sĩ đã kết hôn Từ Minh này chính là bóp gan hai ngày, thức đêm đuổi báo cáo, chỉ vì hôm nay gấp trở về qua đêm thất tịch với người đàn ông của cậu.
Tiết Diêm cũng ở Mỹ, vừa lúc có việc muốn về nước, liền dứt khoát chờ Từ Minh, ngồi cùng máy bay với cậu. Lục Hoằng đi đón.
Vì không để cho mình có vẻ thấy sắc quên nghĩa lắm, trên đường trở về Từ Minh đề nghị đi uống cà phê, vì thế liền có một màn hiện tại.
Lục Hoằng: “Gì vậy?”
Tiết Diêm: “Lại đổi bạn gái?”
“Không có cách nào,” Lục Hoằng nhướng mày, cười đến phong lưu lại phóng đãng, “Ai bảo tớ có sức hút như vậy, người thích tớ quá nhiều —— dù sao tớ cũng phải để cho mấy thiếu nữ đó đều có một cơ hội chứ.”
Tiết Diêm dời mắt ra khỏi mặt cậu ta, trầm mặc một lúc, cầm ly cà phê trên bàn lên, ngửa đầu uống một ngụm.
Lần này cậu uống vừa nhanh vừa tàn nhẫn, dĩ nhiên là bị sặc, Lục Hoằng hắc một tiếng, có lòng tốt mà đi qua vỗ lưng cho cậu, “Biết cậu độc thân cẩu buồn bực, nhưng cũng không cần như vậy….”
“Tránh ra.” Tiết Diêm quay đầu nhìn cậu ta một cách lạnh lùng.
Ánh đèn trong tiệm cà phê là màu vàng ấm áp dịu nhẹ, chiếu vào khuôn mặt Tiết Diêm, khi không trung hòa vài phần sắc bén cùng lạnh lẽo. Đôi mắt đào hoa của cậu mang theo chút tức giận, cùng với đuôi mắt bị sặc đến phiếm hồng, bỗng nhiên nhiều ra một loại phong thái quyến rũ.
“Khoan nói,” Lục Hoằng giống như phát hiện đại lục mới, ánh mắt mới lạ lại hưng phấn, “Tuy rằng tính cách của loại người như cậu chẳng ra gì, nhưng tướng mạo thật đúng là rất chọc người thích.”
Cậu ta nói xong nhịn không được, dùng ngón tay chạm chạm lông mi cong vút của Tiết Diêm.
Con ngươi Tiết Diêm chấn động, đột nhiên hất tay Lục Hoằng ra: “Cút!”
Từ Minh ở một bên lặng lẽ móc di động ra, ấn mở giao diện Wechat nói chuyện phiếm với Giang Yến.
Không biết sao gần đây Giang Yến bỗng nhiên sử dụng Wechat, hơn nữa hứng thú gửi gói emoji hắn mới sưu tầm được cho Từ Minh.’’
(表情包: biểu tình bao.)
Ví dụ như thỉnh thoảng Từ Minh sẽ nhận được chuyển khoản ngân hàng của Giang Yến cho cậu, số tiền chuyển khoản bình thường được khống chế trong phạm vi cậu sẽ không từ chối: Nhỏ từ , lớn đến .
Ngay sau đó Từ Minh sẽ nhận được emoji Wechat đối phương gửi cho cậu ——
[ Đừng khách khí với thổ hào. jpg]
Nhưng càng làm cho Từ Minh cảm thấy sợ hãi, là thỉnh thoảng đối phương còn gửi cho cậu một bức ảnh động (gif) “Tiểu khả ái của bạn đột nhiên online”….
(你的小可爱突然上线.)
Từ Minh có lần hoài nghi Tiết Diêm đưa lộn thuốc cho Giang Yến, nếu không người ngày thường đứng trước mặt cậu một cách đứng đắn, như thế nào cách màn hình liền bỗng nhiên trở nên muộn tao như vậy
(闷骚: người ngoài lạnh trong nóng.)
Từ Minh: [Bảo, anh đoán em nhìn thấy gì!]
Giang Yến: [Mời bắt đầu biểu diễn.jpg]
Từ Minh: ‘[Em nhìn thấy tiểu Hồng tán tiểu Tiết! Thật sự tán, tuyệt đối không phải em mắt hủ thấy người gay! Cậu ta sờ mắt lão Tiết, còn khen cậu ấy đẹp!].
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
.
Dã Hỏa Giai Nhân
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
=====================================
Từ Minh: [Chấn động cả nhà tôi.jpg]
Giang Yến: [Ồ]
Giang Yến: [Hẳn là bác sĩ Tiết sẽ rất vui đi]
Tay Từ Minh run một cái. Wow, cậu đây là bỏ lỡ chuyện tốt gì rồi?!
Cậu khiếp sợ đang muốn hỏi Giang Yến tại sao sẽ nói như vậy, giây tiếp theo tin nhắn biểu hiện trên màn hình kia liền bị thu hồi.
Giang Yến: [Hẳn là bác sĩ Tiết sẽ rất không vui đi]
Giang Yến: [Viết nhầm]
Từ Minh: “….” Lòng cậu nhất thời thế nhưng cảm thấy có chút thất vọng một cách quỷ dị, ngẩng đầu lên lén lút liếc nhìn Lục Hoằng cùng Tiết Diêm.
Di động lại rung một cái, Từ Minh vội cúi đầu xem màn hình.
Giang Yến: [Khi nào về]
Từ Minh mới không nói cho đối phương hiện tại mình ở ngay gần nhà, cậu muốn đêm nay trở về cho hắn một kinh hỉ (kinh hãi).
Từ Minh: [Xem tình huống, hẳn là thêm hai ngày nữa mới có thể về.]
Giang Yến: [….]
Ngón tay Từ Minh ngừng lại, dấu ba chấm là có ý gì?
Cậu tưởng tượng đến biểu tình ở bên kia màn hình của của đối phương, không tự chủ được cong môi: [Nhớ em?]
Màn hình nhanh chóng biểu hiện “Đối phương đang soạn tin”.
Từ Minh nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm màn hình, một bên vô thức xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng hai phút trôi qua, đối phương vẫn còn đang soạn tin.
Đây là chuẩn bị viết một bài văn tám trăm chữ sao??
Từ Minh chờ mong đến hai mắt lấp lánh, sau đó liền thấy màn hình rốt cuộc nhảy ra một tin mới.
Giang Yến: [Hoàn hảo]
“Này này, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo này của cậu, lại nói chuyện phiếm với người đàn ông của cậu hả?” Một cánh tay thon dài đột nhiên xuất hiện trước mặt, muốn cướp di động của cậu, Từ Minh vội ấn tắt màn hình nhét điện thoại vào túi, nâng mắt nhìn về phía Lục Hoằng đang nói, lại nhìn Tiết Diêm sắc mặt vẫn không được tốt lắm.
Từ Minh hắng giọng, vỗ vỗ vai Lục Hoằng một cách trịnh trọng: “Liền giao lão Tiết cho cậu, nhớ đưa cậu ấy về nhà bình an —— tớ đi về trước.”
“???” Lục Hoằng trừng mắt: “Tớ đệch, con mẹ nó cậu….”
Từ Minh bỗng đứng lên nhảy xa ba mét, “Lão Tiết các cậu phải ở chung vui vẻ nha, hóa đơn tớ trả, cúi chào!”
Lục hoằng: “……”
Tiết Diêm nhìn theo Từ Minh rời đi với khuôn mặt không có biểu tình, sau đó rũ mắt trầm mặc một lúc, đứng lên: “Không cần cậu đưa, tớ tự về.”
Lục Hoằng nghe vậy liền vội vàng thu hồi tầm mắt ra khỏi người Từ Minh, lập tức túm chặt cánh tay Tiết Diêm: “Đừng nha, tiểu Minh đã giao cậu cho tớ, sao tớ có thể để cậu….”
Tiết Diêm nhướng mày, giọng điệu lạnh xuống: “Buông tay.”
Lục Hoằng dừng một chút, buông, chỉ cảm thấy thật sự không thể hiểu nổi đối phương: “Chạm vào cậu vài cái thì làm sao, còn có thể đụng vỡ cậu à.”
Cậu ta càng nghĩ càng bất mãn: “Không phải lúc trước gọi cậu một câu con trai, chiếm cậu chút tiện nghi trên miệng sao, cậu còn nói có phải tớ không triệt sản nhận con khắp nơi hay không a. Cậu đánh trả đều đánh trả rồi, đến mức hiện tại còn có ý kiến với tớ sao?”
“Cậu cảm thấy… tớ có ý kiến với cậu là vì cái này?” Tiết Diêm đứng bên cạnh bàn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhíu lại.
“Chẳng lẽ không phải?” Lục Hoằng cũng nhíu mày theo: “Từ ngày đó đến sau cậu liền chưa từng cho tớ một sắc mặt tốt, còn hở một tí liền âm dương quái khí với tớ, tớ có chọc cậu ở chỗ nào khác sao, cậu nói ra nha.”
Tiết Diêm im lặng nhìn chằm chằm vào cậu ta, cảm xúc dưới đáy mắt khó lường, qua thật lâu không nói một lời xoay người rời đi.
Lục Hoằng “xì” một tiếng, dựa mạnh vào ghế dựa đằng sau, mắt không thấy tâm không phiền mà quay mặt không nhìn bóng lưng của Tiết Diêm.
“Không phải có ý kiến.”
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói lãnh đạm đến không chút cảm xúc phập phồng, Lục Hoằng giật giật tai, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Tiết Diêm không biết đã quay lại từ lúc nào, đang đứng bên cạnh bàn.
Tiết Diêm nhìn xuống cậu từ trên cao, gằn từng chữ:
“Là có hứng thú với cậu.”
TOÀN VĂN HOÀN.